Đàm Phi ngồi trầm lặng trong luyện thất, trước mặt gã là một khối phế vật hỗn tạp không chút linh tính, pháp trận Tinh Hỏa và Tụ Linh cũng đã đình chỉ.

Luyện chế thất bại…

Trước kia, khi bắt đầu tập tành chế luyện pháp khí phổ thông, gã cũng gặp khá nhiều thất bại. Và hôm nay, món pháp khí gã kì vọng và chờ mong nhất đã không thể thành hình. Gã cần phải đánh giá lại thực lực, hoặc tìm ra nguyên nhân thất bại từ đâu. Tài nguyên tu luyện đều phải đánh đổi bằng tâm cơ, bằng xương máu, và thậm chí là cả mạng sống. Không thể phung phí một cách vô ích được.

Tâm trạng không tốt, tâm cảnh giao động, không thể làm được việc gì, Đàm quyết định nghỉ ngơi vài ngày rồi tính tiếp. Gã thu lấy toàn bộ ‘đồ nghề’ cùng khối Pháp Khí phế phẩm, lặng lẽ rời khỏi Luyện Thất.

Đàm Phi cùng Y Ban hai người đang tản bộ dưới tán rừng thưa, họ vừa đi vừa chuyện phiếm về nhân sinh quan tại Cô Thiên Đại Lục.

Bỗng Y Ban hỏi bâng quơ:

- Huyền Tử đạo hữu thấy vùng đất này thế nào? Có khác biệt nhiều so với quê hương ngươi hay không?

Đàm Phi nhíu mày ưu tư:

- Quê hương? Hơn bốn năm rồi mà ký ức vẫn còn rất mơ hồ, không nhớ được cái gì cụ thể. Còn về đất Tây Lương này, ta chỉ cảm nhận thấy nơi đây rất thanh bình yên ổn, con người cũng thuần phác đến lạ.

Thốt ra được lời này khiến gã không khỏi sượng mồm.

Thánh Nữ Cơ Tư liếc xéo gã như thể đã nhìn ra sự dối trá:

- Cũng không hẳn là yên ổn thanh bình đâu, sóng ngầm và âm mưu đầy rẫy ra đó. Sau này, nếu có chuyện gì sảy ra, chỉ mong Huyền Tử ngươi sẽ đứng về phía Y Ban thiếp, như vậy là ta đã mãn nguyện rồi!

Câu nói của Y Ban mang đầy ẩn ý, Đàm chưa thể phân tích hết nhẽ được, gã đưa tay vuốt sống mũi tự tiếu phi tiếu…

Hai người cứ vậy mà đàm luận, cho đến khi lại gần một sơn cốc dưới chân núi, cách Cơ Tư Tộc hơn hai dặm. Theo giới thiệu sơ bộ của Y Ban, chỗ này có một mỏ quặng hoang phế, một năm trước đã được cải tạo thành động phủ, là nơi để các dũng sĩ Cơ Tư luyện tập đấu kĩ với vũ khí tiên gia mới được cấp phát. Cơ Tư tộc ‘tán gia bại sản’ như vậy không chỉ để phòng vệ, tham vọng của họ còn lớn hơn nhiều, và người đứng đầu trong kế hoạch này không phải ai khác, đó chính là Thào A Sìn Chủ Tế.

Mà lúc này, Thào A Sìn đang đứng cùng một gã Thượng Linh Sư lạ lẫm trước cửa động. Người kia tuy trẻ tuổi nhưng có thân thể gầy còm tương tự như Chủ Tế Cơ Tư, khôn mặt lại dài hẹp giống mặt cừu, rất phù hợp với hình thể của hắn. Y Ban thì thầm truyền âm:

- Người này là bằng hữu của Chủ Tế, tên là Dương Cưu. Hắn hiện là người của bộ tộc Nguyệt Nha, một trong ba bộ tộc lớn nhất Tây Lương Dã Châu.

A Sìn và Dương Cưu thấy hai người Y Ban đi đến thì cùng tươi cười với họ. Thần thức Đàm Phi khá linh mẫn, liền đó đã cảm nhận được tia thần niệm của Dương Cưu đang cố trấn áp mình, gã chỉ cười cười, thả lỏng tinh thần để cho luồng thần niệm của tên Mặt Cừu lấn át toàn diện.

A Sìn hồ hởi giới thiệu:

- Giới thiệu với Huyền Tử tiểu hữu, đây là bằng hữu của ta, Dương Cưu, tới từ tộc Nguyệt Nha…

Đàm Phi làm ra bộ dáng khách khí:

- Dương Cưu huynh! Hạnh ngộ.

Mặt Cừu Dương Cưu sau khi thăm dò qua Đàm Phi thì chỉ chuyên tâm để mắt đến người đẹp Y Ban, hắn lơ đễnh trả lời Đàm:

- Hạnh ngộ!

