Tin nhắn này của Loose làm Lê Tiệm Xuyên thấy có hơi rợn người.
Hắn nghi ngờ Loose đến đây không chỉ để tham dự triển lãm.
Hơn nữa, về truyền thuyết về cái gọi là tòa nhà giam cầm, trời mưa, đêm mưa, còn có cái chết của phu nhân Ilyushin… Nội dung trong lời nói của Loose đều có vẻ kỳ lạ.
Lê Tiệm Xuyên nghĩ rằng Loose có thể đã biết điều gì đó, nhưng sự xuất hiện của hắn đã khiến manh mối bị cắt đứt.
Tình huống trong lượt xét xử này rất mập mờ, vì vậy Lê Tiệm Xuyên không định hành động mà không có một sự hiểu biết nhất định.
Tiếp đó, ngoài chiếc điện thoại di động, hắn lại kiểm tra chiếc vali mà Loose mang theo bên mình.
Hành lý của Loose rất đơn giản, chỉ có một vài bộ quần áo thay đổi, và một vài đồ lặt vặt.
Ngoài ra, Lê Tiệm Xuyên cũng tìm thấy thiệp mời tham dự triển lãm tranh. Người mời là phu nhân Murphy, mời Loose đến dinh thự của mình ở thành phố Fenain vào mùa xuân này để thưởng thức các tác phẩm gần đây của bà.
Có vẻ như phu nhân Murphy là một họa sĩ nổi tiếng có chút tiếng tăm.
Căn phòng này là một phòng Suite rất rộng rãi, dấu vết sinh hoạt không nhiều, xem ra Loose ở đây cũng không phải hoàn toàn thoải mái.
Các cửa sổ trong phòng ngủ và phòng tắm được khóa chặt, nhưng Lê Tiệm Xuyên tìm thấy một vài vệt nước trên bệ cửa sổ sát giường, giống như bị mưa làm ướt.
Có phải Loose đã mở cửa sổ khi trời đang mưa không?
Lê Tiệm Xuyên dùng ngón tay quẹt qua vết nước, kìm nén sự nghi ngờ trong lòng.
Trong phòng ngủ và phòng khách nhỏ có treo một vài bức tranh trừu tượng, phần đề tên người vẽ đều là Murphy.
Lê Tiệm Xuyên quan sát một lúc nhưng không tìm thấy gì.
Lúc lục soát xong toàn bộ căn phòng, đồng hồ treo tường đã chỉ một giờ sáng.
Trong dinh thự tràn ngập bóng tối, không một tiếng động.
Lê Tiệm Xuyên cởi áo khoác, tắt đèn và nằm xuống, dự định ngủ lấy sức trước, đợi sáng sớm mai thu thập một số thông tin đại khái rồi mới quyết định hành động như thế nào.
Nhắc tới mới thấy, hình như sau khi màn chơi này bắt đầu, hắn chưa từng có một giấc ngủ bình thường. Nếu tính theo thời gian tiêu chuẩn bên ngoài trò chơi hộp ma, ba bữa tối, thì hắn đã trải qua thời gian hai ngày ba đêm trong màn chơi.
Tuy nhiên, Lê Tiệm Xuyên không rõ về thời gian ở nơi này, cơ thể hắn thậm chí không có phản ứng đồng hồ sinh học.
Sau đêm mưa, sắc trời ngày hôm sau cũng âm u.
Những đám mây đen dày đặc che kín vòm trời.
Khi trời chưa sáng, trời đã bắt đầu đổ mưa.
Lúc bảy giờ sáng, người hầu nam đến gõ cửa phòng Lê Tiệm Xuyên, thông báo cho hắn xuống nhà ăn sáng.
Lê Tiệm Xuyên vệ sinh qua loa, đi đến đầu cầu thang và quan sát nơi này.
Cấu trúc của tòa nhà này là điển hình của phong cách retro châu Âu, phòng của hắn nằm ở tầng ba, trên tầng này có bốn hành lang nhỏ, đầu cùng hợp lại thành một khu vực trưng bày mở, có một cầu thang lót thảm đỏ kéo dài đến tầng một.
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com
Khi Lê Tiệm Xuyên đi xuống cầu thang, hắn thấy còn một tầng bốn phía trên tầng ba, nhưng cầu thang dẫn lên tầng bốn đã bị niêm phong lại bằng một tấm gỗ.
“Chào buổi sáng, ngài Loose.”
Có bốn người đang ngồi trong phòng ăn ở tầng một, xem ra đều là khách. Chỗ ngồi chính trống không, chủ sở hữu của dinh thự, phu nhân Murphy, không có mặt.
Người quản gia già đang đứng một bên chỉ đạo người hầu phục vụ, thấy Lê Tiệm Xuyên thì mỉm cười chào.
“Chào buổi sáng.” Edit by Lam Thương
Lê Tiệm Xuyên làm ra vẻ thờ ơ liếc nhìn vài người có mặt, khẽ gật đầu với ông quản gia già, rồi kéo chiếc ghế cuối cùng ra, ngồi xuống cạnh một quý ông trung niên với bộ ria mép.
Người đàn ông ria mép nhìn hắn, gật đầu với hắn, vẻ mặt có hơi mệt mỏi.
Vài người trên bàn ăn hình như quen biết nhau, song vẻ mặt của mọi người không được tốt cho lắm. Một phu nhân trong đó mặc chiếc đầm tím liếc nhìn vị trí ghế chủ nhân rồi cau mày nhìn ông quản gia già: “Phu nhân Murphy vẫn chưa khỏi hẳn ư? Tôi đã nói nên mời bác sĩ Lucy rồi mà, bác sĩ Judy là bác sĩ tâm thần, sao mà khám bệnh hôn mê cho được…”
“Cảm ơn lòng tốt của phu nhân.”
Người quản gia già mỉm cười khiêm tốn và nói: “Nhưng phu nhân tin tưởng bác sĩ Judy hơn.”
Phu nhân đầm tím mím môi: “Dùng xong bữa sáng, tôi sẽ đến gặp bà Murphy.”
Người quản gia già không bình luận gì về điều này, chỉ khẽ cúi đầu.
Lê Tiệm Xuyên vừa trải khăn ăn, vừa chú ý đến cử động của bốn người khác trên bàn ăn, sau đó phát hiện người đàn ông ria mép cứ chú ý đến chỗ trống ở phía đối diện.
Nhưng không để người đàn ông ria mép mở miệng, một người đàn ông trẻ khác với khuôn mặt ốm dài cười khẩy nói: “Ồ, đại thám tử Caumont của chúng ta lại đi bắt hung thủ rồi hả? Bữa sáng cũng không ăn, đúng là một vị thám tử chuyên nghiệp. Đáng tiếc, người làm sao bắt được ma quỷ đây?”
“Ngài Dolan, xin ngài hãy cẩn trọng lời nói!”
Vẻ mặt của người quản gia già đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Trong dinh thự không có ma quỷ, tất cả chỉ là lời đồn. Chúng tôi và phu nhân đều tin chắc điều này, chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy ma quỷ. Về cái chết của phu nhân Ilyushin, cảnh sát và ngài Loose sẽ hỗ trợ điều tra rõ ràng.”
Lê Tiệm Xuyên nhướng mày nhìn ông quản gia già.
Hóa ra mình ôm đồm trách nhiệm điều tra cái chết của bà Ilyushinyushin á?
Nhưng hắn chỉ là một vị khách được mời, lại còn là công tố viên đang trong kỳ nghỉ phép, vốn không cần tham gia vào cuộc điều tra của cảnh sát.
Rốt cuộc mục đích của Loose là gì khi đồng ý chuyện này?
Nếu như thám tử tên Caumont cũng là khách mời, thì liệu phu nhân Murphy thật sự không có mục đích gì khi mời công tố viên và thám tử đến xem triển lãm tranh sao?
Chỉ trong vài phút, Lê Tiệm Xuyên đã đánh một dấu chấm hỏi cho tất cả các vị khách.
“Chán thật.” vulactruongan.wp.com
Khuôn mặt của người đàn ông trẻ tên Dolan lạnh lùng, cười khẩy một tiếng và không nói gì nữa.
Người đàn ông ria mép lầm bầm, “Cậu nóng tính thật đấy. Lúc này còn đề cập đến Caumont làm cái gì không biết…”
Dolan hừ một tiếng, không trả lời.
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com
Lê Tiệm Xuyên và một vị phu nhân với mái tóc xoăn vàng đầy chất văn nghệ khác vẫn im lặng.
Sau khi yên lặng ăn xong bữa sáng, Lê Tiệm Xuyên ngồi trong phòng khách, cầm báo lên và bắt đầu đọc.
Nhưng sau khi lật hai trang, Lê Tiệm Xuyên phát hiện đây là tờ báo cũ của ngày hôm qua, không phải tờ báo mới hôm nay.
Sau khi hỏi qua quản gia thì mới biết được con đường núi dẫn tới dinh thự bị xói lở vào tối hôm qua và vẫn đang được sửa chữa gấp, thế nên báo mới không được đưa đến, khách trong dinh thự cũng tạm thời không rời đi được.
Mắt hắn liếc qua các tiêu đề trên trang nhất, lập tức nhìn thấy bản tin về vụ giết người ở dinh thự Murphy.
Người chết là phu nhân Ilyushin, một vị khách đến xem triển lãm và là bạn thân của phu nhân Murphy.
Thời gian tử vong là ngày hôm kia, cũng là ngày triển lãm thứ hai. Nguyên nhân tử vong là do ngã sông chết đuối, trước khi chết hình như bị sợ hãi quá độ dẫn đến đau tim, sau khi rơi xuống nước cũng không thể kêu cứu.
Cảnh sát đến dinh thự điều tra vào ngày thứ hai, cũng tức là ngày hôm qua, nhưng vì hôm đó trời đổ mưa to, nhiều dấu vết đã bị mưa xóa đi nên không có manh mối.
Không có bằng chứng, không có nhân chứng, cái chết này được xác định là một tai nạn.
Đây là bản tin của một tờ báo chính quy.
Trong những tờ báo lá cải khác được đè ở bên dưới, Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy một vài suy đoán không thể tưởng tượng được ___ Ví dụ, dinh thự Murphy từng được gọi là tòa nhà giam cầm, có một truyền thuyết kinh dị được lưu truyền rằng vào mỗi đêm mưa, dinh thự sẽ bị nhấn chìm trong dòng nước đen, ma quỷ sẽ phủ kín dinh thự, chơi đùa dọa dẫm hoặc tàn sát con người trong dinh thự để giải trí.
Tờ báo lá cải đoán rằng phu nhân Ilyushin đã chết bởi truyền thuyết này.
lê tiệm xuyên đặc biệt đọc lại truyền thuyết về tòa nhà giam cầm này vài lần, đây là lần thứ ba hắn thấy được kiến giải này.
Nhưng vì quy tắc của vòng này yêu cầu hắn phải phá vỡ bí mật của tòa nhà giam cầm, thế thì truyền thuyết ma quỷ về tòa nhà giam cầm chắc chắn là giả, những chuyện này có khả năng là do con người gây ra.
Đối tượng bị Lê Tiệm Xuyên nghi ngờ đầu tiên chính là chủ sở hữu dinh thự, phu nhân Murphy.
Sau khi đọc báo xong, hắn quyết định xem nơi phu nhân Ilyushin gặp tai nạn.
Người quản gia già rất nhiệt tình với Loose, khi biết ý định của Loose, ông ta đã tạm gác chuyện đang làm, chủ động đi cùng Lê Tiệm Xuyên tới hoa viên.
Dinh thự này được xây dựa vào núi, diện tích rất rộng, hoa viên cũng chiếm một khu vực rộng, có dẫn một con sông nhỏ xuống từ trên núi. Nước sông rào rào băng qua khu rừng râm mát và tĩnh mịch bên hông vườn.
Phu nhân Ilyushin bị chết đuối dưới con sông nhỏ này.
“Phu nhân không thích những nơi quá râm mát, nhưng cậu chủ nhỏ rất thích câu cá và thường đến đây để nghỉ ngơi.”
Người quản gia già dẫn Lê Tiệm Xuyên đi vòng qua bồn hoa, tiến vào trong rừng.
Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ quan sát xung quanh, thấy một người làm vườn đang cắt tỉa cây ăn quả ở phía xa.
Xung quanh người làm vườn có treo rất nhiều túi ny lon và túi giấy dầu, vừa cắt tỉa vừa bọc túi vào những quả non, dường như cách làm đơn giản này có thể bảo vệ quả khỏi sâu bệnh.
“Người làm vườn trong hoa viên không sống ở đây à?”
Lê Tiệm Xuyên dời tầm mắt, giống như vô tình hỏi, “Thời gian tử vong của phu nhân Ilyushin là vào nửa đêm, người làm vườn không nghe thấy tiếng động gì sao?”
Xa xa truyền đến tiếng nước róc rách.
Người quản gia già vừa đi vừa lắc đầu: “Người làm vườn sống trong ngôi nhà nhỏ bên cạnh hoa viên, phu nhân trồng rất nhiều loài hoa quý hiếm nên cần phải chăm sóc cẩn thận, không thể để chúng gặp mưa hay phơi gió. Khuya ngày hôm trước trời đổ mưa to, người làm vườn bận di chuyển hoa nên không có chú ý đến động tĩnh trong rừng cây.”
Việc này tương đương với bằng chứng vắng mặt hợp lý.
Lúc đi ngang qua những loài hoa quý hiếm đó, Lê Tiệm Xuyên tính sơ thì thấy số lượng rất nhiều. Nếu muốn chuyển vào nhà trước khi trời mưa to thì đúng là một công trình lớn.
Nếu đã không nghi ngờ người làm vườn, thì có nghĩa là người làm vườn đã có đủ chứng cứ vắng mặt.
“Tôi có một thắc mắc, tại sao phu nhân Ilyushin lại đến bờ sông một mình trong đêm mưa như vậy?”
Hai người đã đi qua khu rừng ướt đẫm sương sớm và đến cạnh dòng sông nhỏ xinh đẹp và tĩnh lặng.
Lê Tiệm Xuyên giơ tay quét đi lớp sương đọng trên mũ, ngắm nhìn xung quanh, rồi nhướng mày nhìn người quản gia già.
“Không ai biết câu trả lời cả, ngài Loose.” Người quản gia già thở dài bất lực.
Lê Tiệm Xuyên mỉm cười, không nhìn ra bất cứ thứ gì từ biểu hiện của người quản gia già.
Nhưng hắn có một trực giác, nếu muốn phá vỡ bí mật của tòa nhà giam cầm thì điểm khởi đầu duy nhất chính là cái chết của phu nhân Ilyushin. Tuy nhiên, kể từ khi cảnh sát khép lại vụ án rằng đây là một tai nạn đã chứng tỏ bọn họ không tìm thấy bất kỳ manh mối hữu ích nào.
Lê Tiệm Xuyên không nghĩ một mình hắn sẽ có thể tìm kiếm kỹ lưỡng và toàn diện hơn cảnh sát, nhưng hắn vẫn đi dạo một vòng quanh con sông nhỏ.
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.worpress.com
Con sông rất hẹp, rộng khoảng mười mét.
Nước không sâu, Lê Tiệm Xuyên đo bằng một nhánh cây, ước tính mực nước chỉ chạm tới ngực của một người trưởng thành.
Trong tình huống bình thường, dù cho rơi xuống nước thì cũng không thể chết đuối, nhưng nếu đối phương bị lên cơn đau tim thì lại là chuyện khác.
Nhưng tại sao phu nhân Ilyushin lại lên cơn đau tim đột ngột?
Lẽ nào bà ấy thực sự đã nhìn thấy ma?
Lê Tiệm Xuyên nheo mắt cười khẩy.
Hắn không tin những chuyện này.
Huống chi, quy tắc của lượt này đã cho hắn biết rõ rằng trước khi người chơi đến, nơi này không có ma quỷ tồn tại.
Lê Tiệm Xuyên cầm nhánh cây gạt qua dòng nước, dòng nước chảy chậm, chất lượng nước không quá trong, đủ loại vỏ trái cây và túi nylon chảy xuống từ thượng nguồn rồi mắc vào tảng đá bên bờ, trông rất bẩn thỉu.
“Không có phát hiện gì hết, chúng ta trở về thôi.”
Tìm kiếm vô ích, Lê Tiệm Xuyên vứt nhánh cây, nhún vai nói.
“Đừng gấp, thưa ngài.” Ông quản gia già thở dài tiếc nuối: “Phu nhân cũng bày tỏ sự đau buồn và thương tiếc đối với cái chết của phu nhân Ilyushin. Hai người đã là bạn tốt rất nhiều năm.”
“Phu nhân Ilyushin có thường đến dinh thự không?”
Lê Tiệm Xuyên trò chuyện với người quản gia và cùng nhau đi ra ngoài.
Đi ra khỏi rừng cây, Lê Tiệm Xuyên vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người đàn ông có râu mặc áo khoác mỏng cầm điếu xì gà đứng trong vườn, đang nói chuyện với người làm vườn.
Người quản gia già ngạc nhiên nói: “Đó là ngài Caumont.”
Xì gà. Edit by Lam Thương
Lê Tiệm Xuyên đảo mắt nhìn Caumont từ trên xuống dưới, khẽ nâng vàng nón, bước tới, định mở miệng moi chút tin tức, thế nhưng lại thấy một túi nhựa trắng ở trước mặt Caumont.
Cái túi nhựa này rõ ràng vừa được gỡ xuống từ trên cây ăn quả.
Dưới ánh sáng mặt trời, hình dạng của hai sợi tóc mỏng hiện ra trong túi, không thực sự rõ ràng. Nếu không phải do yếu tố mấu chốt là góc nhìn thì có lẽ đã không nhìn ra được.
Đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên khẽ nheo lại và hỏi, “Quản gia, ông có nhớ màu tóc của phu nhân Ilyushin không?”
“Màu đỏ nhạt và xoăn.”
Caumont đột nhiên quay đầu và mỉm cười: “Tôi cũng rất hứng thú với việc tóc của phu nhân Ilyushin xuất hiện trong túi bọc trái cây này.”
Hết chương 84
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT