Bài học của hai lần thất bại cuối cùng cũng khiến Tô Vân Cảnh đúc kết ra kinh nghiệm.

Chiêu đưa đồ ăn này chẳng là gì với Phó Hàn Chu.

Sau khi trở về, Tô Vân Cảnh liền điều chỉnh lại cách thực hiện của kế hoạch sưởi ấm đối phương.

Việc tặng quà ấy mà, quan trọng nhất chính là phải hợp sở thích người nhận.

Tối hôm đó, Tô Vân Cảnh rút tiền tiết kiệm nhét trong con heo vàng của nguyên chủ ra.

Tuy lấy tiền tiêu vặt của trẻ con nhà người ta là không tốt lắm nhưng bây giờ Tô Vân Cảnh mới tám tuổi, cậu cũng không có biện pháp nào khác.

Cậu móc ra được mười đồng tiền từ trong con heo đất. Ngày hôm sau đến trường Tô Vân Cảnh đã tiêu một số tiền rất lớn, tiêu đến tám đồng để mua một hộp bút màu mới.

Trong sách miêu tả rất ít về cô nhi viện mà Phó Hàn Chu ở lúc nhỏ, chỉ có ít ỏi vài chi tiết.

Tuy trong nội dung cốt truyện không nhắc tới nhưng thế giới quan vẫn rất hoàn thiện.

Vào thời điểm này, nền kinh tế đất nước chưa phát triển, khả năng tiêu thụ của thị trấn có hạn, tiền lương và giá cả đều không cao.

Vì vậy tám đồng tiền đối với một đứa bé mà nói, quả thực không hề ít.

Sau khi tan học, Tô Vân Cảnh cầm hộp bút màu đi đến cô nhi viện.

Sợ Phó Hàn Chu cự tuyệt nên cậu nhét bút màu vào trong ngực rồi mới đi.

Chạy được bảy tám bước, Tô Vân Cảnh quay đầu lại nhìn Phó Hàn Chu: “Cho cậu đó, tôi muốn làm bạn với cậu.”

“Mai gặp lại nhé.” Cậu vẫy tay với Phó Hàn Chu, sau đó rời khỏi cô nhi viện.

Cậu rõ số khổ mà, đường đường là một người trưởng thành lại phải giả làm một đứa trẻ, cố gắng giữ gìn quan hệ tốt với một đứa trẻ khác.

Phó Hàn Chu cầm lấy hộp bút màu, cậu nhóc nhìn bóng lưng Tô Vân Cảnh, ánh mắt long lanh trong suốt chuyển động qua lại.

Tô Vân Cảnh cảm thấy món quà này tặng cho Phó Hàn Chu có thể khắc vào tâm khảm cậu nhóc.

Dù sao việc vẽ tranh đối với Phó Hàn Chu mà nói chính là nơi ký thác tinh thần duy nhất.

Hôm sau cậu lại đi đến cô nhi viện, hành động của Phó Hàn Chu đã chứng minh suy nghĩ của Tô Vân Cảnh.

Cậu cầm trong tay hộp bút Phó Hàn Chu cho mình, trong mắt mang theo ý cười: “Đây là quà cho tôi à?”

Hộp bút rất cũ, có lẽ là đồ được quyên tặng của cô nhi viện.

Phó Hàn Chu không nói gì, chỉ nhìn Tô Vân Cảnh.

Đôi mắt của cậu nhóc rất đen, như được chấm một giọt mực, không chứa một chút tạp chất nào.

Cậu nhóc cứ nhìn người khác không hề chớp mắt như vậy.

Thành thật mà nói thì hơi dọa người.

Nhưng Tô Vân Cảnh đã bị món quà đáp lễ của Phó Hàn Chu làm cho choáng váng đầu óc, chẳng có cảm giác gì là không thoải mái.

Hộp bút hơi nặng, chắc hẳn bên trong còn cất đồ gì đó.
( truyện đăng trên app TᎽT )
Tô Vân Cảnh mở hộp sắt ra, khi nhìn thấy đồ vật bên trong, nụ cười liền đông cứng trên khuôn mặt cậu.

Đó là một con chuột chết có cả máu.

Ừm...

Rất, rất đặc biệt.

Đặc biệt đến mức Tô Vân Cảnh với linh hồn đã hai mươi ba tuổi vẫn cảm thấy da đầu mình run lên từng đợt.

Không hổ là cậu, bệnh kiều ạ!

Khuôn mặt trắng trẻo của Phó Hàn Chu trong ánh hoàng hôn màu máu mang theo vẻ lạnh lùng không phù hợp với độ tuổi.

Cậu nhóc nhìn chằm chằm vào Tô Vân Cảnh, thấy ánh mắt của đối phương từ kinh ngạc đến bình tĩnh, cuối cùng là bất đắc dĩ.

Tô Vân Cảnh yên lặng đóng nắp hộp bút, nở một nụ cười miễn cưỡng.

“Cảm ơn món quà của cậu, trong khu nhà chúng tôi có rất nhiều mèo hoang. Tôi sẽ mang nó về cho mèo ăn.”

Thứ đồ bên trong này quả thực khiến cậu thấy ghê tởm.

Nhưng dù sao Tô Vân Cảnh cũng là một người trưởng thành hai mươi tuổi, sẽ không thật sự nổi giận với Phó Hàn Chu.

Cậu chỉ cảm thấy hơi lo lắng về tình trạng tâm lý của Phó Hàn Chu mà thôi.

Dù sao cũng không có đứa trẻ bảy tuổi nào lại có “ý tưởng kỳ lạ” đến như vậy, cho một con sâu róm chết vào hộp bút đã là hết mức rồi.

Phó Hàn Chu không ngờ Tô Vân Cảnh sẽ có phản ứng như vậy, chính cậu nhóc lại bị làm cho sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó cậu nhóc đã lập tức khôi phục lại sự lạnh lùng, ném hộp bút màu hôm qua Tô Vân Cảnh tặng cậu nhóc qua.

Tô Vân Cảnh nhặt bút màu lên, ngồi xuống bên cạnh Phó Hàn Chu.

“Là cậu giết con chuột này à?” Tô Vân Cảnh hỏi.

Phó Hàn Chu ngước đôi mắt đẹp lên nhìn Tô Vân Cảnh: “Tôi lấy thanh gỗ vót nhọn đâm chết tươi nó đấy.”

Tô Vân Cảnh: ...

Hành động đâm chết tươi như vậy chỉ cần dùng trí tưởng tượng là Tô Vân Cảnh có thể thấy hình ảnh con vật lông xù giãy giụa hiện lên trong đầu mình.

Ọe!

“Cậu không sợ nó cắn cậu à?” Khóe miệng Tô Vân Cảnh giật giật.

Phó Hàn Chu không nói gì.

Khi Tô Vân Cảnh cho là cậu nhóc sẽ không tiếp lời mình nữa thì Phó Hàn Chu đột nhiên nói tiếp: “Trong phòng có rất nhiều.”

Thật ra Phó Hàn Chu rất thích sạch sẽ, nhưng điều kiện bây giờ không cho phép.

Trong phòng có rất nhiều chuột, không có việc gì thì cậu nhóc sẽ dùng gậy gỗ đâm chúng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao những đứa trẻ khác không thích cậu nhóc, ngay cả các giáo viên ở trường mẫu giáo cũng cảm thấy Phó Hàn Chu hơi đáng sợ.

Sau khi nhận ra Phó Hàn Chu đang nói gì, Tô Vân Cảnh chợt thấy toàn thân ngứa ngáy.

Quy mô của cô nhi viện này không lớn, cũng chỉ nhận nuôi hơn hai mươi đứa trẻ.

Bởi vì không quá nổi tiếng nên quả thực lượng người đến quyên tặng rất ít, chỉ có thể dựa vào nguồn kinh phí phía trên phát xuống để duy trì.

Tuy nhiên ở đây cũng không thiếu quần áo, người dân sống xung quanh luôn thích gửi tặng quần áo, giày dép vào đây.

Tô Vân Cảnh thật sự không ngờ điều kiện ăn ở của Phó Hàn Chu lại kém như vậy, quả thực không dám nghĩ sâu thêm nữa.

Nhìn những đứa trẻ đang chơi trên cầu trượt ở đằng xa, trong lòng Tô Vân Cảnh thấy thật chua xót.

Bây giờ Tô Vân Cảnh chỉ mới tám tuổi, không có tiền, không có quyền, không có sức ảnh hưởng.

Cậu không có năng lực làm điều gì cho những đứa trẻ ở cô nhi viện, muốn mua cho Phó Hàn Chu cái bánh gato cũng phải dùng tiền tiêu vặt của nguyên chủ.

Sau khi về nhà Tô Vân Cảnh liền nhờ Tống Văn Thiến gọi điện cho những cơ quan liên quan, phản ánh về tình hình ở cô nhi viện.

Tống Văn Thiến là một người mẹ, còn là mẹ của một đứa trẻ bị bệnh.

Tình trạng bệnh của nguyên chủ không lạc quan, cho nên cô không có thời gian, cũng không có sức lực và tinh thần để trao tình thương cho những đứa trẻ khác.

Tất cả những gì cô ấy có thể làm chỉ là gọi điện thoại.

Tống Văn Thiến có thể gọi cuộc điện thoại này, Tô Vân Cảnh đã thấy rất cảm kích rồi.

Đợi Tống Văn Thiến cúp điện thoại Tô Vân Cảnh nói: “Mẹ ơi, con nhớ bà nội, con có thể gọi điện nói chuyện với bà nội không?”

Tống Văn Thiến nhẹ nhàng nhéo tai Tô Vân Cảnh, cười mắng cậu: “Bà ngoại con quý con uổng công rồi.”

Tô Vân Cảnh: ...

Xin lỗi nhé, chén nước này cậu không giữ thăng bằng nổi rồi.

“Gọi cho bà nội xong con lại gọi cho bà ngoại.” Tô Vân Cảnh nhanh chóng chữa cháy bằng một câu.

Từ nhỏ nguyên chủ đã yếu ớt nhiều bệnh, lại rất hiểu chuyện nên được cả nhà yêu quý vô cùng.

Tô Vân Cảnh gọi cho bà nội của nguyên chủ là vì muốn bà phản ánh với cô nhi viện về chuyện có chuột trong ký túc xá của đám trẻ con.

Cậu đã cố ý tìm số điện thoại văn phòng của cô nhi viện, rồi báo số cho bà nội nguyên chủ biết.

Vài ngày sau, Tô Vân Cảnh lại gọi điện thoại cho bà ngoại nguyên chủ, cả cô lớn, dì nhỏ cậu đều gọi hết một lượt, nhờ họ giúp thúc giục cô nhi viện giải quyết vấn đề.

Tô Vân Cảnh không có biện pháp nào khác, một đứa trẻ tám tuổi chỉ có thể vận động người trong nhà mình mà thôi.

Ngày hôm sau là thứ bảy, buổi sáng Tô Vân Cảnh làm bài tập, buổi chiều xem phim truyền hình với Tống Văn Thiến.

Lúc chạng vạng tối, thừa dịp Tống Văn Thiến đang nấu cơm, Tô Vân Cảnh lại lấy ra mấy đồng xu trong con heo đất rồi đi ra ngoài.

Cậu mua mấy que lạp xưởng hun khói năm xu một que rồi đi loanh quanh ở ký túc xá cho trẻ con của cô nhi viện, làm cho mùi lạp xưởng hun khói tản ra khắp nơi.

Hy vọng ban đêm có mèo hoang đến ăn lạp xưởng hun khói sẽ thuận tiện tiêu diệt sạch đám chuột luôn.

Hành động của Tô Vân Cảnh đã thu hút sự chú ý của Phó Hàn Chu, cậu nhóc nhìn Tô Vân Cảnh cầm lạp xưởng hun khói ném tới ném lui.

Cảm nhận được ánh mắt của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh liền nhìn qua phía cậu nhóc.

Con ngươi đen nhánh của Phó Hàn Chu như ngâm trong đầm nước lạnh, vừa đen vừa sáng, còn tỏa ra vẻ lạnh lùng không muốn gần gũi người khác.

Tô Vân Cảnh không nhìn thấu được cậu nhóc bệnh kiều này đang suy nghĩ gì.

“Muốn ăn lạp xưởng hun khói không?” Tô Vân Cảnh ân cần chào hỏi.

Phó Hàn Chu cụp mắt, không để ý đến Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh không muốn tự chuốc lấy mất mặt nên lại tiếp tục làm công việc của mình.

From TYT & Lavender

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play