Không khí trên đường đi khá là quỷ dị, các học sinh nhất là lũ rắn con nhà Slytherin đều có thể nhìn ra tâm trạng hết sức u ám của Tom, với châm ngôn tránh hại tìm lợi đám rắn nhỏ vô cùng thức thời đồng loạt né tránh người kia ra.


Tom vừa ôm Harry vừa lạnh lùng đá văng cửa phòng ngủ của bọn họ, sau đó ném Harry lên giường, còn mình thì kéo một cái ghế ngồi xuống, "Nói nhanh. Chuyện này rốt cuộc là sao ?"


Chẳng lẽ do mọi ngày hắn quá chiều chuộng nó này nên hôm nay nó mới dám làm trái ý hắn như thế "Nói ! Mi đã làm gì với cái lọ kia ?"


Đứa nhỏ có lẽ chưa lần nào thấy Tom phẫn nộ đến như thế, nó lập tức oà khóc nức nở, nếu là lúc trước, Tom sẽ bắt đầu đau lòng quay sang dỗ dành nó. Nhưng hôm nay, hắn thực sự rất tức giận, khó chịu đứng lên không thèm để ý đến tên nhóc đó.


Hắn cảm thấy ngay từ đầu bản thân mình quá dung túng Harry, Tom cắn răng cười lạnh, "Dám cản trở kế hoạch của ta, mi rốt cuộc đang có ý gì vậy ?" Hắn lần nữa ngồi lên ghế, nhìn chằm chằm nó "Vì sao lại tự tiện đổi dược trong lọ ?"


"Dược, Tom..." Bánh bao khóc đến thương tâm, nó hoàn toàn không nghĩ người giám hộ của mình sẽ giận dữ đến vậy. Nó chậm rãi nhảy xuống giường hướng đến chỗ Tom, khung cảnh này nếu cho người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ cho rằng Tom là một kẻ tâm địa ác độc, "Tom, em sai rồi...hức...hức...đừng giận em."


"Câm miệng ! Dám phá hỏng kế hoạch của ta, mi..." Tom nghiêng đầu sang chỗ khác, lại phát hiện Harry đáng thương kéo vạt áo choàng của mình, bộ dáng tràn đầy hối lỗi và uỷ khuất, tâm của hắn nhất thời mềm nhũn xuống, nhưng lập tức hắn lại nổi giận lên, "Nói ! Mi đổi dược bằng cách nào ?"


Thật kì lạ lúc hắn và Harry đi rõ ràng thứ trong lọ vẫn là chân dược, vì sao khi quay về đã biến thành nước quýt ?


"Tom...em không cố ý, là...là một con rắn nói dược trong lọ không phải dược tốt nên..." Harry oan ức giải thích, chỉ vào con rắn mà mấy ngày trước Abraxas tặng cho Tom nói, "Cho nên em... âm thầm nhờ phu nhân Poppy tìm giúp em lọ nước quýt rồi đổi hai chai đó lại."


Rắn ?


Tom nhanh chóng tìm được điểm mấu chốt, rắn nói cho Harry biết, đừng có giỡn mặt với hắn {Mi nói lại lần nữa ? Không được nói dối !}


{Em không có nói dối, anh có thể hỏi nó !}" Harry theo bản năng tự động trả lời bằng xà ngữ, tay chỉ vào con rắn, không hề biết lời nói của mình có sức sát thương lớn như thế nào.


Không có khả năng ! Tom kinh ngạc suy nghĩ.


Chúa tể Hắc ám tương lai hung hăng nắm chặt tay ghế, hắn hoảng loạn đứng lên, xà ngữ, thằng nhãi này thế nhưng lại có thể dùng được xà ngữ. Hắn cẩn thận nhớ lại mọi chuyện gần đây, từ lúc hắn nuôi Harry đến giờ dù thỉnh thoảng có dùng xà ngữ nhưng như thế vẫn không đủ để dạy thằng nhóc xà ngữ.


Chẳng lẽ là từ khi sinh ra ?, Tom giật mình với chính ý nghĩ bản thân hắn.


Phát hiện điều này khiến Tom không thể giữ nổi biểu cảm bình tĩnh trên mặt mình nữa. Hắn tương đối biết rõ về dòng họ Potter và cũng tuyệt đối xác định thằng nhãi này hoàn toàn không có huyết thống của Salazar Slytherin vậy thì tại sao nó lại có thể dùng được xà ngữ. Chẳng lẽ...lúc này Tom chợt nhớ đến vụ nổ mạnh tại nhà Potter.


Hai tay run rẩy, hắn chậm rãi chạm lên vết sẹo hình tia chớp trên trán Harry. Nhắm mắt lại, hắn có thể cảm nhận được dòng phép thuật quen thuộc bên trong.


Harry thế nhưng có linh hồn của mình.


Cho nên nó mới dùng được xà ngữ, có thể thi triển được phép thuật dù tuổi còn cực kì nhỏ. Chết tiệt, phép thuật là của ta, xà ngữ là của ta ! Tom nháy mắt trầm xuống, trong lòng bắt đầu nổi lên sát tâm, nuôi thằng nhãi này ba năm cũng quá mệt chi bằng hắn tiễn nó theo cha mẹ nó luôn.


Mà ngay lúc đó, cảm thấy tình huống có gì đó không ổn Abraxas nối nghiệp Tom đá văng của phòng ngủ, "Tom, cậu đang làm gì đó ?"


"Malfoy, chuyện ở đây không cần anh lo !" Tom lạnh lùng liếc mắt cảnh cáo khiến Abraxas thoáng dừng bước.


Trong mắt Abrxas lúc này, thiếu niên tóc đen nho nhã thường ngày, luôn thích trêu chọc Harry bỗng dưng cực kì đáng sợ, nhưng nhìn thấy gương mặt đáng thương của Harry, suy nghĩ mãi cuối cùng hắn vẫn chỉ có thể cắn răng xông vào. "Cậu bình tĩnh một chút đi Tom."


"Đi ra ngoài ngay Malfoy !" Bởi vì gia tộc Malfoy còn rất nhiều chỗ hữu dụng với lại hắn cũng không hy vọng Lucius chưa sinh ra mà cha đã chết, Tom cảm thấy lòng khoan dung hiện tại của hắn có thể gọi là đấng cứu thế mẹ nó rồi.


"Không được !" Đối mặt với sát khí tử vong, Abraxas sau này không ngờ lúc trước mình lại có thể còn sống khi làm trái lệnh Chúa tể Hắc ám "Có gì từ từ nói, Harry là em trai của cậu."


"Em trai con mẹ nó chứ em trai !" May mắn có được mảnh linh hồn của hắn nên mới chiếm được năng lượng cường đại, nghĩ đến đây Tom lập tức nhìn Harry với đôi mắt tràn ngập sát khí, nhất định hắn phải làm thịt thằng nhãi này, thừa dịp nó còn chưa lớn lên, đoạt lại mảnh hồn vốn thuộc về mình


"Tom, cậu đừng như vậy !" Nhìn ra người kia muốn làm gì Abraxas vội vàng xông tới, ôm lấy Harry, " Cậu không nên thương tổn nó, nghĩ kĩ đi. Dù sao Harry cũng là một tay cậu nuôi nó, nếu nó làm sai cái gì thì khuyên răn nó là được !"


"Câm miệng ngay Malfoy !" Malfoy nghe thấy tiếng quát của Tom đột nhiên sợ hãi, cảm giác như có thanh kiếm lúc nào cũng kề ngay cổ vậy, thực sự rất rùng rợn. Nhưng nhìn bánh bao nhỏ rồi nhìn Tom, hắn cắn răng ôm Harry bỏ trốn, "Tom, chờ cậu bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện !"


Lúc Abraxas đi đến  phòng ngủ của huynh trưởng, hắn mới phát hiện lưng mình đã thấm ướt một mảng mồ hôi lớn, hắn đem đứa nhỏ đang thương tâm khóc thút thít đặt lên giường, nhịn không được xoa đầu nó "Nhóc con, suýt chút nữa vì mi mà ta phải..."


"Anh Abraxas, Tom không cần em nữa sao ?" Harry tội nghiệp ngẩng đầu, thút tha thút thít nắm lấy quần áo của Abraxas, "Tom không cần em nữa có phải hay không?"


Abraxas suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm Harry, "Đừng khóc, không có việc gì, tên kia chỉ là đang tới kỳ mãn kinh thôi."


Bên này Abraxas đang cố hết sức dỗ dành Harry, thì bên đây cả người đang lâm vào trạng thái tử vong- ngài Tom cũng chẳng cảm thấy dễ chịu, ngay lúc Abraxas chạy trốn hắn hoàn toàn có thể ra tay, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc tội nghiệp của Harry, hắn lại không nỡ.


Buồn cười, không nghĩ đến đường đường là Chúa tể Hắc ám tàn bạo lại có lúc tốt bụng đến thế này. Mẹ nó, đáng lẽ ngay từ lúc hắn mở mắt thấy Harry, hắn nên tự tay bóp chết nó mới đúng !


Buồi tối hôm đó, cả hai căn phòng không ai có một giấc ngủ ngon.


*10.02.19*


Lời tác giả: một lần không nỡ cả đời đều sẽ không nỡ ㅋㅋㅋ



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play