Cố Bắc Thần không biết phải làm gì cái hộp trong tay nữa. Ban đầu anh không để ý kĩ, cứ nghe Thẩm Lăng bảo ăn cho nên đoán đây là kẹo hoặc bánh gì đó. Nhưng ai có thể cho anh biết tại sao lại là ba con sói hay không?
"Ăn!"
Thẩm Lăng đầy hào phóng nhìn Cố Bắc Thần. Cậu đã giữ nó rất lâu đó, lấy ra một hộp cho anh không có dễ đâu.
Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Thẩm Lăng, Cố Bắc Thần cười gượng gạo, đóng nắp hộp lại, để qua một bên, sau đó xoa đầu cậu.
"Đây là quà Tiểu Lăng tặng, anh muốn giữ làm kỉ niệm, ăn hết rồi sẽ không còn."
Thẩm Lăng nhìn Cố Bắc Thần chăm chăm, thầm nghĩ cậu còn nhiều lắm a, có điều nghĩ lại vẫn không thể cho Cố Bắc Thần hộp nữa đâu, nên anh cất cũng không sao.
"Cậu định giải quyết con tang thi còn lại thế nào?"
Tiêu Tử Thiên đóng tập, vắt chiếc bút lên túi áo, ngã người dựa vào ghế sô pha nói.
"Hiện tại vẫn nên để nó ở không gian của Tiểu Lăng. Nó không có thần trí, rất nguy hiểm, tôi không chắc Tiểu Lăng đủ sức chế ngự nó."
Cố Bắc Thần một bên xoa xoa đầu Thẩm Lăng, một bên suy tư nói. Chung quy con tang thi kia là một biến số không lường trước được. Thả ra ngoài sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa nó không giống Thẩm Lăng, không thể nói, hành động cứng nhắc, không thể điều khiển. Nếu nói lấy việc Thẩm Lăng có thể nghe hiểu bọn họ, có thần trí và suy nghĩ rõ ràng để thuyết phục mọi người, thì con tang thi kia không có bất kì lí do gì để nói. Đối với sự việc không nắm chắc trong tay, Cố Bắc Thần không muốn mạo hiểm.
"Cậu chắc Thẩm Lăng sẽ nghe cậu chứ?"
Tiêu Tử Thiên là người theo chủ nghĩa thực tế, anh không thích có sự việc mơ hồ không rõ. Vốn dĩ Thẩm Lăng đã là một cái, anh không muốn có cái thứ hai xuất hiện.
"Tôi sẽ khuyên em ấy, cứ yên tâm."
.......
"Tiểu Lăng, ngoan, em để nó ở trong không gian một thời gian, về sau thả nó ra có được không?"
Sau khi nói chuyện với Tiêu Tử Thiên một lúc, bọn họ liền quay về phòng nghỉ ngơi, hôm nay cả hai đều không có ca trực đêm nên có thể ngủ ngon.
Về đến phòng, Cố Bắc Thần liền nói với Thẩm Lăng việc để Ngu Ngốc vào không gian. Có điều cậu không đồng ý, nhất quyết muốn dẫn theo bên người.
"Tiểu Lăng, tang... Ừm Ngu Ngốc là tang thi không có thần trí, nó không thông minh như em, sẽ cắn người. Nếu em để nó bên ngoài sẽ bị người khác giết. Em để nó ở không gian, mỗi khi an toàn anh sẽ để em thả nó ra có được không?"
Cố Bắc Thần nhẹ nhàng nói. Gần như đã dùng tất cả những câu có thể khuyên bảo để dỗ Thẩm Lăng.
"Đàn em.... sẽ đói."
Bởi vì đến giờ chỉ thu được Ngu Ngốc làm đàn em, cho nên Thẩm Lăng muốn khoe với mọi người là cậu cũng có đàn em. Nếu đem nhốt Ngu Ngốc lại, cậu lấy gì để ra oai đây?? Hơn nữa, Ngu Ngốc cũng giống cậu sẽ thấy đói, nếu cứ nhốt nó, chẳng phải đàn em duy nhất của cậu sẽ bị đói chết sao? Cậu lấy đâu ra thêm một đàn em nữa.
Nhưng mà, thấy Cố Bắc Thần liên tục dỗ dành mình, Thẩm Lăng có chút mềm lòng. Cậu rất thích Cố Bắc Thần, mặc dù ban đầu anh ta ăn hiếp cậu, còn giật điện cậu, nhưng mà từ lúc về đây anh ta rất tốt với cậu a, với cả Cố Bắc Thần rất đẹp trai, cậu không nỡ để anh buồn. Giữa sắc đẹp và đàn em, Thẩm Lăng không biết phải chọn cái nào, liền ủ rũ cúi đầu.
Nhớ đến viên thuốc hình tròn kia, Cố Bắc Thần liền nhướng mày.
"Không gian em có đồ ăn, nó có thể ăn những cái đó."
Mặc dù biết rõ tang thi không thể ăn thức ăn con người, nhưng Cố Bắc Thần vẫn nói.
"Không được."
Thẩm Lăng lắc lắc đầu, cố gắng nói từng chữ một. Cậu lấy từ không gian chai nước chứa hạt châu, vui vẻ khoe với Cố Bắc Thần.
"Ăn cái này."
Cố Bắc Thần nhìn cái chai trong tay Thẩm Lăng, đầy hiếu kì quan sát. Nhìn qua chúng giống như những hạt ngọc trai, nhưng không sáng như ngọc trai, chúng có màu trắng đục, hơn nữa, Cố Bắc Thần có thể cảm nhận được một vài tia lực lượng mơ hồ phát ra từ chúng.
"Những viên này em lấy ở đâu?"
"Đầu."
Thẩm Lăng chỉ chỉ vào đầu mình, ý muốn nói lấy từ trong đầu tang thi. Ban đầu cậu còn muốn khoe mình lấy chúng như thế nào, nhưng cổ họng cứng nhắc khiến cậu lười mở miệng.
Cố Bắc Thần nhíu mày suy tư. Đầu sao? Là đầu người hay là.....
Mặc dù muốn hỏi kĩ hơn, nhưng Cố Bắc Thần biết Thẩm Lăng vẫn chưa thể nói chuyện nhiều, mỗi lần nói chỉ là vào từ đơn giản. Anh không muốn ép cậu, đợi khi nào tốt hơn anh sẽ hỏi sau. Còn về việc viên châu kia, anh sẽ tìm cách tìm hiểu sau. Trong chai nước của Thẩm Lăng không nhiều, nếu để cả cậu và Ngu Ngốc cùng ăn, có lẽ sẽ không cầm cự được bao nhiêu. Nếu được anh sẽ kiếm thêm cho cậu.
Sau một hồi thuyết phục, Thẩm Lăng cũng đồng ý với Cố Bắc Thần sẽ để Ngu Ngốc ở không gian, đổi lại buổi sáng và tối sẽ kiếm cơ hội để cậu đưa đồ ăn cho Ngu Ngốc. Việc này không khó nên Cố Bắc Thần lập tức đồng ý.
Sáng hôm sau, dưới lầu truyền đến âm thanh cãi vã ầm ĩ. Cố Bắc Thần ngủ không sâu, vừa nghe âm thanh liền tỉnh giấc, anh liếc nhìn đồng hồ, mới chỉ sáu giờ sáng.
Thẩm Lăng vốn không ngủ, nghe thấy động tĩnh liền hí hửng chạy đến của sổ xem, cậu đã hứa với Cố Bắc Thần không tự ý đi một mình nếu không có anh, cho nên dù tò mò đến đâu cũng chỉ đứng ở phòng nhìn.
Dưới sân tụ tập rất nhiều người.
"Mấy người đưa chúng tôi bấy nhiêu thức ăn thì đủ thế nào? Đây chắc chắn là đồ dư của mấy người để lại. Tôi không cần đồ hộp, tôi muốn ăn cơm, ăn thịt. Mấy người mau giao ra nếu không tôi sẽ báo lên chính quyền."
Một người phụ nữ trung niên toàn thân là trang sức hoa lệ, bà ta mặc một chiếc váy liền thân bằng nhung màu tím, dáng người mập mạp đầy mỡ, lúc này bà ta đang chỉ thẳng vào một đám người mặc trang phục rằn ri đứng trước mặt.
"Đúng vậy! Mấy người là quân nhân, có trách nhiệm bảo vệ cho dân, ngay cả chút thức ăn cũng giấu giếm. Bọn tôi ở nhà không có nước, không có đèn, suốt ngày bị mấy người cho ăn đồ hộp, chúng tôi không muốn. Mau giao thịt ra đây."
Người đàn ông đứng cạnh người phụ nữ khi nãy vội vàng phụ hoạ. Nhìn cách ăn mặc phô trương của ông ta có lẽ cùng một nhà với bà ta.
Tiếp theo đó, một đám người đi chung với hai người họ sôi nổi kháng nghị, thậm chí còn dùng những vật dụng trên người hoặc mang theo sẵn như viết, giày, rau củ héo ném vào những người canh gác.
Lúc này, Kỳ Ngạn Luân và Mã Trạch dẫn theo một nhóm đến, nhìn hành động vô liêm sĩ của bọn họ liền tức đến đỏ mắt.
"Dừng tay! Nếu các người còn ầm ĩ, chẳng những chúng tôi không cho các người đồ ăn, mà còn ném các người ra ngoài cho tang thi ăn sống."
Kỳ Ngạn Luân bước lên trước, nhíu mày nói. Có điều, đáp lại lời anh chính là một mớ rau héo đáp lên người. Hai bàn tay Kỳ Ngạn Luân siết lại, anh giơ tay lên, một trận gió đột nhiên xuất hiện. Đám người đến gây rối vốn dĩ hăng say ném đồ, phát hiện áo quần trên người đột ngột rách nát, hơn nữa theo vết rách đó xuất hiện từng đạo vết cắt. Bọn họ đau đớn kêu lên, vội vã ôm lấy cơ thể, nhưng đổi lại vẫn là nhiều vết cắt đâm vào da thịt.
Bọn họ ôm lấy vết thương trên người hét toáng lên, nét hùng hổ ban đầu biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi.
"Là dị năng! Bọn họ dùng dị năng tấn công chúng ta."
Kỳ Ngạn Luân cũng không có ý định giết bọn họ, sau khi đe doạ và gây một ít vết thương ngoài da liền dừng tay. Có điều, sau khi nhận ra không còn bị tấn công nữa, đám người đó liền trở nên phẫn nộ.
"Bọn mày là quân nhân mà lại dùng dị năng tấn công dân thường. Đồ ác độc, rắn rết."
"Đám chó chỉ biết dùng vũ lực, không có tình người."
"Tao sẽ báo lên chính phủ bắn chết tụi bây. Dám tấn công người dân, súc vật."
Vài người lên tiếng trước liền có người phụ hoạ theo. Lập tức một trận ồn ào mới nổi lên. Vốn dĩ là những phụ nữ quý phái, bây giờ lại chua ngoa chạy đến những người đang canh gác, dùng móng tay cào cấu bọn họ, còn đấm đá không ngừng.
Những người canh gác đứng đây là vì muốn ngăn cản bọn họ vào bên trong ồn ào với đám người Cố Bắc Thần. Bọn họ không tấn công chỉ khuyên đám người đó trở về nơi ở, có điều nhận lại chính là những lời cay nghiệt, bị chọi đồ, hiện tại lại còn bị đánh.
"Các cậu cứ ra tay đi không cần nương. Nếu quá đáng có thể bắn chết."
Mã Trạch lạnh lẽo nói. Đối với đám sói mắt trắng này, không cần phải nhịn. Vốn dĩ từ đầu bọn họ nên làm như vậy.
Nghe được lời của Mã Trạch, những người canh gác nhịn nhục nãy giờ liền với ra tay. Bọn họ đạp nhóm phụ nữ đang điên cuồng làm loạn khỏi người. Vốn dĩ sức quân nhân lớn, nhóm phụ nữ đó bị đá ngã xuống đất, lăn xa vài vòng.
Không ngờ bản thân lại bị đá ra, đám người đó kinh ngạc một lúc, sau đó đứng dậy hét lớn.
Nhưng không đợi đám người đó tiến lên làm loạn lần nữa, có người lính đã nổ súng, viên đạn sượt qua chân họ ghim xuống đất. Nghe được tiếng súng, không ít người sợ hãi ôm đầu. Liên tiếp vài lần đạn, đám người gây rối đều xanh mặt yên tĩnh lại.
"Đây là cảnh cáo lần đầu. Nếu còn làm loạn vô cớ, không phải chỉ là thế này. Lần sau viên đạn sẽ ghim vào đầu các người."
Kỳ Ngạn Luân bước lên trước trầm giọng nói. Lần trước khi đám người Cố Bắc Thần trở về, bọn họ đã làm loạn một lần, trước đó cũng có không ít, nhưng càng ngày càng quá đáng. Hắn và các anh em trong đội đã đánh vài người cảnh cáo, tưởng rằng bọn họ đã sợ, không ngờ vẫn chưa chịu từ bỏ.
"Các người ra tay với dân thường nhất định sẽ bị chính phủ trừng phạt. Tốt nhất nên giao thức ăn ra, tôi sẽ bỏ qua."
Người đàn bà lúc đầu vội vã đứng dậy. Vốn dĩ bọn họ phải được bảo vệ, được hưởng đãi ngộ, nhất định đám người đó sẽ không dám ra tay. Nghĩ vậy bà ta liền hùng hổ đứng lên.
Theo sau đó, một tiếng phanh vang lên, bà ta vốn dĩ mang vẻ mặt đắc ý hung ác đứng đó, trên đầu xuất hiện một cái lỗ, máu tươi ào ào chảy ra, thân hình mập mạp của bà ta ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Sau một hồi yên lặng, đám người rây rối liền hoảng sợ, né xa cái xác ra, đầy hoảng loạn nhìn cây súng trên tay Mã Trạch.
"Giết.... Giết người rôi!"
"A a a a a!"
Ban đầu bọn họ chỉ muốn đến làm loạn gây sức ép cho đám quân nhân này để được thêm đồ ăn. Bởi vì trước mạt thế bọn họ là dân giàu có, quen ăn sung mặc sướng, mạt thế đến lại gặp đám người Cố Bắc Thần đồng ý bảo vệ, cho nên không biết thế giới ngoài kia như thế nào. Cho dù biết mạt thế đến, biết tang thi cắn người, nhưng nhìn quân nhân vây quanh mình liền không còn sợ hãi nữa. Nhưng mà, vốn dĩ thức ăn không có nhiều, mỗi ngày bọn họ chỉ có thể ăn đồ hộp hoặc bánh quy, sơn hào hải vị trước kia không còn nữa, cứ tưởng rằng náo loạn một chút sẽ có đồ ăn, dù gì đám quân nhân đó có trách nhiệm phải nuôi bọn họ, đòi một chút thì có sao.
Trăm tính ngàn tính, bọn họ cũng không ngờ được, đám người Cố Bắc Thần lại ra tay với mình. Nhìn cái xác đang lạnh dần, máu tươi chảy ra, nỗi sợ hãi tột cùng liền dâng lên trong lòng họ.
"Tôi nói rồi, lần sau viên đạn sẽ ghim vào đầu các người mà. Sao nào? Còn ai không?"
Mã Trạch chỉa súng về phía đám người. Bọn họ sợ hãi tránh né họng súng, không dám lên tiếng.
"Một là các người quay về nhà an tĩnh, ngày mai ra ngoài cùng chúng tôi kiếm vật tư, hai là đi theo bà ta."
Kỳ Ngạn Luân cũng không ưa gì bọn họ. Giọng nói chứa đầu sự lạnh lẽo. Đối với bọn người này, nhất định phải như thế.
"Ra ngoài? Ở đó có... Có tang thi. Nếu... Nếu theo mấy người sẽ bị ăn thịt."
"Đúng vậy, rất nhiều tang thi, chúng tôi sẽ chết."
Bọn họ ăn không ngồi rồi trong nhà, làm gì thấy qua tang thi. Chỉ biết chúng là xác sống ăn thịt người. Đã quen với việc được bảo vệ, bây giờ kêu bọn họ ra ngoài, khác gì kêu bọn họ đi tự sát.
"Hừ! Không đi cũng được, vậy thì tự kiếm đồ ăn. Chúng tôi mỗi ngày ra ngoài, mạo hiểm giết tang thi lấy đồ ăn. Còn các người lại nằm không ở đó có sẵn dưng đến miệng, lấy đâu ra việc tốt như vậy."
Mạt thế đã xảy ra hai tuần, lúc bọn họ chuyển đến đây là ngày thứ năm sau mạt thế, tính đến hiện tại là chín ngày. Ban đầu bọn họ còn vẫn còn cảm giác là quân nhân, cho nên không trách đám người đó, có điều, ngày ngày trôi qua, đám người đó trở nên quá đáng. Anh em bọn họ liều chết bảo vệ kiếm đồ ăn, đám người này lại kiếm cớ gây rối, đòi thêm thức ăn. Một điều nhịn chín điều lành ư? Không, tình trạng hiện tại phải là một lần nhịn chín người chết. Phải để cho đám người này nhận ra thực trạng hiện tại. Đây là mạt thế, không phải thời bình.
