*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một cây đèn dã ngoại được đặt ở trung tâm lều trại, đè lên một bản đồ có nét vẽ mơ hồ.

Ngoài lều gió lạnh gào thét, thổi tới làm cho lều vải có chút biến dạng. Trong lều nhiệt độ rất thấp, thỉnh thoảng có luồng gió lạnh từ khe hở lều vải chui vào, người bị thổi trúng toàn thân rét lạnh.

Sau khi ý thức của Lê Tiệm Xuyên trở lại, không dám làm bừa, mà là cẩn thận đánh giá xung quanh.

Đây là một lều vải to lớn rắn chắc.

Bên trong lều vải chồng chất một vài công cụ leo núi, khu vực đèn dã ngoại chiếu sáng bao gồm cả hắn là có tổng cộng bảy người, đều mặc áo choàng đen kín mít, không khác biệt với vòng trước lắm.

Lê Tiệm Xuyên chú ý tới tư thế của sáu người khác, cũng đang phòng bị quan sát xung quanh, không ai hành động thiếu suy nghĩ, hay phản ứng quá độ.

Xem ra lúc này đây, có lẽ không có người chơi mới.

“Mọi người đã đến đông đủ rồi sao?”

Lều vải bỗng nhiên bị kéo ra, một người có thân hình cao lớn, là người châu Á ăn mặc kín mít đi tới, quơ quơ đèn pin trong tay.

Gió lạnh bên ngoài cũng theo hắn ùa vào, âm thanh vù vù chợt lớn, tựa như mang theo dao băng hung hăng cạo róc trên da mặt người chơi.

Mấy người mặc áo choàng bị gió thổi lạnh tới run rẩy.

“Ngồi, đều ngồi xuống đi.”

Người đàn ông châu Á tắt đèn pin chói mắt, ngồi xuống bên cạnh đèn dã ngoại.

Chung quanh đèn và bản đồ còn có bảy tấm đệm màu đỏ sậm, chia ra tại bên chân của bảy người chơi.

Bảy người đều không do dự, khoanh chân ngồi xuống vị trí của mình, theo Lê Tiệm Xuyên quan sát, dựa theo chiều thuận kim đồng hồ, hắn là số 5.

“Tôi tên là Hàn Thụ, các cậu có thể gọi tôi là Hàn ca.”

Người đàn ông châu Á phân phát lương khô trong tay chia cho bảy người, nói: “Hôm nay, đợt huấn luyện thích ứng của các cậu đã kết thúc, ngày mai sẽ chính thức an bài hoạt động leo núi. Tôi là người dẫn đội trong thời gian kế tiếp của các cậu. Leo lên núi tuyết cao nhất cũng không phải chuyện đùa, ăn uống xong xuôi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt một chút.”

Bảy người chơi cầm thức ăn, không ai lên tiếng.

Lê Tiệm Xuyên dùng khóe mắt quét hai bên trái phải vài lần, không xác định ai là Ninh Chuẩn.

Hàn Thụ rót cho mình một ly ca cao nóng từ bình giữ nhiệt, đối với sự trầm mặc trước mắt nhìn như không thấy, nói tiếp: “Ở đây có hai ngọn núi tuyết, Nam Sơn và Bắc Sơn. Trừ các cậu ra, còn có bảy đội viên mới vừa chấm dứt huấn luyện, ngày mai sẽ leo núi cùng các cậu.”

“Sáng mai 8 giờ, đến bãi đất trống ngoài lều rút thăm, ngẫu nhiên chia thành hai đội Nam Bắc. Đội Nam leo lên Nam Sơn, đội Bắc leo lên Bắc Sơn. Leo núi tuyết thế nhưng không dễ, ít nhất phải mất hai ngày, cho nên buổi tối ngày mai các cậu không cần phải trở về ăn tối.”

Nói xong, Hàn Thụ uống một ngụm lớn ca cao nóng, hơi nước mờ mịt trước mắt.

Lê Tiệm Xuyên cắn lạp xưởng hun khói, trong lòng đã có khái niệm tương đối về vòng chơi này.

Bọn họ đều là đội viên leo núi, hơn nữa ngày mai còn cùng bảy người khác phân đội lẫn lộn, leo hai ngọn núi tuyết khác nhau. Hơn nữa dựa theo ý Hàn Thụ, đêm mai sẽ không có bữa tối. Này cũng thuyết minh một điều, bữa tối Pandora thật sự không nhất định mỗi đêm đều phải có.

Hàn Thụ có chút lười biếng mà bưng cái ly, ý tứ không muốn nói chuyện.

Lúc này, số 3 đối diện với Lê Tiệm Xuyên chợt mở miệng: “Hàn ca, anh có chuyện gì cần chúng tôi hỗ trợ không?”

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn số 3.

Ý đồ rất rõ ràng, là đang hỏi NPC câu đố. Trước đây Ninh Chuẩn từng giải thích cho hắn, nói rằng, mỗi vòng chơi câu đố đều sẽ do NPC ám chỉ cho người chơi.

Đương nhiên, cũng không loại trừ NPC nói dối như Nam tước Harry. Nhưng tóm lại đều xem như là manh mối.

Hàn Thụ lại lắc đầu: “Tôi thì có gì cần các cậu hỗ trợ chứ?”

Hắn nghĩ nghĩ, lại thay đổi dáng ngồi, “Ngược lại là lời này của cậu, làm tôi nhớ tới, còn có vài việc phải dặn dò với các cậu.”

Bảy người đều ngẩng đầu.

Hàn Thụ nói: “Thời điểm lên núi phải nhớ rõ, không được nói chuyện lớn tiếng, sau 12 giờ đêm không nên đi ra ngoài. Nếu như gặp phải tuyết lở, phải nhanh chóng rút về nơi đóng trại, tóm lại, nhất thiết phải sống sót trở về.”

Số 2 hỏi: “Hai ngọn núi này thường xuyên xảy ra tuyết lở sao?”

Hàn Thụ gật đầu, lại cường điệu mà gằn từng chữ: “Nhất thiết phải sống, sót, trở, về!”

Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn có chút kỳ quái, gắt gao nhìn chằm chằm vào số 2, làm lòng người sợ hãi.

“Được rồi, các cậu ăn tiếp đi, tôi ra ngoài nhìn xem.”

Hàn Thụ thu hồi ánh mắt, khôi phục lại bộ dáng ban đầu, cầm đèn pin lên, uống thêm một ngụm ca cao, rồi đi ra lều vải.

Lê Tiệm Xuyên nhân cơ hội quan sát, bên ngoài lều một mảnh đen kịt duỗi tay không thấy năm ngón, rất mù mịt, nhìn không thấy cảnh vật khác.

Hàn Thụ cho gợi ý hơi mơ hồ.

Hơn nữa hắn nhấn mạnh cái câu ‘Còn sống trở về ’ hai lần, ngữ điệu rất cổ quái.

Bên trong lều vải rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhai nuốt rất nhỏ.

Lê Tiệm Xuyên nhai hết đồ ăn trong tay, sau đó định uống một ly nước ấm, lại thấy bên cạnh cái ly có một thẻ bài lật úp.

Hắn nhìn lướt qua, trong sáu người chơi khác chỉ có số 2 và số 3 đã lật thẻ bài, những người còn lại đều không động đến. Nói cách khác, hiện tại trên bàn ăn, chỉ có số 2 và số 3 đã bị quy tắc trói buộc.

Sau khi từ trò chơi trở về hiện thực, Ninh Chuẩn có phổ cập cho hắn về kiến thức liên quan đến quy tắc. Thật ra trong vòng đầu tiên, lúc Lê Tiệm Xuyên nói với Ninh Chuẩn rằng quy tắc của hắn là không thể nói chuyện, thì Ninh Chuẩn đã đoán được quy tắc của hắn có liên quan tới việc nói dối.

Bởi vì quy tắc trong trò chơi Ma Hộp sẽ không hoàn toàn cấm một khả năng nào đó của người chơi.

Ví dụ như Ninh Chuẩn, cũng không phải không thể đi đường, mà là chỉ có thể đi vào ban đêm.

Nói như vậy, quy tắc của người chơi quả thật có chút khó đoán. Trừ phi tiếp xúc tương đối nhiều, năng lực quan sát nhạy bén.

Nhưng nhìn thấu quy tắc của người chơi khác, mang đến chỗ tốt rất lớn, có thể thúc đẩy tiến hóa năng lực đặc thù.

Nếu như không nhìn thấu quy tắc kia của Annna, thì lần đầu tiên thông qua trò chơi, năng lực đặc thù của Lê Tiệm Xuyên sẽ không tiến hóa thành ‘Đánh tráo’ mạnh như vậy.

Lê Tiệm Xuyên duỗi tay cầm thẻ bài.

Máu tươi trải khắp chỗ trống trên lá bài.

Ở giữa thẻ bài hiện lên một hàng chữ bằng máu: ‘Mỗi đêm từ 12 giờ đến 1 giờ, phải nhắm mắt một tiếng.’

Lê Tiệm Xuyên xem xong, chữ bằng máu tự động biến mất.

Hắn cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới là quy tắc như thế này.

Chợt nhìn thì thấy quy tắc đó thật sự không có tác dụng gì. Dù sao người bình thường từ 12h đến 1h đêm khẳng định đều đang ngủ, sao có thể mở mắt.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên không quên câu nói kia của Hàn Thụ ‘Sau 12 giờ khuya không nên đi ra ngoài’. Ý của câu này là, khoảng thời gian ấy rất có thể sẽ phát sinh cái gì đó.

Nếu như gặp nguy hiểm đột ngột, nhắm hai mắt chính là tìm đường chết.

Bữa tối đầu tiên vẫn tràn ngập cảnh giác và trầm mặc như cũ, đang ngồi ở đây đều là người chơi có kinh nghiệm, không ai lộ ra sơ hở nào.

Mọi người im lặng ăn uống xong xuôi, đồng hồ điện tử bên trong lều vải cũng đã điểm tới 9 giờ.

Lê Tiệm Xuyên bị một cỗ lực lượng vô hình kéo lấy, trước mắt biến thành màu đen tĩnh mịch.

Với thị lực ban đêm của hắn, loại bóng tối này chỉ là thùng rỗng kêu to.

Hắn cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện lúc này mình đang nằm cuộn trong túi ngủ.

Túi ngủ này đặt ở trong lều vải rất nhỏ, chỉ mới chứa túi ngủ và ba lô leo núi cao cỡ nửa người một cái, liền không có nơi để chân rồi.

Lê Tiệm Xuyên chui ra khỏi túi ngủ, vóc dáng cao 1m8 đứng không thẳng người được.

Hắn kiểm tra lều trại rồi tới công cụ leo núi và túi ngủ, đồng thời lôi tất cả đồ vật bên trong ba lô leo núi ra kiểm tra một lần.

Đều là một chút thức ăn, và một ít dược phẩm. Mặt khác còn có sổ tay dạy cách leo núi an toàn, cùng tạp chí địa lý.

Sổ tay an toàn còn rất mới, cơ bản chưa từng lật qua, in ở bên trên chính là tên công ty thám hiểm leo núi Nam Bắc.

Tạp chí địa lý thì đều là giới thiệu những vận động cực hạn, bên trong có một tờ được gấp làm dấu, nội dung nhắc tới chính là hoạt động leo núi tuyết Nam Bắc lần này của bọn Lê Tiệm Xuyên.

Gần mười năm nay, vô số đội leo núi khiêu chiến núi tuyết Nam Bắc, nhưng đều không có ngoại lệ, chỉ có kết cục mất tích hoặc tử vong…’

Lê Tiệm Xuyên xem hết nội dung trang này, sau đó buông tạp chí, mở ví tiền và điện thoại ra.

Trong ví tiền có rất nhiều thẻ tín dụng màu vàng, thân phận này hiển nhiên là một kẻ có tiền.

Nhìn chứng minh thư, gương mặt có vài phần tương tự với Lê Tiệm Xuyên, chỉ là sườn mặt thiếu đi nét dã tính lạnh lùng, nhiều hơn khí chất phong lưu bất kham quần là áo lượt. Tên gọi là Lương Xuyên.

Mà từ tin tức trong điện thoại cũng cho thấy, thân phận này của Lê Tiệm Xuyên đúng là một tên rảnh rỗi đến đau trứng, một phú nhị đại muốn đi tìm sự kích kích.

Phú nhị đại Lương Xuyên thật ra không có kinh nghiệm leo núi, nhưng được cái nhều tiền, nên liền thông qua công ty thám hiểm leo núi Nam Bắc, tham gia chinh phục núi tuyết Nam Bắc lần này.

Ở đây điện thoại không có tín hiệu, Lê Tiệm Xuyên lướt một lúc liền buông xuống.

Thông qua những thứ bên trong, đại khái hắn đã xác định được tính cách và hành vi đặc trưng của Lương Xuyên. Tuy rằng trong đội chắc sẽ không có ai quen với Lương Xuyên, nhưng biết một chút, phòng ngừa vạn nhất.

Kiểm tra xong, Lê Tiệm Xuyên mặc quần áo tử tế, đi ra lều vải.

Nơi đóng trại này diện tích rất lớn.

Đại khái nằm ở sườn núi khuất gió, ở giữa là lều lớn, vây quanh là mười cái lều nhỏ, nằm tương đối gần nhau.

Trên bầu trời ánh trăng rất mờ nhạt, bị mây dày che khuất.

Xa xa núi non trùng điệp, mơ hồ có thể phân biệt được hai ngọn núi cao nhất trong đó, phân ra hai bên sườn cắm trại, hình dạng giống nhau như đúc, có lẽ đó là núi tuyết Nam Bắc.

Khí lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng tràn tới, tiếng gió vù vù điếc tai.

Mặt đất dưới chân rất rắn chắc, bên trên phủ một tầng băng tuyết xám xịt. Ngẫu nhiên có vài chỏm đất đỏ lộ ra bên ngoài, tựa như vết thương loang lổ trên nền tuyết trắng mênh mông.

Lê Tiệm Xuyên không mở đèn, không muốn làm cho người chơi khác chú ý.

Hắn đưa mắt quán sát xung quanh, nhìn thấy có mấy lều trại sáng đèn, cũng có bóng người đi đi lại lại, nhưng Lê Tiệm Xuyên cố ý cúi thấp thân thể, không muốn bị chú ý.

Ở bên ngoài quan sát một lúc, không phát hiện gì nhiều, Lê Tiệm Xuyên liền chui về lều trại của mình.

Nằm ở trong túi ngủ không bao lâu, bên ngoài liền xuất hiện một thân ảnh cao gầy.

“Ca ca.”

Lê Tiệm Xuyên cả người run lên, không biết là bởi vì lạnh, hay là vì buồn nôn.

Hắn kéo khóa lều vải, liếc một cái liền thấy cặp mắt đào hoa dễ phân biệt kia.

Lần này là Ninh Chuẩn từ cao biến thấp, dáng người cũng gầy hơn một chút, dù mặc trang phục giữ ấm dày dặn, nhưng vẫn làm cho người ta nhìn thấy được hình dáng gầy còm bên trong của y.

Y tiến vào, tháo mũ, lộ ra mái tóc xoăn tự nhiên, cùng một gương mặt trái xoan không chút huyết sắc, nhìn thì tối đa chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Trách không được tiếng ‘Ca ca’ vừa nãy nghe non nớt như vậy.

“Chui vào đi.”

Lê Tiệm Xuyên kéo túi ngủ ra.

Ninh Chuẩn cũng không khách sáo, nhanh chóng cởi quần áo liền chui vào.

Túi ngủ không tính là nhỏ, Lê Tiệm Xuyên nhìn y bị lạnh đến run, cũng chen chúc lách vô, chặt chẽ ôm người vào trong ngực.

Mặc dù ở khu vực cao hàn như vậy, nhưng cơ địa của hắn cũng khác với người thường, tựa như cái bếp lò, không đầy một lát đã ủ Ninh Chuẩn tới ấm áp.

Lê Tiệm Xuyên nói thân phận của hắn cho Ninh Chuẩn.

Ninh Chuẩn ‘Ừm’ một tiếng, dán ở bên tai Lê Tiệm Xuyên khẽ nói, “Tôi là người ngồi cạnh bên trái của anh, phía sau lều anh là Tạ Trường Sinh.

Trước đó tôi đã đi tới chỗ cậu ta. Thân phận của cậu ta là một người thích leo núi, từng có không ít kinh nghiệm. Anh trai của cậu ta cũng giống như vậy, nhưng một năm trước leo núi Nam Bắc đã mất tích.”

“Thân phận lần này của tôi là một thiếu niên có vấn đề về tâm lý, tới nơi này đại khái là muốn tự sát…”

Lê Tiệm Xuyên: “…”

Hắn thật sự không nhịn được, vô lực nói: “Thân phận của cậu không có lúc nào bình thường sao?”

Ninh Chuẩn cười cười, hai má cọ cọ lên cái cổ ấm áp của Lê Tiệm Xuyên, đôi tay lần vào trong quần áo, quấn lên eo của hắn.

Lê tiệm Xuyên bị lạnh đến cơ bụng căng chặt, đem người ôm sát một chút, đè đôi tay kia lại: “Đừng có quậy.”

Thật ra chen chúc trong túi ngủ, muốn xoay người đều không được, càng miễn bàn tới việc dạy dỗ Ninh Chuẩn.

Nhưng có lẽ là do cơ thể thu nhỏ, Ninh Chuẩn chớp chớp mắt, có chút bướng bỉnh mà gãi gãi lên cơ bụng của Lê Tiệm Xuyên, nhẹ nhàng gặm cắn cái cằm râu ria của hắn, giọng nói trầm thấp của thanh niên xen lẫn chất giọng trong trẻo du dương của thiếu niên vang lên, có điểm giày vò người khác: “Tôi lạnh…”

Tay của y giãy dụa bên trong quần áo của Lê Tiệm Xuyên.

“Có thể chui vào không?” Ninh Chuẩn nhỏ giọng hỏi, “Người của anh rất nóng, làm tôi ấm áp.”

Cơ thể thiếu niên của Ninh Chuẩn yếu ớt không che giấu được, phảng phất nếu như không đồng ý sẽ càng quấn người.

Lê Tiệm Xuyên cũng nhìn ra được Ninh Chuẩn là lạnh thật, bờ môi trắng bệch, vừa thấy liền biết yếu, không biết bộ dạng này ngày mai làm sao leo núi, thật đúng là hành vi tự sát.

Hắn nhìn đôi mắt đào hoa nửa khép nửa mở.

Hàng mi dài thẳng tắp, trên gò má tái nhợt của Ninh Chuẩn để lại hai cái bóng hình cung, lại làm cho y lộ ra vài phần ốm yếu.

Lê tiệm Xuyên nhìn Ninh Chuẩn chỉ còn mặc đồ lót giữ ấm, sau đó kéo áo của mình lên, kêu Ninh Chuẩn chui vào, dán chặt lên một thân cơ bắp rắn chắc của hắn.

“Ấm quá…”

Hai cánh tay của Ninh Chuẩn quấn lên người Lê Tiệm Xuyên, thoải mái mà thở dài một tiếng.

Lê Tiệm Xuyên vốn dĩ cho rằng tư thế này sẽ có chút bất tiện, dù sao quần áo trên người hắn cũng không dài không rộng. Nhưng không nghĩ tới thân thể này của Ninh Chuẩn quả thật là quá gầy yếu, nhỏ con như vậy, đáng thương mà chui vào, vòng eo chỉ cần một tay của Lê Tiệm Xuyên là nắm hết, so với Ninh tiến sĩ trong hiện thực còn gầy hơn.

“Ngày mai lên núi, chú ý thân thể một chút.”

Biết rõ Ninh Chuẩn có chừng mực, nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn không nhịn được mà nói một câu.

Phân đội là rút thăm, có khả năng bọn họ sẽ không cùng một đội, đến lúc đó thân thể này của Ninh Chuẩn, chỉ sợ đi không bao lâu liền không chịu được.

“Ừm. Yên tâm.”

Ninh Chuẩn buồn ngủ, mơ màng trả lời, còn nói: “Vòng chơi này có điểm kì lạ. Bình thường mỗi vòng chơi đều sẽ có ít nhất một người chơi mới, mà hiện tại không có người chơi mới, có khả năng lớn là độ khó đã tăng lên… Người chơi mới tiến vào hẳn sẽ phải chết. Hơn nữa đêm mai không có bữa tối Pandora… Cũng rất cổ quái.”

“Cẩn thận một chút.”

Lê Tiệm Xuyên đáp lời, kéo chặt túi ngủ.

Đêm khuya rét lạnh đến cực điểm, hai người ôm nhau thật chặt, rất nhanh đã thiếp đi.

Ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên, lúc tỉnh lại nhìn thấy tư thế ngủ giống như hai đứa trẻ sinh đôi này của bọn họ trực tiếp làm cho Lê Tiệm Xuyên sững sờ.

Hắn cảm giác thật sự là mình có chút bị ma ám— nửa đêm bị Ninh Chuẩn thổi gió hai cái, liền đầu óc choáng váng mà đem người nhét vào trong quần áo của mình, cái này cũng không phải là chuyện mà thẳng nam nên làm.

Đem người kéo ra đánh thức, hai người thu thập đơn giản xong xuôi, đi ra lều vải.

Buổi sáng 6 giờ.

Ánh mặt trời màu cam hồng từ trong núi tuyết và biển mây chậm rãi nhô lên, hào quang đỏ thẫm, lượn lờ mỹ lệ, là thịnh cảnh thiên nhiên hiếm thấy.

Hai ngọn núi tuyết Nam Bắc cùng tất cả các ngọn núi lớn nhỏ đều bị phủ tầng tầng lớp lớp băng tuyết, phản xạ ra ánh hào quang rực rỡ, chiếu sáng cả dãy núi, mênh mông tráng lệ.

Trong khu cắm trại có người đang nấu tuyết làm bữa sáng, xem cách ăn mặc thống nhất, hẳn là người của công ty thám hiểm leo núi Nam Bắc.

Thời gian còn sớm, nhưng những lều vải khác cũng có vài người lục tục tỉnh giấc, chào hỏi lẫn nhau.

Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy lều vải màu đỏ phía sau có một thanh niên nước da ngăm đen mặt mày rất giống Tạ Trường Sinh đi ra, người thanh niên phát hiện ra bọn họ, cũng giống như những người khác khẽ gật đầu, mà không có đi tới.

Xem bộ dáng là đã được Ninh Chuẩn ám chỉ rồi.

Ăn xong bữa sáng đơn giản.

Chờ đến 8 giờ, tất cả mọi người đều tập trung lại trên bãi đất trống ở giữa khu cắm trại.

Ngoại trừ người của công ty leo núi, cùng người dẫn đội, thì tổng cộng có mười bốn người khác, đúng với con số mà Hàn Thụ nói hồi tối hôm qua.

Hàn Thụ cầm một cái thùng nhựa, kêu mọi người, “Tới rút thăm.”

Hắn chỉ qua hai bên, “Rút được đội Nam thì đứng ở bên này, rút được đội Bắc thì đứng ở bên kia. Rút thăm xong, trước 9 giờ, mọi người phải rời khỏi khu cắm trại, tranh thủ thời gian lên đường.”

Không có người nào do dự, mọi người lần lượt rút thăm, phân ra đứng hai bên.

Đến lượt Lê Tiệm Xuyên, hắn rút được đội Bắc.

Nhưng Ninh Chuẩn và Tạ Trường Sinh đều là đội Nam. Điều này có nghĩa là trong lát nữa mỗi người sẽ đi mỗi ngả. Chiến đấu một mình, cũng không phải chuyện tốt gì. Hơn nữa cái thân thể yếu ớt kia của Ninh Chuẩn, quả thực làm cho người ta lo lắng.

Hắn và Ninh Chuẩn nhìn nhau một cái, lại rất nhanh di chuyển tầm mắt.

Một giờ thu dọn đồ đạc kết thúc, cõng ba lô leo núi trên lưng, Lê Tiệm Xuyên tụ hợp cùng sáu người khác.

Tuy Hàn Thụ nói mình là người dẫn đội, nhưng sẽ không đi theo bọn họ lên núi. Chuyến leo núi này, mỗi đội đều chỉ có bảy người, không có ai dẫn đầu, chỉ có một tấm bản đồ nét vẽ rất mơ hồ.

Trước 9 giờ sáng, hai đội ngũ một Nam một Bắc rời khỏi nơi cắm trại, xuất phát lên hai núi tuyết khác nhau.
* Đèn dã ngoại: có nhiều loại đèn dã ngoại lắm….



Đèn led)



Đèn Măng xông)
Hết chương 20

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play