Thào A Sìn dường như hiểu được tâm ý của vị bằng hữu, hắn vẫy Đàm Phi qua một bên trao đổi về một số hoàn cảnh phát sinh trong hai năm vừa qua. Dương Cưu thì vội vã đi đến bên Y Ban, mồm mép hắn liến thoắng toàn những lời có cánh. Thánh Nữ Cơ Tư Tộc mặc dù chán ghét tên này đến cực điểm nhưng vẫn phải niềm nở tiếp chuyện, dù sao đây cũng là nhân vật từ thượng tộc, lại là bằng hữu của sư phụ nàng.

Một khắc sau, khi bốn người còn đang dang dở câu chuyện, bỗng A Sìn đằng hắng:

- Vậy mà tới rồi, Dương đạo hữu…

Dương Cưu nghe vậy vội dừng lời với Y Ban, hắn lấy ra một chiếc nón rộng vành đội lên đầu, lập tức cảnh giới tụt hẳn xuống Bát Đoạn Ngưng Khí, khuôn mặt cũng trở nên nhạt nhòa khó mà phân biệt.

Đàm Phi còn đang phát hoảng với sự bá đạo của Dương Cưu bỗng cảm ứng được bảy luồng uy áp tiến về chỗ này, gã quay sang nhìn lão Chủ Tế với ánh mắt dò hỏi. A Sìn chỉ cười nhẹ vỗ vỗ vai gã thều thào như người sắp chết:

- Cơ Hó Tộc, lát nữa đây chỉ cần Huyền Tử ngươi xuất lực cầm chân một hai tên Tiểu Linh Sư là được, xong việc ắt có hồi báo.

Thào A Sìn nói dứt câu, phía xa đã xuất hiện bảy thân ảnh ngự khí mà đến, dẫn đầu là Vi Văn Hoán, tộc trưởng Cơ Hó Tộc, theo sau hắn là hai Thượng Linh Sư cùng bốn tên Tiểu Linh Sư.

Văn Hoán đáp xuống bãi đất trống trước cửa sơn động, uy áp tỏa ra trùng thiên, hắn gằn từng tiếng:

- Hay cho một cái Cơ Tư hèn mọn, tin tình báo quả không sai. Bỗng dưng lại xuất hiện nhiều kẻ lạ mặt đến vậy. Thào A Sìn… như thế này là có ý gì?

A Sìn vẫn bình thản như không, hắn cũng biểu hiện mình không phải quả hồng mềm:

- Ý gì là ý gì? Bằng hữu của ta đến thăm, chả nhẽ không được tiếp đón. Vi Tộc Trưởng vô duyên vô cớ dẫn theo đội ngũ hùng hậu đến đây càn rỡ, không lẽ muốn nuốt trọn tộc ta?

Dương Cưu bỗng cất lời, vở diễn trở nên sâu hơn một bậc:

- A Sìn đạo hữu, tại hạ còn có chuyện bên mình, vậy xin cáo từ!

Nói rồi Dương mặt cừu làm ra vẻ muốn rút lui. Động thái của Dương Cưu tựa như lửa đổ thêm dầu, Vi Văn Hoán nộ khí xung thiên, hắn gầm lớn:

- Đứng lại đó cho ta, hôm nay chưa làm rõ vụ việc ở đây, cấm kẻ nào rời đi.

Thào A Sìn động nộ:

- Vi Văn Hoán, ngươi khi người quá đáng rồi đó, tự tiện dẫn người vào địa bàn Cơ Tư làm loạn, cấu kết với tên Chủ Tế tộc Cơ Rái kia, ý đồ thôn tính tộc Cơ Tư đã rõ. Hôm nay dẫu A Sìn ta có ngã xuống, cũng phải đưa các ngươi đi theo.

Tên Thượng Linh Sư có cái mũi đỏ như quả cà chua bên đội ngũ Cơ Hó chính là Chủ Tế Cơ Rái Tộc, tên này nghe A Sìn nói vậy chỉ cười nhạt không thèm chấp lời. Vi Văn Hoán mới được tin tình báo con trai Vi A Bảo chết trên địa bàn Cơ Tư Tộc, vốn định dẫn đám lâu la dưới trướng đến Cơ Tư điều tra. Nếu đúng, hắn sẽ dùng lực lượng áp đảo để vấn tội Thào A Sìn, không ngờ lại bị A Sìn ngậm máu vu cho tội thôn tính Cơ Tư Tộc, hắn đã triệt để phát điên:

- A Sìn, miệng lưỡi ngươi cũng thật điên đảo, đừng ngậm máu phun người để che đậy tội sát hại Vi A Bảo. Hôm nay, Văn Hoán này thề san phẳng Cơ Tư Tộc, bồi tội cho con trai ta.

