Grindelwald tìm thấy chỗ ngồi trên xe lửa sau vài phút đồng hồ. Gã vốn có thể lựa chọn độn thổ nhưng với tâm trạng hiện giờ gã nghĩ phương tiện của muggle sẽ hợp với mình hơn.


Chiến tranh dần đến hồi kết và nó không còn ảnh hưởng nhiều tới nơi đây nữa. Gã không mang hành lí, chỉ im lặng đóng cửa và ngắm phong cảnh. Vị trí của gã khá đẹp, một nơi lí tưởng để quan sát khung cảnh ngoài kia. Hiện tại cảm xúc của gã đang rất không ổn, chính xác hơn đó là sự đau khổ. Grindelwald yêu Dumbledore, không ai có thể phủ nhận điều đó nhưng tình yêu của họ cũng chẳng cứu vớt được điều gì. Tình yêu và quyền lực là hai thứ khác nhau nhưng khi so sánh thì cả gã và lão đều lựa chọn cái thứ hai.


Trong lúc gã đang trầm tư, cánh cửa được kéo ra. Gã không quan tâm người vừa tới là ai miễn không làm phiền gã là được.


"Không cần để ý đến tôi." Một giọng nói quen thuộc vang lên.


Grindelwald ngạc nhiên nhìn người ngồi đối diện mình "Tom Riddle, dựa theo sự hiết biết về cậu, ta nghĩ cậu sẽ dẫn thằng bé rời Hogwarts và đến Hẻm Xéo chứ nhỉ? Hoặc sẽ đến nơi khác làm việc, với năng lực của cậu, việc Bộ Phép Thuật ngỏ ý chỉ còn là chuyện sớm muộn."


Gã hơi không hiểu, vì sao Tom lại ở đây, hơn nữa cũng chẳng mang theo hành lí gì. Hắn rõ ràng có thể ở lại Hogwarts làm giáo sư vài năm sau đó tiến vào Bộ Phép Thuật làm việc. Chứ không phải một thân một mình lên xe lửa đến thế giới muggle.


"Đừng nói rằng cậu muốn tiễn ta, ta không phải đứa ngốc."


"Thực ra tôi không có ý định tiễn ông. Tôi chẳng qua có cùng điểm đến với ông thôi." Tom nhàn nhã mỉm cười "Về phía Harry, tôi không lo lắng. Nó luôn là đứa trẻ may mắn, sẽ sớm tỉnh lại thôi."


"Hiện tại, trong khi đợi xe lửa đến nước Đức, chúng ta cùng nhau nói chuyện về tương lai được chứ ? Nhất là về việc tại sao ông lại đưa tôi thứ này?" Tom lấy đũa phép Cơm Nguội từ trong túi áo khoác ra "Xin lỗi nếu như tôi nghĩ xấu về ông, nhưng tôi không nghĩ đây chỉ là sự kế thừa bình thường."


"Ta hiểu vì sao mũ phân loại lại đưa cậu vào Slytherin rồi." Grindelwald đan hai tay đặt lên chiếc bàn ở giữa "Cậu quá mức đa nghi."


"Cảm ơn vì lời khen nhưng tôi nghĩ gọi là cẩn thận sẽ chính xác hơn. Tôi không thích ông dùng tôi như tấm khiên để đối phó Dumbledore và càng không cần ông chỉ tôi cách trở thành Chúa tể Hắc ám." Tom mỉm cười lịch sự, hàng lông mi khẽ rũ xuống như suy nghĩ điều gì "Vẫn còn quá sớm để đối đầu với Dumbledore, tôi khuyên ông nên kiên nhẫn."


"Cậu muốn dạy ta phải làm gì?"


"Đúng thế. Ông cũng thấy rõ, ông và Dumbledore quá hiểu nhau, đó là một lợi thế nhưng cũng vì hiểu rõ nên cả hai đều quên việc phải nhún nhường một bước."


"Liệu bây giờ khen cậu quá mức thông minh có muộn không? Tôi nghĩ chắc cậu cũng đã nhận ra Dumbledore rất dè chừng cậu." Grindelwald vừa dứt câu liền nhận được tiếng cười khẽ của đối phương.


"Thật ra không cần ông nói, tôi cũng đã sớm phát hiện ra chuyện ấy. Nhưng nó không đáng để tôi quan tâm." Tom chậm rãi đứng đứng lên "Có lẽ đây là lần cuối tôi gọi ông là giáo sư. Tôi chân thành khuyên một câu thế này, lùi bước không phải thể hiện của sự yếu đuối, nó chỉ đơn giản là mánh khóe để đạt được mục đích thôi."


Grindelwald bật cười khi thấy Tom độn thổ rời đi, lùi một bước đúng là cách hay nhưng bảo vệ thế lực vẫn là điều gã quan tâm hơn.


Mùa hè năm 1945, Chúa tể Hắc ám nổi tiếng Grindelwald bỗng nhiên lui về ở ẩn. Cùng lúc đó, Tom Riddle bắt đầu nhúng tay vào giới chính trị muggle, thâu tóm quyền lực về tay mình.


"Dù là muggle hay phù thủy, bản chất tham lam vẫn luôn ẩn sâu trong máu của họ."


Tom Riddle nhàn nhã ngồi trên ghế salon nhâm nhi tách trà. Hiện tại hắn đã 27 tuổi, là một người đàn ông điển trai lịch lãm hơn nữa còn dịu dàng lịch sự, Tom rất nhanh trở thành tình nhân trong mộng của nhiều nữ quý tộc giới máu trong. Đáng tiếc cho họ là Tom lại không có nhã hứng nói chuyện yêu đương. Dựa vào số đất đai và tiền bạc mình kiếm được khi trước, Tom dễ dàng mở ra con đường làm giàu ở thế giới muggle. Ngoài ra sức mạnh đồng tiền cũng là một điều phổ biến tại thế giới phù thủy, nhờ vào tính cách xảo quyết và mưu mẹo Tom không chỉ thành công kế thừa danh hiệu hậu duệ Slytherin mà còn chiếm được nửa cổ phần của Gringotts. Tuy yêu tinh là những sinh vật tham lam nhưng so với phù thủy chúng vẫn biết giữ chữ tín hơn. Do đó Tom cứ thế lặng lẽ năm giữ một phần ba tài chính của Bộ Phép Thuật, nhưng người bên ngoài nhìn vào họ chỉ cho rằng đó là gia sản của Abraxas Malfoy.


"Tôi nhớ rõ cậu có trang viên riêng." Gia chủ của Malfoy lặng lẽ ho khan vài tiếng "Sao không quay về đó?"


"Ngài Malfoy, nếu tôi nhớ không lầm rằng anh bảo sẽ rất vui nếu tôi ở lại đây. Hiện tại anh hàm ý muốn đuổi tôi?" Tom Riddle liếc mắt cảnh cáo, bay giờ hắn có rất nhiểu kẻ điên cuồng theo đuổi nguyện trung thành. Nhưng riêng Abraxas, hắn sẽ không coi người ngày là hầu cận, có lẽ từ thời điểm tên này thay mình chăm sóc Harry, hắn đã xem Abraxas là một người bạn.


"Đúng, tôi có thể cho cậu ở vô thời hạn mà không thu tiền nhà nhưng làm ơn đi, sắp tới chúng tôi phải chào đón thành viên mới đó!"


"Ồ, Malfoy con chuẩn bị ra đời?" Tom ngẩng đầu hỏi "Đã nghĩ ra tên chưa?"


"Nếu là bé trai tôi sẽ gọi là Lucius, bé gái thì Ailsa nhưng tôi hy vọng em ấy sẽ sinh con gái. Một thời gian nữa tôi sẽ ghé qua Hẻm Xéo mua đồ cho con nít."


"Tôi cược là bé trai." Tom lấy tay chống cằm cười đến nguy hiểm trong khi mặt của Abraxas đã đen như đáy nồi.


Đã 10 năm. Tom ngửa đầu thở dài, hắn không muốn quay về trang viên chủ yếu vì Harry. Mỗi lần nhìn đứa nhỏ mình tận tay nuôi lớn chỉ có thể nằm yên ở đó, trái tim hắn lại đau đớn vô cùng. Đã rất lâu rồi, hắn không còn nghe thấy âm thanh mềm mại của Harry, cũng như nghe thằng bé sẽ bi bô hát chúc mừng sinh nhật cho hắn. Harry như giọt máu đầu tim, là đứa trẻ dù ghét bỏ nhiều lần nhưng hắn vẫn yêu thương, cưng chiều nó. Mỗi tối khi thấy Harry như thế, hắn lại không thể ngon giấc vì vậy hắn quyết định trốn sang nhà của Abraxas.


"Harry chừng nào mới tỉnh?" Abraxas thắc mắc "Mười năm trôi qua rồi. Thằng bé vẫn thở nhưng lại chẳng chịu thức dậy, rốt cuộc viên đá đó có sức mạnh ghê gớm như thế nào? Tôi vẫn nghi ngờ Dumbledore đã làm gì với Harry hơn."


"Thế giới phù thủy có nhiều món đồ phép thuật kì lạ, không cần suy đoán lung tung, Malfoy. Về Harry, tôi tin em ấy sẽ sớm tỉnh." Còn về vấn đề phải mất bao lâu thì Tom không biết. Tom đã từng oán hận thậm chí tức giận đến mức muốn giết chết Harry để mình không phải lo lắng về điều gì nữa. Nhưng chỉ cần định giết nó, hắn lại nhớ thời điểm khi Harry còn bé luôn bám dính lấy mình, khóc nhè vòi vĩnh mọi thứ hay cả lúc nó giả bộ ngu ngốc làm nũng để khỏi bị đánh. Những kí ức ấy dù đã qua mười năm nhưng Tom cảm thấy nó chỉ mới như hôm qua. Hắn nhìn ảnh phản chiều của mình qua cửa sổ, mười năm, hắn đã sớm thay đổi rất nhiều, liệu đứa nhỏ tỉnh dậy có nhận ra hắn?


"Nếu tôi không lầm thì cậu từng bảo muốn làm giáo sư dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở Howarts đúng không? Sao không đi hỏi thử, tôi cảm thấy hiệu trưởng rất thích cậu đấy. Ý tôi là hiệu trưởng cũ chứ không phải Albus Dumbledore. Mà gần đây Nhật báo tiên tri liên tục nói chúng ta khống chế Bộ Phép Thuật, liệu..."


"Không cần nhúng tay Abraxas. Chỉ cần Grindelwald còn sống, Dumbledore sẽ không đụng vào chúng ta." Nhớ tới gã tóc vàng kia, Tom không khỏi cười thầm. Kể từ lúc Grindelwald thoái lui, việc hắn thu nạp thuộc hạ càng dễ dàng hơn, thành công lập ra đế quốc cho riêng mình.


Hiện tại chẳng ai biết Grindelwald đang ở đâu dù cho có lật tung cả nước Đức. Những tín đồ còn sót lại của gã cũng rất ngoan cố, nhất quyết không chịu khai ra bất kì thông tin gì. Xem ra Grindelwald dạy dỗ thuộc hạ rất cẩn thận.


Vừa nghĩ đến bộ dáng phiền muộn của Dumbledore, Tom liền sung sướng.


Ông cũng có ngày hôm nay, lão già chết tiệt!


Abraxas nhún vai tỏ vẻ không muốn bàn luận thêm "Tuy tôi không rõ vì sao cậu lại cần mấy thứ này nhưng tôi đã tìm đủ về. Mấy món đồ phát sáng này...ờ bộ cậu tính đi đến vào chỗ nào tối lắm hả?"


"Đúng vậy, mấy ngày nữa tôi sẽ khởi hành." Tom cầm từng món do gia tinh đưa tới, cẩn thận kiểm tra "Đối với thân thể của Harry, tôi vẫn còn nhiều điều cần biết."


"Nhưng đám Nhân mã không thích cậu quay lại." Abraxas cau mày "Tuy cậu rất mạnh nhưng đối phó với Nhân mã không phải là ý hay đâu."


"Tôi chưa từng bảo mình sẽ tìm Nhân mã." Tom nở nụ cười khiến Abraxas thoáng thấy nguy hiểm, thề với Merlin đây là kiểu cười mà hắn ghét nhất khi nói chuyện với Tom.


"Được rồi, dù sao tôi cũng chả ngăn cậu được. Nhưng đừng có làm ba cái thí nghiệm kỳ quái, tôi không muốn lại phải kéo cậu ra khỏi căn nhà sập như lúc trước."


"Tôi chỉ muốn tìm con rồng đó."


"Rồng...cậu nói cái gì cơ? Chờ chút, não cậu bị Harry đá bay rồi hả?" Chờ lúc Abraxas nhận ra bất thường thì Tom đã vội rời đi.


"Em yêu, có phải Tom vừa bảo hắn sẽ đi tìm rồng? Một con rồng?" Abraxas ngơ ngẩn nhìn vợ mình, Isa, bưng bánh và trà lên.


"Abraxas, em thấy anh một chút chẳng giống Slytherin, nếu anh đã chọn ngài ấy làm chủ nhân thì nên tin tưởng quyết định của ngài. Được rồi, ngây ra làm gì lại đây nếm thử món bánh em mới làm đi và chúng ta sẽ cùng đợi ngài quay lại." Isa nở nụ cười đoan trang, đút bánh vào miệng ông chồng lắm mồm của mình.


*09.05.20*


Lời biên tập: chương sau không khác gì kiếm hiệp cổ trang, phải sửa lại một tí để hợp với bối cảnh phương Tây, tác giả làm khó em quá đi Ọ ^ Ọ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play