Trước yêu cầu của Thompson, nhân viên phục vụ ngập ngừng và không giấu diếm nói: “Phu nhân Carol ở khoang số 7 không muốn bị quấy rầy nữa.”

Một cảm xúc kỳ lạ thoáng qua trong mắt Thompson, ông ta dùng giọng trầm nói, “Chuyển lời đến phu nhân Carol là cảnh sát thành phố Catlance đến để điều tra theo thông lệ, mong bà ấy hãy hợp tác.”

“Được, trưởng tàu.”

Nhân viên phục vụ cũng không từ chối nữa, xoay người rời khỏi toa ăn.

Khi hai người kia đang nói chuyện, Lê Tiệm Xuyên giả vờ tò mò nhìn viên cảnh sát ở phía sau Thompson.

Ba cảnh sát này gồm hai nam và một nữ, bên dưới áo khoác là cảnh phục, không nhìn thấy quân hàm.

Hai trong số nam cảnh sát có vóc dáng vạm vỡ, một người trông lớn tuổi hơn, khoảng chừng bốn mươi, khuôn mặt nghiêm nghị, mày chau chặt. Người còn lại khoảng chừng hai mươi, mặt to và có chút khổ não.

Nữ cảnh sát đi theo sau hai người cũng còn trẻ, đeo kính cận, sở hữu nhiệt huyết thanh niên hừng hực.

Cùng lúc Lê Tiệm Xuyên quan sát họ, họ cũng chú ý tới Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đang dùng bữa trong toa ăn.

“Ba vị cảnh sát, đây là ngài Berlick, hành khách ở khoang số 6, còn đây là cậu Loewe ở khoang số 8.” Trưởng tàu Thompson giới thiệu, “Ngài Berlick, cậu Loewe, ba vị này là cảnh sát Gucci, cảnh sát Tom và cảnh sát Fina.”

Lời giới thiệu của Thompson không quá chính thức nhưng rõ ràng là số ít người trong toa ăn không bận tâm.

“Ngài Berlick…”

Ánh mắt của viên cảnh sát lớn tuổi Gucci hơi thay đổi, đường nhìn sắc bén rơi vào người Lê Tiệm Xuyên. “Trưởng tàu nói ngài nghi ngờ đã có một vụ án mạng xảy ra trên Silence nên đã nhờ tới cảnh sát.”

Lê Tiệm Xuyên vẫn không rõ tại sao chuyện báo với cảnh sát về cái chết của Fernan ngày hôm qua lại bị lãng quên và bóp méo như thế này, cho nên hắn muốn nhìn thấy một chút đáp án từ sự tra hỏi của Gucci, bèn gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đã nghe thấy một vài tiếng động kỳ lạ.”

Gucci hỏi: “Tiếng động gì?”

“Hình như là tiếng chó sủa.” Lê Tiệm Xuyên do dự.

Gucci không chất vấn việc Lê Tiệm Xuyên gọi cảnh sát tới chỉ vì một tiếng chó sủa nhưng lông mày càng nhíu chặt hơn.

Khi Lê Tiệm Xuyên trả lời tiếng chó sủa, khóe mắt hắn chú ý đến biểu mặt của Thompson có vẻ cứng đờ trong giây lát.

Gucci lại hỏi: “Ngài còn nhìn thấy máu tươi ở lối đi của toa hạng nhất, đúng chứ? Vị trí chính xác là ở đâu?”

Lê Tiệm Xuyên rất bình tĩnh: “Tôi không chắc về điều này cho lắm, thưa ngài cảnh sát. Trí nhớ của tôi không được tốt nên tôi không muốn đưa ra câu trả lời có lệ cho câu hỏi của ngài. Ngài có thể hỏi những hành khách khác hoặc nhân viên của toa hạng nhất.”

Gucci muốn hỏi thêm gì đó, nhưng lúc này, trên lối đi của toa hạng hai truyền đến tiếng bước chân.

Từng hành khách trên toa hạng nhất và hạng hai lần lượt bước vào toa ăn uống.

Lê Tiệm Xuyên lợi dụng nhóm hành khách đang đi vào, đứng dậy đổi vị trí, từ ngồi đối diện với Ninh Chuẩn sang ngồi bên cạnh cậu.

Vừa ngồi xuống, ngón tay mát lạnh như ngọc bích của Ninh Chuẩn từ dưới gầm bàn dò tới, vô tình xẹt qua chỗ bên dưới dây nịt của Lê Tiệm Xuyên rồi nhẹ nhàng rơi xuống, đáp lên đùi Lê Tiệm Xuyên.

Ấn đường Lê Tiệm Xuyên giật giật, đè lại bàn tay quấy phá tận dụng mọi cơ hội kia, bàn tay tạo thành lồng, giam lại nó bên trong.

Hắn sang đây ngồi là để dùng mật mã lén trao đổi với Ninh Chuẩn, chứ không phải sang để yêu đương vụng trộm.

Tay Ninh Chuẩn bị quản thúc cũng chịu đàng hoàng lại.

Lê Tiệm Xuyên thấy tiến sĩ Ninh ngoan ngoãn như vậy thì có hơi ngạc nhiên, ngờ rằng tối hôm qua cậu bị thương và mệt mỏi thật nên thả lỏng bàn tay một chút, xoa bóp tay cho cậu.

Chút xao động dưới bàn của hai người không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.

Smith là người đến đầu tiên, đang chào hỏi Thompson và ba viên cảnh sát, thỉnh thoảng lại đẩy kính mắt, dáng vẻ tươi cười của thầy ta rất dịu dàng và đầy kính nể.

Vivien Leigh là người thứ hai đi vào, chọn một vị trí chính giữa rồi ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn viên cảnh sát.

Người phụ nữ béo theo sát phía sau vừa có chút quen thuộc vừa có chút xa lạ.

Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người phụ nữ béo này chắc là một trong hai hành khách còn lại của toa hạng hai, hình như tên là Penny Carlett. Vào đêm diễn ra trò chơi đổi đầu, Penny đã nói ra chuyện hướng dẫn đi tàu, sau lại sợ hãi ngất xỉu khi trò chơi đổi đầu vừa mới bắt đầu nên may mắn sống sót cho đến bình minh.

Sau đêm đó, Lê Tiệm Xuyên gần như không gặp lại người phụ nữ này lần nào nữa.

Nghĩ đến đây, Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn bàn tay, bàn chân và khuôn mặt của phu nhân Penny.

Cuối cùng, Wood và phu nhân Carol ôm Marcus trong tay lững thững đến muộn, bọn họ không có ý chào hỏi ai, chọn đại một chỗ rồi ngồi xuống.

Phu nhân Carol vẫn còn sống sờ sờ, có vẻ như cơn mê man và vụ mổ bụng đêm qua chỉ là ảo giác.

Tâm trạng của bà ta căng thẳng hơn ngày hôm qua, cả người giống như một con chim sợ cành cong, sự cảnh giác vốn có trong mắt đã trở thành điên cuồng đè nén, trong sâu thẳm của sự điên cuồng này là tuyệt vọng và bất lực sâu nặng.

Bà ta ôm chặt lấy Marcus.

Marcus bất động, trên người độn quần áo dày cộm nhưng trông còn gầy hơn.

Trên cổ quấn chiếc khăn sẫm màu che kín cả cổ và nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt trũng sâu, nhìn thẳng vào khoảng không.

Nhìn thấy bóng dáng của cảnh sát, phu nhân Carol rõ ràng sợ bắn người, cảm kích liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên, sau đó cúi đầu xuống.

Ánh mắt này khiến cho Lê Tiệm Xuyên cảm thấy kỳ quái.

Wood làm ngơ trước cảnh sát trong toa ăn cứ như thể ông ta không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Mặt mũi đỏ bừng, tay cầm tăm, còn đang ợ hơi, rõ ràng là vừa mới ăn no, thân hình cao lớn ngồi vào ghế tựa làm phát ra tiếng kẽo kẹt. Ông ta ngồi đối diện với phu nhân Carol và Marcus. Dưới cái bóng của cơ thể ông ta, Lê Tiệm Xuyên để ý thấy bàn tay của Marcus đang nhẹ nhàng túm lấy cánh tay của phu nhân Carol.

Mà phu nhân Carol như thở phào nhẹ nhõm, tấm lưng căng cứng của bà ta hơi buông lỏng.

Thông qua biểu hiện của những người này, Lê Tiệm Xuyên như đã mơ hồ nắm được sợi dây mấu chốt nhất, trong đầu hắn có vô số mảnh vụn hỗn loạn rải rác, lúc này chỉ còn lại bước luồn kim cuối cùng.

Hắn nhìn mọi người trong toa ăn uống, chợt nhớ đến “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông” của Agatha.

Nhưng hắn biết rất rõ không phải như vậy.

Sau khi tất cả hành khách đến đầy đủ, trưởng tàu Thompson đứng ở cuối toa ăn uống và nhanh chóng tóm tắt kể lại câu chuyện: “Vào đêm hôm trước, ngài Berlick có nghe thấy tiếng chó sủa kỳ lạ, đồng thời còn nhìn thấy máu trên lối đi của toa hạng nhất. Ngài ấy nghi ngờ có án mạng xảy ra trên tàu của chúng ta. Để điều tra vụ việc này, ba viên cảnh sát đến từ thành phố Catlance đã lên tàu của chúng ta.”

Gucci nói: “Tôi muốn hỏi các vị một vài câu hỏi.”

Gucci nhìn quanh toa ăn, thu thập ánh mắt của mọi người rồi nói: “Ngoài ngài Berlick ra, còn ai nghe thấy tiếng chó sủa hay tiếng động gì kỳ lạ không?”

Trong toa ăn im lìm, không một ai trả lời.

“Được rồi.”

Gương mặt của Gucci lộ ra một chút bất đắc dĩ, “Vậy thì có ai nhìn thấy vết máu trên lối đi của toa hạng nhất không?”

Vẫn không có ai trả lời.

Lúc này, nữ cảnh sát Fina để cuốn sổ trên tay xuống, đột nhiên nói: “Toa hạng nhất hẳn là có nhân viên trực đêm, khi đó người nhân viên kia đang ở đâu?”

Nhân viên đoàn tàu Doray không có mặt trong toa ăn.

Thompson cởi mũ xuống, giải thích: “Không nhìn thấy cậu ta cả, trong ca trực đêm, nhân viên của toa hạng nhất sẽ thỉnh thoảng rời vị trí một lúc để rót một cốc nước nóng, hoặc đi vệ sinh.”

Fina muốn nói thêm điều gì đó nhưng nam cảnh sát Tom trẻ tuổi bên cạnh đã giữ vai Fian lại, Fina cau mày khép miệng lại, tiếp tục cúi đầu ghi chép.

Một nụ cười nở trên khuôn mặt khắc khổ của Tom, hắn ta nhìn Lê Tiệm Xuyên với một chút nghi ngờ: “Ngài Berlick, trưởng tàu Thompson đã xác nhận với chúng tôi rằng từ lúc tàu Silence khởi hành cho đến nay, không có hành khách nào trên tàu vô cớ biến mất, cho nên tại sao ngài lại nghi ngờ đã có một vụ án mạng xảy ra?”

Không hiểu sao Lê Tiệm Xuyên nhận ra được một chút xoi mói ác ý như rắn độc từ trong nụ cười của Tom, trong câu hỏi này như mang theo ý cảnh cáo.

Hắn giả vờ như không nhìn thấy, bình tĩnh nói: “Bất cứ người bình thường nào nhìn thấy vết máu bất ngờ xuất hiện đều sẽ nghĩ đến án mạng. Tôi chỉ đưa ra nghi ngờ của tôi thôi, sĩ quan Tom.”

Tom thôi cười: “Sự nghi ngờ của ngài có thể là vô lý.”

Lê Tiệm Xuyên nhướng mày, không bình luận.

“Đây là cậu Loewe nhỉ? Trưởng tàu có giới thiệu qua cậu là một quý tộc.”

Tom liếc nhìn Ninh Chuẩn, kế đó tự nhiên đi ngang qua chỗ hai người rối ngồi xuống, hỏi một câu có phần không liên quan: “Nghe nói hành khách ở hai toa này đều trở về từ chiến trường, nếu tiện thì hai vị có thể nói về kinh nghiệm của mình trên chiến trường không?”

“Đó không phải là chuyện đáng để hồi tưởng.” Ninh Chuẩn trả lời, giữ nguyên thái độ thờ ơ nói.

Cậu có lá thư của Loewe nên cũng biết chút kinh nghiệm chiến trường của Loewe, nói bừa với Tom vẫn không thành vấn đề.

Tranh thủ bên này đang nói chuyện với nhau, Gucci đã dẫn theo Fina, bắt đầu tra hỏi từng hành khách một.

Lê Tiệm Xuyên một công hai việc, thu hết những cuộc trò chuyện đó vào trong tai.

Những câu hỏi của Gucci đơn giản, tập trung vào danh tính, lý do và mục đích chuyến đi của từng người, nhưng lại lướt qua trải nghiệm của họ trên tàu, như thể không có ý định đào sâu về nó.

Tất nhiên, câu trả lời của hành khách cũng khá chiếu lệ.

Wood không hợp tác, Vivien Leigh nhát gan, lí nhí trả lời giống như một tuýp kem đánh răng rỗng, bóp thế nào cũng không ra.

Khi đến lượt phu nhân Carol và Marcus, phu nhân Carol liên tục bị phân tâm trong cuộc thẩm vấn của Gucci, như thể lo lắng đến mức có thể nhảy dựng lên bất cứ lúc nào.

Nữ cảnh sát Fina nhìn thoáng qua Marcus, hình như có chút ngạc nhiên và thương hại, không khỏi hỏi: “Thưa bà, đây là con của bà sao? Tên cháu là Marcus, đúng chứ? Trông cháu không được khỏe cho lắm… Đối với các cháu nhỏ, tốt nhất là đừng quấn khăn quá chặt, bịt lại miệng mũi thế này sẽ khó thở…”

Fina nói, nhìn phu nhân Carol ngẩn người ra như không có ý định giúp Marcus cởi bỏ chiếc khăn, vì vậy đưa tay tới định nới lỏng chiếc khăn đang quấn chặt.

Nhưng khi vừa đưa tay ra, chưa kịp chạm vào chiếc khăn thì phu nhân Carol đã giật bắn mình.

Phu nhân Carol mở to mắt, sợ hãi nhìn Fina.

“Thưa bà, bà…”

Fina ngỡ ngàng, chưa kịp nói hết lời thì phu nhân Carol đã bất ngờ nắm lấy tay cô, mạnh đến mức suýt để lại dấu.

Đôi mắt của phu nhân Caro sáng lên như thể vừa bắt được cọng rơm cuối cùng, môi bà ta run lên, nói: “Thưa cô, cô là cảnh sát… cô là cảnh sát ở Catlance, tất cả cảnh sát đều là người công chính, xin cô vui lòng…”

“Phu nhân Carol, bà đang làm cảnh sát sợ kìa!” Smith đột ngột cất tiếng nói.

Giống như phá vỡ một cái gì đó.

Các ngón tay của bà Carol cứng đờ trong giây lát, cảm xúc mạnh mẽ trên khuôn mặt bà ta đông đặc lại, vặn vẹo kỳ lạ. Sự vặn vẹo này nhanh chóng biến mất, đôi mắt bà lộ ra chút trống rỗng giống như Marcus: “Ơ, xin lỗi cô cảnh sát… Tôi, tôi quá kích động rồi.”

Bà ta thả tay ra, trên mặt nở một nụ cười ngượng nghịu.

Fina khó hiểu nhìn chằm chằm phu nhân Carol một lúc, rồi lắc đầu: “Không sao cả, thưa bà, vừa nãy bà muốn nói gì với tôi? Bà muốn tôi giúp gì phải không?”

Phu nhân Carol mỉm cười: “Tôi có hơi buồn ngủ và muốn trở lại khoang nghỉ ngơi sớm mà thôi. Tối hôm qua ông Lauren có tổ chức một buổi tiệc mừng đêm Giáng sinh, mà cô biết đấy, những hoạt động đó ngốn rất nhiều hơi sức.”

Fina im lặng vài giây, sau đó thì thầm vài câu với Gucci,  cuối cùng đồng ý để phu nhân Carol và Marcus đi trước.

Và ngay khi phu nhân Carol ôm Marcus chuẩn bị băng qua cửa toa ăn uống, phu nhân Penny đang ngồi cạnh cửa đột nhiên nghiêng người.

Thân hình béo phì của bà ta ngả nghiêng một chút rồi lập tức mất thăng bằng, đụng vào phu Carol trong tiếng hét kinh hãi.

Phu nhân Carol bất ngờ không kịp phải ứng, bị đụng phải liền loạng choạng. Đôi chân mang giày cao gót vô thức nhảy về phía sau, vừa lúc giẫm vào bàn chân hơi chìa ra ngoài của Smith.

“A!”

Gặp tai bay vạ gió, Smith kêu lên đau đớn, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên từ trên ghế.

“Ôi, chúa ơi! Bà có bị thương không vậy…”

Trước khi phu nhân Carol kịp phản ứng, phu nhân Penny đã kêu lên.

Toa ăn bỗng trở nên hỗn loạn vì tai nạn nhỏ này, Lê Tiệm Xuyên liên tục nhìn chằm chằm vào bên kia qua khóe mắt.

Hắn thấy khi Smith ôm lấy cái chân bị giẫm theo phản xạ, tay của phu nhân Penny hướng về phía của Smith và làm ra một động tác kỳ lạ tương tự như lấy một thứ gì đó từ không trung.

Chiếc cúc thứ hai trên áo khoác của Smith lặng lẽ rơi xuống.

Ngay giây tiếp theo, cảnh sát Fina đang sửng sốt chạy đến đỡ Smith. Cánh tay của Smith bị kéo lên, một cái lọ màu trắng rơi ra từ trong lồng ngực hắn ta, rớt một cái cạch xuống đất.

Nắp của cái lọ có vẻ rất lỏng lẻo, bị bung ra ngay dưới cú rơi này, chất lỏng màu xanh lục nhạt chảy ra từ miệng lọ hẹp.

Một mùi thuốc rất nhạt khuếch tán trong không khí.

Lê Tiệm Xuyên cảm thấy mùi đó rất quen thuộc.

“Cái này là gì vậy?”

Fina chạy đến đỡ người giật mình, cúi xuống nhặt cái lọ lên.

Cô không để ý rằng Smith mà cô giúp kéo lên đã cứng đơ, đôi mắt ẩn sau tròng kính nhìn chằm chằm vào chuyển động cúi người của cô, lóe lên một tia sáng lạnh nhạt.

Nhưng Fina đã không nhặt được cái lọ lên.

Có một bàn tay bắt được cái lọ, ngăn không cho chất lỏng màu xanh lục nhạt tiếp tục chảy ra.

Bàn tay cầm lọ của Vivien Leigh run rẩy, cô ta nhặt lấy nắp lọ, nhanh chóng vặn nó lại rồi đưa cho Smith: “Đây là… thuốc của thầy Smith.”

Smith cầm lấy lọ thuốc, nặn ra nụ cười ngại ngùng: “Giấc ngủ của tôi không được tốt lắm nên thường uống một chút thuốc trước khi đi ngủ.”

Nói xong, Smith định nhét lại cái lọ vào túi bên trong áo khoác.

Lê Tiệm Xuyên đã nhận ra được mùi hương nhè nhẹ này là gì, cũng nhớ lại mình đã ngửi thấy nó ở đâu.

Hắn liếc nhìn phu nhân Penny, thấy phu nhân Penny đang xin lỗi phu nhân Carol, dường như không để ý đến lọ thuốc kia, ấn đường của hắn hơi nheo lại.

Lê Tiệm Xuyên không định để cho Smith đầu xuôi trót lọt, nên nói thẳng: “Ngài Smith, hình như tôi đã ngửi thấy mùi này trên người cô Vivien Leigh, cô ấy cũng mất ngủ sao?”

Sắc mặt của Smith không thay đổi, cúi đầu liếc mắt nhìn Vivien Leigh, cười nói: “Vivien Leigh thường xuyên bị mất ngủ nên thỉnh thoảng có tìm đến tôi lấy một ít thuốc.”

Lê Tiệm Xuyên không để ý tới ánh mắt của Tom ở đối diện, quay đầu nhìn Smith, nhướng mày, thản nhiên cười: “Tôi cũng hay mất ngủ lắm ngài Smith, nếu được, có thể chia cho tôi một chút thuốc từ trong lọ được không?”

Smith lộ vẻ khó xử: “Tôi sợ…”

Lê Tiệm Xuyên ngắt lời Smith: “Nếu không được thì có thể nói cho tôi biết đó là thuốc gì được hay không?

Nụ cười trên mặt Smith đông cứng lại.

Mọi người xung quanh hình như cũng đã nhận ra có điều gì đó không ổn, đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai nhúc nhích. Tom “nói chuyện” với Ninh Chuẩn hồi lâu tằng hắng một tiếng rồi đứng dậy, chưa kịp nói thì giọng nói trong lạnh như một cái gai của Ninh Chuẩn đột ngột chen vào.

“Hallucinogen.” (Chất gây ảo giác)

Cậu đã phát âm một từ khá phức tạp một cách tròn trịa và đẹp đẽ.

“Đây là anh tự điều chế, đúng không?”

Ninh Chuẩn khẽ quay đầu lại, một tia sáng yếu ớt lóe lên từ đuôi mắt, đôi môi hơi tái nhợt nhếch lên có chút hứng thú: “Cũng ổn đấy.”

Cậu chậm rãi nói giống như bình luận về các món ăn ngon: “Tối hôm qua mùi trên người Vivien Leigh quá nhẹ, rõ ràng cho thấy chất lượng rất kém, hiệu quả hẳn không tốt. Ở bữa sáng ngày đầu tiên, mùi trong toa ăn quá nồng nhưng bị mùi vị đồ ăn bao phủ nên không dễ phát hiện, có điều, tôi không thích ảo giác mà anh tạo ra, có hơi buồn nôn.”

Gương mặt hiền lành và dịu dàng của Smith từ từ trở nên u ám.

Lê Tiệm Xuyên trực tiếp đứng dậy, đi tới hai bước, không chút khách khí chộp lấy lọ thuốc.

Con người sau tròng kính của Smith chuyển động nhưng không ngăn lại.

Lê Tiệm Xuyên mở nắp chai, ngửi nhanh qua rồi phán đoán: “Hydrazine*, loại thuốc này không phổ biến lắm. Phối hợp với thôi miên thì có lẽ sẽ hiệu quả hơn nhỉ?”

Hydrazin là hợp chất hóa học với công thức N₂H₄. Nó được sử dụng rộng rãi trong tổng hợp hóa học và là một thành phần trong nhiên liệu tên lửa. Nó có một mùi giống như amoniac nhưng lại rất nguy hiểm, có thể làm bị thương hoặc gây chết người; hydrazin có một mật độ chất lỏng tương tự như nước. (Wikipedia)

Hắn đậy nắp lọ thuốc lại, nhìn về phía nữ cảnh sát Fina: “Sĩ quan Fina, tôi nghi ngờ thầy Smith đây đã thực hiện một vài hành vi phạm tội mờ ám trên tàu. Lọ thuốc gây ảo giác này chính là manh mối.”

Vụ hỗn loạn nhỏ này khiến cho nữ cảnh sát Fina có chút trì trệ.

Fina do dự hai giây, nhìn lọ thuốc trong tay Lê Tiệm Xuyên rồi nói: “Đây là… thuốc gây ảo giác sao?”

Không cho Lê Tiệm Xuyên trả lời, sĩ quan Tom đột nhiên lạnh lùng nói: “Hydrazine hiện là chất hợp pháp, nó không gây hại cho cơ thể con người. Tôi nghĩ thầy Smith cần thuốc gây ảo giác để hỗ trợ giấc ngủ, đó không phải là hành vi bất thường.”

Fina cau mày nói: “Nhưng cậu Loewe này nói nếu nó được sử dụng trên người người khác thì sẽ ảnh hưởng đến hệ thống thần kinh trung ương…”

“Cậu ta không phải bác sĩ!” Tom cắt lời Fina, “Fina, cô là cảnh sát. Chúng ta làm việc cần có bằng chứng.”

Mặt Fina hơi biến sắc.

“Cái này có thể được coi là bằng chứng đấy, sĩ quan Tom. Nếu anh nghĩ nó không độc hại thì anh có thể nhấp thử một ngụm hoặc ngửi thử.”

Lê Tiệm Xuyên sau khi nhấp một ngụm đã bắt đầu có ảo giác nhẹ mở miệng.

Tom lạnh lùng nhìn Lê Tiệm Xuyên.

Bầu không khí trong xe ăn nhất thời có chút căng thẳng.

Đúng lúc này, Gucci vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng: “Lọ thuốc gây ảo giác này có vấn đề hay không thì đợi Silence đến trạm tiếp theo, có thể mang đi xét nghiệm. Trước đó, tôi hy vọng thầy Smith có thể hợp tác với chúng tôi.”

Ninh Chuẩn đứng lên, ưu nhã chỉnh trang lại cổ áo, đề nghị: “Toa hạng nhất vẫn còn nhiều khoang trống, các vị cảnh sát có thể ở cùng với thầy Smith.”

Tom tỏ ra không hài lòng: “Thầy Smith không phải là tù nhân và không cần phải giám sát”.

Gucci khẽ liếc Tom, nghiêm nghị nói: “Chúng tôi sẽ lần lượt ở cùng với thầy Smith.”

Vì từng chứng kiến ​​trải nghiệm nôn mửa của Wood vào bữa sáng trước đó, Lê Tiệm Xuyên đã có khả năng chống lại chất gây ảo giác này, nhanh chóng tỉnh lại từ trong cơn ảo giác ngắn ngủi, đúng lúc nghe thấy câu nói này từ Gucci.

Hắn liếc mắt nhìn Gucci, định nói gì đó nhưng ánh mắt lại lướt qua vai Gucci rồi không chút dấu vết quét qua bóng người phía sau.

Đó là Thompson.

Kể từ khi cuộc điều tra này bắt đầu, Thompson vẫn ngồi trên ghế ở cuối toa ăn, không hề lên tiếng hay có bất cứ cử động nào.

Tầm mắt của Lê Tiệm Xuyên xẹt qua khuôn mặt vô cảm của ông ta, đột nhiên nhớ đến câu hỏi của giọng nói kỳ lạ bắt chước giọng Ninh Chuẩn trong bữa ăn tối hôm qua __

“Berlick, lấy thờ ơ lạnh nhạt làm thú vui là tội ác lớn nhất. Anh có nghĩ câu nói này có đúng không?”

Nếu hắn nhớ không lầm thì Thompson là nhân viên của toa hạng nhất vào mùa đông năm ngoái.

Nếu tất cả hành khách đều là diễn viên đặt mình vào trong vở diễn, vậy thì chiếc ghế luôn bị bỏ qua đặt ở cuối lối đi của toa hạng nhất là khán phòng dành riêng cho người xem.

Suy nghĩ này như một cơn bão bất ngờ quét qua mọi suy đoán trong đầu hắn, Lê Tiệm Xuyên vờ như tùy ý thu hồi ánh mắt này, ném lọ thuốc trong tay cho Gucci.

Ninh Chuẩn đã đi đến chỗ hắn.

Hắn nương theo động tác này hơi nghiêng người, ngón tay buông thõng nhanh chóng gõ vài cái vào cổ tay của Ninh Chuẩn.

Vẻ tái nhợt trên mặt Ninh Chuẩn lập tức trở nên nghiêm trọng hơn.

Cậu nâng khuôn mặt tuấn tú lên, mệt mỏi cong khóe môi nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Berlick, tôi có chút không thoải mái, muốn uống một cốc nước nóng, anh có thể giúp tôi không?”

Không có gì ngạc nhiên khi vị chủ nhân quý tộc lười biếng vốn quen sai bảo người hầu sai bảo bạn bè cả.

Toa hạng nhất cách khá xa toa ăn, phía sau toa ăn có một gian nước nóng, đối diện gian nước nóng chính là phòng nghỉ của trưởng tàu và nhân viên toa hạng nhất.

Lê Tiệm Xuyên từng quan sát khu vực nằm cuối toa ăn nhưng cửa toa ăn bên này bị khóa chặt, không thể mở khóa mà không tạo ra tiếng động. Hắn vốn đã từ bỏ ý định thăm dò này, nhưng sau ban nãy chú ý đến Thompson, hắn cảm thấy mình nên đến xem phòng nghỉ của vị trưởng tàu này.

“Tôi sẽ đợi anh ở đây.”

Tiến sĩ Ninh vô cùng nhập vai, mang vẻ ngoài yếu ớt đột nhiên khó chịu, ngồi vào vị trí cách Thompson chỉ có hai cái bàn, nhẹ giọng nói.

Dẫu biết phần lớn dáng vẻ đó là diễn nhưng Lê Tiệm Xuyên nghĩ đến thương tích tối hôm qua của Ninh Chuẩn mà lòng thấy nhoi nhói, cho nên không nhịn được đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc mềm mại.

Xoa xong rồi thì lại thấy có chút mất tự nhiên, giữa kẽ tay dường như cũng tràn đầy sự thân mật và xúc cảm dịu dàng.

Lê Tiệm Xuyên tránh tầm mắt Ninh Chuẩn, đi thẳng đến cuối toa ăn.

Cánh cửa ở cuối toa ăn đang mở, Thompson để ý đến cử động của hắn và có vẻ muốn đi cùng.

Nhưng ngay lúc ông ta định đứng dậy, Ninh Chuẩn đã mở miệng gọi ông ta: “Trưởng tàu Thompson.”

Thompson vô thức nhìn về phía Ninh Chuẩn.

Thâm trầm bí mật như bầu trời đầy sao, mắt hoa đào khép mở, nham thạch nóng chảy im ắng chui ra từ cánh cửa địa ngục nặng nề, hút lấy tâm trí.

Đôi mắt của Thompson mất đi tiêu cự, nụ cười của Ninh Chuẩn phản chiếu trong con ngươi thẫn thờ của ông ta: “Berlick chỉ giúp tôi rót một cốc nước nóng thôi mà.”

Thompson từ từ hạ mi mắt xuống.

Đầu bên kia của toa ăn.

Fina tiếp tục hỏi phu nhân Penny là người duy nhất còn ở lại, hai người Gucci và Tom đuổi theo tâm tư riêng mà đưa Smith vào lối đi của toa hạng hai, dường như đang thảo luận điều gì đó.

Sau khi chất gây ảo giác được vạch trần, phu nhân Carol ôm Marcus vội vàng rời đi, Wood cũng bỏ đi.

Không ai chú ý đến sự bất thường ở cuối toa ăn.

Ninh Chuẩn dời tầm mắt, dựa vào ghế ngồi, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sương mù bao phủ khắp nơi.

Đợi một hồi, cậu giơ ngón tay gõ nhẹ vào mép bàn ăn: “Não của mi ở đây à?”

“Nó thật xấu xí.”

Cậu khẽ cười khúc khích.

Hết chương 129

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play