*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.1,
Ngày 04 tháng 03 năm 2007
Đọc quyển sách “Vuốt ve em thêm một chút mỗi ngày” của Trương Tiểu Nhàn, trong đó có nhắc tới sự vuốt ve dịu dàng nhất của người đàn ông đối với một cô gái chính là: “Vuốt ve gương mặt cô ấy, tóc cô ấy và ngũ quan của cô ấy. Một đôi tay thông minh có thể cảm nhận được rốt cuộc cô gái có yêu bạn hay không. Lúc bạn vuốt ve cô ấy, làn da của cô ấy có căng chặt hay không, có miễn cưỡng nở nụ cười hay không? Hay làn da của cô ấy thả lỏng, đắm chìm trong sự dịu dàng của những ngón tay của bạn. Một đôi tay thâm tình có thể cảm nhận được sự đau khổ trên mặt của cô gái, có thể chạm vào những giọt nước mắt trong đêm tối của cô ấy. Sự vuốt ve cơ thể, dù ít hay nhiều đều luôn chứa đựng dục vọng; Nhưng vuốt ve gương mặt thì lại là trong sáng và thâm tình.”
Tiểu Lại vừa đọc vừa gật gù. Trong miệng còn lẩm bẩm, “Đợi Mộc Mộc tan làm về thì mình nhất định phải thử mới được”.
Buổi tối ăn cơm xong.
Tiểu Lại: Mộc Mộc, sờ…..Ờm, không phải, anh đến đây ngồi đi.
Mộc Mộc (ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Tiểu Lại): Sao đấy?
Tiểu Lại: Anh sờ mặt của em đi.
Mộc Mộc: Làm gì?
Tiểu Lại: Thì anh cứ sờ đi.
Mộc Mộc: Được rồi (giơ bàn tay ướt nhẹp vừa ăn xong quả táo, lau lên mặt của Tiểu Lại hai lần) sờ xong rồi.
Tiểu Lại: Anh sờ được cái gì?
Mộc Mộc: Sờ được tròng mắt cá chết của em.
Tiểu Lại (bị xúc phạm): Còn gì nữa?
Mộc Mộc: Còn có vài……Đốm tàn nhang nhỏ.
Tiểu Lại (không cam lòng): Còn gì khác nữa? Anh không sờ được đến những thứ khác sao?
Mộc Mộc (suy nghĩ): A, có rồi, anh sờ được chiếc răng hạt dưa (*) của em.
Tiểu Lại:……Ấy, không phải, ý em là, anh đừng nhìn chằm chằm những vấn đề nhỏ nhặt này của em được không, anh có thể nói chuyện dễ nghe xíu không?
Mộc Mộc (khó xử): Dễ nghe sao? Anh biết rồi. Tiểu Lại này, tròng mắt cá chết của em to ghê, tàn nhang và chiếc răng hạt dưa của em cũng rất đẹp đó!
Tiểu Lại:……
***
2,
Ngày 16 tháng 03 năm 2007
Tiểu Lại đi dạo ở trung tâm mua sắm với Mộc Mộc. Tiểu Lại nhìn trúng chiếc áo khoác màu xanh lá mạ, lập tức gọi nhân viên cửa hàng lấy thử. Tiểu Lại vui vẻ mặt thử, còn tạo dáng các kiểu trước gương cho Mộc Mộc đánh giá.
Nhân viên cửa hàng: Dáng người của cô rất đẹp, chiếc áo này như được đo ni đóng giày cho cô luôn đó.
Mộc Mộc (bĩu môi): Xấu qua, em đổi nhanh đi.
Tiểu Lại: Xấu như vậy sao?
Mộc Mộc: Đương nhiên, eo em có nhiều thịt, mặc lên trông chật ních, xấu muốn chết đi được.
Nhân viên cửa hàng: Ha ha, đâu có khoa trương như vậy.
Tiểu Lại (bị nói trước mặt người ngoài nên rất tức giận): Anh…..Anh cút cho em!
Mộc Mộc: Cút thì cút.
Mộc Mộc quay đầu đi ra khỏi trung tâm thương mại, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Tiểu Lại.
Tiểu Lại tức giận tiếp tục đi dạo trong trung tâm thương mại nhưng chẳng còn tâm trạng nào, vì thế sau đó cũng trở về nhà, lúc đó Mộc Mộc đang nằm ở nhà xem TV.
Tiểu Lại với Mộc Mộc ra ngoài đầu đường dạo phố. Vừa ra đến cửa, Tiểu Lại chợt nói, “Em có mang theo chìa khoá, anh không cần mang”. Mộc Mộc nói “Được”, sau đó ném chiếc chìa khoá nặng trĩu lên sô pha.
Tiểu Lại: Tự nhiên em muốn ăn đùi gà quá, tụi mình đến tiệm đồ nướng ở phía trước mua gà đi.
Mộc Mộc (bất mãn): Từ khi ở bên anh thì em đã lên bao nhiêu kg rồi, còn ngày nào cũng ăn đùi gà, em kiểm điểm lại đi.
Tiểu Lại (tức giận vì bị bắt bẻ về dáng người): Anh…..Anh cút cho em!
Mộc Mộc: Cút thì cút.
Mộc Mộc quay người bỏ đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Tiểu Lại.
Tiểu Lại tức giận tiếp tục đi dạo phố nửa tiếng nhưng chẳng còn tâm trạng nào, vì thế sau đó cũng trở về nhà. Lúc cô mở cửa thì mới sực nhớ ra Mộc Mộc không mang theo chìa khoá. Tiểu Lại đi dạo một phòng quanh tiểu khu, sau đó xách Mộc Mộc đang đứng xem người ta đánh cờ trên đường về nhà.
Tiểu Lại và Mộc Mộc đến tiệm đồ nướng ăn thịt xiên, ngồi xe buýt hơn nửa tiếng bởi vì tiệm đồ nướng kia là chính tông nhất. Hai người vừa ra đến cửa, Tiểu Lại chợt nói “Em mang theo chìa khoá và ví tiền rồi, anh không cần mang gì cả”. Mộc Mộc nói “Được”, sau đó ném chìa khoá nặng trĩu và ví tiền dày cộm lên sô pha.
Mộc Mộc: Ha ha, cải thìa xào! Rau cải xanh xào tỏi, thêm một phần canh cải thảo!
Tiểu Lại: Anh đi tu đấy hả! Anh phục vụ, cho em một phần thịt dê, sáu cánh gà, không bỏ ớt nhé.
Mộc Mộc: Em làm gì đấy, đã trễ vậy rồi nên ăn gì thanh đạm chút đi, bằng không em lại mập thêm đấy.
Tiểu Lại: Em thích, ai cần anh lo. Anh không muốn ăn thì có thể cút.
Mộc Mộc:……Chẳng phải lúc trước anh khí phách lắm sao? Không phải anh nói đi là đi sao?
Mộc Mộc: Được rồi được rồi, ăn thịt thì ăn thịt nhưng tốt nhất cũng nên kết hợp chay mặn với nhau chứ, không cần bỏ món cải thìa xào.
Tiểu Lại: Anh nói xem, lần trước hai đứa mình đi dạo ở trung tâm thương mại, anh bảo trên eo em lắm thịt, có phải là anh sai rồi không? Hả?
Mộc Mộc: Ấy, anh…..
Tiểu Lại (càng nói càng hăng): Lần trước lúc tụi mình đi dạo, anh nói từ khi ở bên nhau thì em đã tăng lên rất nhiều kg, có phải là anh sai rồi không? Hả?
Mộc Mộc:…..
Tiểu Lại: Em kêu anh cút, chẳng phải anh cút hay lắm sao? Sao hôm nay ngồi yên vậy hả?
Mộc Mộc: Có giỏi thì em đưa ví tiền và chìa khoá cho anh đi!
Tiểu Lại: Anh giỏi thì tự lấy đi.
Mộc Mộc (điên tiết): Có giỏi thì em đưa ví tiền và chìa khoá cho anh đi!
Tục ngữ có câu: Muốn tóm được trái tim của đàn ông, thì trước tiên phải tóm được dạ dày của anh ta.
Tiểu Lại kết luận: Nếu bạn không xuống bếp, không tóm được dạ dày của anh ta, vậy thì bạn nhất định phải tóm được ví tiền của anh ta. Nếu bạn muốn hoàn toàn tóm được một người đàn ông, bạn chẳng những phải tóm được ví tiền của anh ta, mà còn phải tóm được chìa khoá trong tay anh ta.
****
3,
Ngày 21 tháng 03 năm 2007
Gần đây bởi vì công ty mới khởi động một dự án hoàn toàn mới nên Mộc Mộc tan làm rất khuya, cũng chịu áp lực rất lớn. Mộc Mộc ăn xong cơm tối, sau khi rửa mặt xong thì lập tức mệt mỏi đi ngủ, và việc giao tiếp với Tiểu Lại chỉ giới hạn ở vài câu này, “Anh muốn ăn thêm chén nữa không”, “Ngày mai anh muốn thay quần áo không”, “Em đặt báo thức cho anh lúc mấy giờ”.
Ngoài những câu này ra thì không còn giao tiếp gì nữa.
Tiểu Lại cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ đáng sợ, bởi nếu giữa hai vợ chồng không có thời gian và cơ hội giao tiếp thì sẽ rất ảnh hưởng đến tình cảm. Vì vậy, Tiểu Lại bắt đầu tìm chuyện để nói với Mộc Mộc, nhưng hiệu quả lại cực thấp.
Tiểu Lại: Mộc Mộc này, hôm nay ở công ty có chuyện gì vui không anh?
Mộc Mộc: Không có.
Tiểu Lại: Vậy anh ăn cơm trưa với anh? Trò chuyện gì với đồng nghiệp?
Mộc Mộc: Thức ăn nhanh, không nói gì cả.
Tiểu Lại: Vậy……
Mộc Mộc: Khò khò khò…..(tiếng ngáy nhỏ vang lên, Mộc Mộc đã chìm vào trong giấc mơ đẹp)
Tiểu Lại: Haiz…..
Tiểu Lại đành thay đổi chiến lược khác, từ trò chuyện sang yêu cầu Mộc Mộc phải kể một câu chuyện cho cô trước khi đi ngủ.
Mộc Mộc: Giời ạ, anh không biết kể đâu, ngày nào đi làm cũng mệt chết đi được, sao còn thời gian kể chuyện cho em nữa chứ.
Tiểu Lại: Thì anh cứ kể đại đi. Như vậy sẽ giúp anh phát triển tư duy, giảm bớt căng thẳng, em nghe xong thì tâm trạng cũng tốt nữa, mọi người đều có thể nhanh chóng chìm vào trong giấc mơ đẹp. Đây là một chuyện rất tốt, anh kể đi mà.
Mộc Mộc: Em phiền quá đi, để anh nhớ lại. Ờm, trước đây có một cô gái nhỏ, làn da rất trắng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên mặt cô có những đốm tàn nhang nhỏ; lông mi của cô rất dài nhưng đã bị lửa làm cháy xém, sau đó lại mọc dài ra; hàm răng của cô rất trắng, nhưng bởi vì thích ăn hạt dưa nên giờ đã thành răng hạt dưa; cô rất nhàm chán, thường xuyên bắt nạt chồng mình, lúc chồng mệt mỏi nhất còn bắt chồng phải kể chuyện cho cô nghe, không kể thì không cho ngủ……
Tiểu Lại:…….
Tiểu lười: Kia……
(*) Răng hạt dưa: