Chương 55: Săn đêm ở trường học E14.


Cửa kính vỡ vụn dưới tác động mạnh.


Các học sinh và giáo viên giống như đám xác sống di chuyển trong đêm, dùng tư thế vặn vẹo quỷ dị, dáng vóc to như con sâu trắng luồn lách vào cửa sổ chật hẹp, trông chẳng khác gì dòng nước bùn đổ ập vào khu nhà trọ giáo viên nhỏ bé.


"Mẹ nó!"


Lê Tiệm Xuyên cắn răng, vội vàng ôm Ninh Chuẩn đứng lên.


Mượn động tác này, Ninh Chuẩn đã được luyện tập mà men theo cánh tay Lê Tiệm Xuyên, xoay người leo lên lưng hắn, cố định bản thân vững vàng trên tấm lưng rộng và cường tráng này.


Quãng thời gian ngắn ngủi ở cùng với nhau đã để hai người làm quen với việc tìm vị trí thích hợp nhất đối với hai bên trong những lúc nguy cấp.


Ninh Chuẩn kề bên tai Lê Tiệm Xuyên, nói cực nhanh: "Không tránh được đâu anh, đi!"


Chỉ trong tích tắc này, trong đầu Ninh Chuẩn đã điên cuồng lóe lên hàng loạt thông tin, sự dày đặc và chuyên sâu có thể so với siêu máy tính. Từ theo dõi áo blouse trắng, đến cô gái rơi, rồi đến đám thợ săn giáng xuống từ trên trời __ Ninh Chuẩn biết, số 3 đã hành động.


Hơn nữa, số 3 không chỉ muốn giết mỗi số 8.


Bằng không địa điểm rơi của số 8 sẽ không vừa khéo là sân thượng của khu nhà trọ Ninh Chuẩn.


Trên thế giới thực sự có cái gọi là trùng hợp, nhưng đa phần là kế hoạch có chủ ý.


Thế nhưng, nếu đã là một vụ giết người có kế hoạch __


Lê Tiệm Xuyên giật mạnh cửa ra, bên ngoài là ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ hai, ba ngọn đèn trên hành lang, hắn vừa cõng Ninh Chuẩn bước ra một bước, đã phải rụt chân trở lại.


"Xột xoạt... xột xoạt..."


Là tiếng bò sát bò trườn quen thuộc rợn hết cả người kia.


Thủy triều rực rỡ bắt đầu tràn ra từ đầu cầu thang nằm ở cuối hành lang, sắc màu lạ lùng lấp lóe dưới ánh sáng lờ mờ.


Động vật chân đốt xấu xí với cơ thể trắng như tuyết và đầy kịch độc tràn tới, bầy côn trùng và âm thanh chi chít ùn ùn kéo đến.


Chỉ trong hai giây ngắn ngủi mà toàn bộ hành lang đã bị bao phủ hơn phân nửa.


Lê Tiệm Xuyên dứt khoát lùi trở lại, giơ tay chặn cửa, khóa trái, sau đó đạp bay hai bóng người nhào về phía mình, quay đầu lại nhìn bệ cửa sổ.


Toàn bộ nơi đó đã bị chèn đầy bởi đám học sinh người đầy máu me.


Ngoài ra còn có một vài cơ thể ngọa nguậy chui vào phòng, im ắng nhào tới Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn như đám giòi bọ ngửi thấy mùi thối rữa.


Hành lang bên ngoài đã bị đám côn trùng độc chiếm giữ, cửa phòng bị phá vỡ chỉ là vấn đề thời gian. Lê Tiệm Xuyên chỉ có thể chọn nhảy ra khỏi cửa sổ, dù sao so với đống nhền nhện bò chằng chịt và gặm rỉa máu thịt thì ít nhất hắn từng có kinh nghiệm xử lý đám thợ săn này.


Ninh Chuẩn lập tức hiểu ý hắn: "Ngăn kéo thứ ba có hai hộp lưỡi dao cạo."


