Cũng không phải hoạt động tuyển chọn quy mô lớn gì, chủ trì tiết mục chủ yếu là lão sư, thành viên hội học sinh, người hai bên học viện Nghệ Thuật và học viện Chiến Lược đều cùng nhau báo danh tiết mục rồi tiến hành sàng lọc. Tuy rằng trước khi buổi tiệc bắt đầu sẽ không để người khác xem, nhưng vốn cũng không phải hoạt động có tính bảo mật cao gì, lão sư hoặc học sinh muốn đến xem nếu được tổ tiết mục đồng ý là có thể tới. Vì thế Nghiêm Sí, người luôn quan tâm đến Lý Hâm cũng tới. Tuy rằng Lê Hân chỉ gặp Nghiêm Sí vào buổi tối trên quảng trường, nhưng trên thực tế trừ bỏ đi theo Triệu Thân đến trường hoàn thành các thủ tục việc làm cho học kỳ tiếp theo, Nghiêm Sí vẫn luôn âm thầm dõi theo Lê Hân. Y nhìn thiếu niên vừa đến trường đã cố gắng tìm hiểu mọi thứ về trường, cũng báo danh tham gia vào tiệc đón tân sinh, mặc dù không được xem trọng, nhưng hắn vẫn liều mạng nỗ lực.

Càng nhìn càng đáng yêu.

Nhịn không được đi điều tra Lý Hâm, nhưng kết quả nhận được khiến Nghiêm Sí cơ hồ có xúc động thiêu đốt tất cả. Kết quả điều tra thể hiện, Lý Hâm là một người hướng nội, thích thu nhỏ trong nhà từ bé, hài tử không được chăm sóc. Ở trường không có bất cứ nổi bật gì, ngoại trừ biết hắn thích đọc sách, thành tích lịch sử đặc biệt tốt, căn bản không rõ sở thích của hắn là gì. Mà đầu sỏ gây tội tạo nên tính cách của hắn chính là phụ thân, Lý Lâm là một người nóng nảy, đặc biệt sau khi ly hôn với vợ lại càng thêm bộp chộp, cơ hồ đem oán khí với vợ đều phát tiết lên người hài tử.

Ghi danh vào đại học Saint Tevez lần này, thành tích của Lý Hâm kỳ thật không tồi, nếu không cũng không trúng tuyển. Chỉ là Lý Lâm nhất định muốn cưỡng bách Lý Hâm ghi danh vào học viện Chiến Lược, điều này dẫn đến Lý Hâm với gien chỉ ở cấp D có tổng thành tích khá kém, ngay cả nguyện vọng 2 và nguyện vọng 3 cũng không đậu. Nếu hắn báo danh chỉ với một nguyện vọng là vào viện Văn Khoa hoặc viện Lịch Sử thì nhất định sẽ đậu, nhưng nguyện vọng 1 lại nộp vào học viện Chiến Lược có yêu cầu đặc biệt nghiêm về thể năng của học sinh, dẫn đến tổng điểm bị hạ thấp, viện Văn Học cùng viện Y Học cũng không trúng tuyển, cuối cùng bị phân đến học viện Nghệ Thuật.

Nhận được thư thông báo vào buổi tối, Lý Lâm liền đoạn tuyệt quan hệ phụ tử cùng Lý Hâm, còn đem hắn đuổi ra khỏi nhà. Sau đó vài ngày, có người nhìn thấy Lý Hâm mình đầy thương tích ngồi trên xe buýt, mang theo thư báo trúng tuyển rời khỏi Dorset tinh - 4, đến Thủ Đô Tinh. Hắn đi làm lại thiết bị đầu cuối cá nhân, nội dung này vốn là bảo mật, bất quá Nghiêm Sí lợi dụng nhiều phương pháp khác nhau để xem bảng biểu của hắn, lúc nhìn thấy nguyên nhân làm hỏng thiết bị đầu cuối cá nhân là tự sát, y tức giận tới cực điểm.

Loại phụ thân tra này!

Mà sau khi rời khỏi phụ thân, Lý Hâm tựa hồ đã chấp nhận thực tế, phấn đấu nỗ lực vì cuộc sống. Hắn vẫn không tiếp xúc với người khác, nhưng lại sống nghiêm túc mỗi ngày, còn làm đến nơi đến chốn. Hắn cũng không cảm thấy học viện Nghệ Thuật có gì không tốt, mà nỗ lực luyện nhạc cụ ở quảng trường. Nghiêm Sí tra qua nhạc cụ Lý Hâm thổi, và tìm thấy tên của nhạc cụ trong các tài liệu cổ, là một loại nhạc cụ tên ống tiêu cổ. Lý Hâm vẫn luôn thích lịch sử, có thể tiếp xúc với loại nhạc cụ này cũng rất bình thường. Hơn nữa cái ống tiêu kia vô cùng đơn sơ, vừa nhìn chính là chế tác thủ công ( Đây rõ ràng là một ống tiêu thủ công cấp đại sư của hệ thống, mua cũng mua không được, đặc biệt đáng giá ), đại khái là chính hắn làm đi.

Thiếu niên này đã chấp nhận hiện thực rồi, nỗ lực sống, hơn nữa rất tích cực. Một bên vì Lý Hâm đau lòng, một bên càng lún càng sâu. Nghiêm Sí lúc này không thể không xác định, chính mình thật sự động tâm với hắn. Lúc y phẫn nộ đến mức gần như muốn trực tiếp điều khiển chiến hạm vọt tới Dorset tinh - 4 hung hăng giáo huấn cha Lý Hâm, Nghiêm Sí không hề lừa gạt chính mình, y thật sự nhất kiến chung tình với Lý Hâm không thể kiềm chế.

Có lẽ...... Y chính là thích mẫu người thế này, Lê Hân là người thập phần nhu hòa, lại thích đàn một loại nhạc cụ cổ tên là tỳ bà  ( Nghiêm Sí tra được ), Lý Hâm cũng thế. Nghiêm Sí đã từng hoài nghi Lý Hâm chính là Lê Hân, bất quá qua điều tra không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, Lý Hâm lại là trực tiếp rút dịch tủy để làm lại thiết bị đầu cuối cá nhân, thật là bản nhân không sai, không có khả năng tồn tại tình huống mạo danh thay thế.

Đây là trùng hợp, cũng là duyên phận đi.

Nghiêm Sí đã chấp nhận tình cảm của mình, buông Lê Hân, chuẩn bị chuyên tâm theo đuổi Lý Hâm. Chỉ là mỗi đêm nằm mơ, trong mộng vĩnh viễn không thể quên được khuôn mặt Lê Hân, mỗi lần thân mật đều chân thật như từng xảy ra vậy. Nghiêm Sí quyết định, nhất định phải quên Lê Hân trước, mới hướng Lý Hâm cầu hôn, nếu không đối với hai người đều không công bằng.

Học viện Chiến Lược có rất nhiều lão sư thực chiến đều là chiến hữu cũ hoặc hiện tại của Nghiêm Sí, y rất dễ dàng được tổ tiết mục đồng ý, tham gia tuyển chọn.

Cuộc tuyển chọn được tiến hành trong một hội trường rất lớn, tiết mục của Lê Hân ở cuối cùng, dù sau hắn cũng báo danh trễ, tiết mục lại ít gây chú ý, đặt ở cuối đương nhiên là không ảnh hưởng đến các tiết mục khác. Hắn ngồi ở một góc, nhìn những người khác biểu diễn, phát hiện tiết mục ở thế giới tương lai cũng vô cùng xuất sắc. Dưới sự giúp đỡ của công nghệ tiên tiến, vũ đạo cùng kịch ngắn đều phi thường xuất sắc, hội trưởng hội học sinh Selena càng là diễm lệ đa màu, nàng nhảy một mình, như một đóa mẫu đơn nở rộ, ở giữa sân khấu, được vây quanh bởi các loại ánh sáng, nhẹ nhàng múa trong không trung với sự trợ giúp của thiết bị phản trọng lực, xinh đẹp không gì sánh được, học sinh học viện Chiến Lược tới tham diễn đều nhìn đến ngây người.

Còn có những màn trình diễn tràn ngập lực chiến của học viện Chiến Lược, chiến đấu trong cơ giáp mô phỏng, hoặc là trực tiếp chiến đấu. Tuy rằng không sử dụng dị năng, nhưng đều thập phần xuất sắc.

Lê Hân càng xem càng cảm thấy, có lẽ âm nhạc của mình rất ưu tú, nhưng xếp vào những chương trình nghệ thuật ở thế giới tương lai này cũng chưa chắc xuất sắc, mỗi một thời đại có một đặc điểm riêng, âm nhạc xuống dốc cũng không phải không có nguyên nhân, nếu hắn không có tinh thần lực, chưa chắc có thể vào mắt những người này.

Có rất nhiều tiết mục, một buổi sáng cũng chưa diễn xong, giữa trưa mọi người nghỉ ngơi một giờ rồi mới quay lại hội trường, tiếp tục xem tiết mục. Chờ đến lượt Lê Hân, sắc trời đã dần tối, người của tổ tiết mục cũng đều thấm mệt. Một số học sinh và lão sư sau khi xem xong nữ thần / nam thần trong lòng biểu diễn cũng đã rời đi, tiết mục của Lê Hân thực sự không được mong đợi.

Mà hắn cũng không quá khẩn trương, dũng cảm bước lên sân khấu, không luống cuống chút nào.

Hắn ở trước mặt hơn ngàn người phát cuồng đàn 《Bình Sa Lạc Nhạn》, hát《Huynh Đệ Cạn Ly》giữa nhóm hải tặc tinh tế, thổi《Lương Tiêu Dẫn》giữa hàng vạn người hắc ám tinh, âm nhạc chính là linh hồn của hắn, là tiếng nói của tâm hồn, không sợ bất cứ trường hợp nào.

Lần này Lê Hân hát bằng miệng, hắn khom lưng thập phần có lễ trước mặt mọi người, nói: "Ta là Lý Hâm, đến từ lớp dự bị của học viện Nghệ Thuật, tiết mục là ca hát, ca khúc có tên 《Quyển Châu Liêm》."

《Quyển Châu Liêm》của Hoắc Tôn trong《Giọng hát hay Trung Quốc》 mùa đầu tiên, từ âm tiết đầu tiên đã khiến Lê Hân kinh diễm ngay lập tức. Bài hát này hoàn toàn không cần nhạc đệm làm nền, bản thân toàn nhạc khúc, đã quá mức làm người say mê, tấu nhạc chỉ là điểm xuyết, khảo nghiệm chính là kỹ năng hát của ca sĩ.

Khối thân thể này có một chất giọng tốt, Lê Hân hít sâu một hơi, hát lên.

Câu đầu tiên, chỉ là một câu như vậy, thanh tuyến kéo dài kết hợp với nỗi thê lương bi ai của《Quyển Châu Liêm》, làm bài hát mang phong cách Trung Quốc này mạnh mẽ thâm nhập vào trái tim mọi người. Nhân viên tổ tiết mục vốn đã có chút mệt mỏi cùng không kiên nhẫn, lập tức bị bài hát này hấp dẫn. Thanh âm tĩnh mịch như vậy, thổi tan mọi xáo trộn chốn trần thế, Lê Hân đứng giữa sân khấu với một vài ánh đèn mờ, càng tăng thêm một phần sắc thái xuất trần.

Diện mạo Lý Hâm và Lê Hân đại khái là cùng một loại, đều là có chút đơn bạc nhưng rất đẹp, loại đẹp này khi nhìn một cách đơn thuần kỳ thật cũng chỉ vậy mà thôi, tựa như Lý Hâm không thể nào xuất sắc mà chết đi. Nhưng diện mạo ấy đặt lên người Lê Hân, khiến hắn lộ ra một nét quyến rũ cổ điển sâu sắc, đó là vẻ đẹp cổ xưa kéo dài hàng ngàn năm, cũng là vẻ đẹp của nghệ thuật dưới sự tô điểm của âm nhạc

Hắn khẽ cau mày, tiếng hát mờ ảo tựa như không phải phàm nhân, người phụ trách sân khấu nhịn không được điều khiển ánh sáng làm cho bối cảnh càng thêm mông lung, làn khói lướt qua mặt Lê Hân, dung mạo tinh xảo như ẩn như hiện dưới ánh đèn, càng làm người ta cảm thấy hắn thoát tục.

"Yên lặng họa bức hồng nhan chờ ai về, trống vắng người ấy cứ dần dần hao gầy", dung mạo mang nét ưu sầu ánh vào mắt người, tương tư hóa thành trống trỗng, bi ai làm nhân tâm thương xót, người tốt đẹp như vậy, lại bị nước chảy vô tình nào khiến hắn lộ ra vẻ mặt này.