Đàm Phi nghe đến đây không khỏi giao động, việc gã diệt sát thiếu chủ Vi A Bảo đã cách đây hai năm, nếu bị phát hiện thì gã và Cơ Tư Tộc đã bị vấn tội từ lâu rồi, đâu phải đợi đến ngày hôm nay. Đây hẳn là mưu kế của A Sìn hoặc Dương Cưu bày ra.

Thào A Sìn bỗng cười hắc hắc tựa như phẫn uất:

- Hắc hắc… San phẳng Cơ Tư Tộc? Hắc hắc… Vi Tộc Trưởng khẩu khí cũng lớn quá đi. Con trai ngươi chết khi nào? Chết ở đâu còn chưa có bằng chứng, vậy mà ngươi dám dẫn người đến đây làm loạn. Hôm nay tất cả các ngươi đều nằm lại ở đây đi.

Thào A Sìn không muốn đấu võ mồm thêm nữa, hắn tế ra một thanh Phi Kiếm lập lòe tử quang lao thẳng về phía Vi Văn Hoán.

Tộc trưởng Cơ Hó cười gằn:

- Muốn chết? để lão phu tiễn ngươi một đoạn.

Dứt lời, hắn tế ra một cây Bát Xà Mâu lấp lánh ánh bạc và một Kim Thuẫn ứng chiến cùng Thào A Sìn, hai tên Thượng Linh Sư bao gồm Mũi Cà Chua Chủ Tế tộc Cơ Rái và Chủ Tế Cơ Hó tộc cùng tế ra pháp khí lao đến trợ chiến cho Vi Văn Hoán. Bốn tên Tiểu Linh Sư còn lại cùng chia làm hai mũi bủa vây Đàm Phi và Dương Cưu đội lốt Ngưng Khí Bát Đoạn.

Dương Cưu lẩm nhẩm truyền âm cho Y Ban rồi bỏ lại hai gã Tiểu Linh Sư cho nàng, bản thân hắn không có dấu diếm tu vi nữa mà tế ra Pháp Khí song Trùy lao vào cuộc chiến của nhóm Thượng Linh Sư. Từ trong người Thào A Sìn tiếp tục bay ra một đốm sáng, nó biến lớn thành Khôi Lỗi Vu Hồn nhắm thẳng chỗ Mũi Cà Chua đánh tới, đây là Khôi Lỗi cấp hai nên việc cầm chân một gã Thượng Linh Sư là hoàn toàn có thể, miễn sao nguồn năng lượng từ Tinh Thạch không cạn kiệt.

Với việc tất cả cùng xông lên như vậy, đây đúng là một cuộc hỗn chiến của nhiều thế lực, không còn là xung đột giữa hai tộc Cơ Tư và Cơ Hó nữa.

Dương Cưu đối chiến với Chủ Tế Cơ Hó có vẻ ngang tay, thậm chí hắn còn nhỉnh hơn đối phương đôi chút do lợi thế về Pháp Khí.

Mũi Cà Chua tộc Cơ Rái bị Vu Hồn cuốn lấy cũng bất phân thắng bại, Khôi Lỗi Vu Hồn hai tay tựa như hai thanh Cự Phủ tấn công liên miên rất chi là uy mãnh, chưa kể con mắt duy nhất trên đầu nó thi thoảng còn bắn ra những cột sáng thô to thiêu rụi mọi thứ chung quanh. Tuy nhiên, Chủ Tế Cơ Rái vẫn ung dung đối phó một cách dễ dàng.

Hai gã Tiểu Linh Sư Cơ Hó đối chiến cùng Y ban thì thảm hơn nhiều, mới đánh được vài hiệp thì một gã đã ộc máu, một gã bị Câu Liêm chém rụng mất một cánh tay. Cơ hồ cuộc chiến này sắp ngã ngũ.

Hai tên vây đánh Đàm Phi lúc đầu tưởng dễ ăn, đến giờ cũng rơi vào cảnh hoảng loạn, gần như mất đi ý chí chiến đấu. Đàm Phi sử dụng Dạ Mị thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma, một tên bị Liệt Không Đao lấy đi nguyên cánh tay đến tận bả vai, tên còn lại bị lửa từ Lưu Ly Nghê Hồng Đăng thiêu cho cháy hết cả quần áo tóc tai. Hai kẻ này còn thảm hơn cả hai gã bên Y Ban.

Trận chiến chính vẫn là màn tỉ thí giữa Thào A Sìn và Vi Văn Hoán. Thực lực hai người dường như khá cân bằng, Tử Kiếm trên tay A Sìn hóa ra lại là một món ‘Pháp Bảo’, đẳng cấp cao hơn Pháp Khí một bậc, Kim Thuẫn của Văn Hoán đã sứt mẻ nhiều chỗ dưới sức công nặng lệ từ Thào A Sìn. Nhưng không vì vậy mà tộc trưởng Cơ Hó rơi vào thế hạ phong, dù sao hắn cũng là Thượng Linh Sư mạnh nhất vùng, thậm chí sắp bước chân vào cảnh giới Đại Linh Sư. Cây Bát Xà Mâu sáng rực, uốn lượn như như một con rắn bạc quấn lấy Chủ Tế Cơ Tư như hình với bóng.

Đại chiến giữa sơn cốc tạo ra thanh thế không hề nhỏ, tiếng la hét ầm ĩ, tiếng binh khí va chạm chát chúa, tiếng lửa cháy cây đổ rầm rầm khiến quang cảnh trở nên hỗn loạn.

Mũi Cà Chua vẫn giằng co cùng Vu Hồn chưa ngã ngũ, tuy nhiên tên này có vẻ đuối, hắn bắt đầu lùi về gần với Vi Văn Hoán hòng tìm kiếm sự che chở. Chủ Tế Cơ Hó vừa lãnh một Trùy của Dương Cưu ộc máu, hắn cay cú tế ra thêm một chiếc Chuông Đồng nhằm công kích thần hồn của tên Mặt Cừu nhưng âm ba đều bị chiếc nón rộng vành đánh bật trở lại. Hai tên Tiểu Linh Sư đối chiến cùng Y Ban một chết, một bị đóng băng toàn thân, mất đi khả năng chiến đấu. Đàm Phi cũng đã kết liễu một tên, tên còn lại đang bị gã đuổi chối chết ven bìa rừng gần đó.

Vi Văn Hoán liếc nhìn toàn bộ chiến trường mà cay đắng, hắn đã trúng kế của Thào A Sìn. Thì ra tất cả chỉ là một vở kịch, từ tên Mặt Sẹo lạ lẫm đến tên Bát Đoạn Ngưng Khí, chúng đều là lũ ‘giả trư ăn thịt hổ’. Cái bẫy được giăng ra thập phần hoàn hảo để dụ hắn rúc đầu vào, và cái giá phải trả quá đắt khiến hắn nuốt không trôi. Thoái ý đã xuất hiện, Văn Hoán không ham đánh nữa, hắn hét lên:

- Rút lui, mối hận này ta sẽ tính lên Cơ Tư gấp mười lần.

Dứt lời, Vi Văn Hoán kích phát Kim Thuẫn tự bạo, vụ nổ tuy không lớn nhưng cũng đủ ngăn cản thế công của Tử Kiếm trong vài hơi thở. Văn Hoán thu lại Bát Xà Mâu quay đầu cực tốc bay đi, Chủ Tế Cơ Hó Tộc và Chủ Tế Cơ Rái Tộc đồng thời thu pháp khí rồi chạy theo. Tuy nhiên, chỉ có mình Mũi Cà Chua là thoát được, tên Cơ Hó không có may mắn như vậy. Dương Cưu vẫn bám riết hắn như hình với bóng, Vu Hồn cũng bỏ mục tiêu là Cà Chua mà quay lại chặn đầu vị Chủ Tế xấu số này. Thào A Sìn thấy Vi Văn Hoán bỏ chạy chỉ nhếch mép cười lạnh:

- Muộn rồi Vi Tộc Trưởng, hôm nay các ngươi vĩnh viễn nằm lại đây đi.

Thân ảnh A Sìn bỗng nhòa đi, không biết hắn dùng bí pháp gì mà đã ‘thuấn di’ gần sát phía sau Vi Văn Hoán, Tử Kiếm cũng tỏa sáng rực rỡ biến thành hơn chục chuôi, kết thành đóa hoa sen chụp xuống đầu tộc trưởng Cơ Hó. Văn Hoán thoáng biến sắc, đây là ‘Kiếm Trận’, uy lực không thể xem thường. Hắn nhanh tay lấy ra một tấm Phù Lục bằng da vỗ vào sau gáy, Phù Văn ngoằn ngoèo trên Phù Lục phát sáng biến thân thể hắn thành điểm điểm tinh quang rồi tiêu thất trong kiếm trận. Tử Liên Kiếm Trận ụp xuống đúng chỗ nhưng không trúng mục tiêu nên tự động tan rã, trở về thành đơn kiếm tử sắc bay vào tay Thào A Sìn. Thân ảnh Văn Hoán hiện ra cách đó mười trượng, cùng hội họp với Chủ Tế Cơ Rái.

A Sìn tức giận gầm lên, hắn tiếp tục sử dụng bí thuật thuấn di đuổi theo. Văn Hoán cong môi cười khinh bỉ rồi đưa ánh mắt ra hiệu cùng Mũi Cà Chua bay đi, Chủ Tế Cơ Rái Tộc gật đầu đáp ứng nhưng hắn đã làm một việc không thể ngờ tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play