"Rắc!" 


Tiếng xương gãy giòn rụm.


Lê Tiệm Xuyên giơ tay chém ngang cổ họng của một học sinh rồi quét người nọ qua một bên, mũi chân thuận thế nhấc lên, vô cùng chính xác móc mở ngăn kéo thứ ba.


Hai hộp lưỡi dao cạo rơi vào lòng bàn tay hắn.


Sở trường của Lê Tiệm Xuyên là tấn công bạo lực cũng như thao tác chính xác và tỉ mỉ.


Chiếc hộp chỉ vừa trượt nhẹ trong lòng bàn tay hắn, đã có bốn lưỡi dao mỏng xuất hiện ở giữa kẽ ngón tay.


Những lưỡi dao này rất mỏng nhưng cực kỳ sắc bén.


Cổ tay của hắn giũ nhẹ, lưỡi dao ở kẽ ngón tay giống như những chiếc lá sắc nhọn trong gió bay nhanh ra ngoài.


Lưỡi dao quá mỏng sẽ không có được lực công kích quá mạnh khi đang bay vút như vậy, nhưng cái giũ nhẹ mới nãy của Lê Tiệm Xuyên đã rót vào trong lưỡi dao một luồng sức mạnh kinh khủng khác lạ, khiến cho chúng nó sắc bén và có xung lực lớn hơn.


Từng tia máu bắn ra.


Bốn bàn chân bay lên, mưa máu rơi tí tách.


Lê Tiệm Xuyên không hề kiểm tra thành quả của mình, cũng không chần chừ một chút nào.


Mũi nhọn ở giữa kẽ ngón tay hắn lóe lên liên tục, từng lưỡi dao cạo bắn ra, xẻ thịt cắt xương, chém ngã vài bóng dáng đang yên ắng nhào tới.


Trong căn phòng thiếu sáng và hỗn loạn, chốc lát đã tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.


Trong vũng máu có rải rác vài bàn chân ngọ nguậy, còn có một cơ thể trẻ trung đang nằm rạp trên mặt đất, run bần bật liên tục và đang mất đi sức sống.


Có ánh trăng rọi vào từ bệ cửa sổ, chiếu sáng sàn nhà dính máu.


Cánh cửa phía sau đã bắt đầu phát ra tiếng lạch cạch.


Ván cửa không ngừng chấn động.


Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng mở một con đường máu, một chân đạp phân nửa đám thợ săn chồng chất trên bệ cửa sổ xuống dưới, dự định cõng Ninh Chuẩn nhảy xuống từ khe hở này.


Ấy mà mới nhảy được phân nửa, bàn chân vẫn còn giẫm trên bệ cửa sổ của hắn đột nhiên bị cắn một cái phập.


Cơn đau nhức kim chân muối xát tràn ra khắp người Lê Tiệm Xuyên.


Ấn đường của hắn giật giật, tay giơ lên, tức khắc có lưỡi dao bắn ra ngoài, cắm vào cái đầu đang cắn hắn.


Ninh Chuẩn cũng lập tức phản ứng, nằm trên lưng Lê Tiệm Xuyên, giơ cây vợt tennis tiện tay cầm theo từ trong phòng lên cao rồi quất mạnh một cái.


"Cút!" 


Đôi mắt của Ninh Chuẩn chợt đỏ lên.


Chân của Lê Tiệm Xuyên bị đau, cũng vì đó nên cơ thể giữa không trung mất đi thăng bằng.


Ở độ cao của ba tầng lầu, đầu của hai người cắm thẳng xuống dưới, một khi hạ cánh chắc chắn sẽ đầu rơi máu chảy, xác suất tử vong rất lớn.


Nhưng tại thời điểm cơ thể mất thăng bằng, bàn chân còn lại của Lê Tiệm Xuyên đã dùng một tư thế không thể tưởng tượng nổi móc lấy đường ống ở bên cạnh cửa sổ.


Cả người vừa xoay một cái, máu trên bàn chân bắn ra tung tóe.


Lê Tiệm Xuyên linh hoạt như một con khỉ, nhanh chóng cong người giữa không trung, mang theo Ninh Chuẩn đang kẹp chặt mình cùng ôm lấy đường ống.


Đám thợ săn này như những con thú đói khát ngửi thấy mùi thức ăn, men theo vết máu tươi từ bệ cửa sổ, bò xuống phía dưới.


Nhưng bọn chúng còn chưa kịp túm được gì, Lê Tiệm Xuyên đã thả lỏng tay, hối hả trượt xuống theo đường ống.


Cùng với lúc Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn rơi xuống đất, phía trên cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét điên cuồng.


"A a a a __!"


Một bóng người nhỏ nhắn như chiếc lá hương bồ giãy khỏi tảng đá to, đang cố sức chui ra từ đống cơ thể đè trên người mình, gần như điên cuồng vung ống tuýp trong tay, giết tháo khỏi vòng vây trùng điệp.


Cô gái tắm trong máu, người đầy vết thương, trông y hệt một người máu, cả người cô gái run rẩy vịn đường ống, muốn chạy trốn theo đường cũ của Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn.


Nhưng cô gái không được như ý.


Những thợ săn này như ngắm trúng cô gái, dồn dập nhào xuống theo cô gái, liên tục lấy tay dùng miệng cắn xé cô gái.


Cả người cô gái bị cắn xé đến máu me đầm đìa, thịt đỏ dính với da lật ra ngoài, để lộ xương trắng. Một nửa cánh tay cô gái đã biến mất, mặt cũng bị xé toạc một bên, trông như ma nữ lúc nửa đêm, cực kỳ kinh khủng


Cô gái lại bị bao vây. Edit by Lam Thương


Lê Tiệm Xuyên đã cõng Ninh Chuẩn rời khỏi khu nhà trọ giáo viên.


Nhưng hắn không đi được bao xa.


Bởi vì ở dưới ngọn đèn trước cổng nhà trọ, có một cái áo blouse trắng đang bay phấp phới, như thể đang chăm chú nhìn cái gì đó, chặn kín cửa ra vào.


Lê Tiệm Xuyên cảm nhận được một luồng ác cảm vô cùng âm u lạnh lẽo từ cái áo blouse này.


Hắn không chọn cách cưỡng ép rời đi, mà là dừng lại ở nơi cách áo blouse bốn, năm mét, bình tĩnh đối mặt với nó.


Tuy đối phương không có mắt, nhưng hắn vẫn có cảm giác bị nhìn chằm chằm.


Dưới ánh sáng của đèn đường, mặt đất kéo ra một cái bóng nửa trong suốt.


Cái bóng này nhoáng lên rồi biến mất, như thể chỉ là ảo giác của Lê Tiệm Xuyên. Thế nhưng, võng mạc của hắn vẫn lưu lại hình dáng của cái bóng kia __


Nó trông giống cái bóng của một người đàn ông trưởng thành, gầy guộc, nhưng tay chân của người đó cứng đờ, tư thế đứng rất quái dị.


Loáng thoáng như còn có rất nhiều thứ phát sáng li ti trên người người nọ.


Nhưng không thể nhìn rõ.


Lê Tiệm Xuyên cảnh giác quan sát cái áo blouse, đối phương dường như cũng đang dùng ánh mắt vô hình lạnh lùng để dò xét hắn.


Và chỉ là nhìn, tạm thời không có ý định tấn công.


Tuy nhiên, dựa theo bản lĩnh trước đó của áo blouse trắng, Lê Tiệm Xuyên có thể sẽ khá trầy trật nếu đánh nhau với nó. Ở đây, hắn và Jack Đồ tể là sự tồn tại ngang hàng, sức người và khoa học khó mà giải thích hay phản biện.


"Chu Mộ Sinh?"


Lê Tiệm Xuyên thử hỏi. 


Áo blouse trắng bị gió thổi bay phần phật, nhưng không có phản ứng thừa thãi nào.


Một bầu không khí kỳ lạ và giằng co tràn ngập giữa hai bên.


Lê Tiệm Xuyên có cảm giác thứ mùi u ám cổ quái tỏa ra từ áo blouse trắng ngày càng nồng nặc và rất nguy hiểm. Giống như có vô số nước đen được vắt ra từ cái áo, hóa thành vật chất, sau đó cắt đứt và nhấn chìm tất cả âm thanh của người sống.


Cảm giác nguy cơ áp tới.


Tư thế của Lê Tiệm Xuyên không hề thay đổi, thế mà lưỡi dao lại xuất hiện giữa kẽ bàn tay.


Nhưng vào lúc này, cô gái bị đám thợ săn chém giết chợt vọt tới, có điều cô ta không chạy về phía Lê Tiệm Xuyên mà là lộn người lăn đến bên tường, thò tay vào bồn hoa, lấy ra một cây cung và mũi tên.


Kéo dây nhấc cung.


Đôi mắt bị máu che phủ của cô gái bất chợt bắn ra một tia sáng sắc lạnh.


Ngón tay của cô ta buông lỏng, mũi tên như thiên thạch bay vèo lên thẳng bầu trời.


Chỗ mũi tên rơi, một cơ thể không khác gì với tất cả những cơ thể lúc nhúc trắng bợt khác đột nhiên chấn động.


Mái đầu đen xốc xếch ngửa lên để lộ gương mặt nhợt nhạt lạnh như băng.


Chủ nhân của cơ thể này túm lấy một cơ thể đang trượt xuống đường ống chặn ở trước mặt mình.


Mũi tên nhọn xuyên thủng, máu loãng chảy đầy đầu.


Số 3 vứt cơ thể đã chết kia đi như vứt rác, nhảy xuống từ trên bệ cửa sổ.


"Mày đã tìm được tao..."


Số 3 nở một nụ cười đẫm máu, "Vậy thì càng phải chết."


Vèo vèo vèo! 


Mũi tên nhọn liên tục bắn tới.


Số 8 di chuyển không ngừng, vừa tránh đám thợ săn ập tới cắn xé, vừa điên cuồng bắn tên như thể chẳng biết mệt mỏi, ánh mắt ngấm máu trừng số 3: "... Kẻ chết chính là mày!"


"Gã sát nhập vào quần thể thợ săn rồi."


Ninh Chuẩn chợt nói.


Lê Tiệm Xuyên lui về sau nửa bước, hơi nghiêng người, dùng khóe mắt để ý đến áo blouse, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía khu nhà trọ giáo viên.


Số 3 hòa mình vào đám thợ săn, nhưng hoàn toàn không bị phát hiện hay bài xích.


"Chắc gã ăn con sâu kia rồi."


Lê Tiệm Xuyên híp mắt, "Có lẽ cũng có một cái lỗ ở lòng bàn chân, chỉ có đồng loại mới không bị bài xích thôi, nhưng xem mòi gã có thể ra lệnh, hoặc là nói... chỉ huy những thợ săn kia và cả con sâu đó nữa, là năng lực đặc biệt hay là một cái gì khác đây?"


"Cổ trùng... sẽ chia mạnh yếu."


Giọng nói của Ninh Chuẩn rất khẽ, "Kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh. Nuôi cổ giữa cuộc săn giết liên tục... giống như quy tắc săn bắt của ngôi trường này. Trong cơ thể số 3 hẳn đang chứa một con cổ trùng mạnh hơn hầu hết con cổ trùng của đám thợ săn, do đó sẽ có ảnh hưởng nhất định đến những người khác và đám sâu bọ kia."


"Nhưng nếu nói là điều khiển hoàn toàn thì không đúng cho lắm."


Lê Tiệm Xuyên nghe Ninh Chuẩn nói, lỗ tai giật giật, mặt hơi biến sắc.


Ánh mắt của hắn lạnh lẽo: "Xem ra kế hoạch giết người đêm nay của số 3 đúng là được chuẩn bị chu đáo. Còn lại năm người, kế hoạch đêm nay của gã ắt là phải giết chết hai người."


Lời còn chưa dứt.


Làn sóng côn trùng cuốn tới từ khắp phía.


Toàn bộ khu nhà trọ giáo viên bị bao phủ bởi những con nhện rực rỡ sắc màu, bốn bức tường xung quanh cũng không còn sạch sẽ. Trong sâu thẳm bóng tối dày đặc, láng máng truyền đến âm thanh làm da đầu tê dại.


Tầm nhìn của Lê Tiệm Xuyên xuyên thủng bóng đêm, trong phạm vi tầm nhìn có thể đạt được có vô số điểm sáng lấp lánh như những con sóng điên cuồng đủ để ép chết người, ngay cả Lê Tiệm Xuyên có sức đề kháng mạnh cũng không nhịn được nổi hết da gà.


Ninh Chuẩn gác cằm lên đầu vai Lê Tiệm Xuyên, cười nói: "E là gã không được như ý muốn đâu."


Còn chưa nói hết câu, chiến hỏa bên kia đã đốt tới.


Tại khu nhà trọ giáo viên bị làn sóng côn trùng bao vây, số 8 di chuyển thật nhanh, giãy khỏi đám cơ thể đang quấn lấy mình.


Thế nhưng, tốc độ của số 8 có nhanh đến đầu thì thể lực vẫn là của một người bình thường. Dưới hằng hà sa số vết thương, cô ta mất máu quá nhiều, hành động không còn linh hoạt và mạnh mẽ như trước.


Trong túi đựng tên chỉ còn lại một mũi tên.


Cánh tay của số 8 run rẩy dữ dội như cành cây khô trong gió, liên tục bắn trật hai mũi tên.


Sau khi số 3 bị nhận ra trong đám người, gã không ẩn nấp nữa mà túm lấy những người đi trước ra làm bia đỡ đạn, nương theo đó tới gần số 8.


Trong kế hoạch săn giết hoàn mỹ của gã chỉ có một điểm duy nhất nằm ngoài dự tính, đó chính là trị giá sức mạnh của số 8.


Nhưng cũng chẳng đáng lo. Edit by Lam Thương


Cô gái đứng cũng không đứng vững đã là nỏ mạnh hết đà, thậm chí gã không cần tự mình ra tay mà vẫn có thể dễ dàng bắt lấy giọt máu này.


Đồng thời, gã cũng nhìn thấy Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đang đứng dưới ánh đèn đường cách đó không xa. Gã đoán rằng tên thầy giáo Ninh Phỉ Nhiên kia có lẽ là người chơi, bởi vì gã cũng là giáo viên, hơn nữa còn là Phó hiệu trưởng. Do đó, sau khi tiến vào màn chơi, gã đã lợi dụng quyền hạn để tra xét xem những ai đã từng kiểm tra thông tin học sinh trong hai ngày gần nhất.


Một trong số đó chính là Ninh Phỉ Nhiên.


Hơn nữa, thầy giáo Ninh này còn đặc biệt tra cứu thông tin của Tống Yên Đình.


Ninh Phỉ Nhiên xóa sạch dấu vết truy cập mạng, nhưng gã là Phó hiệu trưởng, đương nhiên có nhiều quyền hạn hơn, đây là lợi thế của địa vị.


Sau khi xác định thân phận của Ninh Phỉ Nhiên, gã bắt đầu thiết kế kế hoạch săn giết một hòn đá ném hai con chim này.


Chỉ là lòi ra thêm tên học sinh đang cõng Ninh Phỉ Nhiên kia, từ bản lĩnh và phản ứng thì chắc chắn cũng là một người chơi.


Xem mòi đêm nay bội thu rồi, giết bọn họ là gã có thể thuận lợi qua màn.


So với lớp lớp nguy hiểm và vắt óc tìm kế giải câu đố, vẫn là giết người nhanh hơn, cũng làm cho con người ta phấn khích hơn.


Số 3 sung sướng cười lên, trong mắt đầy vẻ tình thế bắt buộc.


Gã há miệng, một tiếng ré kỳ lạ bật ra.


Nghe được âm thanh này, vài tên thợ săn học sinh lập tức bổ nhào về phía Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn.


Lê Tiệm Xuyên bay lên giẫm vào gương mặt trắng bợt, đồng thời nhấc nắm đấm đập bể huyệt Thái Dương của cái đầu.


Óc phọt ra. 


Trong sắc trắng đỏ tung tóe có che giấu vài lưỡi dao nhỏ.


Số 3 chỉ nhìn thấy năm bóng dáng đột nhiên đổ ập về phía trước, máu tươi tung bay, bàn chân đứt lìa trông như rơm rạ bị cắt rễ, vụng về ngã trên mặt đất, vẫn còn đang run bần bật không ngừng, buồn cười và lố bịch.


Gã sợ run người, hoảng loạn rít gào: "Giết nó!"


Làn sóng trùng bên ngoài bắt đầu xâm chiếm vào trong.


Một chân đạp nát một con trùng chui ra từ trong lòng bàn chân, lúc này Lê Tiệm Xuyên mới phát hiện cái áo blouse trắng luôn ở trong tầm nhìn đã biến mất từ lúc nào.


Không còn sự uy hiếp của áo blouse, làn sóng trùng bên ngoài cũng bắt đầu trào tới điên cuồng.


Nhưng mà, số 3 không hề để ý rằng ngay vào lúc gã đang phân tâm tấn công Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, cơ thể loạng choạng muốn ngã của cô gái cầm cung đột nhiên bị đình trệ.


Cánh tay lộ xương trắng run rẩy chợt ổn định và linh hoạt.


Mũi tên cuối cùng như một con dao mổ chuẩn xác bắn thủng vai số 3.


Số 3 không kịp tránh, giơ tay túm lấy mũi tên, khuôn mặt bình tĩnh tức khắc vỡ tan, căm ghét nhìn phắt về phía số 8.


Gần như cùng một lúc, vô số thân thể trắng bợt xông lên, trực tiếp dùng hết chút sức lực cuối cùng đè cô gái xuống mặt đất.


Lúc này, Lê Tiệm Xuyên mới nhìn thấy dưới lòng bàn chân của số 8 cũng có một cái lỗ, chỉ là hình như số 8 biết đây không phải là thứ gì tốt nên cái lỗ đã bị khoét nát bươm, có thể là để lấy trùng ra.


Hắn suy đoán, trước đó số 8 bị hạn chế một lúc ở bệ cửa sổ hẳn là do bị trùng khống chế nên không thể phản kháng, cũng từ đó phát hiện ra chỗ mấu chốt.


Bằng không dựa vào sức chiến đấu của số 8, cô ta sẽ không bị vây khốn dễ dàng đến thế.


Từ bản lĩnh của số 8, Lê Tiệm Xuyên đánh hơi được mùi của sát thủ nhà nghề.


Nhưng không quá xuất sắc.


Số 8 bị ấn chặt trên mặt đất, máu chảy khắp người.


Số 3 như bị số 8 chọc giận, gầm một tiếng rút mũi tên ở vai ra, nhấc chân giẫm vào cổ họng của số 8, lại đá thêm mấy đá.


Cho đến khi số 8 ho khù khụ dữ dội, bọt máu xen lẫn thịt vụn phọt ra từ trong miệng, gã mới giơ mũi tên trong tay lên cao, nhắm thẳng vào đầu số 8 rồi dùng sức đâm mạnh xuống __


Mũi tên máu chỉa vào mặt số 8.


Con ngươi tuyệt vọng của cô chợt co rụt lại.


Mũi tên kia dừng lại ở chóp mũi của cô.


Người đàn ông đang giẫm lên cổ họng cô lui về sau từng bước, ngớ ra nhìn về phía trước.


Ở phía trước gã, là một đôi mắt đào hoa sâu thẳm xinh đẹp.


Sắc màu đỏ thắm hoa lệ trôi nổi trong đôi mắt kia, trông như một mảnh vườn hoa thược dược đỏ nở rộ lộng lẫy.


Chủ nhân của đôi mắt nhìn chằm chằm vào số 3, khóe môi nhếch lên, mỉm cười dịu dàng: "Nghe nói vị đây rất thích ăn sâu, dù thói quen này không tốt cho lắm nhưng tôi rất sẵn lòng bao dung cho sở thích đặc biệt này, đồng thời rất vui lòng thỏa mãn nó, vậy nên tận hưởng đi nhé."


Lông mi như cánh bướm, mềm mại lại lười nhác chớp nhẹ.


Theo động tác của cậu, số 3 đờ đẫn nhấc chân, từng bước đi vào trong làn sóng trùng bên ngoài.


Con cổ trùng trong cơ thể gã đã bị Ninh Chuẩn sử dụng khả năng thôi miên khống chế mạnh mẽ nhất của đồng thuật để cưỡng chế đè ép, gã không còn là đồng loại của những con cổ trùng kia nữa.


Do đó, khi cơ thể trung niên của số 3 đi vào làn sóng trùng, lập tức bị bao phủ bởi hằng hà điểm sáng sặc sỡ.


Hình người đứng yên trong bóng tối mơ hồ dần dần thấp xuống và gầy đi.


Cuối cùng, một bộ xương trơ trụi đổ sụp.


"Ghost giết Joker."


Trong mắt số 8 tràn ngập sự sợ hãi và đề phòng.


Đám cơ thể trắng bệch nhất thời mất đi người chỉ huy, đờ ra tại chỗ.


Lê Tiệm Xuyên cõng Ninh Chuẩn đá văng đám thợ săn, lại dùng một tay xách số 8 lên, sau đó nhảy vài cái, nhanh chóng rời khỏi khu vực này, chạy thẳng đến tòa nhà giảng dạy không bị ảnh hưởng ở bên cạnh.


"Vì sao... lại cứu tôi?"


Số 8 khàn giọng yếu ớt nói.


Cô sắp rơi vào hôn mê, nhưng lại cố gắng giữ cho mình không ngất đi và quan sát xung quanh.


Hai người chơi lớn mạnh này đang mang theo cô chạy lên sân thượng của tòa nhà giảng dạy, tốc độ cực kỳ nhanh, gần như lao lên tầng cao nhất chỉ mất mười giây, đây không phải là tốc độ của một người bình thường.


Cô mơ màng nghĩ, trái tim đang run rẩy.


Lê Tiệm Xuyên đá văng cửa sân thượng, quét mắt xung quanh, gót chân đá cửa, tiện tay ném số 8 tới bên tường, lạnh lùng nói: "Chúng tôi muốn hộp ma."


Số 8 chật vật chống người ngồi dậy, nghe xong thì ngẩn ra, tạm thời không nhận ra Lê Tiệm Xuyên đang trả lời câu hỏi trước đó của mình.


Nhưng số 8 nhanh chóng phản ứng lại, bình tĩnh nhìn Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, che giấu vẻ ngạc nhiên trong đáy mắt.


Ninh Chuẩn có hơi mệt mỏi trượt xuống từ trên lưng Lê Tiệm Xuyên, kéo tới một cái ghế cũ đặt ở nơi này, uể oải ngồi xuống, ngẩng đầu mỉm cười: "Ở đây ngắm cảnh là tuyệt vời."


Lê Tiệm Xuyên lững thững đi tới mép sân thượng rồi nhìn xuống dưới, đánh giá nói: "Lực tay mạnh đấy."


Nam sinh cao gầy từng theo dõi Lương Quan trước đó đang túm lấy lan can, cơ thể treo lơ lửng giữa không trung, sắc mặt trắng bệch đối diện với Lê Tiệm Xuyên.


Rốt cuộc không trốn được.


Nam sinh cao gầy nghe Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn nói, thở dài trong lòng, chợt như cam chịu mà cười khổ: "Nếu các người muốn hộp ma thì tốt nhất nên duy trì tình huống bốn người chơi còn sống. Bằng không một khi chỉ còn lại ba người, bất kỳ ai trong số đó quyết định lựa chọn rời khỏi, trò chơi sẽ kết thúc bất kể mong muốn của hai người kia là gì."


"Đây là lí do mày xin tao cứu mày hả?"


Lê Tiệm Xuyên như một đứa trẻ to xác nhấc chân bước qua lan can, không hề sợ độ cao mà ngồi xuống, xấu xa nhướng mày: "Không có thành ý gì hết, bạn học số 5."


Nhìn vóc người và hành động của số 5 là biết thể lực của số 5 tương đối bình thường, nãy giờ treo lơ lửng cũng sắp không chịu nổi, hai tay dần mất sức, co rút đau đớn.


Số 5 liếc nhìn mặt đất cách đó hơn mười mét, ngẩng đầu: "Cứu tôi, tôi sẽ không giết người, cũng không cần hộp ma, hơn nữa sẽ đưa hết manh mối có được cho hai người."


Lê Tiệm Xuyên không bị thuyết phục, thờ ơ nói: "Nói một chút nghe thử, để tao xem có xứng đáng với cái mạng này của mày hay không."


Hắn nhếch môi cười: "Đừng nghĩ là bọn tao không dám giết mày, cùng lắm giết mày xong, lại giết số 8, như vậy màn chơi này chỉ còn lại tao và bà xã tao. Bọn tao có dư dả thời gian để tìm đáp án và lấy hộp ma, hơn nữa không phải chịu uy hiếp, không cần lo xa..."


Số 5 vô cùng hối hận vì phán đoán sai lầm của bản thân, lựa chọn đêm nay để ra ngoài quan sát trận chiến này.


Nhưng lúc này số 5 không có lựa chọn nào khác.


Số 5 hít một hơi sâu, siết chặt bàn tay đang nắm lấy lan can, bình tĩnh nói ra những manh mối mình có được trong những ngày này trong tiếng gió rít gào.


Lê Tiệm Xuyên lắng tai nghe, Ninh Chuẩn cũng lắng tai nghe.


Tuy nhiên, hầu hết manh mối của số 5 đã được hai người lấy được, hoặc là gần như suy đoán ra.


Thẳng đến khi số 5 nói đến phòng Y tế.


"Ghi chú trong di động của tôi viết rằng thứ Ba phải tìm bác sĩ Chu để lấy thuốc, vì vậy tôi đã đến phòng Y tế vào ngày thứ hai sau khi tiến vào màn chơi này."


"Vào giờ nghỉ trưa, phòng Y tế mở cửa nhưng bên trong không có người, thuốc xịt mà tôi cần để chữa trị vết thương ở chân được đặt trên bàn khám bệnh. Tôi qua loa lục soát phòng Y tế một lần, kết quả nhặt được điện thoại di động của bác sĩ Chu."


"Trong điện thoại không có bất kỳ nhật ký trò chuyện nào, tin nhắn cũng là tin rác. Chỉ có một tin nhắn khác biệt... Tin nhắn kia được gửi từ một số điện thoại không xác định, số điện thoại và chủ sở hữu gốc đã bị công nghệ che giấu, nội dung tin nhắn là một câu nói và một tập tin video."


"Câu nói kia là 'Toàn bộ trường học đã biết việc thầy xâm hại bệnh nhân, sẽ không ai tin lời thầy nói đâu'. Tập tin video được trích từ camera ở phòng Y tế."


Hết chương 55

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play