Chương 103 TẤT CẢ KẾT THÚC RỒI (5)

Trong thế giới hỗn độn, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên…

"Tô Thâm Tuyết, bước ra ngoài."

Sao cô lại không nhận ra giọng nói này cơ chứ? Vào giây phút đầu tiên nhận ra giọng nói này, cô đã run rẩy. Tuy nhiên, ngay sau đó, cô lại bật cười, thầm nghĩ, nhìn mà xem, con trai trưởng nhà Utah đã để lại trong lòng con gái lớn nhà họ Tô nỗi ám ảnh lớn biết bao.

Đúng vậy, sau khi mượn men say nói ra một câu "Lục Kiêu Dương, vẽ cho tôi một bức tranh khỏa thân đi", Tô Thâm Tuyết đã lập tức hối hận.

Thay vì nói hối hận, chẳng bằng nói cô đang sợ thì đúng hơn. Cô sợ rằng, sau khi Utah Tụng Hương biết được, chắc chắn anh sẽ không tha cho cô. Dù sao thì, lúc này đây, cô vẫn còn mang danh hiệu "vợ của Utah Tụng Hương" trên người cơ mà.

Không sao, không sao cả.

Câu "Tô Thâm Tuyết, bước ra ngoài" kia chắc chỉ là do cô chột dạ nghe lầm mà thôi.

Tuy vậy, chỉ một giây sau, cô mới biết, đó hoàn toàn không phải do tai cô nghễnh ngãng.

Bên kia tấm rèm che, bóng dáng Utah Tụng Hương bất chợt xuất hiện.

"Tô Thâm Tuyết, bước ra ngoài." Giọng nói vang lên vô cùng rõ ràng từ bên kia tấm rèm.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc cô chỉ còn một mảng trống rỗng.

Utah Tụng Hương từ đâu xuất hiện thế này? Sao anh lại tìm được đến đây? Nghĩ vậy, tay cô lại bất giác kéo kéo vạt áo sơ mi lại.

Cô giáo ơi, phải làm thế nào bây giờ? Áo sơ mi này quá ngắn rồi.

Hơn nữa, đây còn là áo sơ mi của Lục Kiêu Dương. Đã từ lâu rồi, con trai trưởng nhà Utah vẫn luôn xem con gái lớn nhà họ Tô là vật sở hữu của riêng mình. Cô giáo ơi, điều càng tồi tệ hơn nữa là, dưới lớp áo sơ mi, em không hề mặc thêm thứ gì khác nữa cả. Cô giáo ơi, nếu em dám xuất hiện trước mặt người đàn ông khác với dáng vẻ thế này, chắc chắn Utah Tụng Hương sẽ giận điên lên mất.

Còn nữa… Cô giáo ơi… Tất cả mọi chuyện đều chỉ là giả vờ mà thôi.

Một câu "Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi" cũng chỉ xuất phát từ lòng tự ái và kiêu ngạo nhất thời. Tô Thâm Tuyết vẫn là một Tô Thâm Tuyết lười biếng, nhát gan và tiêu cực như trước, vẫn là một kẻ không có ý chí chiến đấu mãnh liệt, sợ khó khăn hiểm trở, chỉ biết giả vờ giả vịt mà thôi.

Những câu nói có vẻ dứt khoát kia đều chỉ là một cách để gây tê chính mình.

Hơn ai hết, cô hiểu rất rõ, xác suất để tin tức "Nữ hoàng ly hôn với Thủ tướng" xuất hiện trên các phương tiện truyền thông lớn nhỏ của Goran này chỉ có thể đạt đến mức 1% nhỏ nhoi mà thôi.

Thậm chí, cô đã viện sẵn lý do khiến bản thân mình không thể ly hôn với Utah Tụng Hương, chẳng hạn như: tôi không có cách nào khác, tôi không có người giúp đỡ, bố và các anh chị em họ vân vân và mây mây còn một mực kéo tôi lùi về sau. Mọi người cũng thấy đấy, không phải là tôi không muốn, mà là không thể…

Còn nữa, cô giáo ơi…

Tô Thâm Tuyết vẫn luôn là một kẻ ích kỷ, chỉ lo cho bản thân mình, trước đây cũng thế, mà hiện tại cũng thế.

Chẳng hạn như, giờ khắc này đây, cô hoàn toàn không hề suy nghĩ cho Lục Kiêu Dương. Trong vòng mấy mươi giây ngắn ngủi ban đầu, thứ duy nhất tồn tại trong đầu cô chính là làm thế nào để có thể thoát thân mà thôi.

Cô cứ đờ đẫn đứng đó, tay không ngừng kéo vạt áo sơ mi, chỉ hận không thể kéo áo dài hơn một chút, dài hơn một chút nữa, cho dù chỉ qua mông thôi cũng tốt rồi. Bởi nếu thế, có lẽ ít nhất con trai trưởng nhà Utah sẽ không tức giận đến mức này.

Còn chuyện khiến anh hoàn toàn nguôi giận là bất khả thi rồi.

Tô Thâm Tuyết nghe thấy tiếng súng.

Sau khi xác nhận rằng viên đạn chỉ bắn về phía trần nhà, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thở phào xong, chân cô lại bất giác run lên cầm cập, không rõ là vì sợ, hay vì nước đọng trên áo sơ mi thấm vào da khiến cô cảm thấy lạnh.

"Tô Thâm Tuyết, mau ra đây cho anh." Giọng Utah Tụng Hương lại vang lên lần thứ ba.

Cô gắng sức giữ chặt đôi chân đang run rẩy không ngừng, thở hắt ra một hơi, cảm thấy vẫn chưa đủ, cô lại thở hắt ra thêm lần nữa.

Mãi đến khi đôi chân ngừng run, cô mới lê bước về phía trước.

Cô giáo ơi, thật mệt quá đi mất, Tô Thâm Tuyết lại phải bắt đầu giả vờ giả vịt rồi.

Đôi chân trần đạp lên thảm trải sàn, thân thể lướt qua tấm rèm màu trắng, lướt qua mấy chiếc giá vẽ, cuối cùng cô mới nhìn về phía Utah Tụng Hương.

Lúc này, mắt anh cũng đang nhìn về phía cô, sắc mặt xanh mét, sâu trong đôi mắt chất chứa đầy căm hận, ghen ghét.

Cô biết, cô biết, áo sơ mi rất ngắn, vải vóc ướt nhẹp dán lên người cô lại càng khiến cô quyến rũ hơn cả khi không mặc gì. Cô biết, cô vẫn biết, thân phận hiện tại của cô không chỉ là một Nữ hoàng, mà còn là Phu nhân Thủ tướng.

Sau đó, cô lại phát hiện ra khẩu súng trong tay Utah Tụng Hương.

Anh cầm súng, họng súng nhắm ngay vách ngăn giữa phòng vẽ tranh và phòng khách.

Lúc này, Lục Kiêu Dương bị bốn con dao khắc ghim trên bờ tường thành hình chữ đại. Hai con dao kề sát hai bên cổ, khiến mặt anh phải kề sát vào tường, chỉ cần hơi nhúc nhích là sẽ lập tức bị dao cứa chảy máu. Hai con dao khác ghìm chặt ống tay áo hai bên của Lục Kiêu Dương, khiến hai tay anh không thể không dang rộng ra.

Utah Tụng Hương đã từng trải qua huấn luyện quân sự bí mật. Do đó, tất cả mọi chuyện vừa rồi đều xảy ra trong thinh lặng.

Hơn nữa, họng súng trên tay Utah Tụng Hương cũng đang chĩa thẳng vào đầu Lục Kiêu Dương.

Thấy thế, lòng bàn chân Tô Thâm Tuyết chợt lạnh toát.

Có lẽ bây giờ, cô nên bước đến nói cho Utah Tụng Hương biết, tất cả đều do chính cô cam tâm tình nguyện trở thành người mẫu của Lục Kiêu Dương? Hoặc nói với Utah Tụng Hương rằng, thưa ngài Thủ tướng, em là một Nữ hoàng, làm ơn hãy tôn trọng sự lựa chọn của Nữ hoàng.

Nghĩ đến đây, cô lại nở nụ cười sầu thảm, tự nhủ bản thân đừng ngu ngốc nữa.

Những lời đó của cô sẽ chỉ càng đẩy chàng trai trẻ đến từ Mississippi lún sâu vào địa ngục hơn mà thôi.

Cũng còn may, kỹ xảo lấy lòng con trai trưởng nhà Utah của con gái lớn nhà họ Tô vẫn chưa hề mai một đi.

Hiển nhiên, dáng vẻ của cô lúc này đã đẩy sự phẫn nộ của Utah Tụng Hương lên đến cực hạn rồi.

Từ từ, xong ngay đây, xong ngay bây giờ đây…

Gần đó có bộ đồng phục đi làm của Lục Kiêu Dương. Không, không được, Utah Tụng Hương sẽ không cho phép cô mặc đồng phục của người đàn ông khác. Bởi lẽ, tính cố chấp và ham muốn sở hữu của con trai trưởng nhà Utah đều đạt mức tuyệt đối rồi.

Đúng lúc này, ánh mắt cô lại rơi vào tấm rèm trắng dùng để ngăn giữa cô và Lục Kiêu Dương ban nãy.

Cô giật mạnh tấm vải trắng kia xuống, thầm nghĩ, khá tốt, kích cỡ của tấm vải này khá lớn, sau đó, mới dùng nó bao bọc thân mình thật kín kẽ như cái bánh chưng.

Tụng Hương, thấy chưa, như thế này đã đủ kín rồi chứ?

Cô bước từng bước nhỏ đến trước mặt Utah Tụng Hương, ấp úng nói: "Tụng Hương, sao anh lại đến đây? Anh xuất hiện đột ngột như thế làm em sợ hết cả hồn."

Như vừa chợt nhớ đến điều gì, cô lại sờ sờ mũi nói: "Tụng Hương, có vẻ anh hiểu lầm rồi, chắc chắn là hiểu lầm thôi. Em chỉ mải chơi, mà lại uống bia nữa mà thôi."

"Em… Em không lừa anh đâu. Không tin, anh cứ ra ngoài xem, còn có mấy lon bia rỗng đấy." Vừa nói, cô vừa chỉ tay ra ngoài cửa. Đúng rồi, trước đó, cô còn phải giải thích chuyện giữa mình và Lục Kiêu Dương đã. Nghĩ vậy, cô lại chỉ tay về phía Lục Kiêu Dương, lắp bắp nói, "Cậu ấy… Cậu ấy tên là Lục Kiêu Dương, là một cư dân mạng đến từ Mississippi may mắn được mời đến thăm Cung điện Jose thông qua chương trình ‘Hộp thư của Nữ hoàng’ vào tháng Tư năm ngoái. Cậu ấy là một người khá thú vị. Nhưng… nhưng em bảo đảm với anh, cậu ấy cũng chỉ là một người khá thú vị mà thôi. Thông qua người thú vị này, em mới biết được, ở khu vực quảng trường, cứ một dặm lại có cả vạn ông già tự xưng mình là nghệ sĩ đấy."

Nói đến đây, trong lòng Tô Thâm Tuyết không khỏi rầu rĩ. Lúc này, có lẽ chàng thanh niên đến từ Mississippi đang thầm cười nhạo cô đúng không?

Không sai, cậu nhóc con, danh xưng "Nữ hoàng bệ hạ" trong miệng cậu cũng chỉ tương đương với một biểu tượng xa xỉ mà thôi. Cậu nói xem, sao khi ấy cậu lại ngu ngốc mắc mưu rồi ở lại đây chứ?

Tuy nhiên, trước mắt, nguy hiểm vẫn chưa qua.

"Tụng Hương, khi trở về, em sẽ giải thích thật kĩ với anh về chuyện với Lục Kiêu Dương." Cô lại nhích gần về phía Utah Tụng Hương thêm chút nữa, suy nghĩ thật nhanh, giải thích thêm, "Tụng Hương, anh cũng biết em uống rượu không giỏi. Không phải người bình thường đều như thế này cả sao, chỉ cần uống rượu bia vào là lại dễ làm mấy chuyện hồ đồ. Dưới sự điều khiển của cồn, em đã bảo Lục Kiêu Dương chơi cùng em… chơi trò nhập vai họa sĩ vẽ tranh khỏa thân và người mẫu. Tụng Hương, anh có nhớ không, em cũng từng chơi với anh trò ‘Utah Tụng Hương vờ như không thấy Tô Thâm Tuyết’ ấy?"

Rốt cuộc, Utah Tụng Hương cũng lên tiếng.

"Nữ hoàng bệ hạ, em có thể nói cho anh biết, ăn mặc thành thế này cũng là một phần của trò chơi sao? Phần này là do ai đề nghị?"

Vừa đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương của anh, chân cô đã bất giác run rẩy.

"Tụng… Tụng Hương." Miệng cô cũng như bị đôi chân liên lụy, "Anh… Anh cũng thấy đấy, ở giữa còn cách một lớp vải, cậu ấy không thấy em được đâu."

"Tô Thâm Tuyết, em tin chắc, em cam đoan rằng cậu ta không thể nhìn thấy được em sao?" Anh gằn từng chữ.

Lúc này, họng súng trong tay Utah Tụng Hương đã đối diện với ngay phần đầu của Lục Kiêu Dương.

Khẩu súng này chính là khẩu súng chuyên dụng của Thủ tướng. Viên đạn từ họng súng này bắn ra có thể được miễn trừ một vài trách nhiệm. Chẳng hạn như, một khi viên đạn trong cây súng này bắn về phía Lục Kiêu Dương, báo cáo sau đó sẽ là: Hành vi của người chết có liên quan mật thiết đối với chuyện bất kính với Nữ hoàng, Thủ tướng đã không thể nhịn được nữa nên mới nổ súng tấn công.

Lúc này đây, cô như chim sợ cành cong, cảm thấy bản thân như đang ở một gian phòng bí mật đầy rẫy máy móc, lưỡi dao lạnh lẽo như băng, đạn phát ra mùi lưu huỳnh, ánh mắt đầy vẻ thù địch của Utah Tụng Hương.

Đôi môi cô càn run rẩy dữ dội: "Dĩ… Dĩ nhiên, em bảo đảm."

Lục Kiêu Dương đã nói, anh cần ba trăm hai mươi phút để hoàn thành một bức tranh khỏa thân.

Ba trăm hai mươi phút này còn phải được chia thành ba giai đoạn: một trăm phút đầu tiên chủ yếu được dùng để phác họa đường cong của người mẫu; hơn hai trăm hai mươi phút còn lại được dùng để thực hiện công đoạn đánh bóng và chỉnh sửa. Do đó, phải mất ít nhất ba ngày mới có thể hoàn thành một bức tranh khỏa thân hoàn thiện.

Trong khi đó, cô cũng chỉ mới đứng làm mẫu gần vỏn vẹn ba mươi phút mà thôi.

Hơn nữa, giữa hai người còn cách một tấm rèm màu trắng, Lục Kiêu Dương không thể nhìn thấy cô được. Có lẽ chàng trai trẻ đến từ Mississippi này cũng chỉ phối hợp giả vờ giả vịt với cô mà thôi. Nói không chừng, trên bản vẽ của Lục Kiêu Dương vốn chưa có bất cứ thứ gì, hoặc có khi cũng chỉ là một con sóc hay lợn rừng gì đó mà thôi.

Nghĩ vậy, trái tim cô mới thoáng thả lỏng một chút.

"Tụng Hương, anh chờ một chút… Anh sẽ nhanh chóng hiểu rõ, tất cả chỉ là đùa giỡn mà thôi." Cô giữ chặt tấm vải đang che trước ngực mình, nhanh chóng đi về phía giá vẽ.

Để kỷ niệm điều đầu tiên trong danh sách các nguyện vọng thuở nhỏ được thực hiện, cả giá vẽ và vải vẽ tranh sơn dầu đều là do chính tay cô chọn lựa.

Tô Thâm Tuyết nhanh chóng đi đến trước giá vẽ.

Tuy nhiên, chỉ vừa nhìn thoáng qua, cô đã đờ đẫn cả người.

Cô như trở lại thời điểm hơn nửa giờ trước, khi cô đứng trước tấm gương được đặt trong phòng vệ sinh nhà Lục Kiêu Dương.

Nguồn : Vietwriter.vn

Chỉ vì bóng dáng bên trong bức tranh, các cột mốc thời gian bỗng như đè lên nhau chằng chịt.

Cô chậm rãi vươn tay chạm vào, tự hỏi tại sao dưới đầu ngón tay mình là xúc cảm bóng bẩy của giấy chứ không phải mặt kính bóng loáng.

Đầu ngón tay cô chạm vào đôi mắt trên mặt phẳng mềm mại gồ ghề kia.

Tô Thâm Tuyết.

Thuở nhỏ, cô giáo có nói, Thâm Tuyết của cô luôn yên tĩnh thế kia, không biết sau này lớn lên, Thâm Tuyết sẽ trông thế nào.

Nghĩ đến đây, mắt cô chợt lấp lánh ánh lệ.

Tô Thâm Tuyết, nhìn bản thân mình đi, cô chỉ có hai bàn tay trắng.

Rõ ràng cái gì cô cũng có, cả thế giới này, biết bao nhiêu người đều nói họ muốn trở thành người như Tô Thâm Tuyết.

Trong khoảnh khắc ấy, cô không thể phân biệt nổi, cô gái bên trong bức tranh là Tô Thâm Tuyết, hay người con gái đang đứng ngay trước bức tranh mới là Tô Thâm Tuyết. Đầu ngón tay cô lướt dần theo mái tóc ướt đẫm của người con gái trong tranh, rồi dừng lại trên gương mặt ửng đỏ của cô gái ấy.

Đó là gò má hây hây đầy phấn chấn, hệt như một thiếu nữ đi chợ phiên được gặp một chàng trai tuấn tú giữa đêm trăng vậy. Chỉ một cái chạm vai, chỉ vài ánh mắt đong đưa, trái tim cô gái đã đập rộn lên. Cô gái chạy về nhà, đứng trước gương với tâm trạng bối rối, lần đầu tiên nhìn thẳng vào cơ thể người phụ nữ trưởng thành của chính bản thân mình, sau đó gương mặt dần ửng đỏ.

Cùng với gương mặt ửng đỏ đầy phấn chấn, trên vải vẽ tranh sơn dầu bị thấm ướt còn có hai điểm hồng nhạt lộ ra dưới lớp vải trắng đã bị thấm ướt đến gần như trong suốt.

Hai điểm màu hồng nhạt ấy khiến người ta vừa nhìn đã muốn xé ngay lớp vải trắng kia ra để tìm tòi cho đến tận cùng, để thỏa mãn dục vọng của đôi mắt, nhưng vào giây phút cuối cùng lại phải cố cầm lòng mà rụt tay lại.

Mọi sự không đành lòng, mọi sự lưu luyến, cuối cùng lại hóa thành che chở.

Hiểu rồi.

Tô Thâm Tuyết đã hiểu Lục Kiêu Dương rồi.

Cô thu tay lại, bứt ánh mắt ra khỏi người con gái bên trong bức tranh.

Hiển nhiên, Utah Tụng Hương cũng đã nhìn thấy bức tranh này, sau đó mới thông qua bức tranh, nhìn thấy cô đang đứng đằng sau tấm rèm che.

Cô thở dài, cúi đầu đi đến trước mặt Utah Tụng Hương.

"Tụng Hương, bây giờ em sẽ theo anh về." Giọng cô lại càng khẽ khàng, "Từ nay về sau, tất cả mọi chuyện em đều sẽ nghe theo anh."

Tiếng cười chế nhạo vang lên từ đỉnh đầu cô.

"Tô Thâm Tuyết, dáng vẻ hiện tại của em thật khiến người ta nuốt không trôi, còn phiền hơn cả lúc em lén lút đi gặp luật sư nữa đấy."

"Đúng, đúng vậy, em biết." Cô nương theo lời anh, "Tụng Hương, trước đó không lâu, em còn nói với Hà Tinh Tinh rằng: ‘Hà Tinh Tinh, cuối cùng tôi cũng đã có bạn rồi.’ Anh cũng biết đấy, từ nhỏ đến lớn, con gái lớn nhà họ Tô chỉ biết không ngừng phấn đấu thăng tiến. Từ nhỏ đến lớn, cả thế giới của em cũng chỉ có duy nhất một mình Utah Tụng Hương. Cho đến bây giờ, điều đó vẫn chưa bao giờ thay đổi. Đối với Lục Kiêu Dương, em chỉ muốn biết cảm giác có bạn là như thế nào mà thôi. Bây giờ, em cũng đã biết rồi."

Cô dừng một chút, rồi lại tiếp: "Lúc này đây, em đã biết cảm giác có bạn là như thế nào rồi, mà thật ra thì cũng chỉ có thế mà thôi."

Cô lại dừng thêm một lúc: "Tụng Hương, anh có thể gọi điện thoại đến công ty hàng không để kiểm tra, trên chuyến bay đến Sydney vào tám giờ mười phút ngày mai có một hành khách tên Hans. Chính em đã sai Hà Tinh Tinh đặt vé, bởi vì trò chơi ‘Kết bạn’ này đã dần trở nên nhạt nhẽo rồi."

Cô lùi về sau nửa bước, ngẩng đầu lên để anh có thể nhìn thấy gương mặt mình. Nước mắt cô nhanh chóng dâng trào, rưng rưng nơi đáy mắt.

Gương mặt điềm đạm đáng yêu của cô in sâu vào trong đôi mắt anh.

Cô nhếch môi, nói: "Tụng Hương, trò chơi ‘Kết bạn’ của Tô Thâm Tuyết đã kết thúc rồi, anh xem, như thế đã được chưa?"

Chỉ vì một lời nói của cô, dáng vẻ của anh quả thật như muốn bóp chết cô mới thôi.

"Đã được chưa anh? Hả anh?" Cô dịu dàng hỏi khẽ, trong giọng nói còn thoáng có vẻ làm nũng.

Cô nhìn thấy rõ gân xanh hơi gồ lên nơi Thái dương anh, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, từ hàng mày đến đôi mắt, cuối cùng dừng lại ở khóe mắt cô.

"Tô Thâm Tuyết." Anh khẽ gọi.

"Vâng."

Bàn tay không cầm súng nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt bên khóe mắt cô.

Đầu ngón tay anh lạnh ngắt, giọng nói cũng lạnh lẽo không kém: "Cho dù biết đây chỉ là mánh khóe cũ rích của con gái lớn nhà họ Tô, dù biết những giọt nước mắt này đều chỉ là giả tạo, nhưng tất cả vẫn khiến anh phải rung động, khiến anh phải nghe theo em, chiều theo ý em, dù tất cả những mánh khóe, những giọt nước mắt giả tạo này đều là vì một người đàn ông khác."

Anh còn chưa dứt lời, một tiếng súng khác đã vang lên.

Thần kinh vốn còn đang căng thẳng bị tiếng súng này làm cho suy sụp hoàn toàn. Cô ôm tai, hét thất thanh.

Tiếng hét của cô nương theo tiếng súng kéo dài, khiến tình cảnh xung quanh không khác gì ngày tận thế.

Mãi đến khi tiếng súng chấm dứt, dư âm tiếng hét vẫn còn quanh quẩn trên trần nhà. Có người vội vã xô cửa bước vào. Đó là Lý Khánh Châu.

Lý Khánh Châu nhìn Utah Tụng Hương, Utah Tụng Hương lại đang nhìn cô.

Cô hoàn hồn, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.

Lục Kiêu Dương vẫn còn bị ghìm chặt trên tường, nhưng không hề có cảnh tượng máu thịt lẫn lộn như cô vẫn tưởng.

Chàng thanh niên đến từ Mississppi không hề hấn gì, nhưng thứ phải chịu tội lại là bức tranh vẽ cô. Gương mặt của cô gái trong tranh bị bắn thành tổ ong, người lại càng thảm đến không nỡ nhìn.

Lúc này, cô mới nhớ ra, mấy viên đạn kia đã bay sượt qua đỉnh đầu mình.

Chân Tô Thâm Tuyết mềm nhũn, cô ngã ngồi trên mặt đất, Utah Tụng Hương nhìn cô từ trên cao.

Cánh cửa vừa bị tông vào lại được khép lại, chỉ chừa một khe hở thật nhỏ.

Lục Kiêu Dương không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!

Cô đưa tay về phía Utah Tụng Hương, nói: "Tụng Hương, vừa nãy anh làm em giật cả mình, mau đỡ em đứng lên, em… em muốn rời khỏi đây."

Cô phải rời khỏi đây, Lục Kiêu Dương mới có thể an toàn.

Khoảng cách giữa Tô Thâm Tuyết và Lục Kiêu Dương càng xa chừng nào, Lục Kiêu Dương sẽ càng an toàn chừng ấy.

Ấy vậy mà Utah Tụng Hương lại không đỡ cô lên, chỉ đi về phía Lục Kiêu Dương.

Bốn con dao khắc lần lượt bị lấy đi, Lục Kiêu Dương cũng có cơ hội thoát khỏi bờ tường, nhưng ngay sau đó lại bị Utah Tụng Hương đấm liên tục hai cú, ngã nhào ra đất.

Lục Kiêu Dương còn chưa kịp bò dậy, Utah Tụng Hương đã giẫm lên bàn tay cầm bút vẽ của Lục Kiêu Dương: "Đồ thối tha."

Dứt lời, họng súng lại lần nữa chĩa về phía Lục Kiêu Dương.

"Cậu có năm phút để chào từ biệt Nữ hoàng của đất nước này."

"Thật ra, tôi cũng có hiểu biết về những tên nhóc giả danh nghệ sĩ như cậu đấy." Giọng Utah Tụng Hương đầy vẻ giễu cợt lẫn khinh miệt, "Có lẽ, cậu nên nói với Nữ hoàng điều gì đó, chẳng hạn như, nếu cho cậu được lựa chọn thêm lần nữa, cậu nhất định sẽ tránh thật xa đất nước tên Goran này."

"Đương nhiên, những thứ này vẫn chưa đủ, cậu còn phải tâm sự với Nữ hoàng vài chuyện liên quan đến chuyện tình yêu mà cậu đã từng trải qua nữa chứ hả? Cô gái tên Rebecca kia đã lấy tiền riêng mua đồng hồ đeo tay đắt tiền cho cậu thế nào, cậu lại đeo chiếc đồng hồ ấy rồi bắt chuyện với Monica ra sao? Monica không có tiền, nhưng được cái tay chân khéo léo, vô cùng giỏi giang trong việc giặt giũ nấu nướng; Selena không quá xinh đẹp; Susannah không có gì xuất sắc hơn người; Amy khẳng khiu như một que diêm; Lya lại có dáng người tròn trịa… Thế nhưng, tất cả những thứ này đều không có gì đáng ngại, thứ cậu để ý chỉ là bản danh sách càng ngày càng dài của mình mà thôi."

"Trong lòng cậu biết rất rõ, cậu chỉ là một thằng họa sĩ quèn không hơn không kém, bản danh sách dài thượt kia chỉ có thể khiến cậu có thêm cái nhãn ‘Sống đời phiêu bạt, không ham danh lợi.’ Tuy nhiên, nếu trong bảng danh sách này có thêm một Nữ hoàng…" Utah Tụng Hương giả vờ vỗ trán, "Quên mất, tôi không thể nói hết những lời cậu muốn nói ra như thế được."

"Đừng cảm thấy mất mặt, cậu biết rõ hơn ai hết, điều kiện tiên quyết để cậu có thể uống trà chiều với các cô gái ở các quán cà phê ngoài trời vùng Địa Trung Hải, có cơ hội khoe khoang về việc thưởng thức nghệ thuật đầy thanh cao chính là phải giữ được mạng sống đã."

"Sau khi chào tạm biệt xong, cậu hãy mang theo hộ chiếu của mình, cút thật xa khỏi nơi này." Utah Tụng Hương vẩy vẩy khẩu súng, "Bây giờ, ngay lập tức!"

Hai cú đấm của Utah Tụng Hương quá nặng, ban đầu Lục Kiêu Dương còn không thể đứng lên, sau đó chân anh run rẩy, khiến mấy giá vẽ rơi vương vãi khắp sàn nhà.

Tô Thâm Tuyết không đành lòng nhìn thêm, chỉ biết quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào sàn nhà.

Lục Kiêu Dương có hiểu những lời Utah Tụng Hương đã nói không? Cô tin rằng, chỉ cần không quá đần, chắc hẳn Lục Kiêu Dương có thể hiểu được. Utah Tụng Hương nói đúng, điều kiện tiên quyết để có thể uống trà chiều cùng các cô gái dưới ánh nắng tươi đẹp chính là phải giữ được mạng sống trước đã.

Cho nên… Lục Kiêu Dương, cậu phải thật thông minh mới được.

Đôi giày màu hồng công chúa chợt xuất hiện trong tầm mắt.

Một tiếng thở dài cũng giội xuống đỉnh đầu.

"Đây đúng là một phương thức tạm biệt kỳ lạ." Giọng nói của Lục Kiêu Dương vẫn hệt như trước, giống mỗi khi anh nói với cô, "Tô Thâm Tuyết, cô thật đáng yêu" hay "Tô Thâm Tuyết, cô là ác quỷ, đồ ác quỷ dã man không biết lý lẽ" vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play