Bên này không khí hai người đang rất ngột ngạt, bên kia Tiểu Trung đã lo lắng như kiến bò trên nồi lẩu nóng rồi.

Muốn lấy giấy hôn thú nửa đêm đúng là một chuyện viển vông, nhưng anh ta biết tính tình của Đoan Mộc Nam, không phải lạm dụng chức quyền, lấy quyền đè người khác.

Hơn nữa, tính tình bình thường của anh đều tốt, không nói ra những lời bậy bạ.

Đương nhiên ngoại trừ liên quan tới Thanh Thanh, Tiểu Trung đột nhiên cảm thấy, chỉ cần Đoan Mộc Nam gặp Thanh Thanh, người này sẽ thay đổi hoàn toàn...thật khiến cho người ta khiếp sợ.

Hôm nay yêu cầu anh ta làm chuyện này, khẳng định là phải làm cho bằng được.

Xử lý giấy kết hôn cũng không phải là việc khó, yêu cầu Cục nào đó mở cửa lúc nửa đêm, mang thêm vài người giúp đỡ một chút là được, chỉ là Thanh Thanh chưa tới tuổi, việc này rất phức tạp. Cân nhắc một chút, nếu không được thì phải báo với lão phu nhân.

(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)

Thế là anh ta tìm đến trợ thủ đắc lực của Lâm Kiều Kiều là quản lý Lương để giúp đỡ. Tiểu Trung và ông ta, một người là thân thiết, một người là trợ thủ đắc lực có khả năng xoay chuyển tình thế, bình thường quan hệ với Tiểu Trung rất tốt.

Quản lý Lương sau khi nghe điện thoại của Tiểu Trung liền thông qua mạng lưới quan hệ của mình, bắt đầu làm việc, chưa kể nhân cơ hội này lại lập công. Tóm lại chuyện của gia tộc Đoan Mộc cũng là chuyện của bọn họ.

Do vấn đề tuổi tác, nên việc này phải kinh động đến nhiều bộ phận, bật đèn xanh làm sổ trước, sau đó mới làm thủ tục liên quan, cuối cùng, nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc.

Tiểu Trung cầm giấy chứng nhận màu đỏ nhanh chóng đưa đến Đàn Cung.

Thanh Thanh và Đoan Mộc Nam đang ngồi trong xe, không nói câu nào.

Bầu không khí trong xe lúng túng và lạnh lẽo, nhưng Đoan Mộc Nam không tức giận như vừa rồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn, bởi vì nhìn thấy khuôn mặt phấn nộn như trẻ con của cô đang dựa vào cửa xe mà ngủ thiếp đi.

Anh giảm tốc độ, lặng lẽ lái xe. Trong xe mở nhiệt độ thích hợp, sợ cô bị cảm lạnh.

Đến Đàn Cung, anh không xuống xe ngay, mà nhìn đôi mày cau có của Thanh Thanh một lúc, thầm nghĩ, nhóc con này ngay cả ngủ cũng bướng bỉnh như vậy, lông mi dày và dài như quạt, đôi môi căng mọng trên đôi má trắng toát mê quyến rũ mê người.

Ánh trăng mờ ảo và làn gió thu se se lạnh.

Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng mở cửa xe, đem người trong xe cẩn thận bế lên.



Cơ thể mềm mại không xương, cô mềm mại thuận theo dựa sát trong ngực anh, ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Có lẽ làn gió se lạnh cũng là lý do để bế cô, trước khi vào cổng, Thanh Thanh giật giật hai mắt.

Cô lười biếng mở hai mắt ra, nhìn thấy bầu trời đen kịt, vô số vì sao lấp lánh, đẹp như một bức tranh, cô thất thần, đột nhiên cảm giác được mình đang ở trong vòng tay của anh đó, một luồng hơi thở nam tính quyến rũ chạy ngang qua mũi cô.

“A?” Chuyện gì đang xảy ra, cô muốn cắt đứt với anh, nhưng tại sao lại nằm trong vòng tay anh. Cô như một chú chim sợ cành cong, nhảy ra khỏi vòng tay của anh, quá đột ngột nên bị trẹo mắt cá chân.

“Sao vậy?” Đoan Mộc Nam vươn bàn tay to ra đỡ lấy cô. Thanh Thanh bị đau, nhưng lại không muốn biểu hiện trước mặt anh.

Ngôn Thanh Thanh đứng ở cửa, nhìn căn biệt thự này, như một lâu đài.

Biệt thự được xây dựng trên sườn núi, có ba tầng, cảnh vật mỗi tầng đều khác biệt, trước cổng chính có một con đường lớn, đài phun nước trong lành thơ mộng ở giữa, cổng cao vút uy nghiêm, rất sang trọng.

Khi đến gần biệt thự, những ô cửa sổ sát đất thay thế những bức tường kiên cố, như cung điện pha lê trong suốt lộng lẫy. Tiền sảnh rộng rãi và hoành tráng như một cung điện. Nội thất gỗ thật nguyên khối mới lạ, độc đáo cùng những vật dụng trang trí đắt tiền tạo nên nét nghệ thuật riêng.

“Đây là đâu?” Trong một căn nhà sang trọng như vậy, Thanh Thanh cảm thấy giọng mình hơi vang.

“Thích nơi này không?”

“Ừm.”

“Đây là phòng tân hôn ông nội chuẩn bị cho chúng ta.”

Đoan Mộc Nam nhìn cô và nói một cách thâm tình, trong mắt anh đang có một cảm xúc rất nồng đậm.

Cô nhìn vào đôi mắt nóng bỏng và quyến rũ của Đoan Mộc Nam, trong lòng lại đau đến thấu xương, không muốn lại bị vẻ ngoài hoàn mỹ của anh làm cho mê hoặc, Thanh Thanh buồn bã quay đầu. Căn phòng tân hôn này không thuộc về anh và cô.

Anh không nên đưa cô đến đây.

Thanh Thanh nghĩ những gì Cố Thái Anh đã nói với cô, cô chỉ muốn đi khỏi đây ngay lập tức, quay người lại lẩm bẩm một câu “em phải đi” sau đó tiến lên một bước.

ngay khi tiến lên được hai bước, Đoan Mộc Nam khẽ vươn tay lên kéo cô đến trước mặt anh, đôi mày rậm khép lại, anh độc đoán kẹp chặt cô vào lòng.



“Đừng nhốn nháo nữa.” Đoan Mộc Nam hơi trách cứ nói.

“Em đã nói rồi, em không muốn gả cho anh, phòng tân hôn này có đẹp hay không cũng không liên quan đến chúng ta.”

Tim Thanh Thanh đập dữ dội sau khi nói xong câu này, sợ muốn chết, nhưng vẫn ngẩng cao đầu không chịu khuất phục trước anh. Cô cảm thấy mình đang kéo mình vào thế nguy hiểm, Đoan Mộc Nam tức giận đến mức muốn nổ tung.

Ngay khi anh chuẩn bị phát tiết, điện thoại di động ở ngực anh vang lên. Anh không thèm nhìn, kéo Thanh Thanh ngồi lên ghế sô pha.

Đoan Mộc Nam quay người bước ra khỏi cửa mà không thèm nhìn lại.

Thanh Thanh bực bội, tại sao đột nhiên muốn phát điên, cô muốn tiếp tục đứng lên đi ra ngoài.

Nghĩ lại, không phải muốn đưa cô đến đây để giam lỏng đấy chứ, nếu vậy cũng quá xa xỉ rồi.

Dù thế nào đi nữa Đoan Mộc Nam là một phần tử nguy hiểm, rời khỏi đây sẽ an toàn hơn.

Cô liền muốn đứng dậy để rời đi, nhưng trên chân truyền đến một trận đau nhức, làm cô đau đến nhe răng. Nghỉ ngơi một chút, nhịn cơn đau xuống để rời đi, không ngờ Đoan Mộc Nam đang bước về phía cô.

Anh nắm lấy tay cô hỏi:

“Tại sao lại không muốn kết hôn?”

Đoan Mộc Nam nắm lấy tay cô, dùng sức không nhẹ, chính bởi vì như vậy Thanh Thanh cảm thấy cô thà chết cũng không chịu đầu hàng, rõ ràng anh không yêu cô, chỉ vì giao dịch mà luôn ép cô phải kết hôn.

“Vì anh không xứng.” Thanh Thanh nói một cách sắc bén.

“Được.” Thanh Thanh không hiểu ý của Đoan Mộc Nam, cảm thấy hai bên hông bị siết chặt, cả người đều bị anh nâng lên không trung. Thanh Thanh sợ hãi, sẽ không phải vì không xứng nên muốn giết cô sao.

Cô hoảng hốt kêu to:

“Buông ra...cứu...buông ra..”

Đoan Mộc Nam phớt lờ tiếng hét của cô, ôm cô lên phòng ngủ ở tầng hai. Chỉ là tiếng hét của cô thật sự quá chói tai, thân hình tao nhã của Đoan Mộc Nam chuẩn xác chặn môi cô lại, bá đạo bao phủ răng và môi của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play