Hạ Tử An ngây người một lúc, mới ý thức được sự thất lễ của mình, bèn ho một tiếng, cầm cốc nước trước mặt uống một ngụm để giảm bớt sự bối rối vừa nãy.
Bởi vì sự ngượng ngùng vừa rồi, hai người lại lúng túng trò chuyện vài câu, đúng lúc này, Hạ Tử An được ai đó gọi điện dường như có việc cần ra ngoài, Ôn Ninh cũng nhân cớ đó đứng dậy chào tạm biệt.
“Tôi đưa cô về.” Hạ Tử An cầm chìa khóa xe rồi đề nghị đưa cô về nhà.
Ôn Ninh lắc đầu, “Anh vẫn còn việc phải làm, không cần tiễn tôi đâu.”
Hơn nữa, cô cũng không muốn bị người ta biết mình đang ở nhà Lục Tấn Uyên, đến lúc đó sẽ rất khó giải thích rõ ràng.
Hạ Tử An thấy cô nhanh nhẹn dọn dẹp đồ đạc, xoay người nói một tiếng tạm biệt rồi rời đi, trong lòng không hiểu sao có chút buồn bã, người con gái như Ôn Ninh thái độ với anh lại không mặn không nhạt, quả thật rất hiếm gặp.
Anh lại có chút tò mò về cô.
Ön Ninh đang ở trạm xe bên đường chờ xe buýt, qua một lúc, một chiếc xe thể thao sang trọng dừng ở trước mặt, “Lên xe đi, chỗ tôi không gấp lắm, cô như thế này là muốn đợi bao lâu chứ?”
“Không cần đâu, sắp có xe tới rồi, anh cứ đi làm việc của anh đi.”
Hạ Tử An thấy cô kiên trì thì liền xuống xe, túm lấy cổ tay cô, muốn ép cô lên xe, “Không đưa người con gái đã mời tôi ăn cơm về nhà, là đã trái với nguyên tắc từ nhỏ tới lớn của tôi, đi, tôi đưa cô…”
“Bíp-”
Trong lúc lôi kéo, tiếng còi xe ô tô chói tai đã làm gián đoạn lời nói của Hạ Tử An.
Hạ Tử An cau mày, nhìn qua, nhưng lại chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao còn hào nhoáng hơn cả chiếc xe anh lái hôm nay đang dừng ở trước mặt.
Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn toàn cầu, cả Giang thành này chắc chỉ có một chiếc xe như vậy, không ngờ lại gặp được ở đây.
Ôn Ninh cũng bị tiếng còi xe dọa cho giật mình, quay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế lái, tim cô trong phút chốc bị dọa đến hoảng loạn.
Lục Tấn Uyên?
Sao anh ta lại tới đây?
Vẻ mặt hoang mang của Ôn Ninh rơi vào mắt của Lục Tấn Uyên, chỉ có thể giải thích bằng hai từ: Chột dạ.
Anh sắc mặt nặng nề hạ cửa xe xuống, ” Xin lỗi anh nhé, xe của anh hình như đỗ ở vị trí không nên đỗ rồi.”
Hạ Tử An nhìn thấy Lục Tấn Uyên, nhăn mày đối với hành vi không giữ thể diện cho anh trước mặt phụ nữ này, đáy mặt lóe lên chút không vui.
Lục Tấn Uyên và anh cũng coi như có chút quen biết, hai người cũngmấy lần chạm mặt, vốn dĩ không đến nỗi khiêu khích đối phương như vậy.
“Đi, tôi đưa cô về, đã ảnh hưởng đến người khác rồi đó.”
Ôn Ninh tất nhiên càng không thể nào lên xe, ánh mắt của Lục Tấn Uyên như một con dao đang dừng lại trên người cô, dường như muốn cắt cô đến máu chảy đầm đìa vậy “Không đâu, anh cứ đi làm việc của anh đi.”
Lục Tấn Uyên thấy hai người còn lằng nhằng, liền lạnh lùng mở miệng, “Anh này, nếu người ta đã không nguyện ý, anh cần gì phải ép buộc chứ?”
Lúc này Hạ Tử An mới có chút giận dữ, “Bây giờ tôi sẽ lùi xe về phía sau, Ôn Ninh, cô đợi tôi một chút.”
Nói xong, Hạ Tử An bèn muốn lái xe đi, nhưng khi chiếc xe quay về hướng khác, Lục Tấn Uyên lại bất ngờ đạp mạnh chân ga, rầm một tiếng, hai chiếc xe xảy ra vụ va chạm nhẹ khiến mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
“Anh điện rồi sao?”Ôn Ninh bị dọa nhảy dựng, mặc dù với lực va chạm với nhỏ này nhất định sẽ không xảy ra chuyện, nhưng hai chiếc xe đều là xe sang, đụng vào như vậy, chỉ sợ đã bay mất mấy chục ngàn tệ rồi.
Hạ Tử An rõ ràng cũng không ngờ đến sẽ xảy ra loại chuyện này, anh xuống xe, cau mày nhìn vị trí xảy ra va chạm, Lục Tấn Uyên vẫn còn lãnh đạm nói: “Đụng xe là chuyện nhỏ, nhưng anh Hạ nếu như gần gũi với người không nên gần, thì đó là chuyện lớn rồi.”
Hạ Tử An nghe được hàm ý trong lời đó: “Ý của anh là gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Ninh tái đi, cô không muốn Lục Tấn Uyên nói mấy lời khó nghe ở trước mặt Hạ Tử An.
Cô không hi vọng hiếm khi có người chấp nhận cô, khích lệ cô lại vì thế mà ghét bỏ mình.
“Anh, anh tốt hơn hết là đi mau đi!”
Trong vô thức, Ôn Ninh kéo kéo vạt áo của Hạ Tử An, mong anh đừng nghe tiếp.
“Ý tôi chính là…” Lục Tấn Uyên nhìn động tác nhỏ của Ôn Ninh cùng với gương mặt đầy lo lắng đó của cô, phiền não trong lòng càng tăng.
Cô đang lo lắng cái gì? Là sợ anh nói ra sự thực, khiến ông chủ mà cô không dễ dàng gì tìm được lại căm ghét cô sao?
Đúng là không biết xấu hổ.
“Có những người, ngoài mặt thì thấy đơn thuần vô hại, thật ra trong nội tâm lại không biết đã bẩn thỉu đến mức nào, tôi chỉ là muốn khuyên anh Hạ một câu, đừng để bị người ta trêu đùa đến xoay vòng, rồi lại tưởng bản thân mình nhặt được bảo bối gì đó.”
Giọng nói của Lục Tấn Uyên luôn hờ hững lạnh lùng, âm sắc của anh rất dễ nghe, nhưng đối với Ôn Ninh, nó lại đáng sợ nhưng một thứ âm thanh của ma quỷ.
Lúc này, dù Hạ Tử An có không nhạy bén thế nào cũng có thể nghe ra ý tứ của Lục Tấn Uyên, đặc biệt, khi anh thấy thần sắc trên mặt Ôn Ninh, ngay lập tức có thể hiểu toàn bộ.
Nhìn đôi vai run rẩy của Ôn Ninh, Hạ Tử An đột nhiên có một cảm giác kích động muốn bảo vệ cô, anh kéo cô về đằng sau, “Tôi thấy, muốn hiểu một người, từ đầu tới cuối phải do bản thân tới tiếp xúc mới được, lời nói này của anh Lục, vẫn nên giữ lại cho người khác nghe đi.”
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh đang được người đàn ông che chở chặt chẽ đằng sau, ánh mắt trầm đi, ” Là như vậy sao?”
Âm thanh của Lục Tấn Uyên cố tình hạ thấp đi rất nhiều, Ôn Ninh có thể nghe ra sự phẫn nộ trong đó, nếu như còn kích động anh, người đàn ông này chỉ sợ sẽ nói những lời càng khó nghe hơn.
Im lặng, Ôn Ninh nhỏ giọng thì thầm với Hạ Tử An, “Anh Hạ, anh đi trước đi… coi như tôi xin anh đấy.”
Hạ Tử An tất nhiên không muốn rời đi, chỉ là, khi quay đầu lại, anh thấy sự cầu xin mang theo vài phần bất lực trong mắt Ôn Ninh khiến tim anh mềm nhũn, “Cô thật sự không sao?”
Ôn Ninh gật đầu, Hạ Tử An lúc này mới nhịn lại sự tức giận rồi lên xe.
Lục Tấn Uyên thấy Hạ Tử An rời đi, nộ khí bị dồn ép trong lòng làm thế nào cũng không xả ra được.
Đặc biệt, khi ánh mắt quét đến Ôn Ninh đứng bên cạnh đang chăm chú nhìn hướng Hạ Tử An rời đi, anh lại càng không vui vẻ, đột ngột đạp mạnh vào chân ga.
Ôn Ninh chỉ nhìn thấy một bóng xe màu xanh đang phi qua với tốc độ nhanh đáng sợ, bị dọa giật mình, cô bất ngờ phải lùi về sau mới tránh được.
Cô suýt nữa thì bị xe đâm!
Ôn Ninh chỉ cảm thấy chân mình có chút mềm nhũn, nhìn chiếc xe thể thao phóng như bay, trong lòng vẫn còn khiếp sợ.
Sao lại có người thần kinh như vậy chứ?
Ôn Ninh ngồi ở trạm xe buýt nghỉ ngơi một lúc, bây giờ tâm trạng kinh hồn bạt vía lúc nãy mới từ từ hòa hoãn lại, qua rất lâu, mới đợi được xe buýt có hướng về Lục gia.
Lúc Ôn Ninh về nhà nhìn sang phía hầm xe, chiếc xe thể thao đó không có ở đây, xem ra Lục Tấn Uyên vẫn chưa về nhà.
Nhìn thấy cô trên mặt Hạ Liên mang theo nụ cười có chút mỉa mai, “Thiếu phu nhân về rồi? Lúc cậu chủ ra ngoài hình như rất tức giận với việc làm của cô đó.”
Ôn Ninh liếc nhìn cô ta, nhìn thấy niềm vui sướng khi người khác gặp họa không hề che giấu của cô ta, Hạ Liên này, trước giờ cô đều rất khách khí với cô ta, vì sao cô ta cứ luôn không tha cho cô, hết lần này đến lần khác làm khó cô?
“Hừ, sẽ có một ngày cậu chủ nhìn rõ bộ mặt thật của cô rồi đuổi cô ra khỏi nhà.” Hạ Liên thấy Ôn Ninh không hề tranh cãi với cô, tự dưng có chút vô vị.
“Lẽ nào cô tưởng rằng tôi rời đi rồi, thì cô có thể ngồi lên vị trí đó?” Ôn Ninh nhìn biểu cảm của cô ta, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Chả nhẽ, vì cô ta có ý với Lục Tấn Uyên nên mới liên tục đối phó cô?
“Có! Cô nói linh tinh cái gì đấy?”
Thấy Hạ Liên nổi cáu, Ôn Ninh ngay lập tức chắc chắn với suy đoán của mình.
Nhưng mà Ôn Ninh cảm thấy, Lục Tấn Uyên sẽ không cưới bất cứ người phụ nữ nào không môn đăng hộ đối với anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT