Sau khi trở thành phòng nữ sinh đào hoa nhất đại học G, ký túc xá của các cô được đặc biệt chú ý tới từng hành động, khiến các cô đi lại trong trường học thường xuyên nhận được một vài ánh mắt giết người, trong đó Nghiêm Di Nhiên trở thành người đứng mũi chịu sào nhiều nhất, tình cảm của cô và Liêu Hiểu Bân cũng không được xem trọng nhất, thậm chí có người ở ngay trước mặt cô thổ lộ với Liêu Hiểu Bân, quả thực trắng trợn đến cực điểm, nhất định là muốn khiêu khích. Vài lần cô không thể nhịn được muốn làm loạn, đều do Liêu Hiểu Bân một chiêu tứ lạng bạt thiên cân (1) mang tất cả mọi phiền phức hoàn toàn giải quyết sạch sẽ.
Còn nhớ có một lần, hai người giống như mọi ngày đi tới nhà ăn mua cơm tối, đi trong sân trường, đột nhiên một cô gái xông tới trước mặt họ, cô cũng nhận ra nữ sinh kia, là một trong thập đại mỹ nhân nổi tiếng của trường, Khang Vũ khoa ngoại ngữ.
“Liêu Hiểu Bân, em rất thích anh.”
Lại tới nữa, lại tới nữa. Thật sự là yêu nghiệt! Chịu không nổi mất!
Ngay khi cô sắp bùng nổ, bàn tay ấm áp mà mạnh mẽ của anh nắm lấy tay cô, ổn định cảm xúc của cô. Sau đó nhìn về phía trước, trên mặt tươi cười ôn hòa hỏi cô gái vừa thổ lộ.
“Em thích tôi vì cái gì?”
“Em… Anh… Anh rất tuấn tú, cho nên… Cho nên…”
Nghiêm Di Nhiên không khỏi trợn trắng đôi mắt, vừa nghe đã hiểu rõ ràng là thổ lộ vì háo sắc, không có thêm được điều gì mới.
“Thân thể là do chịu ơn ba mẹ ban phát, không phải chúng ta có thể lựa chọn, em chú trọng bề ngoài như vậy so với việc không tôn trọng ba mẹ có gì khác nhau?”
Nói xong, anh nắm tay Nghiêm Di Nhiên, vòng qua cô gái kia, rời đi.
Lưu lại cô gái kia vẫn đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm, cô ta chắc hẳn hoàn toàn không ngờ anh lại từ chối mình như thế này đây!
Nghiêm Di Nhiên cũng sợ ngây người, trên thế giới này người nào có thể từ chối người khác như vậy cũng chỉ có một mình Liêu Hiểu Bân anh. Trong lòng cô không nén nổi hưng phấn vì anh kêu gào: Oa, quá đẹp trai! Nhưng mà, trên miệng cô cũng không bỏ qua cho anh. Người yêu trong lúc ở chung với nhau dù sao cũng phải có vài khúc đệm không có nhiều ảnh hưởng xen vào, bằng không chẳng phải rất nhạt nhẽo sao? Vừa đi không được bao xa, cô giận dỗi hất tay anh ra.
“Đều là anh sai, luôn đùa giỡn đào hoa như vậy. Yêu nghiệt, anh chính là yêu nghiệt, tức chết em!”
Anh cũng không giận, ôn hòa cầm lại tay cô, cô nghĩ muốn bỏ ra, lại không mở được, lúc này bị anh mạnh mẽ nắm.
“Tức giận à?”
“Hừ!”
“Ghen!”
“Hừ!”
“Nhiên Nhiên, em phải nghĩ như vậy, nếu không có các cô ấy làm nổi bật thì làm sao biểu hiện một lòng chung thủy của anh, còn thể hiện được tình cảm của chúng ta vững chắc đến thế nào? Em cứ xem như các cô ấy là khảo nghiệm với anh, được không?”
Ừm? Cũng đúng! Cô tại sao không nghĩ như vậy nhỉ?
Liêu Hiểu Bân, anh quả nhiên tài ăn nói thật cao thâm.
“Nhưng mà, em ghen, anh cũng thấy rất vui.”
Trên mặt anh nụ cười càng rạng rỡ, cô bị anh cuốn hút cũng nở nụ cười, thân mật kéo cánh tay anh tiếp tục đi trên con đường nhỏ trong trường.
Thời gian đã lâu, thấy anh từ chối nhiều người, hơn nữa cô cũng quen dần với đám ong bướm, ngày càng không còn lo chuyện của bọn họ, dần dần cũng không còn thấy có người đến thổ lộ. Đối với cô, mọi người cũng từ từ tiếp nhận sự thật này. Mặc dù như thế, cô vì muốn cho Liêu Hiểu Bân chút mặt mũi, quyết định cải tạo hình tượng, mặc cho anh nói không cần, cô vẫn kiên trì như cũ, anh cũng không ngăn cản.
“Em thấy làm thế nào vui vẻ thì làm như thế đi! Đừng tự ép bản thân mình là được.”
Con gái đều vì người mình yêu mà sửa soạn!
Nghiêm Di Nhiên kỳ thật cũng không thay đổi nhiều, chỉ bắt đầu để tóc dài. Sau, anh ngẫu nhiên dùng ngón tay xoắn lên mái tóc của cô, miệng ngâm nga 《 Trường phát vi quân lưu》(2)
Trường phát vi quân lưu, tán phát đãi quân thúc.
Bạch lăng tế sam khinh, do tu động hiểu kính.
Thiêu liêm hạ hoa kính, hoa kính thâm thả u.
Đê đầu tư cố nhân, kính thâm đấu thảo xử.
Tằng kinh song song ảnh, như kim hoa mãn lâu.
Đương niên tương tư nhàn, vị thường văn chiết liễu.
Ngẫu thính tiêu thanh yết, trường sử lệ triêm cân.
Thanh phong phiêu la quần, ngọc giai hàn lộ sinh.
Lãm phát tự ta thán, trường phát vi quân lưu.
Con gái chính là như vậy, khi gán những tình tiết buồn nôn phát sinh trên người khác, bản thân nhất định nổi da gà rớt đầy đất, mà khi tất cả chuyện này phát sinh trên người mình, trong lòng chỉ biết toàn ngọt ngào. Cho tới nay mới biết, trình độ Trung văn của anh cũng không tồi.
Từ sau khi tình yêu của Thẩm Gia Hạo và Tiếu Lâm Lâm được công khai, hai người Nghiêm Di Nhiên cùng Hà Phi Thiến rốt cục hiểu được cái gì gọi là tình yêu đam mê chân chính.
Ngày đó, Tiếu Lâm Lâm vui vẻ phấn chấn chạy đến ký túc xá, vừa vào cửa đã thấy hai người bạn đều đang ở trong phòng, lại càng vui mừng nhướng mày.
“Nhiên Nhiên, Thiến Thiến, hôm nay trường ta có trận thi đấu bóng rổ, chúng ta cùng tới cổ vũ đi!”
Nghiêm Di Nhiên đang loay hoay với đống sách mới mua, Hà Phi Thiến đang ngồi trước gương cẩn thận chỉnh trang đôi lông mày cong cong lá liễu của mình, cô chạy vào cũng không cắt ngang bất cứ động tác nào của các cô, hai người vẫn như cũ mỗi người mỗi việc, thậm chí không buồn giương mắt nhìn Tiếu Lâm Lâm. Cuối cùng vẫn là Nghiêm Di Nhiên một mặt chọn sách, một mặt vẫn không ngẩng đầu trêu chọc cô.
“Thế nào? Bọn họ lại không cho cậu đến khu nghỉ ngơi hầu hạ Thẩm Gia Hạo nhà cậu à?”
“Hầu hạ cái gì? Khó nghe như vậy, là quan tâm, quan tâm biết không?”
“OK, quan tâm, quan tâm.”
Hà Phi Thiến hơi ngẩng đầu, nhìn vào gương vừa lòng vuốt vuốt lên lông mày bên trái vừa chỉnh trang tốt, chậm rãi nói:
“Lại là thi đấu bóng rổ sao?”
Đối với cô cùng Nghiêm Di Nhiên mà nói, đi cùng Tiếu Lâm Lâm xem trận đấu bóng rổ quả thực chính là một loại khổ hình. Đừng nhìn bạn tốt này của các cô, ngày thường nhẹ nhàng yên lặng, là một người thật trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng một khi cô gặp Thẩm Gia Hạo của mình, liền hoàn toàn thay đổi cá nhân bình thường, biến thành một cô gái si tình tuyệt đối, đặc biệt là trong sân đấu bóng rổ, loại trình độ khoa trương này, thật khiến các cô xấu hổ.
Mà Thẩm Gia Hạo với Tiếu Lâm Lâm, sau khi công khai tình cảm của bọn họ, nhanh chóng trở thành cặp đôi được chú ý nhất đại học G, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, hơn nữa hai người bọn họ tình cảm cao trào, muốn không bị chú ý cũng khó. Mọi người đều biết, Tiếu Lâm Lâm yêu Thẩm Gia Hạo tới si mê. Nói Thẩm Gia Hạo vốn đang giữ chức đội trưởng kiêm chủ lực của đội bóng rổ đại học, mỗi lần thi đấu, Tiếu Lâm Lâm nhất định sẽ xuất hiện ở sân bóng. Hoặc nói như vậy cũng không hoàn toàn chính xác, chính xác mà nói, chỉ cần nơi nào có Thẩm Gia Hạo xuất hiện, nhất định sẽ thấy bóng dáng Tiếu Lâm Lâm, cái gọi là như hình với bóng chính là như vậy! Bưng trà rót nước đưa khăn…. Hai mươi bốn điều bạn gái chuẩn mực nên làm hiển nhiên một điều còn không thiếu, nhưng khiến các cô chịu không nổi vẫn là việc cô sắm vai fan cuồng nhiệt nhất của Thẩm Gia Hạo.
Nhớ lại hai tuần trước theo cô đi xem trận đấu bóng, bởi vì đây là trận đấu lớn, không cho phép người nhà đến khu nghỉ ngơi bưng trà rót nước, nói là sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của những người thi đấu, cũng chỉ có lúc này Tiếu Lâm Lâm mới có thể kéo theo hai cô cùng đi. Ngồi trên hàng ghế khán giả, chung quanh đều là bạn học cùng trường, hơn một nửa là nữ sinh, nói là đến vì cổ vũ cho đội bóng, kỳ thật đều giống Tiếu Lâm Lâm, cùng vì một người mà đến. Ngồi giữa một đám người mê trai, làm cho cô cùng Nghiêm Di Nhiên toàn thân đều cảm thấy không tự nhiên.
Trận đấu vừa diễn ra, nhóm fan cuồng nhiệt lúc này mới được gọi là chính thức bắt đầu. Chỉ nghe thấy bên tai đều là những tiếng reo hò đinh tai nhức óc.
“Đại học G cố lên, Thẩm Gia Hạo cố lên…”
“Thẩm Gia Hạo, anh giỏi quá…”
Thực sự cái gọi là đinh tai nhức óc, khiến hai cô chấn động nhiều nhất vẫn là những tiếng gào thét chói tai liên tiếp truyền tới này.
“Thẩm Gia Hạo, anh thật quá đẹp trai….. Quá tuyệt vời…”
Nếu một chuỗi tiếng hò hét liên tiếp này xuất phát từ trong miệng nhóm fan nữ cũng là chuyện có thể hiểu được, nhưng mà, tiếng hò hét điên cuồng này lại phát ra từ trong miệng bạn gái chính thức Tiếu Lâm Lâm của Thẩm Gia Hạo, khiến cho hai cô trừng lớn hai mắt nhìn. Đây là Tiếu Lâm Lâm mà các cô quen biết sao? Các cô từng nghi ngờ cô có lẽ là người đa nhân cách, bằng không làm sao có thể khác biệt lớn như vậy.
Hai người vẫn đều rất khó lý giải tại sao cô đối với anh ta điên cuồng sùng bái đến thế cũng không hề thu lại một chút từ khi trở thành bạn gái của anh. Giải thích của cô chính là:
“Gia Hạo nhà tớ ưu tú như vậy, những cô gái sùng bái anh ấy rất nhiều, tớ cũng không thể thua những người đó.”
Sau một trận buồn nôn, hai người rút ra kết luận,
“Cậu đời này, xem như bị Thẩm Gia Hạo nhà cậu ăn định rồi.”
“Tớ tình nguyện. Tớ không có ước mơ cao xa. Tớ chỉ cần có thể cả đời ở bên cạnh Thẩm Gia Hạo là đủ rồi.”
Đây chính là Tiếu Lâm Lâm, một người con gái coi Thẩm Gia Hạo chính là toàn bộ thế giới.
“Đúng vậy, trận đấu bóng rổ, cùng đi chứ!”
“Tớ vẫn thấy không muốn đi. Tớ hẹn Hiểu Bân nhà tớ.”
” Tớ vẫn thấy không muốn đi. Tớ hẹn Chu Lượng nhà tớ.”
Hà Phi Thiến cùng Nghiêm Di Nhiên trăm miệng một lời từ chối, sau đó ngẩng đầu nhìn nhau cười, hài lòng về sự ăn ý này, cùng vỗ tay chúc mừng.
“Ăn nhịp như vậy sao? Các cậu hợp kế thật tốt đấy? Trọng sắc khinh bạn.”
“Trọng sắc khinh bạn? Cũng không biết là ai đâu, mỗi lần vì muốn xem Thẩm Gia Hạo đều tìm chúng ta đi cùng, người này lại không gọi là trọng sắc khinh bạn sao?”
Tiếu Lâm Lâm bị vạch trần nhất thời khẩn trương bắt đầu nói năng lắp bắp.
“Vậy, vậy nhóm các cậu cũng là bạn bè với Thẩm Gia Hạo mà, đi cổ vũ cho bạn mình cũng là điều hiển nhiên phải không ?”
“Nói không sai, không chỉ vì cổ vũ cho anh ta, cổ vũ cho cả đội bóng cũng là chuyện không có gì đáng trách. Nhưng nếu muốn chúng ta ngồi giữa một đám háo sắc, nhất là ngồi bên cạnh một kẻ cực kỳ háo sắc, ON WAY.”
“Háo sắc gì chứ? Tớ thừa nhận những người đó đúng là háo sắc, nhưng tớ không phải, các cậu cũng không cần lấy gậy tre đánh nghiêng cả một thuyền. Hơn nữa, Gia Hạo nhà tớ vốn rất đẹp trai mà thôi!”
Hà Phi Thiến cùng Nghiêm Di Nhiên lại đồng thời liếc mắt xem thường. Gặp người bạn gái si mê như vậy, ai còn có thể nói gì đây?
“Vâng vâng vâng, Tiếu đại tiểu thư, Thẩm Gia Hạo nhà câu đẹp trai nhất, thật sự là người tướng mạo tuấn tú, lại cao ráo, thành tích cũng tốt, nữ sinh theo đuổi anh ta chạy đầy trường học. Chẳng qua…”
“Chẳng qua chúng ta vẫn sẽ không đi.”
Hà Phi Thiến hài lòng vuốt bên lồng mày vừa chỉnh trang tốt của mình, chậm rãi nối tiếp lời nói của Nghiêm Di Nhiên.
“Các cậu, các cậu tại sao lại như vậy? Một chút cảm giác vinh dự tập thể cũng không có. Muốn hẹn hò thì lúc nào không hẹn lại được chứ?”
Tiếu Lâm Lâm vẫn cố gắng thuyết phục hai người bạn tốt như cũ, nếu cô một thân một mình đi trước, tại đó một đám tình địch nhìn chằm chằm vào cô, có vẻ quá thế đơn lực bạc, cô cần hai người cùng đi tăng thêm một chút thanh thế cho cô, nhưng mà cô cũng không dám đem lời nói thật này ra bên ngoài.
“Cậu nói đúng, chúng ta đoạt cúp vô địch tất nhiên rất quan trọng, nhưng còn cảm tình, liên quan đến chung thân đại sự quan trọng hơn.”
“Đừng lo, đừng lo, Hiểu Bân nhà cậu thương cậu như vậy, anh ấy nhất định sẽ không trách cậu.”
“Hắc, lời nói này của cậu, không thể bởi vì Hiểu Bân nhà tớ dễ nói chuyện, cậu lại bắt nạt người như vậy chứ! Không được, lần này tuyệt đối không thương lượng.”
“Thiến Thiến…”
Thấy Nghiêm Di Nhiên quyết đoán như vậy, cô cũng chỉ biết gửi hy vọng lên người Hà Phi Thiến.
“Ai, đừng nhìn tớ, giải vô địch quan trọng đấy, nhưng chung thân hạnh phúc của tớ mới là quan trọng nhất. Bởi vì ba mẹ Chu Lượng hẹn ba mẹ tớ tối nay ăn cơm, tớ cùng Chu Lượng cần đi tiếp họ.”
“Oa, Thiến Thiến, hai người đều đã đến bước hai nhà gặp mặt rồi sao? Thật đáng mừng, vậy chẳng phải chuyện vui sắp đến?”
Nói đến kết hôn, cô gái nào lại không tỏ ra thẹn thùng, hơn nữa còn gả cho người con trai mình yêu.
“Cái gì, kết hôn gì chứ? Bát tự (3) này mới vẽ một cái đấy! Hơn nữa Chu Lượng năm nay tốt nghiệp, tớ đây không phải mới năm hai sao? Chuyện kết hôn còn sớm lắm! Ý của mấy người già hy vọng trước cứ đính hôn.”
“Đính hôn? Ai muốn yêu cầu? Chu Lượng sao! Tớ thấy á, anh ta lo lắng, sợ cậu chạy mất, vội vàng trước mang cậu buộc lại. Lâm Lâm, học hỏi người ta một ít, cậu cùng Thẩm Gia Hạo nhà cậu khi nào gặp cha mẹ đây? Nói gì thì hai người cũng là cặp đôi yêu đương dài nhất trong ba chúng ta.”
“Ừm… Mẹ tớ cũng từng gặp Gia Hạo, nhưng mà anh ấy cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới người nhà của mình trước mặt tớ. Tớ không biết……”
Một câu trêu chọc vô tâm, chính chính đánh thẳng vào miệng vết thương của Tiếu Lâm Lâm, khiến cô vừa rồi còn vui vẻ phấn chấn lập tức ủ rũ.
Mặc dù cô quen biết Thẩm Gia Hạo từ rất sớm, nhưng chuyện của anh cô lại biết rất ít. Anh cho tới bây giờ rất hiếm khi nhắc tới những chuyện trong nhà mình, cô chỉ biết anh là con trai độc nhất trong nhà, những chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả. Thực ra đây cũng không phải điều cô để ý nhất, cô để tâm nhất kỳ thật là thân thế của mình.
Cô là đứa trẻ mồ côi cha mà lớn lên, từ khi còn nhỏ không biết vì nguyên nhân gì mà ba xuất ngoại, lưu lại cô với mẹ, cô từng hỏi mẹ, mẹ chỉ nói ba qua bên kia công tác. Hàng năm ba quả thực có gửi rất nhiều tiền trở về, để cho hai mẹ con cô cuộc sống cũng rất tốt. Nhưng cô chưa từng gặp ba một lần, ấn tượng về ba của cô, hoàn toàn dựa vào ảnh chụp hàng năm ông gửi về. Từ nhỏ ba đã không ở bên cạnh, có thể bởi vì chuyện này mà cô luôn cảm thấy thiếu thốn cảm giác an toàn, cho nên, cũng không phải cô cố ý quá ỷ lại vào Thẩm Gia Hạo, nhưng cô lo lắng, lo lắng thần hộ mệnh của cô, Thẩm Gia Hạo của cô, tình yêu của cô sẽ không thuộc về mình.
“Lâm Lâm, cậu yên tâm, theo tớ thấy, Thẩm Gia Hạo nhà cậu mãi mãi đều không thoát khỏi lòng bàn tay của cậu.”
Đối mặt với chuyện như vậy, làm bạn tốt, việc các cô có thể làm cũng chỉ có an ủi.
~~~~~~~~~***~~~~~~~~~
(1) Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân) Một phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền (Đọc trong Wiki thì đây là một chiêu trong Đả cẩu bổng pháp)…. Trong truyện ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức
(2) Trường phát vi quân lưu: 长发为君留 (Tóc dài để vì chàng) Tác giả : Thưởng Tích
长发为君留》赏析
长发为君留,散发待君束。
白绫细衫轻,犹羞动晓镜。
挑帘下花径,花径深且幽。
低头思故人,径深斗草处。
曾经双双影,如今花满楼。
当年相思闲,未尝闻折柳。
偶听箫声咽,长使泪沾巾。
清风飘罗裙,玉阶寒露生。
揽发自嗟叹,长发为君留。
* Dịch nghĩa (Haran)
Tóc dài để cho chàng, tóc xõa chờ chàng buộc
Bạc sam khẽ lay động, e ấp trước gương đồng
Mành nhỏ che lối mòn, lối mòn sâu tĩnh lặng
Cúi đầu tưởng cố nhân, cỏ cây che giấu lòng
Đã từng chung đôi ảnh, giờ đây hoa lụi tàn
Năm đó tương tư chàng, màng chi nhành liễu gẫy
Nghe tiếng tiêu nghẹn ngào, giọt lệ dài thấm khăn
Gió thổi ngang làn váy, mùa đông đã thấm ngày
Lặng lẽ than một tiếng, tóc dài vẫn chờ chàng
* Dịch nghĩa: [sêm sêm =))) made by Hàn Lạc & Thủy Nguyệt Vân)]
Tóc dài vì chàng để, tóc tán chờ chàng buộc.
Áo lụa trắng mỏng manh, e ấp động trước gương.
Thêu đường hoa xuống mành, đường hoa sâu lại tĩnh.
Cúi đầu nhớ cố nhân, đường khuya nơi dốc cỏ.
Đã từng chung đôi bóng, hôm nay hoa ngập đầy.
Chợt nghe tiếng tiêu nghẹn, khiến lệ thêm ướt khăn.
Gió mát thổi váy lụa, thềm ngọc dâng lạnh lẽo.
Tự buộc tóc ca thán, tóc dài để vì chàng.
[“Tác phẩm” dịch nghĩa của ta mí Thủy Nguyệt Vân cơ cơ, đọc xong đố ai hiểu được câu nào liên quan đến câu nào nhé =))) Đề nghị mọi người ném dép có trật tự =)))…
Pi-et: Thực ra bài thơ này rất hay, mọi người có thể đọc bài dịch của Haran hoặc cop QT ^^]
(3) Bát tự: (八字) Tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người….. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT