Ăn cơm ở Văn Hương Lâu xong, Mộ Cảnh Nam liền ôm mỹ nhân đi làm uyên ương hí thủy, Vân Yên ăn uống no đủ xong, cùng Vân Hoằng nói cảm ơn, sau đó rời đi.

Trong nhã gian Văn Hương Lâu, một bóng dáng đứng trước bệ cửa sổ nhìn cô gái phía dưới từ từ đi xa, không phải đều nói Vân Yên xấu xí si đần cho nên từ nhỏ đã bị vứt bỏ ở nông thôn sao, vì thế khi phụ hoàng nói muốn hắn thành hôn với Vân Yên, hắn mới quỳ gối ngoài cửa cung thỉnh phụ hoàng thu hồi ý chỉ. Nhưng mà không biết vì sao thời điểm hắn nhìn Vân Yên thông tuệ linh động như vậy, hắn lại tự hỏi mình quyết định lúc trước của hắn có đúng hay không? Hắn không muốn để bản thân có cơ hội chần chừ, cho nên hôm nay hắn mới mời Mộ Cảnh Nam và Vân Yên gặp mặt, nhưng hình như không đạt được hiệu quả như mong muốn. Trầm mặc một lát, hắn lạnh giọng nói: "Nghe nói Thất công tử đã đến kinh thành? Có tung tích chưa?"

Chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người đứng sau lưng hắn, người nọ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Hồi bẩm chủ tử, mấy ngày trước Thất công tử xuất hiện ở Linh Lung Các nhưng sau đó cũng không tra được tung tích của hắn."

"Đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Linh Lung Các này mở ở kinh thành nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện." Mộ Thanh Viễn chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói, nam tử bên hồ Lãnh Nguyệt ngày đó lạnh nhạt, trong sáng như ngọc, hắn biết ở kinh thành không có người nào như vậy mà người nọ lại đúng lúc trở lại, nếu hắn đoán không sai nam tử kia chính là hắn.

Vân Yên vốn chuẩn bị cùng Vân Hoằng về tướng phủ nhưng đúng lúc thị vệ trong quân đội của Vân Hoằng đột nhiên tới thông báo trong quân có chuyện quan trọng, Vân Hoằng dặn dò nàng mấy câu rồi rời đi.

Nhìn Vân Hoằng rời đi, Vân Yên bất đắc dĩ, lần này trở về kinh thành nàng là người nhàn hạ nhất. Có điều kinh thành quả thực rất phồn hoa, cửa hàng san sát nhau, thiết kế cũng mới mẻ hơn những nơi khác. Nàng nhàm chán đi về phía trước, đi tới đi lui, nàng dừng chân trước một viện bỏ hoang, nhìn bộ dạng là một tòa phủ đệ kϊƈɦ thước hùng vĩ, nhưng bây giờ chỉ còn đống gạch nát, tấm biển cũng bị tháo xuống, tiêu điều hoang tàn.

Ai có thể ngờ được Định Quốc Công phủ đã từng thịnh vượng lại có ngày nhà tan cửa nát, một năm đó giống như cơn ác mộng. Trước đoạn đầu đài, tiếng reo hò, tiếng gào thét đinh tai nhức óc, một ngày kia, phong vân biến sắc, trời giáng mưa to, nhưng cũng không xóa được huyết sắc đầy trời.

Một số người cười dữ tợn, bọn họ cười nhạo Lý gia cô đơn, một năm này, nàng đi khắp nơi tìm chứng cớ nhưng lại biết được rất ít, chẳng lẽ ông ngoại thật sự tư thông với địch phản quốc? Làm sao có thể, ông ngoại sao có thể làm chuyện đó!

Vân Yên đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên có một thanh âm truyền đến: "Cứu mạng, cứu mạng!"

Nghe thanh âm này, Vân Yên khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn, lúc này một công tử mặc cẩm bào xanh dương đang chạy về hướng này, gương mặt bị dọa đến mức trắng bệch, phía sau hắn là mấy đại hán hung thần ác sát đang đuổi theo.

"Tiểu tử thúi, thua tiền xong muốn chạy? Còn không mau đứng lại cho đại gia." Một tên đại hán phía sau điên cuồng hét lên.

"Đằng trước, mau ngăn hắn lại cho ta." Công tử áo lam hướng về phía Vân Yên hô lớn, cả người thở hổn hển, hiển nhiên bị dọa sợ không ít.

Nghe vậy, Vân Yên quay đầu nhìn phía sau, con đường này hình như không có người, nhìn xung quanh, vẫn không thấy ai, vậy hắn nói đằng trước... chẳng lẽ là nàng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play