"Tiến hóa......" Phil nhìn về phía Phong Liệt Vân, nếu không có tiền lệ về việc này, thì dù là lời Lê Hân nói, hắn cũng chưa chắc tin. Những người có tần số sóng tinh thần vượt quá giới hạn như bọn họ, từ năm 16 tuổi đã bị định sẵn là phế vật, không có bất cứ tương lai gì không nói, còn là sự uy hiếp với người nhà. Một số người bị lưu đày bí mật vì họ không muốn, số đông còn lại là tự nguyện. Bắt đầu từ năm 16 tuổi, Phil đã coi bản thân là người sẽ làm hại xã hội, chuyện này đã ăn sâu bén rễ, không phải chỉ bằng một vài lời nói là có thể dễ dàng tin tưởng.

Chính là hiện tại, sự thật như sắt nói với hắn, những người bọn họ không phải phế vật trong nhân loại, mà là mang đến hy vọng, nhóm người tiến hóa đầu tiên.

Bình tĩnh như Phil, lúc này bàn tay lại đang khẽ run, chẳng lẽ hắn thật sự có thể không cần sợ hãi dị biến tinh thần, cuối cùng sẽ có một ngày đứng dưới ánh mặt trời, sống một cách bình thường ở đế quốc sao?

Đây là điều đã hơn 50 năm Phil chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới từ năm 16 tuổi đến nay. Dù hắn có đặt tên cho tổ chức là "Dục hỏa trùng sinh", bất quá cũng chỉ là để cung cấp phương tiện sống cho một số người mà thôi. Cứ việc hắn đã vùng vẫy ra một mảnh thiên địa ở Emir, phản nghịch chống lại lực lượng đế quốc, đế quốc vứt bỏ hắn, hắn cũng căm thù đế quốc. Nhưng đế quốc là tổ quốc của mọi người, là nơi họ sinh ra và lớn lên, quá hận đại biểu cho quá yêu, không có yêu thương quá nhiều thì lấy đâu ra câm hận. Chính bởi vì quá yêu quốc gia này, mới có thể căm hận như thế chán ghét như thế.

Kỳ thật, hắn muốn trở về đế quốc, có thiết bị đầu cuối cá nhân, không bị coi là một mầm họa gây nguy hiểm cho xã hội, mà là đơn giản sống dưới ánh mặt trời như bình thường.

Lê Hân là người nhạy cảm nhất với sóng tinh thần, lập tức phát hiện Phil ba ba không còn bình tĩnh và tự chủ như trước nữa. Bọn họ trước đây, hắn thì cảm tính, Phong Liệt Vân tùy ý, A Mộc lạnh nhạt, duy chỉ có Phil trước nay vẫn luôn bình tĩnh, khi mọi người bị cảm xúc làm mờ mắt, chỉ có Phil có thể nghĩ đến chính sự, khiến bọn họ không làm những điều xấu.

Thế nhưng lúc này, người đầu tiên bị kích động, không giữ được bình tĩnh lại là Phil!

Vì suy nghĩ thâm căn cố đế quá nhiều năm, giam cầm vô số người. Lê Hân đi đến trước mặt Phil, nắm chặt tay hắn nói: "Đừng sốt ruột cũng đừng thương tâm, một ngày nào đó, đế quốc sẽ cầu xin các ngươi trở về!"

Cũng chỉ có Lê Hân dám ở một lưu đày tinh nho nhỏ nói ra những lời phản nghịch lại kiêu ngạo như vậy, đây cũng không phải tự đại, mà là tín nhiệm với người Emir. Người khác hắn không dám bảo đảm, nhưng người của Hắc Ám tinh và Fire, bọn họ nhất định có thể đường đường chính chính mà đứng trên  thổ địa đế quốc, sẽ không còn là một người không có đầu cuối di động không hộ khẩu!

"Chẳng lẽ ...... Nếu quốc hội không dùng dư luận để buộc những người này lưu vong, viện nghiên cứu không quá cấp tiến, chúng ta đã sớm có thể phát hiện người tiến hóa sao?" Trong những người ở đây, chỉ có Thẩm Uyển Như còn đứng ở góc độ đế quốc, hướng suy nghĩ của nàng luôn là sự được mất của đế quốc, được mất của nhân loại.

Lê Hân lắc đầu nói: "Chưa chắc. Tiến hóa rất gian nan, từ tứ chi chấm đất đến đứng thẳng hành tẩu, nhân loại đã đi qua hàng triệu năm. Đương nhiên, tiến hóa tinh thần thuộc về sự kích thích tiềm năng của nhân loại, không cần nhiều năm như vậy, nhưng cũng không phải có thể dễ dàng phát hiện. Giống  như Phong Liệt Vân vậy, có lẽ là tiềm năng tinh thần mạnh mẽ nhất từ ​​trước đến nay, cho nên mới 8 tuổi đã bị phát hiện. Nếu y không bị đưa tới viện nghiên cứu, chậm rãi kiểm soát bản thân, có lẽ sẽ dựa vào tinh thần lực cường đại bẩm sinh mà thức tỉnh. Nhưng phần lớn đều là người thường, dưới tình huống không có sự hướng dẫn, rất khó khống chế cổ lực lượng này, nhân loại cần có sự tìm tòi lâu dài mới được."

"Vậy cậu rốt cuộc là ai?" Cũng chỉ có Blake chú ý trọng điểm bất đồng "Hiểu biết tinh thần lực mà đế quốc chưa từng phát hiện, giống như hiểu rõ một hệ thống hướng dẫn và phương pháp kiểm soát, vì sao?"

Hắn là ai? Là bị hệ thống mang đến, là hệ thống giao cho hắn tinh thần lực...... Không đúng! Hắn còn nhớ rõ một trong những điều kiện để sử dụng hệ thống trước đây chính là, có một cơ thể thích hợp để trở thành ký chủ. Khi ấy hắn nghĩ những lời này là chỉ cacbon, bây giờ nhìn lại dường như còn có một tầng ý tứ khác. Tinh thần lực là sản phẩm phụ khi hắn tấu nhạc sinh ra, nhưng gần đây hệ thống rất hay so sánh trình độ nó với âm nhạc. Bình thường mà nói, chẳng lẽ hệ thống thực hiện mộng tưởng không phải nên chuyên chú vào phương diện âm nhạc sao? Như thế nào lại như hiện tại ......

【Hệ thống: Chúc mừng ký chủ cuối cùng cũng nhận ra thâm ý của hệ thống, đối với mộng tưởng mà nói, trình độ cá nhân chỉ là một phương diện, thành công là 1% nhạy bén thêm 99% mồ hôi, muốn thực hiện ước mơ, còn cần kiên trì cùng nghị lực. Kiên trì, nghị lực đều là thứ tồn tại với tinh thần, hệ thống giúp ký chủ có thể nhìn thấy mộng tưởng, trừ bỏ giúp ký chủ đề cao trình độ kỹ năng, còn phải nâng cao tinh thần của ký chủ để tránh việc ký chủ bỏ cuộc giữa đường, thỉnh ký chủ nắm bắt vật chất tinh thần bằng cả hai tay, không ngừng cố gắng! 】

Lê Hân: "......"

Tuy rằng cuối cùng cũng giải thích được nghi hoặc, nhưng vì sao lần nào hệ thống cũng thiếu đánh như vậy? Loại giải thích này không phải là nên nói từ đầu sao? Vì sao bây giờ mới nói, chơi hắn rất vui sao (╯‵□′)╯︵┻━┻

Chà, nhìn dáng vẻ chơi vô cùng vui vẻ của hệ thống, phỏng chừng là rất hưởng thụ đi.

Lê Hân trầm mặc không nói, biểu tình còn hơi vi diệu, mọi người đều cảm thấy Blake hỏi vấn đề không nên hỏi, Phil vô cùng dứt khoát đập lên đầu Blake một cái, mới vừa đánh xong, liền nghe Lê Hân nói: "Ta hẳn là...... Đại khái tiềm lực tinh thần bẩm sinh còn mạnh hơn Phong Liệt Vân, mạnh hơn rất nhiều."

Black: "Bộ não ta đáng giá hơn của cậu nhiều!"

Phil chăm chú nghe Lê Hân nói, một tát đẩy Blake sang một bên: "Bao nhiêu tiền, ta mua."

Kẻ có tiền thật là khí phách, lúc này trông Phil còn soái hơn A Mộc a, phần lớn tiền của Lê Hân đều do Phil giúp đỡ kiếm được mà!

Trêu chọc xong, hệ thống đã giải thích rõ ràng, lúc này Lê Hân mới hiểu được, lúc đầu hệ thống ám chỉ vận cứt chó là chuyện gì, đại khái đối với hệ thống mà nói, tiềm lực tinh thần cường đại đến trình độ nguyên chủ mới được, mà cơ thể vốn có lại không đủ tiêu chuẩn. Lê Viêm thực nghiệm phôi thai cũng không thất bại, tiềm lực tinh thần của hắn cũng giống như Phong Liệt Vân, nhưng hắn còn mạnh hơn Phong Liệt Vân rất nhiều, mạnh đến mức vừa sinh ra đã có cổ lực lượng trấn an này, thế nên bản thân tinh thần của Lê Hân tương đối ổn định, ổn định đến mức không thể tưởng tượng.

Nhưng cũng bởi vì quá mạnh, suốt đời Lê Hân cũng không thể tự mình dẫn dắt và nắm giữ cổ lực lượng này. Nhưng may mắn chính là, hiện tại Lê Hân được hệ thống này chỉ dẫn, giúp hắn đánh thức lực lượng trong cơ thể, dùng âm nhạc tẩm bổ tinh thần, dùng tinh thần mở rộng âm nhạc, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.

"Và ta rất may mắn vì đã chọn con đường âm nhạc này" Lê Hân nghĩ nghĩ, chọn điều gì có thể nói tiếp "Âm nhạc có thể nung đúc tình cảm, trấn an cảm xúc, nói cách khác, nó có hỗ trợ rất lớn cho tinh thần. Âm nhạc của ta đánh thức tinh thần lực, mà đồng dạng, tinh thần lực tăng cường sức hấp dẫn cho âm nhạc của ta, vì vậy khi ta sử dụng tinh thần lực để đàn tấu, có thể trấn an tinh thần phát cuồng của người khác."

"Như vậy có khả năng đánh thức sức mạnh của mọi người không?" Thẩm Uyển Như hỏi, nàng hiểu dù Lê Hân có mạnh đến đâu thì với sức lực của một người cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều, nhưng một khi lực lượng này có thể khuếch tán, liền có thể trở thành một loại lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

"Ta không biết" Lê Hân lắc đầu nói "Một sự vật mới ra đời, ngươi hỏi ta ta cũng không rõ, chỉ có thể từ từ khám phá. Phải nói chính là, kiểu tiến hóa này có lẽ là bộ mặt của toàn nhân loại, cho nên người bình thường cũng sẽ dị biến tinh thần, cũng bị cảm nhiễm. Bất quá có lẽ tinh thần người bình thường không mạnh đến mức có thể thức tỉnh, cho nên dùng thuốc ức chế là đủ để áp chế. Nhưng cách làm này không đúng, tinh thần là phải dùng tinh thần để điều trị, thuốc ức chế chỉ khiến vấn đề tinh thần càng trở nên nghiêm trọng, sinh ra dị biến tinh thần, mọi người không được chữa trị đúng cách, cho nên phần lớn sống không lâu.

Nhưng ngay cả khi một người bình thường có thể bị dị biến tinh thần, tiềm lực cũng không đủ mạnh, không thể thức tỉnh. Ta nghĩ rằng có lẽ những người có tần sóng tinh thần vượt mức cũng không nhất định có thể thức tỉnh, nhưng bọn họ có hy vọng lớn hơn."

"Ngươi có thể giúp họ thức tỉnh?" Thẩm Uyển Như tràn ngập hy vọng hỏi.

"Chuyện ta có thể làm sẽ vẫn như vậy." Lê Hân nói "Tinh thần lực của Phong Liệt Vân vốn đã mạnh, trong quá trình điều trị trước đó, tinh thần đã đồng điệu cùng ta, đây có lẽ là cơ hội làm y thức tỉnh. Bất quá quan trọng nhất vẫn là vừa rồi tinh thần lực bị kích thích, cuối cùng dẫn phát rồi thức tỉnh. Vì vậy, trong vấn đề này, tất cả những gì ta có thể làm là tiếp tục với âm nhạc của ta.

Âm nhạc có thể mở rộng ảnh hưởng của tinh thần lực, ít nhất với người Emir, bọn họ đã nghe nhạc có chứa tinh thần lực của ta gần hai năm, tinh thần bản thân được khai thông. Ta tin chỉ cần tiếp tục, sớm muộn gì cũng có ngày thức tỉnh."

"Vậy ngươi có thể......"

"Không thể" Lê Hân dứt khoát cắt lời Thẩm Uyển Như "Tinh thần lực của ta, chỉ mở ra với Emir, không có khả năng dùng tinh thần lực diễn tấu ở đế quốc, càng không thể mạo hiểm hợp tác cùng viện nghiên cứu, giúp bọn họ làm thực nghiệm tiến hóa, dù không phải thủ pháp cấp tiến cũng không được, ta không tin viện nghiên cứu!"

Người ở đây, trừ bỏ Thẩm Uyển Như thì đều biết Lê Hân vốn là một trong những thực nghiệm phôi thai ở viện nghiên cứu, yên lặng đứng sau lưng hắn, Thẩm Uyển Như nhìn A Mộc, quả thật một chút biện pháp cũng không có. Nàng nỗ lực tự nhủ phải suy nghĩ cho đế quốc, nhưng ngay cả tâm của mình đều hướng về Lê Hân, nghĩ hắn một thiếu niên gầy yếu như vậy cư nhiên gánh vác trọng trách cao lớn trên lưng, thật là khiến người ta muốn cũng không có cách bảo vệ.

Nhưng không thể nghi ngờ, Nghiêm Sí đã chọn một người đủ xứng đáng, thậm chí mà nói Nghiêm Sí còn không xứng với người ta.

"Ta hiện tại có thể làm chỉ có hai việc, thứ nhất, tiếp tục cung cấp âm nhạc có mang tinh thần lực cho thành viên của Fire, để bọn họ tích lũy; thứ hai, kiên trì với âm nhạc của ta." Lê Hân kiên định mà nói.

Chỉ có kiên trì với âm nhạc, tinh thần lực của hắn mới có thể vững bước nâng cao, chỉ có tinh thần lực càng mạnh, mới có thể giúp càng nhiều người thức tỉnh tinh thần lực. Sức ảnh hưởng của tinh thần là cộng hưởng, lực lượng hắn càng mạnh, càng dễ làm người khác thức tỉnh. Nó giống như một giáo viên hiểu biết và một giáo viên kém kiến ​​thức cùng dạy học sinh, người giàu kiến thức có thể cho học sinh càng nhiều kiến thức, mà người thiếu kiến thức, lại rất khó làm được.

Phong Liệt Vân thức tỉnh đã mở ra một con đường cho người Emir, nhưng con đường này có thực sự khả thi hay không, chỉ có thể dựa vào một mình Lê Hân đi tiếp.

Nghĩ đến đây Lê Hân không khỏi cười khổ, ước nguyện ban đầu khi hắn đến thế giới này chỉ là sống sót trên tinh cầu đầy siêu nhân và ma thú ( lão thử ) khủng bố, sau đó có hệ thống, liền chuyển sang trở thành một ngôi sao ca nhạc, làm hắn yêu thích sự nghiệp âm nhạc, sau đó nữa, tránh khỏi sự đuổi bắt của viện nghiên cứu, ổn định tinh thần những người mình quen biết. Mà hiện tại, mục tiêu lại dần dần biến thành, tìm ra một con đường khả thi cho tương lai của nhân loại, một cacbon nhỏ bé như hắn, vì sao phải đối mặt với một nhiệm vụ khó khăn như vậy?

Thật là tổn thất lớn.

Nhưng không có cách nào, hắn đã có được rất nhiều fans và sự ủng hộ, vì sự ủng hộ này, nhất định phải tiếp tục!

Ý kiến ​​của Thẩm Uyển Như ở chỗ này căn bản không có ý nghĩa, cuối cùng vẫn là giữ nguyên kế hoạch ban đầu, nàng trở lại biên cảnh, một khi chiến tranh bùng nổ liền đưa Lê Hân đến chiến trường chi viện. Lê Hân cũng tiếp tục luyện cổ cầm ở Emir, chờ khi kỳ nghỉ kết thúc trở về làm ngôi sao mới của Tinh Tế. Tương lai của nhân loại, dường như không tạo nên bất cứ ảnh hưởng gì đến Lê Hân.

Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không ảnh hưởng. Mặc dù rất ghét viện nghiên cứu, nhưng Lê Hân cũng bắt đầu nghiên cứu về thức tỉnh tinh thần, đối tượng nghiên cứu có ba người: Phil và vợ chồng Giã Lệ Nhĩ (mình sẽ đổi sang Jaril nhé).

Mỗi ngày Lê Hân sẽ dành thời gian để tinh thần lực của mình đi một vòng trong đầu ba người bọn họ, chuyện này chỉ có Lê Hân làm được, tinh thần lực của hắn là vô hại và ổn định, nếu để Phong Liệt Vân làm như vậy, tinh thần lực vừa tiến vào đầu ba người này liền điên mất.

Bản chất của việc nghiên cứu cũng không sai, nhân loại tiến bộ đều là dựa vào những thực nghiệm không biết mệt mỏi, trưởng thành từ thất bại này đến thất bại khác. Nhưng đồng thời theo đuổi khoa học, cũng phải có nhân tính. Không thể vì thất bại quá nhiều liền không từ thủ đoạn, nghiên cứu là một quá trình tiệm tiến, chứ không phải gây tổn hại tính mạng mọi người.

Nghiên cứu của Lê Hân là ổn định và an toàn, theo Jaril nói, mỗi ngày dùng tinh thần lực chải chuốt đại não còn sảng khoái hơn vận động trên giường cùng Oros. Lên giường bất quá chỉ là thỏa mãn ham muốn xác thịt, mà chải chuốt tinh thần lại có thể mang đến hưởng thụ tinh thần tột bậc cho mình, loại thoải mái này là cảm giác không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể nói là vô cùng thỏa mãn cùng no đủ, phảng phất linh hồn rốt cuộc tìm được nơi quay về, không bao giờ lo lắng trở thành du hồn vô chủ.

Đối với điểm này, Oros không có bất cứ ý kiến gì, bởi vì cảm giác của y cũng giống Jaril, thật là quá sung sướng! Quả thực tựa như hít ma túy...... Không, so với cảm giác hít ma túy còn thoải mái hơn. Hít ma túy gây tê liệt thần kinh và xuất hiện ảo giác, mà loại chải chuốt tinh thần này lại thanh tỉnh, lực lượng thông suốt thật sự khiến người như si như say, đặt linh hồn mình trên thiên đường, được thổ nhưỡng sinh ra.

So với hai người không đáng tin kia, Phil lại càng điềm đạm hơn, trong lúc tận hưởng sự chải chuốt tinh thần, còn cố gắng giữ tâm trí mình hòa cùng   tinh thần lực của Lê Hân. So với Lê Hân, hắn càng bức thiết hy vọng người Emir đều có được tinh thần ổn định, trở thành một phần tử của đế quốc, không bị kỳ thị cùng sợ hãi.

Rất nhanh đã trôi qua nửa tháng, lực lượng của Lê Hân hoàn toàn khôi phục, lẽ ra nên chữa tinh thần cho A Mộc,nhưng cả hai đều không đề cập đến chuyện này, thậm chí ngay cả chải chuốc tinh thần cũng không làm.

Bởi vì họ đều biết, một khi tinh thần lực của Lê Hân tiến vào đại não A Mộc, A Mộc sẽ không còn là A Mộc thuần túy của hiện tại, mà là trung tướng Nghiêm Sí lưng mang trọng trách của đế quốc.

Trước khi đi, Thẩm Uyển Như đã kéo Lê Hân sang một bên, lén kể chút chuyện lúc Nghiêm Sí còn nhỏ, sau đó thỏa mãn mà nhìn thần sắc đau lòng của Lê Hân, thần thanh khí sảng rời khỏi Emir.

Lê Hân thế mới biết, mặt than Nghiêm Sí là chuyện như thế nào, thói quen không biểu cảm cùng máy móc hoá lại vì đâu. Y giống với mình, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nặng. Từ khi sinh ra, sức mạnh của Nghiêm Sí đã quyết định y phải gánh trên lưng những kỳ vọng, từng bước một, nặng nề hơn bất kỳ ai khác. Lê Hân còn được chờ mong nhiều hơn y, nhưng chính A Mộc đã chống đỡ một mảnh trời vì Lê Hân, để hắn ngay từ đầu đã không bị chèn ép bởi sức mạnh to lớn này.

A Mộc đã cho Lê Hân một bầu trời bình lặng, để hắn có thể tự do trưởng thành, lúc này Lê Hân cũng muốn cho A Mộc một kỳ nghỉ thư thái.

Nghiêm Sí quá mệt mỏi quá vất vả, y không thể tự do làm theo ý mình như A Mộc, Lê Hân hy vọng A Mộc có thể tồn tại lâu một chút, cảm nhận hạnh phúc nhiều hơn một chút.

Tinh thần lực cấp 5 có thể cùng một lúc sử dụng 200 thậm chí 300 quang não thu đĩa nhạc, lập tức số lượng đĩa nhạc được tăng lên gấp bội, nửa tháng đã thu xong 100 ngàn đĩa nhạc, vẫn là 1 đĩa 2 ngàn, chia một nửa cho Phil, Lê Hân chốt sổ 100 triệu tinh tệ, 10 triệu hoa tươi. Hai mươi hai triệu trước đó đã mua một lần thuốc đề cao tinh thần lực, ba lọ thuốc thay đổi thân phận, tổng cộng 8 triệu, chỉ còn lại 14 triệu, hiện tại thu hồi được 24 triệu, Lê Hân cảm thấy rất nhẹ nhõm, vì tiền thăng cấp đã được đảm bảo.

Chính là không thể tiếp tục bóc lột những người đáng thương ở Emir nữa, nếu cứ tiếp tục tổ chức biểu diễn và bán đĩa nhạc thế này, người Emir có thể ngay cả dinh dưỡng tề cũng mua không nổi, cuối cùng tinh thần lực còn chưa thức tỉnh đã bị đói chết. Lê Hân suy nghĩ hồi lâu, sau khi bàn bạc với Phil, quyết định trước khi kết thúc kỳ nghỉ sẽ đi đến nguyên thủy tinh kiếm vận, hoa tươi và fans win win.

Nguyên thủy tinh có khoảng một hai trăm triệu nhân khẩu, lượng khán giả tương đối lớn. Cho dù trong nửa tháng không kiếm được bao nhiêu fans, nhưng được chút nào hay chút đó. Lê Hân ở Emir đã đem số người có thể tín nhiệm biến thành fans, nơi này đã không còn cách nào để tăng lượng fans thêm nữa. Nguyên thủy tinh thì khác, vốn dĩ bởi vì nguyên soái Eddie mà lúc trước Lê Hân không thu được bao nhiêu fans ở đó, lúc này nghe nói vị nguyên soái kia cũng trở thành fans của mình, đại khái có thể có được thu hoạch không tồi.

Lê Hân đơn giản coi chuyến đi này như một kỳ hưởng tuần trăng mật, chỉ mang theo A Mộc, người còn lại đều không mang. Chải chuốt tinh thần cho ba người cũng không thể nóng vội, Lê Hân lưu lại một sợi tinh thần lực trong đầu bọn họ, mỗi ngày chải chuốt một lần, như vậy liền không chậm trễ bọn họ thức tỉnh tinh thần, có thể yên tâm trải qua thế giới hai người  ~\(≧▽≦)/~

Nguyên thủy tinh hoàn cảnh tốt, nguyên sinh thái lại khỏe mạnh, còn có các fans long long đáng yêu, trừ bỏ muỗi có chút dọa người, Lê Hân vẫn là rất thích nơi đó.

Không có sự u ám của Emir, cũng không có bận rộn của đế quốc, hoàn cảnh tuyệt đẹp, thích hợp để hưởng tuần trăng mật.

Thương lượng xong, Phil tâm bất cam tình bất nguyện mà đưa hai người lên chiến hạm vận tải, Lê Hân lại một đường ngủ yên đến nguyên thủy tinh, thập phần an ổn.

Sau khi đến nguyên thủy tinh, đầu tiên bọn họ phải sắp xếp chỗ ở, nhà gỗ trên cây nơi Jaril và Oss hưởng tuần trăng mật lúc trước đã được trang trí lại một phen, thật ra đó là một căn nhà không tồi, Lê Hân nhìn cái giường lớn kia, trộm cười một chút. Bây giờ tinh thần lực của hắn đã khôi phục lại bình thường, thân thể cũng đặc biệt tốt, có thể cùng A Mộc làm cái ân ân a a. Kể từ lần làm xong rồi mua nhẫn trước đó, hai người không phải chia lìa thì là bị thương, lại không phát sinh bất kỳ quan hệ thực sự nào, mỗi lần đều gãi không đúng chỗ ngứa, phỏng chừng A Mộc đã nghẹn đến mức xuất huyết trong luôn rồi.

Lần này, để hắn cùng A Mộc hảo hảo hưởng tuần trăng mật đi.

Đang ngây ngô cười cười thì có người ôm lấy từ đằng sau, mổ một cái xuống gáy, A Mộc không nói gì, Lê Hân lại có thể cảm nhận được sự thoải mái của y. Ở trong môi trường tràn ngập màu xanh và sinh cơ như nguyên thủy tinh, thật sự vô cùng thoải mái, cũng có thể khiến người ta thư giãn. Gần đây bọn họ có quá nhiều chuyện, trùng dị hình xuất hiện, tương lai nhân loại, có thể trộm được nửa tháng nhàn nhã, là bọn họ kiếm lời.

Lỗ tai bị người liếm có chút ngứa, Lê Hân rụt rụt cổ, A Mộc lại như phát hiện điều thú vị, đuổi theo lỗ tai hắn không bỏ, chỉ khi đem lỗ tai Lê Hân làm đỏ lên mới buông tha hắn. Thế nhưng Lê Hân lại có chút tức giận, đem người đẩy ra, che lỗ tai cuộn mình nằm trên giường, đã nói với y mình bị nhột, còn chơi không chịu yên, loại phong khí này tuyệt đối không thể nuông chiều.

Nhưng A Mộc lại như không biết Lê Hân đang dỗi, hoàn toàn làm lơ khí tràng "Ta đang tức giận, người sống chớ lại gần" quanh thân Lê Hân, một lần nữa ôm lấy người, trêu chọc khiến hắn lại che lấy hai tai, tiếp tục đem người chọc giận.

"Đã nói nhột không thoải mái, anh rốt cuộc có hay không......" Lời còn chưa dứt môi đã bị người lấp kín, đem oán giận ngọt ngào chặn trong miệng, chỉ còn lại hơi thở triền miên.

A Mộc cũng biết, đây là tuần trăng mật của hai người. Không có hôn lễ không có đăng ký thậm chí ngay cả hứa hẹn cũng không có, bọn họ chỉ có hai trái tim, lại đủ để thay thế tất cả, vượt qua tất cả.

Mọi người đều biết, Lê Hân thổi tiêu một năm, kỹ thuật hôn tương đối cao, vốn là A Mộc chủ động hôn, chẳng được bao lâu đã bị Lê Hân đè dưới thân, lại qua một lát, ngay cả thở cũng không kịp, không thể không sử dụng hình thức yếm khí. Lê Hân lại giống như không thiếu oxy, nghịch ngợm chớp chớp mắt với A Mộc, càng thêm càn trở mà cướp đoạt  không khí trong phổi y.

Rốt cuộc buông tha A Mộc, thấy y thở ra một hơi dài, Lê Hân cười đến hai mắt đều híp lại. Bàn tay A Mộc vói vào vạt áo hắn, đẩy y phục lên trên, Lê Hân cũng không chút ngượng ngùng mà nhanh chóng cởi áo A Mộc, lộ ra khuôn ngực rắn chắc.

Cacbon yếu ớt Lê Hân khá là hâm mộ hình thể đẹp của A Mộc, yêu thích mà sờ trái sờ phải, động tay động chân các kiểu, đúng là một tiểu thụ đặc biệt thẳng thắn và phóng khoáng, đem tiểu công đùa giỡn đến mức không biết nên phản kháng như thế nào.

Đương nhiên, tiểu công có muốn phản kháng hay không cũng là điều đáng nói.

Rất nhanh, tiếng hít thở của A Mộc đã trở nên nặng nề, dù người silicon có thể duy trì thời gian yếm khí rất lâu, nhưng thời điểm làm loại vận động nào đó vẫn cần không khí, kia quá tiêu hao thể lực.

Đảo khách thành chủ mà ôm Lê Hân vào ngực, tầm mắt A Mộc trở nên thâm thúy lại tràn ngập dụ hoặc. Hắc diệu thạch trong mắt lóe điểm tinh quang, giống như vũ trụ mênh mông, thần bí mà vô cùng hấp dẫn, trong trời đêm này, là cảnh sắc đẹp nhất.

Những ngày không nhìn thấy mặt, không nghe được giọng nói kia, Lê Hân chính là yêu đôi mắt sâu không thể dò này, giống như hố đen hút mất linh hồn người, dù là vận tốc ánh sáng cũng không thể chạy thoát. Lê Hân thậm chí hoàn toàn không muốn chạy, chỉ muốn đắm chìm trong tinh quang này, vĩnh viễn không tỉnh.

Đây là viên ngọc trai đen mỹ lệ nhất quý giá nhất của hắn, trừ bỏ hắn, không ai nhìn thấy được đôi mắt xinh đẹp này.

Lê Hân chủ động chạm vào eo A Mộc, trong nụ cười nhu hòa hiếm thấy của A Mộc, chậm rãi di chuyển bàn tay vào......

"Nghe nói Lê Hân tới, là ở đây phải không, nhà gỗ trên cây này thật không tồi, môi trường của nguyên thủy tinh quả nhiên......" Hanston trực tiếp nhảy vào từ cửa sổ cứng đờ.

"Hanston, đã nói ngươi gõ cửa vào......." Eddie cũng trực tiếp từ chiến hạm nhảy vào cửa sổ chỉ trích Hanston.

Sau khi nghe tin Lê Hân lại lần nữa đến nguyên thủy tinh từ chỗ Kim Thành Quân, Eddie cũng ngồi không yên, y chỉ nghe Lê Hân diễn tấu có một lần đã không thấy tăm hơi, sau đó tuy rằng nghe nói hắn còn sống, nhưng người này đi đế quốc, mà quan hệ giữa nguyên thủy tinh và đế quốc là không có khả năng đến tìm Lê Hân, vì vậy mà toàn bộ Tinh Chiến quân chỉ có thể trông chờ vào đĩa nhạc mà Kim Thành Quân giành được từ Emir, đặc biệt đáng thương.

Giống như Hanston, Eddie cũng cứng đờ.

Giây tiếp theo, hai người cùng nhào về phía A Mộc ——

"Là ngươi, tên quỷ nghèo thích luyến đồng lừa gạt Lê Hân có phải không!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play