Chương 36: Câu đố tử vong ngày tuyết lở E17.


Đối mặt với hai cánh cửa này, sáu người chơi tạm thời không động đậy.


Trịnh Tường thầm suy đoán, mục đích Ninh Chuẩn muốn cánh cửa máu thịt đưa trở về dòng thời gian tầng trong và tầng ngoài là để giết chết toàn bộ người chơi tại hai dòng thời gian khác.


Đợi khi trở lại dòng thời gian hiện tại, mọi người không còn cơ hội sống lại, sẽ bị giết tức tưởi như những màn chơi trước.


Bởi vì thời gian ở màn chơi này quá hỗn loạn, chỉ có từng chết tại tất cả các dòng thời gian thì mới được quyết định là đã chết thật sự. Gã đã đoán được điểm này từ lâu.


"Cậu đây là bảo hổ lột da*."


*Bảo hổ lột da: thường dùng để ví về những việc bàn luận mà phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công. (hoavouu.com)


Trịnh Tường lạnh lùng nói.


Đối phương có thể lấy được hộp ma thông qua giao dịch với cánh cửa máu thịt. Hơn nữa cho dù thất bại, đối phương cũng có thể lựa chọn giết sạch chừa lại ba người, lựa chọn qua màn.


Một kế hoạch và đường lui rất an toàn.


Trịnh Tường tự cho rằng biết rõ kế hoạch của Ninh Chuẩn, do đó quyết định sẽ ra tay trước tiên sau khi quay lại đây.


"Chúc cậu may mắn."


Ninh Chuẩn không để ý, nhướn mày mỉm cười, kề sát vào tai Lê Tiệm Xuyên, thì thầm một câu.


Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn Ninh Chuẩn, kéo Ninh Chuẩn, gọi Tạ Trường Sinh, sau đó ba người dẫn đầu đi vào cánh cửa thông đến tầng ngoài.


"Anh Trịnh..." Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An


Tôn Sướng do dự nhìn cánh cửa: "Chúng ta đi bên nào đây?"


Trịnh Tường cảm thấy phiền não, trầm giọng nói: "Đi cả hai bên. Bọn họ muốn giết 'chúng ta' ở cả hai tầng, do đó chúng ta không thể tha cho bọn họ. Bọn họ chọn tầng ngoài, vậy chúng ta đi tầng trong trước. Vào rồi đừng có sợ chết, có chết cũng sẽ sống lại thôi, tranh thủ đi."


Nếu đã quyết định, thì Trịnh Tường không dây dưa nữa, dẫn Tôn Sướng và thanh niên tàn nhang đi vào tầng trong.


Sau khi bọn họ rời đi hơn mười giây.


Lê Tiệm Xuyên bước ra từ cánh cửa đối diện và cũng đi vào tầng trong.


Lúc đi ngang qua cánh cửa máu thịt, bước chân của hắn chùn lại, liếc nhìn tròng mắt dựng thẳng đang nhắm lại. Hắn chợt nhớ ra lần trước hắn có đi qua cánh cửa này, quay đầu nhìn thấy lớp tròng mắt chi chít kia.


Ngoài ra, lúc đứng trước cánh cửa thứ hai, có bàn tay đẩy mạnh hắn vào trong phòng giam.


Ánh mắt lạnh lùng chỉ chần chừ chốc lát ở trước tròng mắt dựng thẳng.


Lê Tiệm Xuyên không nhìn ra bất cứ manh mối nào, đuôi mày hơi nhướn, bóng dáng biến mất sau cánh cửa.


Vì thế, hắn không thấy được ở phía sau, từng khuôn mặt người dữ tợn và kinh khủng trồi lên trên cánh cửa lúc nhúc máu thịt.


Bọn họ há to miệng, hình như đang ra sức gào thét, muốn ngăn chặn điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bị khuấy thành bùn máu, không cam lòng chìm vào trong máu thịt.


Gió thổi cuốn tuyết bay. Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An


Màn trời nặng nề không trăng không sao, chỉ nghe được tiếng rít gào truyền tới từ trong núi sâu khe thẳm.


Khi Lê Tiệm Xuyên bước ra khỏi cửa gỗ, lập tức cảm nhận được gió tuyết lạnh thấu xương.


Nhiệt độ cơ thể của hắn đã rất thấp, tuyết đập vào mặt mà không thấy lạnh là bao, nhiều lắm là man mát.


Bàn tay cầm rìu đục băng có hơi cứng, hắn quan sát xung quanh, phát hiện cánh cửa này thông đến gần khu trại. Sau khi hắn đi ra, cánh cửa vẫn đứng ở đó, như đang đợi hắn quay lại.


Lê Tiệm Xuyên đơn độc bước chân vào tầng trong, Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh đi vào tầng ngoài.


