Những đồng nghiệp nữ xung quanh gọi điện thoại, ném túi xách đi xuống dưới, miệng vẫn còn nói những câu ve vãn tán tỉnh, “Bảo bối, anh đến dưới lầu công ty rồi sao, ôi chao, ghét anh muốn chết”. Tiểu Lại nhìn thời gian, 22:37.
Lúc này Mộc Mộc đang làm gì? Nhắn tin “Em tăng ca, sẽ về khá trễ” cho anh, nhưng anh chỉ trả lời “Anh biết rồi”. Khác một trời một vực với ông xã OR bạn trai của những đồng nghiệp nữ khác, anh không nói “Anh tới đón em nhé”, cũng không hỏi “Em ăn cơm ở đâu, có muốn anh nấu cơm cho không?”. Tin nhắn chỉ truyền đạt cho anh vỏn vẹn hai điều: Thứ nhất, Tiểu Lại về nhà trễ, cơm chiều mình tự giải quyết; Thứ hai, Tiểu Lại về nhà trễ, mình có thể đi ngủ trước.
Tuy Tiểu Lại đã nói Mộc Mộc không cần đến đón, cô tăng ca đã mệt mỏi rồi nên không muốn hại Mộc Mộc cũng phải mệt theo. Cô nghĩ là thế, nhưng trong lòng vẫn mong Mộc Mộc chủ động nói đến đón mình. Cho dù là đón trước cổng tàu điện ngầm cũng được. Dù sao cũng không có xe buýt chạy thẳng từ cổng tàu điện ngầm về nhà, mà đã gần 12 giờ khuya rồi, một mình đi trên con ngõ nhỏ dài tối tăm cũng cần can đảm mà, đúng không? Hơn nữa, cô nghe nói có vài vụ cướp xảy ra vào ban đêm ở con ngõ nhỏ này nữa. Tiểu Lại nghĩ như thế, bèn nhắn một tin cho Mộc Mộc.
Tiểu Lại: Mộc Mộc, anh đến đón em được không?
Mộc Mộc: Em đến đâu rồi?
Tiểu Lại: Em sắp đến cổng tàu điện ngầm rồi.
Mộc Mộc: Được, không thành vấn đề. Lát nữa anh sẽ đi xuống.
Tiểu Lại kích động quá mức, hoàn toàn phớt lờ câu thứ hai của anh, lúc cô ra khỏi cổng tàu điện ngầm thì nhìn Đông ngó Tây, nhón chân háo hức chờ đợi bạn học Mộc Mộc đến.
10 phút trôi qua.
20 phút trôi qua.
21 phút trôi qua.
22 phút trôi qua.
Cho dù anh có bò đến đây thì cũng phải đến rồi chứ, Tiểu Lại đang định hùng hổ gọi điện thoại cho Mộc Mộc thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, em ở đâu vậy? Anh đợi em nãy giờ rồi.
Tiểu Lại: Em cũng tới rồi, anh đang ở đâu?
Mộc Mộc: Em ở dưới lầu nhà mình chứ đâu, còn em đâu?
Tiểu Lại:……Dưới lầu?
Mộc Mộc: Đúng vậy, không phải em bảo đón em sao? Hệ thống đèn điều khiển bằng âm thanh ở toà nhà tụi mình bị hư rồi, anh nghĩ em đi lên một mình đúng thật là hơi nguy hiểm. Lỡ như em không nhìn rõ bậc thang rồi té ngã thì làm sao bây giờ.
Tiểu Lại:…..Cảm ơn anh nhé.
***
2,
Ngày 19 tháng 06 năm 2007
Mộc Mộc luôn thích thể thao, cuối tuần nào cũng phải ra ngoài chơi đá banh với bạn, vì vậy cũng có được dáng người tiêu chuẩn, từ trên xuống dưới không có miếng mỡ thừa nào. Anh đã dẫn dắt các đồng nghiệp trong đội bóng đá của bộ phận điều hành của công ty giành được chức quán quân trong suốt ba năm liền, đồng thời còn là quán quân của mục chạy 100m và chạy 100m vượt chướng ngại vật trong Đại hội thể thao mùa xuân mỗi năm một lần của công ty. Bạn học Mộc Mộc vừa đá banh vừa không có mỡ thừa, tuy đã nghỉ học lâu rồi nhưng bình thường vẫn bước đi như bay. Anh cũng là một tay khiêng đồ nặng khá tốt, nhưng cũng có lúc khiến Tiểu Lại rất đau đầu. Ví dụ như, điều Tiểu Lại ghét nhất chính là cùng ngồi xe buýt với Mộc Mộc.
Mộc Mộc và Tiểu Lại chuẩn bị đi qua cầu để bắt xe buýt. Mới vừa bước lên bậc thang, Mộc Mộc tay chân chắc khoẻ, cộng thêm thị lực 10/10 có thể trước tiên nhìn thấy xe buýt, mặc dù nó cách trạm tận hơn 500m.
Mộc Mộc (hét lớn): Tiểu Lại, xe tới rồi.
Mộc Mộc nói xong thì hệt như kangaroo, chạy băng qua giữa cầu, sau đó chạy như bay lên chục bậc thang ở trên cây cầu khác. Trong khi Tiểu Lại đang nheo đôi mắt cận thị nhìn xem khi nào xe buýt gần đến trạm thì Mộc Mộc đã đến chỗ trạm xe buýt rồi, còn múa máy tay nói với Tiểu Lại ‘Em nhanh lên!’.
Trong lúc Tiểu Lại thở hồng hộc chạy đến chỗ cầu vượt thì bạn học Mộc Mộc đã chặn cửa xe buýt lại, nói với Tiểu Lại đang thở hổn hển, “Tiểu Lại, em nhanh lên, chỉ chờ mỗi mình em thôi đấy”.
Một hàng người đứng bên cạnh xe nhìn về phía Tiểu Lại bằng ánh mắt phức tạp.
Mộc Mộc thấy Tiểu Lại chạy đến trong vô vọng, cũng có lẽ anh lo lắng các hành khách trên xe và người bán vé sẽ nhìn mình bằng ánh mắt thù hận, cuối cùng anh cũng thả tay khỏi cửa xe, chán nản lùi sang một bên.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, em có thể nhanh lên hay không, lần nào em cũng chậm chạp như vậy, đã lỡ biết bao nhiêu chuyến rồi? Đúng là lãng phí thời gian.
Tiểu Lại: Nhưng mà……Nhưng mà sao em chạy kịp bằng anh được, anh như con thỏ vậy, vèo một cái là mất hút luôn.
Mộc Mộc: Bản thân mình chậm chạp mà còn viện lý do.
Tiểu Lại:…..
Chuyện cứ lặp lại như thế. Sau đấy, Tiểu Lại cảm thấy lần nào ra ngoài bắt xe cũng giống như tổ chức một màn biểu diễn đại hội thể thao cho Mộc Mộc vậy, khiến Tiểu Lại cực kỳ mệt mỏi. Cuối cùng, trong một lần Tiểu Lại đuổi theo tốc độ của Mộc Mộc dẫn đến bị đau sốc hông, khiến cô lựa chọn bùng nổ!
Tiểu Lại: Anh đừng như vậy được không? Em cảm thấy mệt mỏi lắm rồi.
Mộc Mộc: Làm ơn đi, là anh mệt mỏi mới đúng chứ? Người ta hay bảo, sau lưng mỗi người đàn ông thành công tuyệt đối không thể có một người phụ nữ không được tích sự gì (*). Em xem, em đã kéo anh biết bao nhiêu lần rồi.
(*) Nguyên văn là “Kéo chân sau”, nghĩa đen là “giữ chân”, nghĩa bóng là “Không được tích sự, gánh nặng”.
Tiểu Lại: Vậy anh đi tìm người phụ nữ có đôi chân như tên lửa ấy, người ta sẽ không thành gánh nặng của anh đâu. Còn em thì thật sự không được. Lần nào thấy anh như vậy khiến em đều nghĩ, anh nói xem tụi mình thật sự là vợ chồng sao? Nếu có tai nạn gì xảy ra, có phải anh sẽ bỏ em lại rồi một mình chạy như bay không?
Mộc Mộc: Tiểu Lại, em nghĩ đi đâu vậy, đừng đưa đề tài bay xa vậy chứ. Anh nói đùa mà.
Tiểu Lại (đau khổ): Nhưng mà em không nói đùa, em cảm thấy tụi mình giống như đôi vợ chồng, một khi tai nạn ập đến thì mỗi người bay một nơi vậy.
Mộc Mộc: Tiểu Lại, anh không bao giờ như vậy nữa đâu, sau này anh nhất định sẽ đi chậm lại chờ em. Lỡ chuyến xe buýt thì bỏ lỡ thôi, tuy rằng khó đợi xe buýt ở Bắc Kinh nhưng cùng lắm chờ một lát là được.
Tiểu Lại: Vậy anh không chê em là không được tích sự gì sao?
Mộc Mộc: Không được tích sự gì cũng có cái lợi của nó, giống như bây giờ nè, em xem, người đẹp mặc váy tím đằng trước có dáng người đẹp ghê, ha ha!
(*) ở đây Mộc Mộc nói đến nghĩa đen.
Tiểu Lại:……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT