Việc quay lại cô nhi viện đã trôi qua hơn một năm rưỡi, không biết từ lúc nào Chúa Tể Hắc Ám tương lai bỗng phát hiện ra bản thân mình rất có thiên phú trong việc giữ trẻ, ru ngủ hay thay tã, mọi thứ đều vô cùng thông thạo, thậm chí đôi lúc còn bất thường hết sức, chuyên tâm nấu cháo đút cho Harry. Thời điểm nhận thức được việc này, hắn chỉ có thể trút giận lên gương mặt non mềm đang say giấc của Harry.


Hai tuổi, Harry Potter hiện tại đã biết bò hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể chập chững đứng lên đi vài bước rồi té oạch xuống. Nhìn đứa trẻ đang ngủ Chúa Tể Hắc Ám không khỏi tự hỏi: dưới tình huống cuộc sống cô nhi viện thiếu thốn thế này nhưng tên nhóc lớn lên vẫn vô cùng trắng trẻo mập mạp khác với hắn trước kia, thật đáng ganh tị mà. Vì thế hắn cũng không do dự, thừa dịp xung quanh không có ai liền lén lút chọc ghẹo thằng nhỏ một chút.


Nhìn nó chỉ có thể quơ quơ cánh tay bé nhỏ, phát ra tiếng nha nha yếu ớt, ngài Tom nham hiểm liền cảm thấy sâu trong nội tâm tràn ngập thoả mãn mãnh liệt.


"Này thì phá kế hoạch của ta !" Tiếp tục chọt chọt vài cái đến khi Harry đang ngủ trưa phải tỉnh dậy, ánh mắt xanh lá ngây thơ nhìn người trước mắt đang không cho mình đi ngủ kia, khẽ mở miệng oà lên khóc nức nở.


Đậu má ! Chúa Tể Hắc Ám thầm kêu không tốt, tiếng khóc sẽ kéo mẹ đến đây mất hơn nữa tên nhóc này thường ngày luôn được các mẹ yêu quý cưng chiều, nếu hắn bị phát hiện lại một lần nữa chọc nó khóc thì chắc chắn tối nay nồi cháo sẽ do hắn nấu rồi. Vì thế để có nhiều thời gian lên kế hoạch cho sự nghiệp tương lai tốt đẹp của bản thân, hiện tại hắn đành nhún nhường vậy.


"Ngoan ! Ta sai rồi, làm ơn nín đi ! Nếu không...ta liền cho mi một cái Silencio* !"


Hắn đè thấp giọng doạ một đứa trẻ hai tuổi cái gì cũng không hiểu.


Nhưng mà một đứa nhóc miệng còn hôi sữa thì có thể biết cái gì ? Nó chỉ cảm thấy mặt rất đau, muốn dùng cánh tay đem đau đớn đuổi đi nhưng lại liên tục đánh lên mặt Tom.


Tuy rằng lực tay của đứa trẻ yếu ớt không đau, nhưng đối với Tom mà nói đây tuyệt đối là hành động khiêu khích trắng trợn, vì thế hắn bỗng dưng muốn trừng phạt tiểu quỷ này một chút chẳng hạn như dùng thần chú Mobilicorpus* nâng nó lên không trung rồi biến ra cái lông chim chọc lét nó. Dù sao biện pháp hành hạ hắn có rất nhiều nhưng vào thời điểm hắn vừa tính sử dụng thì dưới lầu vang lên tiếng của mẹ.


"Tom có người đến tìm !"


Dùng câu nói thông thường là "chạy trời không khỏi nắng" một cách văn chương là "cuộc gặp định mệnh" còn đối với Tom Riddle chính là "Đệt, hoá ra là hôm nay thế nhưng ta lại quên !"


Đúng vậy, như mọi người đoán giáo sư Dumbledore đến.


Giả sử Dumbledore cũng có thể xuyên về quá khứ thì chắc chắn hiện tại ông sẽ rất khiếp sợ. Bởi trong trí nhớ của ông, Tom Riddle phải mang một gương mặt nhợt nhạt, đáng sợ và đầy công kích đứng trong một căn phòng ẩm ướt u ám. Nhưng trên thực tế thì Dumbledore cũng không có quay về.


Thiếu niên trước mắt có chút nhợt nhạt, tay bận ôm một đứa trẻ hai tuổi mặc quần hồng đang quậy phá khóc lóc, trước vạt áo còn dính vệt sữa tươi, so với quá khứ hình tượng của Chúa Tể Hắc Ám lúc này hoàn toàn khác biệt.


"Xin chào, ta tên là Albus Dumbledore, giáo sư môn học biến hình ở học viện pháp thuật Hogwarts." Ông cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng.


Chúa tể Hắc ám tương lai ôm Cứu thế chủ chớp mắt nói "Thưa ngài, theo ta thấy, bề ngoài của ngài không giống giáo sư chút nào mà càng như người của đoàn xiếc hơn."


Tại sao năm đó hắn lại không bình luận bộ quần áo quái gở của lão ong mật nhỉ ? Cái áo choàng đầy sao loé sáng thật sự rất kì dị.


Dumblebore nhìn đứa bé, nói không nên lời "Nhìn rất lạ sao, con trai ?"


Cũng chẳng phải ông đẻ tôi ra mà con trai ngọt xớt. Tom nhíu mày nhưng hắn không rảnh cùng Bạch pháp sư nổi tiếng này tranh luận dài dòng "Vâng." Hắn nói "Ngài nên biết, bô dáng của ngài khiến con hoàn toàn liên tưởng đến ông già Noel, hơn nữa học viện phép thuật Hogwarts là cái gì ?"


Sau hơn 80 năm tiếp xúc cùng đối địch với Dumbledore, hắn có thể dám khẳng định ngoại trừ bản thân lão ong mật, Grindelwald thì người thứ ba hiểu rõ ông ta nhất là hắn. Tâm tư kín đáo thế nào, bộ mặt giả nhân giả nghĩa ra sao, hắn đều vô cùng hiểu rõ. Với lại hiện tại bây giờ trên tay hắn vẫn còn nhiều con bài chưa lật.


"Đây là thư mời nhập học của chúng ta. Ta nghĩ con hẳn sẽ phát hiện mình khác biệt nhiều so với đám trẻ đồng lứa kia."


"A, đúng thế, ít nhất con cũng chưa từng thấy ai vài tuổi đã phải học cách mặc tã cho trẻ nhỏ..."


Đối với nụ cười của Dumbledore, Tom cũng không ngại châm chọc vài câu dù nó có thể khiến vị giáo sư kia kinh ngạc thế nào.


"À không...ta là nói tới cái khác, không phải khả năng làm việc nhà mà là có phải thỉnh thoảng con có thể làm cho đồ vật hiện lên rồi biến mất đúng không ?"


"Thật trùng hợp làm sao !" Tom nở nụ cười ngây thơ sáng lạn chỉ vào đứa trẻ đang nằm ngủ trong ngực mình "Nó cũng có thể làm được."


Sao cơ, Dumbledore ngây ngốc kinh ngạc chỉ tay vào Harry Potter "Đứa bé này ?"


"Đúng thế, em trai Harry Potter của con, nó được con nhặt về trong một mùa đông rét lạnh. Nếu như con có thể ngẫu nhiên vài lần thành công làm biến mất đồ vật thì tên nhóc này còn hơn thế, ít nhất con cũng sẽ không phải lơ lửng trên không trung vào nửa đêm." Tom Riddle tựa như con thú nhỏ cười vô tội đem đứa trẻ giao cho Dumbledore.


"Ngài xem, giáo sư, nếu ngài mang con đi thì đứa trẻ này sẽ sống như thế nào ? Nó còn nhỏ như vậy hơn nữa lại do một tay con nuôi lớn, để nó ở đây con không nỡ, nếu như học viện các ngài thu nhận những người như con vậy thì có thể nhận nó luôn được không ? Con cam đoan thằng bé sẽ thật ngoan."


Dumbledore đau đầu xoa hai huyệt thái dương, ông chỉ nhận được mệnh lệnh từ hiệu trưởng lúc đầu là đến đón Tom Riddle thế nhưng hiện tại lại xuất hiện thêm một đứa trẻ, hơn nữa qua biểu hiện chắc chắc năng lực vô cùng mạnh, nếu để ở cô nhi viện thì quá bất công, nhưng chẳng lẽ lại đem nó đến Hogwarts ? Haiz, có lẽ cái ý này cũng không tồi, có gì nhờ phu nhân Poppy chăm sóc giúp.


"Tom Riddle, tấm lòng lương thiện của con thực sự khiến ta vô cùng cảm động, nhưng con phải biết trường học chúng ta từ xưa đến nay chưa bao giờ thu nhân một hậu duệ phù thuỷ nhỏ tuổi như vậy. Tuy nhiên thật may, còn một khoảng thời gian nữa mới nhập học, nên ta có thể về trường học bàn bạc cùng các giáo sư khác và có lẽ tới lúc con đi học , chúng ta sẽ nhờ người khác trông nó giúp con."


"Vậy thì tốt quá !" Chúa Tể Hắc Ám nở nụ cười ngọt ngào chờ mong đến ngày quay lại Hogwarts, bắt đầu kế hoạch bồi dưỡng Tử Thần Thực Tử.


Note
*Mobilicorpus: di chuyển thể xác trên không
*Silencio: làm mục tiêu im lặng
(Mấy thần chú này vẫn nên để tiếng anh sẽ hay hơn)


*20.01.2018*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play