Trong lúc nguy cấp, An Thủy thò tay vào túi da kéo ra một người gỗ, ném đến.

Người gỗ chỉ nhỏ hơn bàn tay, đang bay đến đột nhiên từ phía sau nó, xuất hiện cái bóng đen gần đụng trần nhà mặc giáp trông như samurai.Bóng đen rút ra một thanh đao Nhật, chém một cái vào Linh Quỷ khiến mụ gào lên, văng dính lên cái máy lạnh.

Còn bóng đen sau khi xuất thủ cũng chợt biến mất, để lại người gỗ rơi xuống.An Thủy lật dậy, chạy đến nhặt người gỗ bỏ vào túi.

Tiếp theo nhìn lên, Tử Linh rơi xuống.

Cô ta chạy thật nhanh, một tay bắt kiếm ấn, vạch giữa không một đường thái cực trắng.

Bàn tay còn lại tùy ý đẩy vòng thái cực đến Tử Linh, miệng ngọc hô to.

"Lưỡng Nghi Lăng Trì, sát!"Miêu Yêu trên bàn như có hi vọng, khẽ rên.

"Sát..."Tử Linh đứng dậy, hút mạnh âm khí vào người, căn phòng nhất thời khô khan nóng hực dù máy lạnh đang mở.

Mụ như khẽ bật lên, linh thể cao đã hai mét, thành bà lão phì nộn khác hẳn so với lúc đầu.Mà vòng thái cực chạm đến tan biến như muỗi chích inox.An Thủy dừng lại, mở to mắt nhìn lên, cái bụng của nó còn gấp ba lần sếp Minh.

Cô ta bắn thêm mấy đạo minh quang, gót chân xoay nhanh, chính là chạy.Tử Linh như thêm sức mạnh rất nhiều, ù lì bay đến, minh quang bắn vào như là không bắn.

Nó đưa bàn tay ra trước, há cái miệng cười khà khà.An Thủy đột nhiên cảm thấy cái đầu bị bóp chặt, hoảng hốt đưa tay lên chụp, kết quả tự chụp dính đầu mình.

Chưa hết, cô bị kéo mạnh một cái, thân thể xốc lên.

Lúc này cái cổ như muốn dãn ra vô cùng khó chịu.Miêu Yêu nhìn thấy cảnh này hai hàng ria xụ xuống, buồn chán chẳng muốn nói.Cũng vào lúc này đèn Hoả Long chợt tắt.

Miêu Yêu liếc qua, thôi xong, không chịu châm dầu, thôi xong."Đưa tay ra!" Chính Trực đứng phía dưới hô, ném lên cuộn Âm Dương Tuyến, một tay nắm lại đầu dây tự kéo ra.An Thủy hiểu đưa tay, cuộn dây đánh hai vòng khoá lại cổ tay.

Chính Trực điểm một tia pháp lực vào đầu dây.Đằng cuối phòng, Tử Linh khẽ động đậy mấy ngón tay xịt khói, hai mắt đen bóng co dúm lại, rên rỉ oán hận.An Thủy rơi xuống, Chính Trực giật mạnh sợi dây, kéo cô ta đập vào ngực chính mình.

Cô mở to mắt, mặt đối mặt.

Chính Trực hít một hơi đẩy ả qua một bên, Ngọc Hoàng Phù trong tay ném đến.Bỗng trên đầu cứ "rắc rắc".

Chính Trực nhìn lên, cái màn hình TV rơi xuống.

Hắn vội hốt trọn An Thủy vào lòng, đưa khuỷu tay lên đầu ngăn trở.Màn hình TV rơi xuống giòn giã tạo một đám nứt vỡ, theo chiều rơi ra ngoài.Nhìn lại, Ngọc Hoàng Phù đã in vào cái bụng to lớn kia.

Nhìn Tử Linh với Cổ Địa Linh như hai ba con vậy, mà Tử Linh còn mạnh hơn hẳn.An Thủy đang cảm nhận hơi ấm phả vào mặt, cùng nhịp tim cứ ầm ầm đánh đến.

Đột nhiên bị đẩy ra ngoài, thế là mất hứng.Chính Trực kết thỉnh thần ấn.Két!!! Chiếc bàn dài bị kéo về mình, âm thanh đập vào da thịt ớn lạnh.

Chính Trực thất kinh chụp vào ba lô, rút Xích Thiệt mã tấu.Miêu Yêu không thể làm gì hơn, ôm đèn Hoả Long cùng nhảy xuống đất.Chính Trực không lùi ngược lại còn bước đến, nhảy lên trên mặt bàn, đôi chân sải dài, thầm nghĩ đừng để tao tiếp cận mày.Tử Linh nhận ra sát ý, hoảng loạn hất tay lên.Cái bàn hỏng chân bật dậy, trong lúc này Chính Trực chạy gần về đích, nghe trên đầu mát mát.

Mặt hắn tái nhợt, vội lăn người qua cho tự ngã xuống.Thân thủ cũng khá, hắn có thể đứng vững bằng hai chân trên mặt đất.

Đồng thời một loạt âm thanh phát lên xáo động không gian.Cái bàn như đánh bập bênh, một đầu đưa lên thật cao chạm vào cánh quạt trần.

Âm thanh liên tiếp như thế, mảnh vụn vụt nhanh khắp phòng như phải bom dội.

Người trong phòng chỉ biết ôm đầu vô tư né, mèo thì ôm đèn lồng nhảy cà tưng.Cái bàn rơi xuống ầm tiếng vang, nền gạch nứt vỡ.

Phía trên, cây quạt ba cánh hiện tại chỉ còn cái cùi.Chính Trực sờ sờ lên cái mũ lưỡi trai, mụ béo này thật nham hiểm.

Hắn cũng tranh thủ thở một làn trọc khí, hai tay kết ấn.Tử Linh huơ tay, quỷ trảo đốt lên đỏ rực.

Vừa vặn màn kết giới chụp lấy Chính Trực, hỗ trợ cho hắn tác pháp.

Âm phong vồ đến như bão, màn kết giới rung động dữ dội, dần mất hút.Phía bên kia, An Thủy phun ra ngụm máu, quỵ xuống.

Cô ta khẽ nhăn mặt, dòng máu nhỏ ướt bờ môi chảy xuống cằm.Lúc này, tấm thần phù trên bụng Tử Linh bị lửa ăn mòn lên.

Mụ thấy hơi khó chịu, dùng ngón tay móc văng ra, mở miệng cười khà khà.Trước mặt mụ ta, trên không dần thị hiện thân ảnh.

Một thân hình đội giáp trụ cao lớn tráng kiện, da mặt màu lục, mười phân hung tợn, cặp mắt trừng to nhìn xuống.Tử Linh khẽ mở miệng cười.

"Thiên vương, tha cho tôi!"Trước mặt là Đa Văn Thiên, đương nhiên trong phù không có khả năng chứa thiên vương, chỉ là thần lực trong đó thị hiện.

Dù chỉ là hư ảnh nhưng có tính chấn nhiếp cực độ, thần lực cũng một phần so với phiên bản thật, không phải nói chơi.Đa Văn Thiên móc ra một cây dù tử sắc thùng thình, lạnh lùng không nói lời nào, đập một cái.Tử Linh tung quỷ trảo ngăn trở, bị đánh xịt khói đẩy mạnh vào cửa sổ.

Lại bị đinh Trấn Quỷ chơi bóng bàn đánh ngược ra.Đa Văn Thiên được như vậy đập thêm một cái, đem Tử Linh nện xuống sàn.

Cú đánh mạnh đến nỗi đẩy mụ xuyên xuống dưới, Đa Văn Thiên không để mụ chạy thoát, thò tay nắm vào đầu quỷ kéo lên.Tử Linh lắc mạnh, thoát khỏi bàn tay ấy, đầu tróc ra mảng âm khí lớn, tự kêu gào.

"Thiên vương, tha cho tôi!" Mụ ta biết sợ, bay lên trần nhà hòng thoát.Đa Văn Thiên lướt theo, đột nhiên Tử Linh quay người tung quỷ trảo, Đa Văn Thiên xoè lộng ô thật to chống đỡ, thân ảnh mất đi.Tử Linh bị doạ ngu một trận, hồi sau cười lớn.

"Cả thiên vương cũng đấu không lại tao, tao sẽ trở thành bá chủ Tam Giới!"Dứt lời, một thân ảnh khác xuất hiện, lần này là Tăng Trưởng Thiên, mặt xanh mắt báo.Tử Linh hừ lạnh, bay vào không hối cải.

Ánh kiếm loé lên, Tăng Trưởng Thiên rút ra trường kiếm, hất văng Tử Linh.Mụ ta gào lên một trận, linh thể ném xa về trước phòng.Tăng Trưởng Thiên vung kiếm đạp mây bay theo truy kích, đập mấy cái liền nhau trên không.

Tử Linh la thảm thiết, vừa van xin.

Nhưng mà Tăng Trưởng Thiên lạnh lùng không nói, đập mụ xuống nền.Mụ nhìn qua nhìn lại thấy im lặng quá, ngước lên, thiên vương đâu rồi.

Lúc này từ xa lướt đến, từ từ phất lên bóng dáng của Trì Quốc Thiên, mặt trắng như thoa bột.Tử Linh hướng ra cánh cửa, cấp tốc bay thật nhanh.

Hai cây đinh Trấn Quỷ nhất tề động đậy, chấn Tử Linh lùi ngược về.Trì Quốc Thiên thư nhã đem cây đàn tỳ bà, rải một khúc nhạc an lạc.

Tử Linh ôm đầu đau đớn, tự nhiên âm khí xịt lên không ngừng.Mụ quằn quại một hồi, cố quay lại, trên đầu nổi toàn gân đen, hung hăng lao thẳng quyết tâm.Trì Quốc Thiên xoay đàn tỳ bà đập tàn bạo, biến Tử Linh quay thành chong chóng, ngã xuống dưới.

Khói toả ra mù trời, lúc này mụ trở về bộ dáng ban đầu, một bà lão gầy gò như cũ.Trì Quốc Thiên không chú thích gì thêm, biến mất.

Tử Linh nhìn về một góc tường, Chính Trực đang ngồi xếp bằng, kết ấn quá đầu, đôi mắt nhắm lại.

Hắn đang tập trung gia trì pháp lực, mồ hôi đầy thân ròng ròng.Biết là do hắn làm nên, Tử Linh dùng hai tay bắt lấy.Chính tại lúc này, nó bắt trong không khí một thân ảnh dáng vẻ quen thuộc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play