Không cần theo phong cách chủ đạo là triển thị huyễn lệ của đế quốc, sự tồn tại của Lê Hân tựa như ngọn cỏ nhỏ đung đưa trong gió giữa biển hoa, tươi mát như vậy, lại không gây sự chú ý. Nhưng khi bạn chú ý đến nó, sẽ phát hiện ngọn cỏ nhỏ này lại duyên dáng yêu kiều, mỗi nơi đều lộ ra đầy sự tươi mát khó hiểu, làm người nhịn không được muốn giang hai tay, thay hắn ngăn trở mưa gió, làm hắn khỏe mạnh trưởng thành.

Chính là ngọn cỏ dại cứng cỏi này, thế nào lại cần ngươi che chở đây? Cho dù trời đất có sập, chỉ cần gió xuân còn thổi, "Mưa phùn rơi vào buổi sáng đầu xuân, lặng lẽ đánh thức mầm non", nó lại cứng cỏi như thế mà vươn lên.

Đoạn nhạc ngắn ngủi ba phút, ngắn ngủi như vậy, ngay cả thời gian hồi tưởng cũng không cho mọi người, ca khúc của Lê Hân đã hạ màn, hắn lại lần nữa khom lưng, đi vào hậu trường, chỉ để lại một đá gia hỏa còn đang kinh diễm.

Nguyên lai ca khúc cũng có thể hát như vậy, nguyên lai âm nhạc cũng có thể huyền ảo như vậy, nguyên lai không cần tất cả đều có ánh sáng, chỉ cần sáng rọi nơi tối tăm, đã có thể bắt lấy tầm mắt người như thế. Một tia sáng mỏng manh trong bóng đêm, lại mỹ lệ như vậy, thể hiện phong thái e thẹn trong tầm mắt mọi người.

Cư nhiên chỉ có ba phút, còn chưa nghe đủ! Ghi âm đâu? Có người chạy vào hậu trường tìm người phụ trách âm thanh đòi bản ghi âm. Biết được gia hỏa vô trách nhiệm này đến tiết mục của Lê Hân thì đã bỏ đi, dù sao cũng là trường khí (81) a, chỉ cần mở to âm thanh là được, hoàn toàn không cần đến gã, đã mệt mỏi ở chỗ này một ngày, trở về nghỉ ngơi một chút cũng không tệ a.

(81) Trường khí: là những luồng năng lượng di chuyển nhưng chúng ta không thể nào nhìn thấy bằng mắt thường và cũng không thể cảm nhận được bằng bất cứ giác quan nào của con người trừ giác quan thứ 6. ( Không biết có phải tg đang nói về cái này ko nữa )

Không có ghi âm, thời gian lại quá ngắn, nhóm người nghe đều không đủ kinh diễm, nào có ai nghĩ đến mở quang não cá nhân ra ghi âm! Một phòng hơn trăm người, lại không có ai ghi âm. Chỉ có Nghiêm Sí mang kính râm ngồi trong góc gợi lên nụ cười không rõ, y chính là lúc tiết mục vừa bắt đầu đã mở ra chức năng ghi âm.

Lúc này Triệu Thân ngồi bên cạnh Nghiêm Sí mới hồi thần từ giọng hát kia. Hắn hỏi Nghiêm Sí: "Đây chính là người ngươi nhìn trúng?"

Nghiêm Sí gật đầu.

"Thật tinh mắt!" Triệu Thân dùng sức gật đầu, tài năng và sắc đẹp này, hoàn toàn không thua thiếu tướng tinh tế Nghiêm Sí này. Cho dù hai người đứng cùng một chỗ, một cương một nhu, sự sắc bén của Nghiêm Sí cũng không thể che lấp nhu hòa của Lý Hâm.

《Quyển Châu Liêm》của Lê Hân cứ như vậy được định ra, bất quá nó vẫn được đặt làm tiết mục cuối cùng trong tiệc đón tân sinh. Lần này không phải làm lơ Lê Hân, mà lấy làm áp trục (82). Còn có một nguyên nhân chính là, nếu đặt tiết mục này ở vị trí đầu, các tiết mục tiếp theo liền không cần diễn nữa, khẳng định không ai có tâm trạng để xem, đều bị so thành tra!

(82) Áp trục: Màn chót của chương trình, vở kịch. Là biểu diễn trấn cho chương trình.