Đây là sắp xếp mà Ninh Chuẩn nói ở bên tai Lê Tiệm Xuyên.


Đó cũng là sự sắp xếp có thể thành công tìm ra đáp án trong thời gian ngắn nhất.


Lê Tiệm Xuyên vừa đi đến khu trại, vừa suy nghĩ làm sao có thể đạt được mục đích của mình trong vòng mười phút. Tuy mười phút là rất dư dả để hắn giết ba người, nhưng lần này hắn không chỉ đến giết người.


Dọc đường đi, hắn không phát hiện tung tích của ba người Trịnh Tường.


Lê Tiệm Xuyên chọn một nơi hẻo lánh âm u, lặng lẽ lẻn vào khu trại, đi vòng qua một vài bóng người lay động, nhanh chóng đến được một căn lều gần đó.


Hắn áp tai lên lều, sau khi xác nhận người ở bên trong đang ngủ say, hắn lập tức lấy ra một lưỡi dao mỏng, cực kỳ thành thạo rạch lên chỗ nằm gần dây khoá kéo lều, thuận lợi tạo ra một lỗ hỏng ở phía trên.


Sau đó, thừa dịp không ai chú ý, hắn lắc người chui vào trong lều.


Người nằm trong túi ngủ đang ngủ rất ngon.


Lê Tiệm Xuyên cầm rìu đục băng, không nhanh không chậm lặng lẽ bước tới cạnh túi ngủ, lưỡi rìu rỉ máu đặt lên túi ngủ.


"Tôi không có nhiều thời gian đâu."


Hắn hờ hững buông mắt, cổ tay khẽ cử động.


Nước mủ tanh hôi từ máu thịt vụn dính trên lưỡi rìu nhỏ xuống tí tách, nện xuống cạnh gối đầu.


Người ngủ trên gối đầu run lên, cuối cùng không cam lòng mở mắt ra, nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên. Ánh mắt thâm độc âm u, rồi lại như mang theo chút ngạc nhiên và bối rối.


Lê Tiệm Xuyên nhếch môi: "Dẹp cái suy nghĩ biến thành quái vật mắt để dọa người đi, mánh khóe này lỗi thời rồi."


"Tôi đã biết, chỉ cần tôi còn sống tại những dòng thời gian khác, cô sẽ không thể giết chết tôi. Do đó, bình tĩnh lại, rồi chúng ta nói về một thỏa thuận, được chứ. Tôi tin tưởng cô, Linda. Cô là người duy nhất còn sống, những người khác đã chết sạch. Cô biết thân phận người đến từ bên ngoài của tôi nhỉ, tôi không có lí do để lừa cô."


Người phụ nữ quấn kín mặt trong túi ngủ hơi biến sắc.


Bên trong căn lều yên lặng vài giây.


Gương mặt của Linda lộ ra từ trong túi ngủ.


Cô ta bình tĩnh nhìn vào lưỡi rìu đục băng chỉ cách đầu mình một khoảng nhỏ, cuối cùng không còn kiềm chế nổi, mở miệng nói: "Anh tin tôi thật sao?"


Giọng nói của cô ta khản đặc, như thể ẩn chứa một sức mạnh điên cuồng.


Lê Tiệm Xuyên nói: "Để tôi đoán thử nhé."


Gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị hoàn toàn chìm vào bóng tối, Lê Tiệm Xuyên im lặng chỉ chốc lát, nói: "Hẳn là vào năm 2033, cô có tham gia vào một đội leo núi gồm mười bốn người, đến đây để thách thức núi tuyết Bắc Nam."


Trong khi lắng nghe, ánh sáng trong mắt Linda có hơi chao đảo.


Điều này đã để Lê Tiệm Xuyên khẳng định suy nghĩ của chính mình.


Hắn vừa chú ý động tĩnh ở bên ngoài lều, vừa tiếp tục nói: "Các người chuẩn bị rất chu đáo, nhưng ở lần leo núi đầu tiên, các người đã gặp phải tuyết lở. Có điều, trận tuyết lở không giết chết các người, các người bị lạc nhau. Dưới chấn động của trận tuyết lở, cô rơi vào khe nứt băng, phát hiện có một thi thể bị vùi ở trong vách băng."


"Thi thể kia có gương mặt giống y hệt một đồng đội của cô."


"Sau khi quan sát một lúc lâu, cô thấy rằng đây có thể là người đồng đội kia của cô, và người nọ đã chết. Cô không thể cứu người nọ, nhưng lại tìm được một lối đi kỳ lạ ở trong khe nứt băng."


