Chương 77 BA VÒNG XOAY (5)

Nói cũng kì lạ, "Chiến dịch giảm cân khủng bố" của huấn luyện viên thể hình không làm Nữ hoàng nhanh chóng gầy đi, thế mà dưới "đề nghị" của Thủ tướng, kế hoạch giảm cân điều độ một ngày bơi bốn mươi phút, chạy chậm ba mươi phút lại khiến Nữ hoàng gầy đi bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, đặc biệt là khuôn mặt. Bỏ đi nét "tròn trịa trẻ con" thần kỳ, khuôn mặt Nữ hoàng đã đẹp hơn nhiều, nét nào ra nét đấy, quả thực là khuôn mặt được sinh ra để dành cho màn ảnh, nhiếp ảnh gia vừa chụp lia lịa, vừa không ngớt lời khen thật kì diệu.

Dĩ nhiên, công lao thuộc về ngài Thủ tướng.

Trong số những người vui nổ phổi vì cân nặng của Nữ hoàng, Thư ký riêng của Nữ hoàng lại không hề tỏ ra vui mừng.

Nữ hoàng gầy đi nhanh chóng cũng là chuyện lớn của quốc gia.

Dân chúng đã nhiều lần phân tích, Nữ hoàng gầy đi không phải vì buồn chuyện tình cảm. Tình cảm giữa Nữ hoàng và Thủ tướng còn nồng nàn hơn lúc mới cưới. "Có lúc ngài Thủ tướng đích thân lái xe đi đón Nữ hoàng, Nữ hoàng liên tục sang số Một đường Jose." Một người nổi tiếng trên mạng đảm bảo, cô ta còn không quên bổ sung "Tất cả đều diễn ra vào buổi tối." Về nguồn tin, "Tôi có người thân làm việc trong Cung điện Jose." Còn chưa đầy mười hai tiếng, cô ta đã buồn bã đăng tin, sáng nay người nhà của cô ta đã nhận tin bị sa thải khỏi Cung điện Jose.

"Việc Nữ hoàng gầy đi có lẽ liên quan đến chuyến viếng thăm Bắc Âu sắp tới." Mấy chuyên gia tâm lý đưa ra quan điểm của mình.

Có lẽ nguyên nhân là một trong hai nước cô sẽ viếng thăm là Na Uy, mà biển Na Uy là nơi mẹ Nữ hoàng qua đời.

Ngay lập tức, người dân Goran rối rít lên trang web chính thức của Nữ hoàng an ủi, động viên tinh thần Nữ hoàng.

Trong luồng dư luận sôi nổi, thứ Năm vẫn đến.

Tô Thâm Tuyết và Tang Nhu hẹn nhau ở một quán cà phê gần trường đại học thành phố Goose. Trước kia thi thoảng cô và Utah Tụng Hương cũng đến đây. Dù chỉ vài lần ít ỏi, nhưng sau khi được sắp đặt tỉ mỉ, giờ đây quán cà phê này nghiễm nhiên trở thành nơi minh chứng cho tình yêu giữa Nữ hoàng và Thủ tướng, rồi trở thành điểm hẹn hò lý tưởng của giới trẻ.

Tô Thâm Tuyết không cố tình hẹn Tang Nhu ở đây. Sau khi trở thành Nữ hoàng, ngoài một số câu lạc bộ tư nhân, chỉ còn vài địa điểm công cộng cô có thể đến.

Tối qua, cô nghe bác sĩ tâm lý của Tang Nhu nói Tang Nhu vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh trước kia, cho nên cô chuyển địa điểm gặp mặt từ câu lạc bộ đua ngựa Hoàng gia về đây. Hiện giờ Tang Nhu vẫn còn là sinh viên, quán cà phê gần trường học sẽ khiến Tang Nhau thấy thoải mới hơn một chút.

Quán cà phê treo bảng đóng cửa từ sớm.

Tang Nhu đến sớm hơn Tô Thâm Tuyết mười phút.

Cô mặc áo sơ mi màu sáng kết hợp với quần jean màu xanh đậm, mái tóc ngang lưng xõa trên vai. Ngoài những sợi tóc tơ phe phất trước mặt, toàn bộ mái tóc được vén ra sau tai. Cô không trang điểm, ngồi im lìm nơi đó, móng tay đặt trên bàn được cắt tỉa sạch sẽ.