Kỳ thật mặc dù nhạc của Lê Hân rất hay, nhưng không đến mức tất cả các tiết mục khác đều kém hơn, chủ yếu vẫn là thời cơ. Lúc đến tiết mục cuối cùng mọi người đều đã thấm mệt, khi này nếu Lê Hân gào một khúc 《Huynh Đệ Cạn Ly》, vậy thì không cần suy nghĩ, giai điệu ầm ĩ của nó phỏng chừng sẽ khiến người trong tổ tiết mục phiền chết, hơn nữa loại nhạc náo nhiệt này thanh xướng sẽ có hiệu quả không tốt. Đổi thành《Quyển Châu Liêm》liền khác rất lớn, giọng hát, khí chất cùng nhạc khúc phù hợp, sẽ tăng thêm sắc thái cho Lê Hân, cũng mang lại một chút gió mới cho những người mệt mỏi bởi màu sắc đẹp đẽ của nó, đương nhiên sẽ kinh diễm.

Đây cũng là một loại dĩ hi vi quý (83) đi.

(83) Dĩ hi vi quý: vì hiếm có nên thành quý.

Không bao lâu Lê Hân liền nhận được thông báo tiết mục được thông qua, bước đầu tiên ở học viện Nghệ Thuật xem như ổn định. Nếu như biểu hiện tốt ở tiệc đón tân sinh lần này, nói không chừng về sau nếu có cơ hội đi thăm hỏi hắn sẽ có thể đi theo, lần này đến đế quốc đúng là rất thuận lợi.

Lê Hân cười thầm trong ổ chăn, trong mộng hắn nhìn thấy A Mộc, vẫn là một thân quấn băng vải kia, lại đem hắn ôm vào trong ngực, thâm tình như vậy.

A Mộc của hắn a, nửa năm không gặp, thật sự rất nhớ rất nhớ.

-

Sau khi kết thúc tuyển chọn, cuộc sống của Lê Hân lại trở về bình yên, không phải không có ai gọi hắn đến luyện tập cùng mọi người, nhưng Lê Hân cảm thấy có chút lãng phí thời gian, so với đi luyện hát, còn không bằng an an tĩnh tĩnh ở trong phòng luyện tiêu hoặc đi tìm công việc kiếm tiền sẽ tốt hơn, hiện tại hắn cần tiền.

Kỳ thật hắn không thiếu tiền, tài sản của hắn dư để mua một ngôi nhà trong đại học Saint Tevez, hơn nữa nếu căn hộ đứng tên hắn, số hoa tươi cũng sẽ không thay đổi. Chính là không được a, phải sử dụng số tiền kiếm được dưới thân phận Lý Hâm, mới có thể yên tâm.

Thật ra có không ít cửa hàng bên cạnh trường học, bất quá hầu hết đều cần nhân viên phục vụ linh tinh, cũng không phải Lê Hân xem thường nghề phục vụ, chỉ là lương làm phục vụ thật sự quá thấp, căn bản không đủ cho chi phí sinh hoạt và thuê nhà gần khu trường học. Hơn nữa làm phục vụ tương đối tốn thời gian, hắn hy vọng sẽ tìm được một việc có thể vừa luyện tiêu vừa kiếm được tiền. Vì vậy, đại khái vẫn là hát ở quán bar, nhưng hiện tại hắn ở Thủ Đô tinh căn bản không có bất cứ tiếng tăm nào, cũng không thể công khai sử dụng tinh thần lực, căn bản sẽ không có ai mướn hắn.

Có lẽ tiệc đón tân sinh là một cơ hội tốt.

Tiệc đón tân sinh của đại học Saint Tevez luôn rất hoành tráng, người của mọi tầng lớp đều sẽ được mời. 80% học sinh học viện tân nương sẽ kết hôn ngay khi họ tốt nghiệp, 10% là sinh viên hội họa, điêu khắc và các chuyên ngành khác, chuyên tâm vào sự nghiệp của mình, 10% còn lại cơ bản được tinh thám (84) nhìn trúng tiến vào giới nghệ sĩ, mà trong những người này, có 1% trở thành minh tinh cực hồng. Tiệc đón tân sinh đối với giới diễn nghệ mà nói, cũng là một sự kiện lớn, không ít người đã thành danh ở tiệc đón tân sinh của đại học Saint Tevez.

(84) Tinh thám: Những người tìm kiếm ngôi sao.

Lê Hân cần fans, cần thăng cấp. Nếu có thể được nhìn trúng trong buổi tiệc, một bên hướng giới nghệ sĩ phát triển một bên đến quân bộ biểu diễn có lẽ cũng không quá xung đột. Dù sao thì học sinh, đặc biệt là tân sinh có rất ít cơ hội tham gia biểu diễn, một học kỳ có thể có hai ba lần đã không tồi, mỗi lần chỉ có một tuần, Lê Hân có rất nhiều thời gian để tiến vào giới nghệ sĩ kiếm fans.

Như vậy, nhất cử thành danh ở tiệc đón tân sinh là cần thiết. Thông qua việc sàng lọc phản ứng của mọi người ngày hôm đó, Lê Hân có tự tin, bài hát có phong cách này, dù không sử dụng tinh thần lực cũng có thể hấp dẫn người khác.

Hằng ngày, buổi sáng đều đi tìm việc hoặc ở trong phòng luyện nhạc khúc, nhưng không còn đến quảng trường vào ban đêm. Chủ yếu gần đây tần suất nam nhân kính râm xuất hiện khá cao, mỗi ngày mang kính râm che đi dung mạo có chút giống biến thái. Hơn nữa gần nhất hắn có chút quen thuộc với học sinh an bảo xã cùng trường, đội trưởng kia đã từng nói cho hắn, thường xuyên thấy nam nhân kính râm lui tới tòa nhà số 5, bảo hắn cẩn thận một ít.

Hảo cảm trong mắt đội trưởng không thể che giấu, Lê Hân không muốn phát sinh gút mắt tình cảm với bất cứ ai ngoài trừ A Mộc, sở dĩ có thể thân mật cùng Phong Liệt Vân và Phil, là bởi vì không nhìn thấy ý đồ gì trong mắt bọn họ. Lê Hân rất mẫn cảm với tinh thần của người khác, thậm chí tinh thần lực càng mạnh, đôi khi hắn còn có thể tinh tường cảm giác được cảm xúc của người. Đội trưởng có hảo cảm với hắn, hắn không có ý định này liền tuyệt đối không cho người ta hy vọng, vì vậy nỗ lực kéo dài khoảng cách cùng đội trưởng.

Đối với nam nhân kính râm, Lê Hân có chút không hiểu y, bởi vì người này luôn cho hắn cảm giác rất mờ ảo, thường không biết y nghĩ cái gì, Lê Hân không rõ y chú ý đến mình đến tột cùng là có hảo cảm hay yêu thích âm nhạc.

Mặc kệ hiểu hay không, Lê Hân thiếu nhân tình người ta, cũng đã trao đổi tên cho nhau, không nói lời nào chung quy cũng không tốt, nhưng gặp mặt vẫn rất xấu hổ, hơn nữa hai mắt đen tuyền của người này có chút biến thái, trước khi đến tiệc đón tân sinh, Lê Hân rất ít đến quảng trường, chỉ rút trong phòng không ra. Đáng thương Nghiêm Sí khó lắm mới trao đổi tên với người trong lòng ( đúng là lần đầu tiên, Lê Hân hoàn toàn không biết tên y ), bước tiếp theo lại không có cơ hội gặp mặt, đành phải chờ mỗi đêm dưới ký túc xá số 5.

Thời gian trôi nhanh, kỳ nghỉ kết thúc, tân sinh khai giảng. Học sinh từ các tinh cầu đi đến đế quốc, gia trưởng đưa học sinh, thoáng cái trong trường đã vô cùng náo nhiệt, học sinh nào có đầu óc kinh doanh liền bắt đầu bày quán. Kỳ thật Lê Hân cũng nghĩ về việc này, khi còn học đại học hắn cũng hợp tác buôn bán cùng mấy huynh đệ, cũng kiếm không ít tiền lời, cuối cùng đều bị bọn họ lấy đi ăn. Đại học Saint Tevez quản lý quầy hàng rất nghiêm khắc, chỉ có mỗi khi khai giảng, cùng tốt nghiệp mới có thể bày quán bán, mà trước tiên còn phải nộp đơn xin một gian hàng từ hội học sinh. Đội trưởng đội 4 cũng mời Lê Hân cùng bày quán, bị hắn lễ phép cự tuyệt, không chỉ không muốn có gút mắt cùng đội trưởng, mà càng làm như vậy hắn càng dễ bị thương QAQ

Minh tinh không gặp mọi người đều vì sợ bị ép chết mà không dám lên phố, vì vậy họ không nổi tiếng như các sĩ quan quân đội, một cacbon nho nhỏ như hắn ở nơi khai giảng chật kín người, đừng nói xuất đầu lộ diện bày quán, đến cửa hắn cũng không dám ra a!

Làm như vậy, thật ra lại hợp với tính nội hướng không muốn tiếp xúc với người khác của Lý Hâm.

Thời gian báo danh khai giảng là ba ngày, Lê Hân rút trong phòng ba ngày, bạn cùng phòng tới. Ngày đó rất nhiều người nhà đưa cậu ta đến, Lê Hân dựa vào cửa phòng ngủ nhìn mẹ của thiếu niên kia một phen nước mắt nước mũi dặn dò: "Hảo hảo học khiêu vũ, tìm cơ hội gả cho một sĩ quan tốt, nhất định phải có quân hàm cao."

Lê Hân: "......"

Cuối cùng hắn cũng nhận ra chân lý thực sự của học viện tân nương, a di ngươi đưa đến là một đứa con trai không phải sao, ngươi cứ như vậy dạy cậu ta gả chồng thật sự được sao?!

Thiếu niên lớn lên cũng thực mềm, hàng năm luyện vũ đạo vòng eo cùng ánh mắt đều nhu nhu mềm mại, ánh mắt như nước nhìn mẫu thân mình, tri kỷ an ủi nàng: "Mụ mụ ngươi yên tâm, ta......"

Cậu ta đỏ mặt liếc nhìn Lê Hân một cái, giống như phòng bị mà nói câu cuối vào bên tai mẫu thân. Nhưng cố tình giọng lại có chút lớn, Lê Hân tinh tường nghe được cậu ta nói: "Ta nhất định sẽ được hoan nghênh hơn tất cả mọi người."

Đúng là thiếu niên lớn lên rất ưa nhìn, nhưng Lê Hân lại có chút không thích vị này. Kể từ khi Lê Hân đến thế giới này, những người nhìn thấy đều có khí phách kinh người, ngay cả là muội tử, các muội tử ở Emir, Nguyên Thủy tinh và Hắc Ám tinh đều uy vũ khí phách. Quân không thấy tư thế oai hùng của Giả Lệ Nhĩ khi vung pháo ion soái khí, khiến người động tâm thế nào. Mà nam hài trước mắt này, nói cậu ta là nhuyễn muội tử Lê Hân cũng cảm thấy có chút giày xéo từ ngữ này. Bản thân Lê Hân cũng rất mềm, bất quá không phải tính cách, mà là tố chất thân thể, nội tâm hắn thật sự rất cứng cỏi. Lê Hân cũng coi như gả chồng, nhưng bởi vì đối phương là A Mộc, hắn cam tâm tình nguyện, hơn nữa vô luận giá trị vũ lực bao nhiêu, hắn cũng muốn bảo vệ A Mộc, chứ không phải dựa vào.

Quan trọng nhất là, thiếu niên ngươi rốt cuộc vì sao lần đầu gặp mặt đã muốn thể hiện khuôn mặt xinh đẹp và so độ nổi tiếng của mình trước bạn cùng phòng? Ta hoàn toàn không muốn so với ngươi.

Đạo bất đồng khó lòng hợp tác, Lê Hân lập tức không muốn xây dựng quan hệ tốt với bạn cùng phòng, xoay người đóng cửa trở về phòng, thậm chí không quan tâm đến tên của bạn cùng phòng.

Cũng may trừ bỏ phòng khách bên ngoài những nơi còn lại đều là riêng tư, Lê Hân chỉ cần có nhiều không gian trong phòng ngủ, lúc đầu khi ra cửa ngẫu nhiên sẽ gặp được bạn cùng phòng, cũng không có chào hỏi gì.

Tân sinh sau khi khai giảng vô cùng náo nhiệt, cha mẹ đưa học sinh đến đều rời khỏi, trước quân huấn (huấn luyện quân sự), tiệc đón tân sinh cũng chuẩn bị không sai biệt lắm. Tiệc đón tân sinh thông thường đều được tổ chức sau quân huấn, bất quá quân huấn ở đại học Saint Tevez ...... Nói thế nào đây, sau một tháng quân huấn, người có thể đứng đến cuối cùng đã là người xuất sắc. Sau quân huấn trường sẽ cho học sinh nghỉ vài ngày, lúc này cảm giác sự mới mẻ của tiệc đón tân sinh đã mất đi, vì thế buổi tiệc đều được làm trước quân huấn, cũng không liên quan gì đến những học sinh mới đến trường.

Lê Hân xem như là trường hợp đặc biệt.

Trước diễn tập một ngày, Lê Hân nhận được thông báo, lúc ra cửa chạm mặt bạn cùng phòng là Milan, Milan cũng muốn ra ngoài. Milan thật sự rất được hoan nghênh, chưa đến năm ngày, số người đến phòng khách đã lên đến hai đơn vị, còn đều rất thích Milan. Hiện tại ra cửa, phỏng chừng là hẹn hò, dù sao đêm mai cũng là tiệc đón tân sinh.

Bởi vì ngay từ đầu Lê Hân đã không có phản ứng với Milan, Milan cũng không cho hắn sắc mặt. Ngay cả khi xe buýt tới, Lê Hân lên trước mà Milan vẫn đứng yên không lên, muốn chờ chuyến tiếp theo.

Đến hội trường đã bắt đầu diễn tập, mọi người đều rất bận. Lê Hân lần nữa xem lại biểu diễn, cảm thấy chất lượng buổi tiệc của đại học Saint Tevez đúng là không tồi, ít nhất tốt hơn nhiều chương trình hắn xem vào đêm 30 hằng năm, khó trách lại hấp dẫn nhiều người tới như vậy. Buổi tiệc đã được chuẩn bị từ hơn một tháng trước, ánh sáng đều thập phần hoàn mỹ, so với lần tuyển chọn lúc trước càng xuất sắc hơn. Lúc Lê Hân xem đến mê mẩn, nghe thấy ánh đèn và bối cảnh đang gọi hắn.

Phần lớn nhân viên hậu cần đều là người được trường mời đến, không phải học sinh. Bọn họ cũng là thành viên của tổ tiết mục, đã đến xem qua lúc tuyển chọn.

"Ta muốn hỏi cậu cần dạng bối cảnh nào, còn muốn thảo luận với cậu một chút xem ánh đèn và màn khói nào thì có hiệu quả hơn, bất quá cậu luôn không đến, hai chúng ta liền tự mình làm chủ thiết kế một cái cho cậu, cậu nhìn xem như vậy được không?" Lê Hân kinh ngạc nhìn y một cái, không nghĩ tới tiết mục bị nhét vào cuối cùng của mình lại được coi trọng như vậy, hắn cho rằng chỉ cần tùy tiện sắp xếp một bối cảnh tiêu chuẩn cùng ánh đèn hơi tối một chút là được.

Trong hậu trường có một cái phòng nhỏ, bên trong là toàn cảnh 3D hoàn toàn chân thực của sân khấu, thiết kế bối cảnh cùng ánh đèn có thể toàn bộ hiện ra ở chỗ này, ở giữa còn có một tiểu nhân di chuyển giả làm diễn viên, hiệu quả đặc biệt tốt. Sau khi Lê Hân xem qua chỗ thiết kế của hai người, thập phần cảm tạ bọn họ: "Thật sự rất cám ơn các ngươi, ta...... ta không ngờ các người lại có thể làm cho ta một bối cảnh đẹp và phù hợp với bài hát như thế, hơn nữa ta chỉ hát qua có một lần, quá cảm tạ!"

"Không có gì" Hai người cười cười nói "Chúng ta ngày đó nghe qua một lần liền vô cùng thích bài hát này, có thể tăng thêm màu sắc cho nó chúng ta cũng rất vui, cậu cũng phải có tự tin với ca khúc của mình. Hôm nay chuyên viên trang điểm cũng đến, cậu không quen với hắn, một hồi ca hát hảo hảo làm hắn chấn động, nếu hắn thích có thể chỉnh trang đẹp cho cậu."

Một buổi dạ hội, những người đứng sau hậu trường là vĩ đại nhất! Lê Hân thực sự cảm ơn hai người bọn họ.

"Đúng rồi, vào ngày tuyển chọn giọng hát không được ghi lại, vô pháp dùng quang não tấu nhạc đệm, đến lúc đó cậu có thể thảo luận về phần đệm với phụ trách âm thanh." Kỹ sư ánh sáng nhắc nhở.

Lê Hân lắc đầu nói: "Không cần, ta thanh xướng."

Âm nhạc tổng hợp của quang não, âm điệu quả thật rất chuẩn, nhưng vẫn luôn có khiếm khuyết nào đó.

=============================

*Quyển Châu Liêm ( Vén rèm châu) - Hoắc Tôn.

Mình nghe mà cứ nổi da gà, thật sự rất hay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play