Động tác ngồi xuống của Raymong hơi khựng lại, vẻ mặt băn khoăn: “Ngài Loose, ngài không ngạc nhiên khi tôi xuất hiện ở đây thì phải. Nhưng tôi vẫn cần giải thích với ngài, tôi không có ý định bỏ trốn và coi thường luật lệ của Maine, mà là cô Yuri thực sự là một người dối trá…”
Lê Tiệm Xuyên ngắt lời Raymond: “Chẳng phải lúc đó anh cũng vậy sao?”
Raymond cứng người, ngẩng đầu lên.
Đây là căn phòng nơi Jones tử vong, vạch kẻ phấn xung quanh thi thể vẫn còn trên mặt đất. Chiếc đèn chùm màu tím sẫm trên trần nhà phát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, rọi vào một vật thể màu xám và kéo ra một cái bóng thâm trầm.
Lê Tiệm Xuyên uể oải dựa vào bàn, đôi vai rộng duỗi ra, đôi mắt xám rướm ý cười tìm tòi: “Anh biết rõ mà, anh Raymond. Điều này không vi phạm quy tắc của ‘chúng ta’, thậm chí còn rất phù hợp. Khi đó người được lợi chính là anh, không phải sao?”
Vẻ mặt của Raymond bỗng trở nên lúng túng.
Khóe môi chuyển động, ánh mắt dao động bất định, nhưng không tiếp tục vặn lại.
Nhưng chỉ từ phản ứng này, Lê Tiệm Xuyên đã thu được kết quả mà hắn muốn thăm dò, thậm chí càng thêm khẳng định một suy đoán.
Hắn gõ vào cạnh bàn, giọng điệu hung hăng dịu xuống một chút, nói như tùy ý: “Tôi biết sổ tài khoản của Jones đang ở tại Phòng bói toán, Raymond, nó đang ở đâu?”
“Cái, cái gì?”
Raymond sững người vì kinh ngạc.
Lê Tiệm Xuyên nhìn vào sự thay đổi trong biểu cảm của Raymond và thấy được một dấu vết căng thẳng trong đó.
Nhưng dấu vết căng thẳng này nhanh chóng được thay thế bằng cảm giác hoang mang thực sự.
Có tiếng bước chân đến gần trong hành lang.
Lê Tiệm Xuyên nhếch môi: “Không có gì, tôi rất thích Phòng bói toán này.”
Raymond mỉm cười thận trọng: “Tám năm trước ngài cũng nói như vậy.”
Lời còn chưa dứt, cánh cửa phòng vừa đóng lại mở ra. Người đến lần này cũng là một người quen cũ của Lê Tiệm Xuyên ___
Phu nhân Murphy mặc chiếc đầm đỏ thẫm và khoác khăn choàng nhỏ.
Phu nhân Murphy trong tư thế trang nghiêm, tay cầm túi xách, nhìn quanh phòng một vòng, khẽ gật đầu với Raymond, rồi nhìn sang Lê Tiệm Xuyên.
“Đã lâu không gặp, phu nhân Murphy.”
Lê Tiệm Xuyên mỉm cười.
“Không lâu lắm đâu, ngài Loose.” Phu nhân Murphy ngồi xuống chiếc ghế xa nhất và cởi mũ ra, nhướng đôi lông mày cong và mảnh, “Tôi nghe nói ông Jones xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải không?”
“Có lẽ nên để tôi trả lời câu hỏi này của bà, phu nhân Murphy.”
Không đợi Lê Tiệm Xuyên trả lời, một giọng nói âm u từ xa đến gần đã lướt qua hành lang và đi tới cửa.
Một bóng người xuất hiện ngoài cửa phòng, là Zach với bộ vest trang nghiêm, hoặc nên gọi là Giám mục cánh trái.
Ánh mắt sắc bén của Zach giống như mũi khoan đóng vào Lê Tiệm Xuyên, nụ cười trên khóe môi lạnh đi: “Công tố viên Loose, tao không nghĩ mày có thể trả lời câu hỏi của phu nhân Murphy, phải không?” Gã thong thả bước vào, mắt liếc trái liếc phải, “Chơi lớn như vậy, mày nắm được bao nhiêu phần thắng đây?”
“Đừng lo lắng quá, Giám mục.”
Lê Tiệm Xuyên nheo mắt: “Đợi người đến đông đủ, tao nghĩ bất kể là nghi ngờ của mày hay là nghi ngờ của tao đều có thể được giải quyết. Tao đã tạo ra điều kiện giải đố tuyệt vời như vậy cho mày, mày không thích sao? Hay mày sợ tao sẽ sử dụng thời gian chân không để đi trước mày một bước?”
Zach cười khẩy, liếc nhìn đôi găng tay bẩn thỉu của Lê Tiệm Xuyên: “Khỏi cần khích tao.”
“Để tao đoán thử xem, thầy bói toán Raymond, phu nhân Murphy… Tin nhắn của mày được gửi đến tất cả các nhân vật liên quan đến phiên tòa? Hay là nói tất cả các nhân vật liên quan đến Trạm Trợ giúp Pháp lý?” Mắt Zach lóe lên, mang theo sự tìm tòi và sức mạnh xuyên thấu sắc bén rơi vào người Lê Tiệm Xuyên.
“Thử giải đố vào lúc này, mày nghĩ nó sẽ làm tao trở tay không kịp ư? Há, mày lầm rồi, Vua. Đã hơn mười tiếng kể từ lúc Andreas bị cho nổ tung đến bây giờ, mày cho rằng trong khoảng thời gian này, tao sẽ khoanh tay bó chân không làm gì cả, rối loạn như một con ruồi không đầu sao?”
“Mày không chiếm được thứ mày muốn đâu, Vua.”
Zach cười khẩy nghiêng đầu, ngồi trên chiếc ghế ở giữa, đôi mắt đen kịt bình thản, lẳng lặng nhìn Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên hơi bất ngờ trước biểu hiện của Giám mục cánh trái, điều này không giống với thái độ cực đoan và hành vi không ổn định mà gã ta thể hiện ở bàn tròn. Song điều này không quấy nhiễu khả năng phán đoán của hắn.
Chỉ vì sự xuất hiện của Zach mà toàn bộ căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, bầu không khí dần đóng băng.
“Leng keng, leng keng…”
Vào lúc tám giờ, tiếng chuông vang lên từ tháp đồng hồ trung tâm của thành phố Maine đến khắp mọi nơi, reo hò trong đêm.
Hai nhóm người cuối cùng cũng đạp lên tiếng chuông, đến Phòng bói toán.
Nhóm người đầu tiên gần giống với suy đoán của Lê Tiệm Xuyên, là Bob và Johnny.
Bọn họ không có phản ứng quá lớn đối với ba người ngồi trong Phòng bói toán, nhưng khi nhìn thấy Raymond, Bob khẽ cau mày, vẻ mặt có hơi u ám. Johnny chọn chiếc ghế bên cạnh Zach, vừa ngồi xuống liền rỉ tai Zach nói cái gì đó.
Nhóm thứ hai đến sau một chút, tổ hợp này hơi kỳ lạ, bởi vì bọn họ là Nunnally và thám tử Caumont.
Zach gần như có thái độ bất mãn và cảnh giác với Caumont.
“Rất vui được gặp anh, Vua.”
Caumont bước tới và bắt tay với Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn Nunnally đang mỉm cười bên cạnh và nói: “Rất vui được gặp anh, Bộ binh. Anh đi cùng với cô Nunnally à?”
Tuy nửa câu sau là hỏi Caumont, nhưng Lê Tiệm Xuyên lại nhìn Nunnally.
Nunnally tự nhiên buộc miệng nói: “Tôi nhìn thấy thám tử Caumont ở góc phố nên mới cùng nhau đến…”
Hai bàn tay đang bắt tay của Lê Tiệm Xuyên và Caumont hơi siết chặt, đôi mắt hẹp dài và sắc bén như chim ưng nheo lại: “Tôi đoán anh biết rất nhiều điều, nếu không anh đã không hỏi như vậy. Nhưng tôi cũng biết bất kể là anh, hay là Giám mục đều không còn thời gian chân không.”
“Vậy thì anh sử dụng cách thức nào đó để triệu tập những người này đến là vì cái gì?”
Lê Tiệm Xuyên rút tay lại và không trả lời.
Nhưng Zach, người vẫn đang nghe Johnny nói chuyện đột nhiên ngước lên nhìn Caumont: “Trong nhà của Jones có một thi thể tóc đỏ, đó là Andreas… Vậy ai là người bị giết trong xe vận tải? Mày biết phải không, Bộ binh!”
Giọng điệu của Zach rất chắc chắn, phu nhân Murphy bên cạnh không biết nghĩ tới điều gì mà lông mày khẽ di chuyển.
Caumont liếc nhìn Zach: “Giám mục, tôi nhớ tôi đã nói với anh rằng tôi cũng có hứng thú với hộp ma. Đã như vậy, tất nhiên tất cả mọi thứ tôi làm là để bản thân tìm ra sự thật và ngăn cản các người tìm ra sự thật.”
Ánh mắt của Zach tối sầm.
Caumont cởi chiếc mũ dạ của mình xuống: “Đừng coi tất cả đều là kẻ ngốc, Giám mục. Vua đã tính trước mọi việc có thể là thật, nhưng của anh chắc chắn là giả. Bởi vì chúng ta cùng là một loại người __ Tất cả chúng ta đều gian lận.”
Vẻ mặt của Zach thay đổi chóng mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Caumont: “Mày nghĩ mày thắng chắc hả?”
Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ rũ mắt, nhìn xuống chiếc điện thoại di động trong tay.
Caumont lắc đầu: “Không, tất nhiên là không. Nhưng anh phải thừa nhận thôi, Giám mục, bây giờ trong số ba chúng ta, chỉ có tôi vẫn nắm hoàn toàn quyền chủ động. Chắc anh rất tò mò tại sao tôi có thể giữ lại thời gian chân không… nhưng tôi nghĩ anh không có cơ hội biết đáp án đâu.”
“Tôi biết anh và Vua bày ra thế cục hôm nay là để cố gắng lừa thời gian chân không của tôi.”
Caumont nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên: “Tôi phải thừa nhận đây là một cám dỗ rất lớn, Vua. Anh đã chuẩn bị điều kiện giải đố hoàn chỉnh như vậy cho tôi, không thể nào tôi lại không lung lay. Nhưng tôi biết rõ bản thân tôi vẫn chưa biết được toàn bộ sự thật. Nếu bây giờ tôi bốc đồng sử dụng thời gian chân không dưới sự kích động của các người, thì màn chơi này sẽ thực sự rơi vào ngõ cụt như các người mong muốn, chỉ có thể chờ lượt này kết thúc thì mới có cơ hội phá giải.”
“Nhưng tôi nghĩ chuyện này cũng tốt thôi, không có màn chơi nào có thể kéo dài vô thời hạn. Tất cả chúng ta có thể sẽ chết.”
Caumont nói một cách thờ ơ: “Nhưng tôi tin rằng miễn là hai người đừng tạo thêm rắc rối thì theo tiến trình hiện tại, tôi có thể giải câu đố này và lấy được hộp ma. Tất nhiên, nếu hai người sẵn sàng cung cấp manh mối, tôi sẽ cân nhắc cho phép hai người rời khỏi đây.”
“Chỉ còn có ba người chơi. Mày không sợ tao sẽ chọn lập tức qua màn, kết thúc trò chơi sao?” Zach nhướng mày khinh bỉ.
Caumont nhìn Zach đầy thâm ý: “Anh không đi được, tôi cũng không đi được. Kẻ gian lận đã mất đi tự do ngay từ lúc anh lựa chọn gian lận rồi.”
Mặt Zach lập tức tối sầm.
Hai người họ đối chọi gay gắt, không coi ai ra gì, làm cho Lê Tiệm Xuyên có cảm giác đang xem kịch vui, không khỏi thấy buồn cười.
Hắn biết dù là trong mắt của Zach hay trong mắt của Caumont, mức độ uy hiếp hiện tại của hắn có thể được coi là thấp nhất.
Lúc Zach mới đến Phòng bói toán, gã không biết lý do cái chết của Andreas, cũng không thể phán đoán liệu Lê Tiệm Xuyên có dùng qua thời gian chân không hay không. Nhưng sau khi biết quy tắc của Andreas bị tan biến, ý thức tiêu tan, chỉ còn lại thi thể gốc xuất hiện trong nhà của Jones, Zach đã xác định Lê Tiệm Xuyên không còn thời gian chân không.
Sau đó, Caumont xác nhận suy nghĩa của Zach.
Không còn thời gian chân không, đồng thời không gian lận giao dịch với bất kỳ thế lực nào, Lê Tiệm Xuyên quả thực không đủ tư cách để tham dự cuộc chiến giữa hai ông lớn kia. Những phô trương thanh thế và nói khích nhằm vào Lê Tiệm Xuyên trước đó không còn cần thiết vào lúc này.
Là người chơi duy nhất vẫn còn thời gian chân không và có thể giải câu đố mọi lúc mọi nơi, có thể nói Caumont hiện đang giữ quyền chủ động tuyệt đối.
Nhưng đồng dạng, Caumont rất coi trọng và chú trọng bảo vệ thời gian chân không của mình.
Caumont không ngại tiết lộ thông tin bản thân hiện tại vẫn chưa biết câu trả lời đầy đủ, nhưng cũng có những cách để ngăn chặn hành động phá rối của Lê Tiệm Xuyên và Zach.
Caumont là một cái bóng đứng trong bóng tối. Vào những lúc người khác không chú ý, đã làm rất nhiều chuyện và lót đường sẵn. Song Caumont sẽ không dễ dàng sử dụng thời gian chân không và đánh mất lợi thế của mình cho đến khi nắm được bằng chứng và sự thật hoàn chỉnh.
Sau cuộc đối đầu ngắn ngủi, Lê Tiệm Xuyên gần như đã lần được căn nguyên của hai người này, vì vậy trực tiếp giơ tay ngăn lại.
“Có phiền tôi gọi một cú điện thoại không?”
Lê Tiệm Xuyên giơ điện thoại di động lên.
Caumont và Zach mù tịt cau mày, liếc nhìn nhau. Trước khi kịp ngăn cản, đã thấy Lê Tiệm Xuyên bấm gọi.
Một giọng nói vừa trong lạnh và hơi khàn truyền đến từ đầu bên kia: “Chào mọi người, tôi có thể chọn một vai cho mình chứ? Hoàng hậu vắng mặt của Vua, thế nào?”
“Không trả lời hả? Xem ra em không được chào đón rồi…”
Ninh Chuẩn cười khẽ, rồi chợt nói: “Vậy anh về sớm một chút nhé, còn nữa, tặng anh một món quà nè __ Thời gian chân không!”
Bất kể Zach, Caumont và phu nhân Murphy phản ứng như thế nào, thế giới đen trắng quen thuộc vẫn đúng lúc phủ xuống.
Tất cả âm thanh như bị rút cạn ngay lập tức, lặng yên như tờ.
Vạn vật bất động, màu sắc tan rã dưới lực lượng vô hình không thể cưỡng lại, chỉ để lại hai màu sắc nguyên bản nhất.
“Không tính là người chơi khác.”
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn màn hình đen kịt đã bị cắt tín hiệu dưới tác dụng của thời gian chân không, nhếch môi nói: “Các người biết gian lận, lẽ nào không cho tôi gian lận hả? Tất nhiên, tôi nghĩ tôi đâu tính là chủ động gian lận mà là tự vệ, bị buộc phải gian lận mới đúng. Nếu Pandora có giám khảo gác thi thì hẳn phải xử lý khoan hồng cho tôi rồi.”
“Ngạc nhiên không?”
Hắn nhướng mày nhìn vẻ mặt âm u của Zach và Caumont.
Từ lúc nhìn thấy bông thược dược đỏ trên bàn tròn, Lê Tiệm Xuyên đã nhận được thông điệp Ninh Chuẩn muốn chuyển đến hắn __ Ninh Chuẩn không thể xuất hiện nhưng hiện diện tại đây và có thể tạo ra ảnh hưởng nhất định đến màn chơi này.
Để không thu hút sự chú ý của bàn tròn và các thế lực khác, Lê Tiệm Xuyên không tiếp tục liên lạc với Ninh Chuẩn nhưng Ninh Chuẩn vẫn nói ra những gì hắn muốn nghe nhất khi điện thoại được kết nối trong nháy mắt.
Điều này không chỉ được giải thích bằng hai chữ ăn ý.
“Mày cũng là…”
Lồng ngực Zach phập phồng dữ dội, nụ cười cứng đờ, nhưng sắc mặt dần bình tĩnh lại: “Xem ra đằng sau màn chơi này quả nhiên là trò chơi đánh cược của đám quái vật trong hộp ma, cho nên chúng ta thực sự chỉ là quân cờ thôi ư?”
Vẻ mặt vốn ẩn giấu cao ngạo và dửng dưng của Caumot đã hoàn toàn sụp đổ, lạnh lùng nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Anh đã phát hiện từ sớm.”
“Không, chỉ mới vừa nãy thôi.”
Lê Tiệm Xuyên giữ nguyên tư thế ban đầu dựa vào bàn, mỉm cười thản nhiên: “Anh che giấu khá tốt đấy, Bộ binh. Nếu không phải do lựa chọn lúc vào cửa và anh không sợ bị lộ diện thì tôi vẫn không biết gì về anh cả. Nhưng anh lại chọn bước vào cùng với Nunnally.”
“Nunnally nói rằng cô ấy nhìn thấy anh ở góc đường. Câu này nếu được hiểu từ góc độ khác thì nghĩa là khi cô ấy đi đến góc đường, anh đã đứng ở đó mà không phải vừa mới tới.”
“Vậy tại sao anh không vào cửa?”
“Dựa trên sự hiểu biết của tôi về ‘Caumont’, anh ta thích quan sát người khác, vì thế nguyên nhân anh đến sớm là muốn núp bên ngoài để quan sát những người sắp tới. Nhưng cũng có khả năng là anh đi chung với ai đó, nhưng không muốn cùng vào cửa để tránh sự nghi ngờ.”
“Tất nhiên, lời giải thích này có lẽ hơi khiên cưỡng. Nhưng rồi những lời của Zach và Johnny đã xác nhận điểm này từ một khía cạnh khác.”
“Mỗi chiếc ghế ở đây đều có một món đồ chơi…”
Lê Tiệm Xuyên đến sớm dĩ nhiên không phải chỉ ngồi không, việc cài vài cái máy nghe trộm đơn giản không có gì là khó đối với hắn.
“Tôi đã nghe được lời Johnny nói với Zach. Có phải chiếc xe tải đậu bên ngoài khu nhà ở của Jones đã phát nổ không? Tài xế chết trong xe tải đã cháy thành than cốc, nổ tung thành từng mảnh và không thể nhận diện… Những lời này rất bình thường, nhưng Johnny lại nói một câu rất quan trọng khác __ Kết quả xét nghiệm xương cho thấy, tài xế là một ông già.”
“Người tử vong bất ngờ không thể giải thích này là ai đây?”
Lê Tiệm Xuyên hơi quay đầu lại và liếc nhìn phu nhân Murphy: “Tôi nghĩ rằng sự thay đổi nhỏ trong biểu hiện của phu nhân Murphy khi nghe được thông tin này trước đó đã giải thích tất cả.”
“Đó là ông quản gia ở dinh thự Murphy, phải không, thưa phu nhân?”
“Tôi tìm thấy một thứ lấp lánh trên tấm thảm trong phòng sách của Jones và cảm thấy rất quen thuộc, phải mất một thời gian dài tôi mới nhớ ra đó là bột sáng cần trong vẽ tranh. Trong nhà Jones thậm chí không có tới một bức tranh, nói vậy bột sáng không thuộc về Jones. Mà Andreas đang ôm cây đợi thỏ là một tài xế xe tải, hiếm khi có cơ hội tiếp xúc với loại bột sáng này. Hơn nữa, trước khi tôi vào phòng sách, có người đã vào đó.”
“Những gì tôi có thể nghĩ tới chỉ có những người ở dinh thự Murphy, nhưng cậu chủ nhỏ Scott đã chết, những người còn lại chỉ có phu nhân Murphy và ông quản gia thường xuyên ra vào phòng vẽ tranh.”
“Khi tôi vào nhà của Jones, Andreas đã ở bên trong. Vậy ánh mắt nhìn chằm chằm vào sau lưng tôi trong xe tải thuộc về ai? Tôi nghĩ người đó và người đã bước vào phòng sách nhưng bất cẩn để lại bột phát sáng là cùng một người. Andreas theo dõi tôi, người đó lại theo dõi Andreas, vì vậy người đó biết rõ đường đi nước bước của Andreas như lòng bàn tay.”
“Thế thì người đó sẽ không phải người có thể lực kém là bà, phu nhân Murphy, mà là ông quản gia già, mặc dù tuổi cao nhưng chạy lên chạy xuống cầu thang cũng không thở mạnh.”
“Người trong xe là ông quản gia, mà rõ ràng ông quản gia đã bị lên kế hoạch cho nổ chết __ Hẳn là bà rất rõ Zach không biết người trong xe tải không phải là Andreas, gã không thể kích nổ xe để giết tay chân của mình, tôi cũng không có làm. Như vậy chỉ còn lại một người chơi, ai đã làm chuyện này, không cần nói cũng biết. Về phần mục đích của người đó là gì, có lẽ phu nhân Murphy đây cũng rất rõ ràng, đúng chứ?”
Khuôn mặt của phu nhân Murphy bị bao phủ trong bóng tối của ánh đèn, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, như thể bà ta thực sự là một bức tượng hoàn toàn đông cứng trong thời gian chân không.
Không nhận được phản hồi, Lê Tiệm Xuyên cũng không bất ngờ.
Hắn không tỏ rõ ý kiến, mỉm cười: “Vậy tạm thời để tôi đoán thử nhé. Caumont, cũng chính là Bộ binh, đã thực hiện giao dịch nào đó với phu nhân Murphy bà.”
“Bức tranh tòa nhà giam cầm của bà có thể ảnh hưởng đến cửa xét xửa và phiếu trả lời ở một mức độ nào đó, nói cách khác, bà có khả năng ở cùng cấp bậc với chúng nó và thuộc về một thế lực trong màn chơi này. Caumont đã nhận được sự giúp đỡ của bà, rồi mới bắt đầu có niềm tin sẽ lấy được hộp ma ở màn này.”
Lê Tiệm Xuyên pha trò nhướng mày, mỉm cười: “Tôi không tin sẽ có người trốn trọn ba lượt mà không thu thập manh mối, sau đó lại có tự tin phá giải sự thật và lấy được hộp ma cả. Sau khi vụ án tòa nhà giam cầm kết thúc, thái độ của Bộ binh ở trên bàn tròn thay đổi quá rõ ràng.”
“Tôi đoán khi đến Phòng bói toán, các người hẳn đã đi cùng nhau, nhưng để không gây chú ý cho người khác, bà đã chọn vào trước và để Caumont ở bên ngoài quan sát những người khác.”
“Ngoài ra, bà đã đưa ông quản gia đến giúp Caumont.”
“Caumon bảo ông quản gia ngồi vào xe tải giúp anh ta theo dõi và ngụy trang thành Andreas đã rời đi. Caumont cũng lợi dụng điểm này để thành công giết chết ông quản gia. Về phần lý do tại sao Caumont giết ông quản gia, có lẽ là vì cắt đứt manh mối. Trong vụ án tòa nhà giam cầm, tôi là người chủ yếu tiếp xúc với ông quản gia.”
“Nếu các cảnh trong cửa xét xử gần giống nhau thì Caumont ở các cửa khác cũng nên ý thức rằng thân phận của Loose không hề đơn giản và rất quan trọng. Khi tôi trở thành Loose, tôi cũng là người có thể dễ dàng tiếp xúc với hạt nhân sự thật nhất.”
“Và trong chuyện này, ông quản gia có thể thuộc về một điểm mấu chốt có thể cho tôi hiểu thân phận Loose. Caumont ý thức được điểm này sớm hơn tôi, vì vậy cho dù ông quản gia là một trợ thủ đắc lực nhưng Caumont vẫn chọn giết ông quản gia sau khi biết thời gian chân không của tôi đã được sử dụng để giết Andreas.”
“Tất nhiên, trừ cái đó ra hẳn vẫn còn những nguyên do khác, nhưng tôi nghĩ đây là điểm quan trọng nhất. Lấy đó để suy đoán, Bộ binh, tôi đoán anh đã biết Feden, người khởi xướng hạng mục trong vụ án tòa nhà giam cầm là ai, đúng chứ?”
Lê Tiệm Xuyên liếc về phía Caumont, đôi môi khẽ nhếch lên: “Feden chính là Loose?”
Caumont đứng vô cảm ở đó, không trả lời.
“Nếu thích làm chuột thì phải làm từ đầu tới đuôi, như vậy mới không mất thể diện, Bộ binh.” Zach mỉa mai, “Tao không giống mày, tao vốn nên chết ở lượt đầu tiên, mạng cũng là lượm được. Nếu tao may mắn như mày thì tao sẽ phải giấu kỹ cái đuôi nhỏ của mình.”
Caumont nhìn Zach đầy lạnh lùng.
Lê Tiệm Xuyên bình tĩnh liếc sang Zach.
Chết ở lượt đầu tiên?
Xem ra thế lực qua lại với Zach đã cứu Giám mục cánh trái từ lượt đầu tiên. Điều kiện được đưa ra có lẽ là giết hắn để sống hoặc là để qua màn, bằng không Giám mục cánh trái sẽ không phơi bày ý đồ muốn giết hắn rõ ràng như vậy, hơn nữa tìm đủ mọi cách để thực hiện nó.
Nhưng tại sao quái vật hay là nói các thế lực khác trong trò chơi lại muốn giết hắn đến vậy? Bọn họ và hắn hẳn đâu có điểm giao hay xung đột nào.
Lê Tiệm Xuyên hơi nhíu mày.
Lúc này, Caumont đột nhiên lạnh lùng nói: “May mắn? Nếu may mắn thì sẽ không ngẫu nhiên lọt vào một màn chơi như vậy.”
Zach hơi giật mình, cau mày nói: “Màn chơi này đúng là màn chơi khó nhất mà tao từng chơi, cứ coi như tất cả người chơi đều có hộp ma thì số hộp ma ở đây đã hơn ba hộp, e rằng sẽ rất khó…”
“Khó lắm hả?”
Lê Tiệm Xuyên hỏi.
Nghe vậy, Caumont và Zach đồng loạt quay sang nhìn hắn, Lê Tiệm Xuyên bình tĩnh nói: “Mày đã chơi qua màn chơi cấp cao mà tất cả người chơi đều có hộp ma sao? Vậy có nghĩa là mày cũng có ít nhất ba hộp ma?”
Zach nhìn chằm chằm Lê Tiệm Xuyên một lúc và nói, “Há, đúng thế.”
“Tao đã vượt qua 120 màn và lấy được ba hộp ma, cũng không tính quá nhiều chứ.” Zach nói, “Tụi mày nên coi cái bọn trên bảng xếp hạng kia kìa, đứa nào cũng là quỷ ma… Tao không thể tưởng tượng được những kinh khủng mà bọn chúng đã trải qua.”
Đây là lần đầu tiên Lê Tiệm Xuyên nghe được những đánh giá và thông tin về trò chơi và độ khó của trò chơi từ những người chơi ngoài Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh. Tuy Zach rõ ràng không muốn nói nhiều, lời nói úp mở, nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn có thể rút ra một số thông tin quan trọng từ đó.
Tạm thời xác định mục đích và lập trường của hai người chơi khác, đồng thời sử dụng thời gian chân không để hạn chế nó, Lê Tiệm Xuyên cũng hơi thả lỏng tâm lý đề phòng và tập trung vào việc sắp xếp lại đáp án của trò chơi.
Sau khoảng mười phút suy ngẫm, Lê Tiệm Xuyên mỉm cười dưới những cái nhìn soi mói và âm u này, mỉm cười, hờ hững mở miệng: “Hai vị, đừng hi vọng xa vời tôi trì hoãn thời gian là vì không có chuẩn bị. Về sự thật của màn này, tôi đã có một phỏng đoán sơ bộ. Tuy nhiên, suy luận của tôi không được tốt cho lắm, vì vậy tôi sẽ nói từ đầu và sử dụng dòng thời gian để gỡ từng manh mối __ Dòng thời gian người chơi trải qua và dòng thời gian ban đầu.”
“Trước tiên nói về năm lượt xét xử bàn tròn mà tất cả người chơi đã trải qua. Lượt thứ nhất là lá thư của Ron, lượt thứ hai là vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip, lượt thứ ba là tòa nhà giam cầm, lượt thứ tư là Phòng bói toán Raymond, về lượt thứ năm, tôi đoán nó đã bắt đầu bắt đầu từ thời điểm chúng ta tham gia màn chơi này và xuất hiện trên bàn tròn.”
“Vì vậy trong lượt thứ hai, cục cưng nhà tôi nói với tôi là còn hai lượt xét xử nữa.”
“Ở mức độ nào đó, dòng thời gian của năm lượt xét xử đã được thiết lập vì một mục đích nào đó, thuộc về lớp thứ hai của sự thật.”
“Về lớp đầu tiên, cũng chính là dòng thời gian ban đầu phát sinh tất cả mọi chuyện. Dòng thời gian ban đầu tôi định nghĩa ở đây là dòng thời gian thời không vốn không có bất kỳ sự can thiệp nào từ bên ngoài.”
“Trình tự thời gian ở đây tổng cộng là tám năm. Tám năm trước, Raymond dọn đến thành phố Maine và mở Phòng bói toán. Bảy năm trước, Raymond giải quyết vụ án bệnh tâm thần và ông Morke chết. Sáu năm trước, người giúp việc của dinh thự Murphy là Baker chết. Năm năm trước, phu nhân Ilyushin chết, vụ buôn bán trẻ em được phá và cậu chủ nhỏ Scott chết trong vụ xe buýt trường học bị mất tích. Hai năm trước, vụ án giết người liên hoàn đường hoa Tulip và vụ án của Nunnally xảy ra. Cuối cùng là hiện tại, Jones chết trong Phòng bói toán Raymond.”
“Chiếu theo các mốc thời gian được ghi lại trong sổ ghi chép của Loose thì thứ tự là 2001 tám năm trước, 2002 bảy năm trước, 2003 sáu năm trước, 2004 năm năm trước, 2007 hai năm trước và 2009 hiện tại.”
“Trước mắt đây là dòng thời gian ban đầu có thể được xác nhận.”
“Đó cũng là thời gian thực trong cánh cửa xét xử cuối cùng này.
Lê Tiệm Xuyên ngẩng đầu lên, ánh sáng đèn bị tách ra thành luồng sáng đậm nhạt, chiếu sáng con ngươi xám lạnh lẽo của hắn, ánh sáng xanh trong suốt dần ngưng tụ trong đáy mắt.
Hốc mắt sâu và mái tóc màu xám hơi rối bù khiến hắn trông hoang dại và suy đồi. Giọng hắn hơi khàn, tầm mắt quét qua từng người ngồi trên ghế.
Phu nhân Murphy, Zach, Nunnally, Bob, Johnny và Caumont…
Ngoại trừ Caumont và Zach, biểu cảm của những người khác đã bị thời gian chân không đông cứng lại, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra vẻ mặt của các NPC đã thay đổi không đáng kể.
Lê Tiệm Xuyên đột nhiên cảm thấy ngứa cổ họng, muốn cắn một điếu thuốc cay.
Cảnh tượng tận hưởng sự chú ý của mọi ánh mắt và đứng trong thế giới im lặng đen trắng để kiểm soát sự thật mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc và bài xích lạ lẫm.
Cứ như thể hắn từng trải qua vô số khoảnh khắc như vậy, nhưng cũng vì đó mà trải qua nỗi đau đớn và tuyệt vọng nhất.
Lê Tiệm Xuyên hơi nhíu mày.
Giống như bị cảm hóa bởi cảm xúc kỳ lạ này, cơ thể và tâm trí hắn đang dần rơi vào một môi trường lạnh lẽo gần như vô cơ. Các dây thần kinh trong não co giật nhẹ, nhưng tâm trí bình tĩnh và rõ ràng như băng tuyết.
“Tám năm trước, năm 2001, tại thời điểm này, Raymond vừa đến thành phố Maine và mở Phòng bói toán Raymond, công việc kinh doanh ế ẩm.”
Lê Tiệm Xuyên dời đường nhìn, hờ hừng nói. Theo lời hắn nói, cuốn sổ được tìm thấy trong nhà Loose bay ra khỏi túi của hắn, phát ra ánh sáng lung linh, “Tình trạng ế ẩm này kéo dài khoảng một năm. Đến năm 2002, Raymond bị lỗ nặng, nản lòng và muốn rời khỏi thành phố Maine, nhưng vào lúc này, một người đàn ông tên Feden đã tiếp cận anh ta.”
“Cùng năm, ông Morke ngã lầu tử vong. Sau đó, để loại bỏ những tin đồn về tòa nhà giam cầm, phu nhân Murphy đã tìm một thầy bói toán cao tay đến cử hành nghi thức. Hỏi bừa một người là biết thầy bói toán này vừa khéo là Raymond.”
“Thứ tự xảy ra trước sau của hai chuyện này rõ ràng cho thấy Raymond nổi tiếng vì giải quyết được vụ án bệnh tâm thần, nhưng chỉ được phu nhân Murphy mời sau đó.”
“Có thể nói Feden lúc này đơn độc tìm kiếm ông Morke bỏ vốn đầu tư, nhưng lại bị ông Morke từ chối. Tôi từng nói tôi cho rằng Loose chính là Feden.”
“Nhưng tôi phải thừa nhận suy đoán này không đủ bằng chứng. Tuy nhiên, trong phân cảnh ông Morke ngã lầu tử vong, tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra rằng cả Zach và Caumont tại thời điểm đó đều không xuất hiện trong dinh thự Murphy và không có bất kỳ liên hệ nào với dinh thự Murphy. Nhưng Loose lại có mặt.”
“Ở cuối vụ tòa nhà giam cầm, tôi đã hỏi phu nhân Murphy một vài câu hỏi. Từ câu trả lời của phu nhân Murphy, bà ta thực sự đã đầu tư vào dự án kia của Feden, mà người được dự án kia cắt cử liên lạc với bà ta chính là Zach. Đó là tất cả những gì bà ta đã thừa nhận.”
“Vậy thì lúc Zach chưa xuất hiện, phu nhân Murphy đã đưa tiền đầu tư cho ai? Tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến Công tố viên Loose, người duy nhất có thể quen biết Zach, vả lại trong vụ án nào cũng sẽ có màn ra sân rất hợp lý của Loose. Thực ra từ bốn lượt xét xử cho đến hiện tại, nhân vật kết nối tất cả cũng chỉ có vị công tố viên Loose này.”
Nói đến đây, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy hơi hãnh diện và vui mừng, nhướng mày nói: “Màn chơi này cũng đối xử tốt với tôi lắm, giao cho tôi thân phận Loose.”
Cảm thán xong, Lê Tiệm Xuyên lập tức kéo chủ đề trở lại.
“Loose chính là Feden, người khởi xướng dự án công lý này.”
Hắn đã sử dụng những lời vô cùng táo bạo này để làm tiền đề cho mọi suy đoán: “Nghĩa là vào dòng thời gian ông Morke chết, sự xuất hiện của Loose ở dinh thự Murphy hẳn là vì muốn thuyết phục ông Morke, nhưng thuyết phục thất bại. Lúc này, Loose để ý tới phu nhân Murphy, một người phụ nữ nhút nhát nhưng điên rồ bị chồng uy hiếp. Loose quyết định thay đổi nhà đầu tư, hợp tác với phu nhân Murphy để giết Morke và để phu nhân Morphy có được dinh thự Murphy, đồng thời lôi kéo phu nhân Murphy nhập hội.”
“Phu nhân Murphy chiếm được dinh thự Murphy và Loose cũng nhận được khoản đầu tư mà hắn muốn. Với khoản đầu tư này, hắn đã tìm được rất nhiều kẻ mất trí có cùng chí hướng và bắt đầu kiến tạo phôi thai của của dự án này…”