(*) Đồng ngôn vô kỵ:  童言无忌 :  trẻ con luôn nói thật mà không sợ mất lòng.

Đảo mắt một tháng trôi qua, hôm nay là ngày Thiên Thiên tham gia cuộc thi piano, vì thế cuối tuần này Thiên Thiên không về nhà bà nội. Nghiêm Di Nhiên luôn gắng dậy sớm mỗi ngày, làm bữa sáng cho Thiên Thiên, mặc dù trận đấu của con trai diễn ra vào lúc 10:00, cuối tuần cũng không cần dậy sớm như vậy, nhưng mà cô ngủ không được, liền sớm rời giường. Người trưởng thành, đã quen dậy sớm.

Nghiêm Di Nhiên ngồi, trước mặt là bát cháo trắng mới nấu xong, hơi nóng còn tỏa ra hầm hập khói trắng. Ánh mắt cô dừng ở hư không vô định thất thần, thìa trong tay khi lên khi xuống liên tục khuấy cháo.

Từ khi Thẩm Gia Hạo gọi điện cho cô, cô cũng không tìm Thiên Thiên hỏi đó có phải ý muốn của con hay không. Tự cô nghĩ đó là điều nên làm, tất cả trẻ con đều mong bố mẹ mình có thể cùng đi xem mình thi đấu, chúng luôn lấy niềm hãnh diện khi đi cùng với ba mẹ mà cảm thấy vui vẻ.

Còn nữa, anh không cần thiết phải lừa cô, anh cũng không muốn gặp cô nhiều hơn nữa, huống hồ ngày cuối tuần ngọt ngào còn bắt anh gặp cô, mà không phải cô ta.

Cô lại nghĩ, nếu cô nói không đi, anh sẽ đưa cô ta cùng đi! Nhưng mà, cô ta lấy tư cách gì? Cô ta ko phải mẹ của Thiên Thiên, cũng mãi mãi sẽ không, bởi vì Thiên Thiên sẽ chỉ là con cô.

Cô còn nghĩ, cô đã đồng ý hôm nay cùng đi xem cuộc thi piano, như vậy có tính không giữ chữ tín không? Dù sao cô đã từng hứa không gặp lại anh.



Buổi sáng ngày cuối tuần, Nghiêm Di Nhiên cứ như vậy ngồi miên man suy nghĩ, cho đến khi Thiên Thiên rời giường. Cô mới cuống lên, vội vàng chuẩn bị sữa cho Thiên Thiên, vội vàng chuẩn bị bánh mì và trứng. Cho đến khi chuẩn bị đầy đủ bữa sáng cho con, cô lại bắt đầu thu xếp trang phục hôm nay cho con, kiểm tra túi của con, hôm nay phải đi quan trọng nhất là bản nhạc. Sau khi con ăn sáng xong, bắt đầu quan sát con mặc quần áo, giúp con sửa sang lại chỉn chu, gọn gàng. Thiên Thiên hôm nay mặc bộ lễ phục nhỏ nhắn màu đen, lại càng đẹp trai đáng yêu hơn. Chuẩn bị ra ngoài xong xuôi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả các bà mẹ buổi sáng đều như thế, giống như cô hồi trước, mẹ cô cũng vậy, mỗi ngày đều chuẩn bị mọi thứ cho cô. Trước kia không hiểu chuyện không cảm thấy gì, giờ khi đã trả qua mới hiểu được lòng mẹ.

Nuôi con mới biết ơn ba mẹ!

Chuẩn bị xong xuôi cho con, Nghiêm Di Nhiên mới bắt đầu chuẩn bị cho mình, cô chọn một bộ váy màu đen chỉnh tề mặc vào, đem tóc buộc cao lên, nhìn vào gương, cảm thấy thật vừa lòng. Cuối cùng, cô kéo ngăn lấy ra một hộp thuốc, lấy một viên uống.

Lúc này, điện thoại tại phòng khách reo lên, cô vừa ra khỏi phòng vừa sửa sang lại quần áo. Thiên Thiên đã nhấc điện thoại nghe.

“A lô, xin chào.”

“…”

“Ba.”

“…”

“Dạ, xong rồi.”

“…”

“Mẹ?”

Thiên Thiên quay đầu, thấy Nghiêm Di Nhiên phía sau ăn mặc chỉnh tề, quay về điện thoại nói,

“Mẹ cũng xong, hôm nay mẹ rất đẹp.”

“…”

“Dạ, con với mẹ xuống ngay bây giờ. Gặp lại ba sau!”

Thiên Thiên nhảy từ sô pha xuống, trên lưng mang một cặp sách nhỏ, nhanh nhẹn chạy tới trước mặt Nghiêm Di Nhiên.

“Mẹ, chúng ta đi thôi, ba đang ở dưới chờ mình đó!”

Nghiêm Di Nhiên mỉm cười gật gật đầu, dắt Thiên Thiên rời nhà.

Ra khỏi hành lang, chiếc Land Rover màu đen đang đậu trước tòa nhà, Thẩm Gia Hạo dựa vào cửa xe, mặc kệ việc làm như thế có thể gây ra ùn tắc giao thông hay không. Nghiêm Di Nhiên cho rằng La Cương sẽ tới đón hai mẹ con họ, không nghĩ tới anh tự mình đến, còn ngang nhiên như thế. Cô hối hận, cô không nên đáp ứng để anh tới đón, khoe khoang như vậy, thứ hai đi làm tam cô lục bà tại đơn vị lại không biết nói về cô thế nào nữa? Khu nhà này khắp nơi đều có con mắt, trong không khí đều ngửi thấy mùi của lời đồn thổi, một người hoàn mỹ còn khó tránh khỏi bị nói, huống chi cô là phụ nữ đã ly hôn.

Thật là tự làm bậy không thể sống!

“Ba!!”

Thiên Thiên vừa thấy Thẩm Gia Hạo liền chạy lại, Thẩm Gia Hạo ôm Thiên Thiên nhấc bổng lên, Thiên Thiên ở trong lòng anh cười khanh khách.

Chỉ có người ba mới có thể mang cho con cái niềm vui như vậy, người mẹ cũng chỉ có thể quan tâm, chăm sóc đứa nhỏ ở trong nhà.

Cho nên một gia đình đầy đủ cần cả ba lẫn mẹ.

“Con ngoan, lên xe. Chúng ta xuất phát.”

“Dạ.”

Từ đầu tới cuối Thẩm Gia Hạo cũng không cùng Nghiêm Di Nhiên chào hỏi, ngay cả gật đầu cũng đều miễn. Nghiêm Di Nhiên làm sao không cảm giác được. Khi xuất phát, Thẩm Gia Hạo mới nhớ tới còn có một người ở đây.

“Em…”

Không cần anh nói, cô biết anh muốn nói cái gì.

“Tôi ngồi ghế sau.”

Nghiêm Di Nhiên biết rõ mình làm sao có tư cách ngồi ở vị trí phó lái? Nếu không có Thiên Thiên đi cùng, cô chỉ sợ ngay cả tư cách ngồi lên xe của anh cũng không có.

Cô cũng không thèm để ý, xe đối với cô mà nói là một vật đáng sợ.

Dọc đường đi, Thẩm Gia Hạo lái xe cùng Thiên Thiên nói nói cười cười, Thiên Thiên kể cho anh nghe về những điều thú vị xảy ra trong trường mẫu giáo, lát sau lại kể cho anh nghe Optimus Prime trong truyện tranh Transformers lợi hại như thế nào, Hornet đáng yêu bao nhiêu. Hai ba con vô cùng hòa thuận vui vẻ. Nghiêm Di Nhiên ngồi ở ghế sau giống như người thừa, cô không chen ngang, mà cũng không có cơ hội, cô nhắm mắt lại trong suốt cả quãng đường đi.

Cung Biểu Diễn Văn Hóa Trung Tâm là nơi được chọn tổ chức cuộc thi Piano cho trẻ em lần thứ 6. Trên đài từng đứa nhỏ thay phiên nhau lên biểu diễn, dưới đài không còn một chỗ trống, Thẩm Gia Hạo và Nghiêm Di Nhiên ngồi hai bên của Thiên Thiên, khoảng cách gần như thế cũng không thể làm bọn họ nhìn nhau.

Dưới đài đều là các bậc phụ huynh đưa con đi thi giống bọn họ, còn một số khác thì dẫn con cái đến xem biểu diễn.

Thẩm Gia Hạo cùng Nghiêm Di Nhiên đều biết chính mình không thể không đến, lại không muốn nhìn thấy đối phương, cuộc thi này cũng không thể vắng mặt. Nghiêm Di Nhiên vì vấn đề riêng vủa bọn họ mà cảm thấy bối rối, may mắn cô vẫn kiên trì ở lại.

“Phần dự thi tiếp theo, xin mời bạn nhỏ Thẩm Thiên Vũ lên sân khấu.”

Cuối cùng cũng đến phần biểu diễn của Thiên Thiên, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Thẩm Gia Hạo cùng Nghiêm Di Nhiên dĩ nhiên là người vỗ tay to nhất.

Thẩm Gia Hạo trước đây chưa từng như vậy, trước kia, đi xem biểu diễn, anh đều rất bình tĩnh, vỗ tay với anh mà nói chỉ là một loại hình tôn trọng và lịch sự với người biểu diễn, nhưng hôm nay không giống, anh là từ thật tâm mà vỗ tay. Kia là con trai của mình, anh vô cùng tự hào về nó.

Tiết mục dự thi của Thiên Thiên là ca khúc “For Elise” (1), rất nhiều đứa trẻ đã lựa chọn ca khúc nổi tiếng thế giới này, nhưng Nghiêm Di Nhiên xem ra, chỉ có Thiên Thiên đàn tốt nhất. Con cái của mình luôn là giỏi nhất.

Thiên Thiên diễn tấu xong, toàn hội trường vỗ tay so với vừa rồi càng thêm nhiệt liệt, hai người đều biết con của mình đã thành công.

Cuối cùng, Thiên Thiên quả nhiên không phụ lòng bọn họ, giành được vị trí thứ nhất. Lúc đứng ở bục nhận cup, nhìn khuôn mặt con vui vẻ tươi cười, Nghiêm Di Nhiên so với Thẩm Gia Hạo còn vui sướng hơn, khi ly hôn cô đã chấp nhận một điều kiện, cô sẽ dốc hết toàn lực nuôi dạy Thiên Thiên thật tốt.

Cuộc thi chấm dứt, Thiên Thiên ôm cúp vọt tới trước mặt hai người, vẻ mặt tươi cười đó từ khi bọn họ ly hôn hơn một năm nay chưa từng thấy. Thẩm Gia Hạo lại ôm Thiên Thiên bế lên cao, trong lòng thật vui mừng, quả không hổ là con anh.

“Ba, con đứng thứ nhất, ba có phần thưởng gì cho con không?”

“Dĩ nhiên là có rồi.”

“Mẹ, có không?”

Nghiêm Di Nhiên không nói gì, vuốt đầu con, mỉm cười gật đầu.

“Thế giờ con muốn cái gì, ba nhất định sẽ cho con.”

“Ba đưa con đi ăn Pizza Hut, mẹ cùng đi nữa.”

Thiên Thiên thích ăn Pizza Hut, trước khi bọn họ ly hôn đã thích, ly hôn rồi, Nghiêm Di Nhiên rất ít khi đưa con đi. Số tiền lương ít ỏi của cô liệu có thể dẫn con đi ăn được mấy bữa? Thiên Thiên cũng chưa bao giờ đòi, con thường an ủi cô rằng cô giáo nói đó là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, không có dinh dưỡng. Hôm nay vô cùng vui vẻ, đương nhiên Thiên Thiên không để ý được nhiều như vậy.

Tại khoảnh khắc vui vẻ như thế, ai lại cự tuyệt một yêu cầu chân thành và hợp lý đến vậy chứ.

Thiên Thiên tay trái lôi Thẩm Gia Hạo, tay phải kéo Nghiêm Di Nhiên tiến vào cửa hàng Pizza Hut, bé càng vui vẻ, dường như còn hạnh phúc hơn cả lúc giành được giải nhất cuộc thi. Con ban đầu chọn vị trí gần cửa sổ, nơi đó sáng sủa, nhưng Thẩm Gia Hạo ngại vị trí đó không tiện ra vào, đề nghị ngồi ghế dài, Thiên Thiên cũng không có ý kiến. Một nhà ba người cuối cùng chọn một cái ghế dài ngồi xuống.

Nghiêm Di Nhiên biết rõ, Thẩm Gia Hạo vì sao lại không thích vị trí “ra vào không tiện” như thế?

Nhưng, việc nên đến có trốn cũng không xong.

Ngay lúc Thiên Thiên chuẩn bị ăn bánh trên bàn, lại có người xuất hiện quấy rầy sự yên tĩnh của họ.

“Gia Hạo, sao mà khéo như vậy?”

Có thể lấy tên “Gia Hạo” gọi nhẹ nhàng mềm mại như thế, trừ bỏ Tiếu Lâm Lâm còn có thể là ai.

Tay cầm dĩa của Nghiêm Di Nhiên dừng lại một chút, đầu cũng không ngẩng lên tiếp tục tập trung vào đĩa mì Ý của cô.

“Lâm Lâm, em sao lại ở đây?”

Trong ấn tượng của Thẩm Gia Hạo, Tiếu Lâm Lâm không thích ăn pizza, hay là khi xuất ngoại về khẩu vị đã thay đổi, anh không hiểu lắm.

“Do thói quen ăn uống ở nước ngoài. Hơn nữa hôm nay em ở đây hẹn gặp bạn bè, không nghĩ tới trùng hợp như vậy lại gặp gỡ mọi người.”

Tiếu Lâm Lâm thật tự nhiên ôm cánh tay vừa buông dao nĩa của Thẩm Gia Hạo, giống như tuyên thệ chủ quyền của mình. Thẩm Gia Hạo cũng không cự tuyệt, cũng tùy ý cô ôm.

Nghiêm Di Nhiên liếc nhìn, trong lòng nghĩ, có cần thiết không? Thắng làm vua thua làm giặc, dám cược dám thua, Nghiêm Di Nhiên cô nếu thật còn muốn cùng cô ta tranh dành, năm đó sẽ không đưa ra yêu cầu ly hôn.

“Nhiên Nhiên, lâu lắm không gặp, lần trước họp mặt lớp lại không thể tãn gẫu cùng cậu nhiều một chút.”

Cô đột nhiên cảm thấy hôm nay mỳ Ý thật khó nuốt, Nghiêm Di Nhiên thật sự muốn ói ra. Cô buông dĩa, mỉm cười ngẩng đầu.

“Đúng vậy, rất nhiều năm không gặp! Dạo này khỏe chứ?”

Nghiêm Di Nhiên cố ý nhấn mạnh câu “Rất nhiều năm”, nhưng mà chỉ thoáng qua, trừ cô người bên ngoài sẽ không phát hiện. Cô vẫn khống chế tốt cảm xúc của chính mình.

“Ai nha, vẫn như trước đây thôi. Gia Hạo mời mình làm cố vấn pháp luật của công ty anh ấy, cho nên mới có chút bận rộn.”

Nghiêm Di Nhiên gật đầu, tốt lắm, quả là chồng tung vợ hứng!

“Đây là Thiên Thiên ư, chào cháu! Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ!”

Thật không biết, Tiếu Lâm Lâm khi nào thì trở nên giỏi giao tiếp như vậy, ngày trước cô rất ít nói khi ở chỗ đông người. Xem ra quả thật là rất nhiều năm không gặp.

“Xin chào, tên cháu là Thẩm Thiên Vũ, dì có thể gọi tên đầy đủ của cháu.”

Lời giới thiệu của Thiên Thiên, làm cho ba người lớn ở đây đều giật mình. Thiên Thiên không thích Tiếu Lâm Lâm, quá rõ ràng.

Nghiêm Di Nhiên trong lòng cười khổ, Thiên Thiên là đứa nhỏ thông minh, mẫn cảm, có thể hiểu được rất nhiều thứ.

Tiếu Lâm Lâm xấu hổ cười cười.

“Thẩm Thiên Vũ, tên của cháu rất hay. Cô là dì Tiếu.”

“Cám ơn dì Tiếu!”

“Lâm Lâm, em có việc thì đi trước đi!”

“Vâng, vậy em đi trước. Mọi người cứ từ từ ăn.”

Nghiêm Di Nhiên nhìn Tiếu Lâm Lâm cười dối trá rời đi, thật ra không phải Tiếu Lâm Lâm tiến bộ, mà là chính cô thụt lùi.

“Ba, dì Tiếu là bạn gái của ba ạ?”

Nghiêm Di Nhiên nhìn con, Thiên Thiên hôm nay làm sao vậy? Trước đây con có phát hiện cái gì cũng cũng không nói trắng ra như vậy. Cô phát hiện Thiên Thiên rất khác so với vừa rồi, ánh mắt thật sắc bén, ánh mắt sắc bén như thế, cô đã từng thấy ở người nào đó.

“Thiên Thiên, đây không phải là điều một đứa nhỏ nên hỏi.”

Cứ cho việc làm của con là đúng, nhưng giáo dục con cái là trách nhiệm của người mẹ, huống chi vấn đề ở đây là lễ phép.

Thiên Thiên lần đầu tiên không để ý đến cô.

“Ba!”

Thẩm Gia Hạo nhìn con, bình tĩnh nói:

“Đúng vậy.”

“Vậy dì Tiếu sẽ làm mẹ kế của con phải không?”

Nghiêm Di Nhiên lại cảm thấy đau đầu nữa, mì Ý ở nơi này hình như có vấn đề thật rồi, đầu tiên là ảnh hưởng đến dạ dày, sau lại đến đầu óc.

“Thiên Thiên, nghe rõ, ba chỉ nói một lần. Mẹ con chỉ có một, hiện tại là ai, thì tương lai vẫn vậy.” Nói xong, Thẩm Gia Hạo cầm lấy khăn tay lau miệng, “Thiên Thiên, ba có chút việc gấp phải đi trước, lát nữa chú La đến đưa con và mẹ về nhà, được không?”

Thiên Thiên lúc này không nói gì, cúi thấp đầu nhẹ nhàng gật.

Thẩm Gia Hạo đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua người Nghiêm Di Nhiên, dừng lại, hạ giọng nói,

“Cô dạy dỗ con trai tốt thật, lễ phép đi đâu cả rồi?”

Dứt lời, Thẩm Gia Hạo nhanh chóng rời đi, lưu lại Nghiêm Di Nhiên hết đường chối cãi,  và Thẩm Thiên Vũ cúi đầu không ăn pizza nữa.

~~~~~**.**~~~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play