Tô Thâm Tuyết nghĩ, nếu không có cái đêm ở Syria kia, cô sẽ rất có cảm tình với Tang Nhu.

Cô gái ấy mang dáng vẻ của Tô Thâm Tuyết trước đây.

Trước kia, cô giáo thỉnh thoảng hay than thở: "Thâm Tuyết của cô thật tĩnh lặng."

Có lẽ, đã có giai đoạn cô bé này từng giơ cao hai tay với thế giới, với đám đông mà hét lên rằng: Hãy nhìn tôi đi.

Nhưng "nếu" mãi mãi chỉ là giả thiết mà thôi.

Tinh thần của Tang Nhu rất tốt.

"Ngoài yên lặng, Tang thể hiện hoàn hảo ở các phương diện khác." Đây là lời mà người phụ trách Chủng viện nói với Tô Thâm Tuyết mỗi lần gọi điện.

May mắn hơn, cô bé luôn yên lặng này có vài người bạn, cũng được bạn khác phái để ý. Từ nửa năm nay, cuối tuần cô không ở lại trường như trước nữa, mà bắt đầu đi chơi cùng bạn bè, xem phim, đi thư viện, ghé quán cà phê, xem thi đấu, thỉnh thoảng cũng đi vào quán bia quán rượu.

Hà Tinh Tinh đã nghe được thông tin này từ một nhân viên chịu trách nhiệm chăm sóc sức khỏe cho Tang Nhu.

Cách hai người gặp gỡ không khác gì trước kia.

Hầu hết chỉ có Tô Thâm Tuyết hỏi, Tang Nhu đáp, từ tình hình sức khỏe đến học tập và cuộc sống, cô đã hỏi han tất cả những gì cần hỏi.

Nói thật, kiểu giao tiếp này làm Tô Thâm Tuyết cảm thấy quá gượng gạo.

Cô thử chuyển đề tài sang hướng thoải mái hơn, cười hỏi: "Cô đã có bạn trai chưa?"

"Chưa có ạ."

"Thế có thích ai không?"

Im lặng.

"Nữ hoàng bệ hạ, tôi có thể không trả lời câu hỏi này không?" Tang Nhu nói khẽ.

Tô Thâm Tuyết ngẩn ra, xem cô đã hỏi đến chuyện gì rồi này. Cô mỉm cười: "Đương nhiên."

Không khí vẫn gượng gạo.

Vì vậy, Tô Thâm Tuyết hỏi Tang Nhu: "Cô có gì tò mò về tôi không?"

Câu hỏi này làm Tang Nhu ngây ra.

Đôi mắt đen láy trong suốt nhìn cô chằm chằm.

Tô Thâm Tuyết thầm thở dài. Ở quãng thời gian tươi đẹp nhất, chủ nhân của đôi mắt này chỉ cần nhăn mày hay nở một nụ cười thôi cũng đủ làm người ta không sao dời mắt.

"Cô không tò mò về Nữ hoàng à?" Cô trịnh trọng hỏi.

Hiển nhiên, cô bé trước mặt cô không hề tò mò về Nữ hoàng bệ hạ.

Cô chưa từ bỏ ý định: "Cô không tò mò liệu Nữ hoàng bệ hạ có ngoáy mũi, thò tay xuống lòng bàn chân gãi ngứa, hay lén lút xóa ảnh tự sướng xấu xí của mình đi hay không à?"

"Nữ hoàng cũng chụp ảnh tự sướng à?"

"Đương nhiên, tôi thích tự sướng trong phòng vệ sinh lắm. Tự sướng một trăm cái mà có thể lưu lại năm cái là đã cảm ơn trời đất rồi, còn những ảnh khác tôi đều lén xóa đi. Chúng xấu xí đến mức làm tôi nổi giận. Chụp tiếp, tôi không tin mình xấu như vậy. Cúi xuống một chút, như vậy cằm có vẻ nhọn hơn. Mỉm cười, bấm chụp, trời ạ, cái trán to đùng xấu dã man. Xóa! Đổi sang góc khác, đỡ xấu hơn rồi. Ui cha, người đẹp trong gương là ai!"

Khuôn mặt ngay trước mặt nở nụ cười khẽ.

Nụ cười ấy đẹp như vậy.

Tô Thâm Tuyết không dằn được lại thầm thở dài.

Cô nhớ đến chuyện gửi lời hỏi thăm thay Utah Tụng Hương.

"Ngài Thủ tướng nhờ tôi…" Cô dừng một chút, cười nói, "Hỏi thăm ‘cô nhóc con’ anh ấy dẫn về từ Syria."

Nụ cười mỉm trên khóe môi Tang Nhu lặng lẽ biến mất.

"Xin Nữ hoàng bệ hạ giúp tôi gửi lời cảm ơn ngài Thủ tướng." Tang Nhu nói.

Hai người này… một người nhờ cô hỏi thăm, một người nhờ cô cảm ơn, sao bỗng dưng cô như trở thành người thứ ba thế này.

"Cô đã đến gặp anh trai chưa?" Cô hỏi.

"Gặp rồi." Tang Nhu rũ mắt, lông mi khẽ run rẩy.

Trong mơ hồ, Tô Thâm Tuyết lại nhìn thấy cô gái mặc váy hồng tro.

Tô Thâm Tuyết đặt chiếc khung ảnh lên tay Tang Nhu, trên khung ảnh là khuôn mặt của Tang.

Tang hồi niên thiếu rất ít ảnh. Đây là tấm ảnh cô phóng ra từ bức ảnh chung chụp ở công viên.

Cậu thiếu niên luôn mặt áo sơ mi màu xám không để lại gì nhiều trên thế giới này. Không, phải nói, thế giới này để lại quá ít dấu ấn về cậu thiếu niên luôn mặt áo sơ mi xám kia.

Chạm đến khuôn mặt trên khung ảnh, ánh nước dâng lên trong mắt Tang Nhu.

Vẻ đẹp chạm đến trái tim có lẽ là vậy.

Ánh nước ấy chuyển thành hai giọt nước mắt nơi khóe mắt Tang Nhu.

Có vài người, rơi nước mắt mà như thơ như mộng.

Cô đưa khăn giấy.

Ba mươi phút gặp mặt nói nhanh cũng không nhanh, chậm cũng không chậm.

Xe đã đợi bên ngoài, Tô Thâm Tuyết cười với Tang Nhu, vẫy tay rời đi.

Cô gái vẫn luôn yên lặng đột nhiên có hành động thật đường đột. Cô bước nhanh đến trước mặt Tô Thâm Tuyết, cúi lưng rất thấp: "Nữ hoàng bệ hạ, Người nhất định phải khỏe mạnh. Nữ hoàng bệ hạ, Người cũng… nhất định phải hạnh phúc."

Rời khỏi quán cà phê, Tô Thâm Tuyết vẫn nghĩ về câu nói của Tang Nhu: "Người cũng… nhất định phải hạnh phúc."

Trông cô bây giờ không hạnh phúc sao? Nghĩ thế nào cũng thấy câu nói này thật kỳ quặc.

Giống năm mười tám tuổi, Tang Nhu đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe cổ màu hồng chậm rãi dần khuất khỏi tầm mắt.

"Nữ hoàng bệ hạ, Người nhất định phải hạnh phúc." Lời này không hề giả tạo: Nữ hoàng bệ hạ, xin cô nhất định phải bảo vệ hạnh phúc thuộc về mình. Như vậy, người khác sẽ không phá hỏng nổi.

Người đàn ông ấy rực rỡ như sao trời.

Vật quá chói lòa luôn thu hút vô số ánh nhìn dòm ngó, mà cô… là một trong số đó.

Tháng trước, Tang Nhu nhận được thư mời từ Văn phòng Thư ký Thủ tướng.

Thư mời đó chứng tỏ, tháng Hai này, cô sẽ trở thành một trong mười thực tập sinh tại số Một đường Jose.

Trong số mười thực tập sinh nhận được thư mời từ Văn phòng Thư ký Thủ tướng, Tang Nhu là người có điểm cao nhất. Thực tập sinh có điểm cao nhất năm ngoái được phân công đến Văn phòng Thư ký Thủ tướng thực tập.

Khi thư mời gửi đến Chủng viện, ý nghĩ thoáng trong đầu Tang Nhu đã được chứng thực.

Mọi việc như đã được ngầm định trước.

Năm ngoái, mấy cô gái có thành tích ưu tú ở Chủng viện rêu rao muốn trở thành thực tập sinh ở số Một đường Jose. Ban đầu, Tang Nhu không mấy quan tâm, cho đến hôm ấy, cô nghe một cô gái nói: "Tôi không có hứng thú với việc trở thành thực tập sinh tại số Một đường Jose, chủ nhân của số Một đường Jose mới là điều làm tôi hứng thú hơn cả. Đó chính là ngài Thủ tướng của chúng ta. Dĩ nhiên, tôi không tranh giành người đàn ông của Nữ hoàng. Tôi chỉ muốn nhìn anh ấy từ xa, có cơ hội đi lướt qua anh ấy, gọi một tiếng ‘Ngài Thủ tướng’ hoặc là ‘Chào buổi sáng, ngài Thủ tướng’." Không hiểu tại sao, Tang Nhu lại nghe được.

Về sau, có lần cô cùng bạn học đến phòng làm việc của hiệu trưởng, một người ở đó đưa cho cô tờ đơn đăng ký: "Tang, hay là cậu cũng thử xem?" Ma xui quỷ khiến, cô nhận lấy đơn đăng ký, điền thông tin của mình vào.

Sau khi gửi đơn, Tang Nhu và mấy bạn học bắt đầu cố gắng vì mục tiêu "trở thành thực tập sinh tại số Một đường Jose." Biết người có thành tích cao nhất có thể được phân vào phòng thư ký Thủ tướng thực tập, cuối tuần Tang Nhu tự giam mình trong ký túc xá học ngoại ngữ, nỗ lực nghiên cứu tài liệu hành chính.

Phòng thư ký Thủ tướng gần như đảm nhiệm mọi việc sinh hoạt, đi lại của Thủ tướng, ít nhiều cũng sẽ chạm mặt phải không? Như lời bạn học kia nói, nhìn anh ấy từ xa, có cơ hội đi lướt qua anh ấy, gọi một tiếng ‘Ngài Thủ tướng’ hoặc là ‘Chào buổi sáng, ngài Thủ tướng.’

Cuối cùng.

Bạn học rêu rao sẽ trở thành thực tập sinh tại số Một đường Jose không nhận được thư mời thừ phòng thư ký Thủ tướng, trái lại người ban đầu không tỏ vẻ "nhiệt tình" quá nhiều lại nhận được thư mời, còn có thành tích đứng đầu.

Mấy bạn học của cô rầu rĩ nói lời chúc mừng, còn nhờ Tang Nhu thay họ ngắm ngài Thủ tướng thật nhiều.

Thư mời và lời chúc mừng của bạn học làm tâm trạng Tang Nhu rối bời. Cô tìm Hiệu trưởng Chủng viện, ngỏ lời mong muốn giữ kín chuyện này. Người phụ trách Chủng viện biết mối quan hệ giữa cô và Thủ tướng cùng Nữ hoàng, còn tưởng cô muốn tạo bất ngờ, liền vui vẻ đồng ý.

Đi hay không đi đây? Trong sự lưỡng lự vì nhận được thư mời, năm mới, cô theo dàn hợp xướng đến thành phố Goose. Hiệu trưởng hỏi cô có muốn gọi điện cho Nữ hoàng và ngài Thủ tướng không, cô trả lời "Không cần."

Nhưng, cô vẫn gặp được anh.

Là sự sắp đặt của định mệnh ư?

Dàn hợp xướng biểu diễn bản "Tiếng chim hót trong bụi mận gai."

Tiếng chim hót trong bụi mận gai viết về một thiếu nữ yêu người đàn ông không nên yêu, cô chịu trách nhiệm diễn phần lời thoại của ca khúc. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Mỗi lần đọc "Em khát khao có thể được gặp anh một lần, nhưng xin anh hãy nhớ, em sẽ không lên tiếng yêu cầu gặp mặt. Không phải vì lòng kiêu ngạo đâu. Anh biết trước mặt anh, em chưa từng có gì để ngạo mạn. Mà bởi vì, chỉ khi anh cũng muốn gặp em, cuộc gặp gỡ của chúng ta mới có ý nghĩa", tâm trí cô luôn nghĩ về anh, về bóng dáng đứng ở đằng xa của anh.

Lần này, chân thật hơn bất cứ lần nào trong quá khứ.

Sau ba vòng xoay.

Anh đứng ở nơi chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.

Tình cảm dịu dàng và nỗi nhớ nhung ngập tràn biến thành tiếng chim hót trong bụi mận gai.

Hót mãi về tình yêu chân thành trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời.

Lần này, anh không còn là ảo ảnh nữa.

Chắc chắn đã được sắp đặt từ trước.

Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu: "chỉ khi anh cũng muốn gặp em, cuộc gặp gỡ của chúng ta mới có ý nghĩa", cho đến giờ phút này…

Tang Nhu đưa mắt nhìn chiếc xe cổ màu hồng biến mất khỏi tầm mắt.

Đây là ngày cuối cùng Tang Nhu ở thành phố Goose.

Màn đêm buông xuống, Tang Nhu đi tới công viên đối diện số Một đường Jose, hướng về phía tòa nhà tượng trưng cho niềm vinh dự của đất nước này. Bóng hình cô ghim chặt trên nền đất dưới ánh đèn điện, như một pho tượng mãi hướng về số Một đường Jose.

Đêm khuya, Tô Thâm Tuyết đứng trong bóng tối ngoài sân, cảm thấy mình như sắp biến thành hòn vọng phu. Cô đã đứng ở đây rất lâu rồi.

Vốn dĩ cô và Utah Tụng Hương sẽ gặp nhau vào đêm mai. Chuyến viếng thăm Bắc Âu của Phu nhân Thủ tướng kéo dài mười ngày. Mười ngày không dài, cũng không phải là ngắn, ở bên nhau một đêm trước khi xuất phát là chuyện đương nhiên.

Nhưng cô không kịp đợi đến tối mai đã lén lút chạy tới đây. Cô còn đánh tiếng trước với quản gia, đây là bất ngờ mà Phu nhân muốn dành cho ngài Thủ tướng.

Liệu có trở thành "niềm bất ngờ" không?

Nói thật, Tô Thâm Tuyết hơi chột dạ.

Mấy ngày nay, Utah Tụng Hương không gọi điện cho cô. Có điện thoại theo thông lệ, nhưng không còn những cuộc gọi rủ cô "chơi trò chơi" mỗi tối nữa. Bấm tay tính toán, đã năm ngày rồi, đã năm ngày cô không nhận được điện thoại vào buổi tối của Utah Tụng Hương rồi.

Nữ hoàng cũng có cảm giác bị đe dọa.

Không nói đến những người phụ nữ đắm đuối với diện mạo của Utah Tụng Hương, chỉ nói đến tâm thế của những người phụ nữ xinh đẹp mà cá tính đó: Dù chỉ một ánh mắt mập mờ của Utah Tụng Hương cũng đã là một cú đòn đau dành cho Nữ hoàng.

Vì vậy, thỉnh thoảng cô phải nhắc nhở chồng mình: Anh là người đã có vợ rồi.

Sau lần thứ N thay đổi tư thế đứng, Tô Thâm Tuyết mới nghe thấy tiếng bước chân.

Ngài Thủ tướng đã về, cô làm động tác thợ săn bắt được con mồi. Utah Tụng Hương sẽ nhanh chóng đi ngang qua con đường trước mặt cô. Cô sẽ nhắm thời cơ nhào tới, vừa có thể làm anh giật mình, mà còn có thể trình diễn tiết mục nhào vào lồng ngực.

Dĩ nhiên, còn phải cong đôi môi đỏ mọng lên: "Ngài Thủ tướng, bất ngờ này có tuyệt vời không?"

Tiếng bước chân dần tiến đến gần.

Nhưng… nhưng, bước chân của ngài Thủ tướng dừng lại rồi. Chuyện làm anh dừng bước có phải là nguyên nhân làm anh không gọi điện cho cô suốt mấy đêm nay?

Thời gian chờ anh đi ngang qua con đường trước mặt cô trở nên dài đằng đẵng.

Dần dần, cô không còn kiên nhẫn nữa. Dần dần, cô không còn hào hứng nữa.

Tô Thâm Tuyết thôi không giữ tư thế lao về phía trước nữa. Cô đứng thẳng, chuyển thành bất động.

Đứng im lìm chờ đợi.

Cuối cùng, bóng dáng anh cũng xuất hiện trước mắt cô.

Bóng anh lướt qua cô, bước chân lên bậc thang thờ ơ đến vậy.

Tụng Hương, anh đã bỏ lỡ một "bất ngờ" rồi.

Dù là vậy, ánh mắt cô vẫn ngơ ngác đuổi theo bóng lưng anh.

Lúc lên bậc thang thứ ba, bóng dáng ấy dừng lại, rồi đứng ở bậc thứ tư quay đầu lại.

Ánh đèn ngoài sân chiếu lên hàng mày hơi nhíu của anh, anh cất giọng hơi kinh ngạc: "Tô Thâm Tuyết?"

Bước chân về phía anh khó khăn đến vậy sao?

Rõ ràng là người yêu dấu hằng ngày thân thiết đến vậy, mà giờ đây cô lại không biết nên mở lời với anh thế nào. Có lẽ, hình như anh cũng vậy.

Cô kính mến, lòng em rối bời rồi.

Cô rũ mắt, nhận cặp tài liệu từ tay anh, hỏi: "Sao về muộn thế?"

"Sao em lại qua đây?" Anh hỏi ngược lại.

Sao lại qua đây, sao lại qua đây ư?

Cơn giận đến quá đỗi bất ngờ, cô đập chiếc cặp tài liệu lên bả vai anh: "Em không thể đến sao? Là em thì không thể đến sao?"

"Tô Thâm Tuyết, em uống nhầm…" Lời quát mắng ngưng bặt.

Utah Tụng Hương nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, chân mày lập tức nhăn lại rồi tiếp tục cau chặt hơn.

Một giây sau, anh siết chặt tay chộp lấy cằm cô, để mặt cô được ánh đèn soi rọi.

Khoảnh khắc ấy đầu anh như bị đập trộm một cú không hề nhẹ.

Giọng anh cuống lên: "Tô Thâm Tuyết!"

"Chết tiệt, bọn họ vẫn ép em tập luyện giảm cân tám tiếng một ngày sao? Khốn kiếp, anh muốn họ cuốn gói. Hơn nữa, quỷ tha ma bắt, Christie vẫn chưa trả lại đồ ăn vặt đã tịch thu từ phòng em sao?" Anh nổi giận mắng mỏ.

Dù trong lòng biết rõ, dù trong lòng thấu hiểu.

Nhưng giờ khắc này, lời nói của anh vẫn khiến trái tim cô chua xót từng cơn, nỗi đau ấy còn chất chứa một cảm giác khác, chính là cảm giác tủi thân.

Trong chớp mắt.

Lời mắng nhiếc cuối cùng chuyển thành lời thầm thì: "Xem ra Nữ hoàng bệ hạ của chúng ta đói lắm rồi." Đôi mắt vẫn luôn lạnh nhạt của anh giờ đong đầy tình cảm. Anh nhìn cô thở dài: "Xem Nữ hoàng bệ hạ của chúng ta trở thành dáng vẻ dị hợm gì đây này." Tiếp đó, anh nói bằng giọng chán chường: "Tô Thâm Tuyết, trông em còn thảm hại hơn cả dân tị nạn châu Phi."

Đâu có cường điệu đến vậy?

Chớp mắt một cái, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Cặp tài liệu rơi xuống một bên, anh giữ mặt cô, giọng nói vô cùng bất lực, khẽ trách cứ: "Tô Thâm Tuyết, em là Nữ hoàng đấy."

"Nữ hoàng không thể cứ hơi một chút là khóc như vậy được."

"Em không khóc."

"Còn nói không khóc."

"Em không khóc."

"Được rồi, được rồi, không khóc… thì không khóc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play