"Trong lối đi này, cô gặp lại mười hai người đồng đội kia, đồng thời dẫn họ đến xem thi thể mà cô đã nhìn thấy. Thế nhưng, trong lúc các người dự định chấp nhận tin xấu này và tìm kiếm đường rời khỏi, người đồng đội bị các người nhận định đã chết kia lại xuất hiện. Người nọ còn sống và đứng sờ sờ ở trước mặt các người..."


"Đồng thời, thi thể trong vách băng biến mất không thấy tăm hơi."


"Các người quyết định nghỉ ngơi trước một đêm, chờ đội cứu hộ đến. Các người biết rất rõ người bình thường không thể sống sót sau khi bị đông lạnh trong vách băng một thời gian dài như vậy. Vì thế, các người cho rằng người nọ là quái vật nên không muốn ở cùng với người nọ."


"Sau khi cân nhắc, các người cầm vũ khí lên, chém người nọ thành thịt vụn."


"Các người cho rằng cơn ác mộng quỷ dị này đã kết thúc."


"Nhưng khéo sao lại trái ngược hoàn toàn."


"Đây chỉ là khởi đầu." Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An


Đôi đồng tử của Linda co rụt lại, đôi mắt đỏ ngầu.


Trông có vẻ cô ta đang đi theo lời nói của Lê Tiệm Xuyên và nhớ lại điều gì đó.


Lê Tiệm Xuyên lại như không nhìn thấy, giọng tự thuật thấp lạnh: "Bởi vì sau khi các người quay về khu trại, lại phát hiện người đồng đội đã biến thành thịt vụn kia lại xuất hiện lần nữa. Đồng thời, người nọ không nhớ rõ chuyện mình bị giết trước đó."


"Mười ba người các người chột dạ, nhưng vẫn chưa từ bỏ chuyện leo núi. Vì thế, các người lại biến thành mười bốn người, lần thứ hai tổ đội leo núi tuyết. Lần này, trận tuyết lở lại tái diễn. Cô rơi vào khe nứt kia, đồng thời nhìn thấy thi thể của một người đồng đội khác ở trong vách băng. Cô đã nói cho mười một người còn lại phát hiện này."


"Ở trong mắt các người, hai người đồng đội kia đã trở thành quái vật."


"Vì vậy, mười hai người các người liên kết giết chết hai người nọ."


"Thế nhưng sau khi xuống núi, các người lại gặp được hai người vốn đã chết kia. Bọn họ không nhớ mình đã bị giết chết, thế là lại cùng các người leo lên núi tuyết. Ở lần leo thứ ba, trận tuyết lở lại ập xuống cứ như tín hiệu của thần chết. Lần này, cô gặp được thi thể của người đồng đội thứ ba."


"Cứ như vậy, các người giết ba người. Sau đó là bốn người, tiếp nữa là năm, sáu, bảy... Thẳng đến khi cô nhìn thấy thi thể thứ mười ba ở trong vách băng."


"Cô bị cuốn vào một cơn khủng khoảng khổng lồ, cô như phát điên giết chết mười ba người còn lại, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô chạy xuống núi tuyết. Cô trở lại khu trại, nói với mọi người trong khu trại rằng tất cả đồng đội của cô đã chết trong trận tuyết lở. Cô nhìn thấy thi thể của bọn họ, bọn họ đã chết sạch, rồi lại hồi sinh một cách quỷ dị."


"Nhưng người ở khu trại không tin lời cô."


"Bởi vì mười ba người đồng đội vốn đã chết của cô... lại xuất hiện. Bọn họ nói, cô mới là người đã chết."


Người Linda run bần bật. |Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An|


Đôi mắt cô ta mở to, răng đánh lập cập, lạc giọng nói: "Bọn họ nói dối! Bọn họ mới là người chết... Bọn họ do chính tay tôi giết chết, bọn họ là quái vật!"


Lê Tiệm Xuyên yên lặng rủ mắt nhìn cô ta.


Linda có hơi mất kiểm soát.


Cô ta ôm lấy cổ như một con cá sắp chết ngạt, hít thở hổn hển, đôi mắt trợn tròn giăng đầy mạch máu nhìn Lê Tiệm Xuyên chòng chọc: "Giúp tôi tìm đáp án đi... Tôi sẽ giao dịch với anh."


"Cô biết tôi muốn nhờ cô làm gì ư?"


Lê Tiệm Xuyên có chút ngạc nhiên.


Linda cười đầy âm u: "Giết thêm một lần thôi mà."


Sau khi Lê Tiệm Xuyên nhìn Linda đơn độc cầm rìu rời đi, hắn không còn dám xem thường những NPC này nữa.


Hơn nữa, Ninh Chuẩn nói màn chơi này có ba thế lực, hắn láng máng cảm thấy một trong ba thế lực đó chính là những NPC này. Và trong những NPC này, hắn chọn Linda.


"Ngoài trừ cô, hãy giết sạch tất cả mười ba đội viên khác ở nơi này."


Hắn xác định nội dung giao dịch.


"Không thành vấn đề."


Linda đồng ý không chút do dự, trong mắt cất giấu vẻ điên cuồng đỏ tươi, "Chỉ cần anh giúp tôi tìm ra đáp án ai sống ai chết..."


Lê Tiệm Xuyên gật đầu, lại hỏi: "Cô có từng mất trí nhớ không?"


"Mất trí nhớ?" Do Not Re-Up | Vũ Lạc Trường An


Linda ngẩn ra, chau mày: "Tôi quên mất một đoạn ký ức. Có liên quan đến hoạt động leo núi ba năm trước. Nhưng tôi điều tra qua rồi, chỉ là ký ức râu ria mà thôi. Bác sĩ nói là do khi đó tôi bị kẹt trong núi tuyết quá lâu, nên trạng thái tinh thần có vấn đề, việc mất trí nhớ là rất bình thường."


Lê Tiệm Xuyên: "Còn một vấn đề nữa, mười bốn người các người gặp phải những chuyện kỳ lạ này trong quá trình leo núi, nhưng tại sao không chịu rời đi mà cứ leo lên leo xuống liên tục, cuối cùng bên nào cũng cho là mình đúng, không ai tin ai. Vậy mọi chuyện được giải quyết thế nào?"


Linda sửng sốt. 


"Vì sao không chịu rời đi... mọi chuyện được giải quyết..."


Cô ta mê man lặp đi lặp lại như một cuốn băng, vẻ mặt dần tối sầm: "Tôi không biết. Tôi không biết vì sao lúc đó chúng tôi không chọn rời đi, cũng không nhớ cuối cùng mọi chuyện được giải quyết như thế nào nữa."


Lê Tiệm Xuyên nhìn ra vẻ hoang mang trong mắt Linda không phải là giả vờ.


Hắn đoán được vài điều, thử hỏi: "Ai là người dẫn đội lúc đó của các người?"


Lần này Linda trả lời rất nhanh: "Là Hàn Thụ, anh Hàn... Đợi đã, tôi nhớ mang máng rằng lúc đó tranh chấp giữa tôi và mười ba người kia là do anh Hàn giải quyết. Anh ta cho chúng tôi một phương pháp, là một phương pháp rất tốt... Nhưng tôi quên mất rồi."


Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, "Khi nào anh mới đi tìm đáp án?"


Lê Tiệm Xuyên thấy phần cổ hơi nghiêng của Linda có dấu hiệu xuất hiện tròng mắt, liền nói: "Đi ngay đây."


Linda mỉm cười hài lòng.


Lê Tiệm Xuyên rời khỏi lều, nhìn Linda cầm rìu rời đi.


Linda cứ như mang theo ra-đa trên người, nhanh chóng tìm thấy những đồng đội kia. Nếu để cho Lê Tiệm Xuyên đi tìm thì e rằng phải mất một lúc.


Lê Tiệm Xuyên đi theo sau cô ta, nhìn cô ta giơ rìu, lần lượt băm vụn những người đang ngủ mơ. Ngoại trừ Lê Tiệm Xuyên, tất cả người chơi và đám người Trịnh Tường đang giết người cũng không thoát khỏi tay Linda. Thế nhưng, sau khi những người này bị giết chết, bọn họ sẽ nhanh chóng sống lại. Dẫu sao chỉ cần bọn họ bị giết một lần là Lê Tiệm Xuyên đã hoàn thành nhiệm vụ.


Trong quá trình này, Lê Tiệm Xuyên đã phát hiện ra dòng thời gian kỳ quặc của màn chơi này.


Chỉ cần bọn họ vừa xuất hiện ở tầng trong, bọn họ sẽ tự động thay thế bản thân giống y như đúc ở tầng trong, trở thành bản thân ở dòng thời gian này. Và một khi bọn họ rời khỏi tầng trong, bọn họ từng ở tầng trong lại xuất hiện, tái diễn các hoạt động mà bọn họ đã lưu lại tại dòng thời gian này.


Không hề làm lỡ thời gian.


Sau khi xác nhận Linda đã giết xong, Lê Tiệm Xuyên tự sát một lần, sau đó nhanh chóng chạy về cửa gỗ.


Và ở bên kia.


Tại thế giới tầng ngoài, Ninh Chuẩn đã xác nhận câu trả lời cho lớp câu đố thứ hai từ trong miệng của Hàn Thụ.


"Trường Sinh, giữ thời gian chân không của anh cho tốt vào."


Ninh Chuẩn nheo mắt, "Tới lúc về nhà rồi."


Hết chương 36

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play