Hơn ba mươi năm làm giáo sư tại Hogwarts, Dumbledore đã từng gặp vô vàn thể loại học sinh khác nhau, có tốt bụng, nghịch ngợm, quậy phá thậm chí là tài năng xuất chúng hơn người nhưng không đứa trẻ nào trong nghi thức phân nhà lại khiến ông kinh ngạc như Tom Riddle. Lần đầu tiên ông nhìn thấy chiếc mũ phân loại lại trò chuyện với tân sinh lâu đến như vậy hơn nữa còn đem hắn đưa đến Slytherin, đương nhiên không phải do ông kì thị nhà rắn gì mà do học sinh ở đó đều rất khó bảo, căn bản chúng đều thích tôn sùng máu trong, bình thường đều thích tụ lại theo nhóm khép mình trong vòng tròn, không thích tiếp xúc với các nhà khác.


Hơn nữa, đám rắn con này lại cực kì bài xích với các phù thuỷ máu lai, thừa lúc hiệu trưởng đang phát biểu ông âm thầm đưa mắt quan sát vị tân sinh gầy yếu kia. Nghe nói năm nay trong đám tân sinh có một người sử dụng được thần chú không tiếng động chẳng lẽ là ám chỉ thằng bé ?


So với người khác ông hiểu rất rõ thân thế của đứa trẻ này, một kết tinh tình yêu nhưng xuất phát bằng tình dược của người cha Muggle và mẹ phù thuỷ. Nhìn khí chất cao quý kia bỗng nhiên ông chợt nhớ tới một người, cái tên khiến cuộc đời ông mệt mỏi. 


Ông không biết vì sao có một dự cảm rằng đứa trẻ này sẽ đi con đường giống như người kia. Tuy nhiên khi nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên gặp hắn tại cô nhi viện, một tay ôm em bé tay cầm bình sữa, ông liền không nhịn được nở nụ cười. Điều này khiến giáo sư độc dược Slughorn ngồi bên cạnh chú ý.


"Ông đang cười gì thế, Dumbledore ?"


"À không có gì, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này thật thú vị." Ông tiếp tục nhìn về phía Tom "Tôi cảm thấy học sinh năm nay rất đáng để chờ mong."


"Ông muốn nói đến đứa trẻ máu lai kia, Tom Riddle ? Mặc dù thân phận là cô nhi nhưng vừa đến Slytherin liền có thể ngồi cùng Abraxas. Thật khiến người ta tò mò mà."


Slughorn gật gù nhưng ông không tiếp tục nghiên cứu nữa vì đồ ăn đã hiện lên.


Cầm thìa, Tom nghiêng đầu sang chỗ khác, hơi liếc mắt nhìn kẻ khi nãy chăm chú theo mình- Dumbledore, trong lòng cười thầm vài tiếng, quả nhiên thằng nhãi nằm trong bệnh thất kia đúng là một tấm khiên che mắt hiệu quả. Nhưng mà, ở dãy bàn Gryffindor mái tóc đen rối quen thuộc hiện lên trong tầm mắt hắn, chắc hẳn đây là thành viên gia tộc Potter. Nếu như hắn nhớ không lầm chắc hẳn hiện tại đây là huynh trưởng của nhà Gryffindor- Charlus Potter và cũng là ông nội của thằng nhóc hôi sữa kia. Khốn kiếp nghĩ đến khoảng cách cả thế hệ giữa mình và thằng nhóc kia khiến một kẻ còn chưa thể tiếp nhận sự thật- Voldemort cảm thấy lạnh người.


Tuy nhiên suy nghĩ này không nằm trong đầu hắn lâu bởi việc hắn mong chờ nhất đã đến. Hắn chậm chạp đi theo đoàn người đến nhà chung của Slytherin, tuy rằng Tom cảm thấy mình không cần dẫn đường nhưng nếu để lộ mình quen thuộc khu vực này chắc chắn sẽ bị hiềm nghi. Tom cũng không muốn mới vừa nhập học tại Hogwarts đã trở thành thí nghiệm để người ta nghiên cứu.


Nhưng sau đó hắn ngay lập tức nhận ra mình không thể thư thái về giường đi ngủ, khi hắn vừa mới bước vào phòng sinh hoạt chung liền nhanh chóng hô bùa chú  "Petrification !" Hắn xoay người đem toàn bộ học sinh phía sau bất động tại chỗ, nhìn bộ dạng tay nắm chặt thành quyền cùng đũa phép đang giơ, kẻ ngu cũng biết đám người này muốn làm gì lúc nãy.


"Tốt lắm, nhà Slytherin từ khi nào lại thích việc đánh lén thế này ? Thật sự là vũ nhục máu trong cao quý mà, đừng tưởng là quý tộc thì có quyền lộng hành, ở nhà rắn phép thuật mới là thứ quyết định hết thảy, không riêng ở đây mà toàn bộ Hogwarts và cả thế giới phù thuỷ cũng thế. Quý tộc ở Slytherin am hiểu nhất là sự khôn khéo, mưu mô, biết tránh hại tìm lợi, các anh chẳng lẽ không biết tìm người dò xét thực lực tôi trước rồi hãy đi công kích ? Đầu óc rõ ràng là ngu xuẩn, chỉ biết đi tìm chết hay là các anh cảm thấy mấy thứ tin tức đó không quan trọng ? Hoặc chính xác hơn là não các anh đã úng nước đến mức không phân biệt được tin thực và giả ? Lỗ mạng, tự đại... các anh không xứng là học sinh nhà Slytherin."


Hắn ngừng một lát, đạp ngã một pho tượng kế bên "Tôi thật không hiểu nổi sao các anh sống được tới bây giờ trong giới quý tộc ?"


"Có chuyện gì thế các trò ?" Slughorn bước vào phòng sinh hoạt chung liền thấy người đứng vô cùng nhiều, đẩy một vài học ra ông liền nhìn thấy tân sinh hôm nay- Tom Riddle bị vây ở giữa, xung quanh là đám học sinh đang bị hoá đá. Xem ra tình huống này chắc hẳn là đám đàn anh lớp trên bỗng nhiên nổi hứng tập kích một đứa nhóc mới vừa nhập học.


"Không có gì cả thưa giáo sư. Chúc ngài buổi tốt tốt lành." Vẫy tay hai cái, giải trừ bùa chú bên kia, Tom cúi người lễ độ ôn hoà chào hỏi "Các anh ấy chỉ là muốn học tập phép thuật một chút mà thôi."


"Thần chú không tiếng động, đứa trẻ của ta, thầy có thể hiểu được vì sao cái nón phân loại kia lại cùng trò nói chuyện lâu đến thế rồi. Thầy là giáo sư dạy môn độc dược, Slughorn Horace và đồng thời cũng là chủ nhiệm nhà Slytherin. Đương nhiên là một học sinh mới thầy cảm thấy thấy tấn công người khác không phải là một việc tốt nhưng trò xem nếu là vì tự vệ thì rất chính đáng. Là chủ nhiệm thầy không thể trong ngày đầu tiên trừ điểm được nhưng cộng thì vẫn có thể, vì thế do khả năng điều khiển phép thuật rất tốt của trò, thầy sẽ cộng cho nhà rắn 5 điểm tuy nhiên hoá đá học sinh khác thì vẫn phải lao động phục dịch vào ngày mai đấy nhé !"


Ông dừng một chút, cất cao giọng lên.


"Thời gian đã khuya các trò cũng sớm nên đi ngủ đi !"


Chúa tể Hắc ám nhìn đoàn người tản ra, hắn bước đến trước mặt chủ nhiệm, lễ phép hỏi "Thưa giáo sư, con đối với độc dược cảm thấy rất hứng thú. Không biết ngày mai con có thể đến văn phòng ngài để hỏi một số vấn đề không ?"


"Đương nhiên, thầy luôn hoan nghênh các học sinh chăm học như trò, đặc biệt là ưu tú như trò đây !" Vỗ vai Tom, Slughorn mỉm cười rồi đi ra ngoài.


"Ưu tú như ta ? Sau này ngươi sẽ biết ta còn hơn cả sự ưu tú mà ngươi nghĩ nữa Slughorn à." Thì thầm với chính mình, Tom xoay người về căn phòng của mình, đúng lúc này cửa phòng sinh hoạt chung đột ngột mở ra, Poppy phu nhân ôm Harry chạy vào.


"Ôi trời, trò Tom, đứa bé này cả ngày không thấy trò liền khóc náo um xùm, cô nghĩ nó rất nhớ trò đấy Tom."


"Có lẽ thế, dù sao mấy năm nay vẫn luôn là con chăm sóc nó, thành thật xin lỗi phu nhân, nếu thế đứa bé này vẫn là buổi tối giao cho con đi rồi sáng mai đi học con lại đưa nó cho bà nhờ bà chăm sóc ?" Hắn hỏi "Bà thấy thế nào ? Như vậy ngài cũng có thể thoải mái ngủ mà nó cũng sẽ không khóc đến mức đau cổ họng."


"Vậy cứ thế mà làm."


Nhìn Poppy phu nhân rời đi, Voldemort vĩ đại nhìn tên nhóc cười ngây ngô với mình nhịn không được xem thường "Mi đúng là rắc rối mà !"


*28.01.2018*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play