Một lúc lâu sau, đám người gây rối bị Mã Trạch và vài anh em khác đe doạ rời đi, cũng hứa sẽ ra ngoài tìm thức ăn.
Lúc này, trong biệt thự Cố Bắc Thần.
"Rất chắc chắn. Nếu hiện tại không nhanh chóng rời đi, sẽ không thể đi nữa."
Hạ Đồng vắt chéo chân, gác một tay lên đùi, tay còn lại vẽ vẽ lên bản đồ trên bàn. Gương mặt cô rất nghiêm túc, hai mày nhíu lại.
Sáng sớm ba giờ, người đưa tin mà bọn họ cử đi đã trở về, hơn nữa còn đem theo một tin tức chấn động. Vốn dĩ bọn họ định thông báo tình hình và hỏi thăm tin tức từ phía Bắc, nhưng khi người đưa tin quay lại chỉ nói rằng, Hải Phong không còn an toàn nữa.
"Tang thi ngày một nhiều. Mạt thế kéo đến rất đột ngột khiến cho mọi người không thể phòng bị. Tình hình phía Bắc rất không tốt. Có một số tỉnh thành hoàn toàn rơi vào tay tang thi. Mà phía Nam chúng ta, vốn dĩ thành phố Chi Minh và An Dương là an toàn nhất, nhưng một lượng lớn tang thi tụ tập lại khiến cho hai nơi đó trở thành địa ngục. Chính phủ không thể khống chế tình hình cho nên chọn Hải Phong, tỉnh nằm giữa cả hai nơi đó làm mục tiêu, thả bom lôi kéo tang thi, sau đó một kích cho nổ toàn bộ Hải Phong, như vậy mới có cơ hội cứu lấy Chi Minh và An Dương."
Hạ Đồng thuật lại toàn bộ lời nói mà người đưa tin đem đến. Không khí trong phòng trở nên trầm lặng. Ai cũng không ngờ được chính phủ lại ra tay tàn nhẫn đến như vậy. Hải Phong tuy là tỉnh nhỏ, nhưng người sống sót không ít, họ không màng đến tính mạng của những người ở đây, ra tay mạnh như vậy.
"Thời gian còn bao lâu?"
Tiêu Tử Thiên nhíu chặt mày hỏi.
"Khoảng 6 ngày nữa. Nhưng không biết bọn họ có nâng thời gian lên sớm hơn hay không. Dù gì cũng phải phòng bị."
Hạ Đồng nhanh chóng nói. Quả thực là như vậy, nếu đã có ý định hủy diệt Hải Phong, thì không chắc bọn họ sẽ làm lúc nào, cho dù có dự định thời gian vẫn có thể thay đổi.
"Lập tức tập hợp mọi người thu dọn đồ, chậm nhất là vào sáng hôm sau, ngày mai đúng 8h, rời khỏi Hải Phong."
Cố Bắc Thần lên tiếng, ánh mắt sâu không thấy đáy. Có điều hai bàn tay đang siết chặt vào nhau đã nói lên tâm trạng hiện tại của anh.
"Còn nữa, Ngạn Luân, cậu đến báo với đám người kia, ai theo thì kêu họ chuẩn bị, còn không theo để lại một ít vật tư cho họ."
Nói với đám người đó đã là nhân nhượng cuối cùng của họ rồi. Còn việc bọn họ có tin hay không cũng không nằm trong sự suy xét của Cố Bắc Thần.
Hải Phong nằm giữa Chi Minh và An Dương, nếu muốn lên phía Bắc phải đi qua An Dương, nhưng ở đó hiện tại đầy rẫy tang thi, bọn họ chỉ có thể đi đường vòng. Mà như vậy phải mất một khoảng thời gian, khoảng cách chỉ có 6 ngày, ngoài việc rời khỏi Hải Phong, bọn họ còn phải rời khỏi phạm vi công kích của chính phủ. Tình hình hiện tại, bọn họ giống như miếng thịt kẹp trong bánh mì, nếu không nhanh chân sẽ bị kẹt lại. Hơn nữa, rời đi là một chuyện, có thuận lợi hay không lại là chuyện khác. Dù gì đây là mạt thế, trên đường có vô số nguy hiểm rình rập.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT