Không khí đột nhiên ngưng trệ, khuôn mặt của người đàn ông hiện rõ dưới ánh sáng. Ôn Ninh sững sờ. Cô vô thức lùi lại một chút, đôi mắt đầy sự hoài nghi, thật khó tin.
Kết quả này, lại nằm ngoài dư liệu của cô.
Cô nghĩ rằng người đàn ông này có thể là bất cứ ai từng tiếp xúc với cô, nhưng cô không ngờ …
Thì ra là anh ta!
Đèn pin bị người đàn ông gạt rơi xuống đất. Ánh đèn hoảng động rồi cuối cùng cũng tắt. Căn phòng lại chìm trong bóng tối. Đôi mắt đen mờ nhạt của người đàn ông tỏa ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Cô nên sớm biết, rất nhiều chi tiết mà cô lại không để ý, cô nên biết rằng người đó anh ta!
Người đó bóp cổ Ôn Ninh: ” Ôn Ninh, cô tính kế tôi!”
“Rốt cuộc trong chúng ta ai mới là người tính kế ai? Lục! Tấn! Uyên!”
Ôn Ninh cố gắng để kêu lên âm thanh trong cổ họng, gọi tên anh ta. Hóa ra người đàn ông đó thực sự là anh ta. Hôm nay, khi cô đang dọn tủ quần áo, cô đột nhiên phát hiện ra rằng có một hình nộm giống hệt như Lục Tấn Uyên.
Hình nộm gần như có thể đánh tráo với người thật, bất kể là làn da cũng có nhiệt độ như người bình thường, thậm chí hình nộm còn có thể thực hiện các động tác đơn giản, còn có thể nói vài lời!
Ngoài hình nộm, còn có chiếc áo choàng đen mà người đàn ông thường mặc, và một người chiếc máy thay đổi giọng nói!
Cho nên mỗi khi người đàn ông này xuất hiện, thì người nằm bên cạnh Ôn Ninh thật ra chỉ là hình nộm này!
Mỗi lần Lục Tấn Uyên muốn trêu chọc cô, anh sẽ làm một trò lừa như vậy, khiến cô cảm thấy lo lắng hãi hùng, khiến cô chịu tất cả xúc phạm!
Để ngăn cô khỏi nghi ngờ, anh ta còn to mồm vạch rõ ranh giới với Lục gia!
Triệu Lam Nhà ké là hộp đô bà ta cùng
“Lục Tấn Uyên, tự mình tạo ra trò chơi mèo vờn chuột này, có vui không?”
Cái gọi là mèo bắt chuột có nghĩa là sau khi mèo bắt được chuột, nó không giết con chuột, cũng không ăn ngay mà chỉ để con chuột nửa sống nửa chết chạy trốn dưới móng vuốt của mình, trốn một lần sẽ bị bắt trở lại hành hạ một lần, trốn lần nữa cũng vẫn sẽ bị bắt về tiếp tục hành hạ, cứ luẩn quẩn như thế, cho đến khi con chuột bị tra tấn đến không còn sức lực nữa, bị hành hạ mà tắt thở.
Nằm trong bàn tay của Lục Tấn Uyên, không phải cô chính là con chuột bị tra tấn trong vở kịch kia sao!
Ban ngày, anh ta giả vờ mình là một Lục Tấn Uyên nói chuyện lạnh lùng, buổi tối, anh ta lại giả vờ là một người đàn ông không liên quan gì đến Lục gia để trêu đùa cô, cho cô hy vọng. Mục đích cuối cùng của anh ta là muốn trả thù chuyện năm đó cô đâm xe vào mình sao? Nên mới kéo cô vào trò đùa này!
“Nếu anh hận tôi như thế, cứ giết tôi cho xong, tôi nghe theo anh là được, cần gì anh lại hành hạ tôi như thế, khiến tôi mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi!” “Cô đã phát hiện, vậy tôi không cần giấu diếm nữa, đúng, cô thật sự là món đồ chơi trong tay tôi. Bởi vì tôi ghét cô, tôi hận cô, tôi không muốn cô sống tốt. Những gì cô đã hủy hoại không chỉ là thời gian ba năm của tôi! Những gì tôi đã mất trong ba năm qua, nếu tôi không thể lấy lại từ cô, làm sao tôi có thể cam tâm?”
Lục Tấn Uyên buông cổ cô, quay sang đè bả vai cô xuống: “Đưa cô ra khỏi tù, làm sao tôi có thể để cô chết dễ dàng như vậy? Cô yên tâm đi, kể từ bây giờ, tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết! ”
Anh dùng sức đẩy bả vai cô ra, ham muốn của người đàn ông biến mất, anh đứng dậy và rời đi, Ôn Ninh cuộn tròn trong chăn một mình, cúi đầu khóc thành tiếng.
Hóa ra người cuối cùng cô có thể tin tưởng ở thế giới này cũng là chỉ là một kẻ lừa đảo.
Cô thực sự gần như ngây thơ muốn giao cả bản thân mình cho anh, muốn dựa dẫm vào anh!
Thật nực cười làm sao, cô còn suýt nữa động lòng với kẻ muốn giết mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT