"Ơ kìa, cậu về rồi đấy à." - Hoàng Tu Kỳ không kìm được mình mà đắm chìm trong game chém giết lẫn nhau, chậm chạp nhìn về phía cửa phòng, chào một tiếng với Phương Việt, tiếng gõ bàn phím lạch cạnh lạch cạch vang dội.
Phương Việt thoát khỏi cảm giác sững sờ ban nãy, cúi người xuống, định nhặt quyển sổ lên. Đầu ngón tay cậu còn chưa kịp chạm vào trang giấy, chợt có một trận gió lớn thổi tới, mấy trang sổ bên trong bay lên soàn soạt. Cậu bị động nhìn thấy vài bức vẽ màu đen bằng bút chì cùng các loại kí hiệu kỳ lạ đang lướt qua trước mắt, sau đó vội vàng đè giấy xuống và khép cuốn sổ lại.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ chính đang mở to, rèm cửa đều bị gió thổi tung bay. Thời điểm trở về trường, rõ ràng bên ngoài không có gió lớn như thế này. Cậu nhanh chóng đi tới, đóng cửa sổ lại.
"Thế nào rồi, thần kỳ không?" - Hình như ván game của Hoàng Tu Kỳ đã kết thúc, cậu ta dừng lại, xoay người tựa vào lưng ghế, tò mò hỏi.
"Rất thần kỳ." - Phương Việt trả lời, tỏ vẻ nhàn nhạt, qua loa lấy lệ. Suy nghĩ một chút bèn bổ sung thêm một câu - "Cậu có thể đi hỏi bạn gái của cậu, cụ thể đã trải qua những gì thì tôi không kể đâu."
Sau đó lại thuận miệng hỏi: "Làm sao mà lại vứt sổ của người ta xuống đất thế?"
"Ơ? Tôi cực kỳ cẩn thận để nó ở trên bàn đấy nhé. Có thể là nó vô tình rơi xuống đấy." - Giọng nói của Hoàng Tu Kỳ có vài phần mờ mịt.
Phương Việt không có ý định muốn truy hỏi đến cùng, "ừa" một tiếng, sau đó cũng không để ý đến chuyện nhỏ này nữa.
Cậu tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra lại kiểm tra điện thoại di động, vẫn không thấy tin tức của người bị mất đồ đến nhận lại.
Cuốn sổ này rốt cuộc có quan trọng không vậy? Làm sao mà chủ nhân của nó không nôn nóng và cũng không vội vã nhận lại một chút nào cơ chứ.
Buổi tối, Phương Việt nằm ở trên giường, ma xui quỷ khiến mở ra trình duyệt web, tìm kiếm cái tên "Vernes".
Đúng như trong dự đoán, cậu không gặt hái được gì.
Cậu thay đổi vài công cụ tìm kiếm, cũng không tìm được bất kỳ một thông tin liên quan nào, tựa như cái tên này chỉ là trong lúc thầy bói lơ đãng buột miệng mà nói bừa, nhưng mà...
Phương Việt thở dài, quay sang tìm kiếm vài kiến thức về huyền học.
Cậu đọc một ít tài liệu liên quan đến thần hộ mệnh, phát hiện có một khái niệm mang tên "Con số thiên thần*".
Giải thích đơn giản đó là, khi bạn liên tục nhìn thấy một con số xuất hiện, có thể đó chính là thần hộ mệnh đang truyền thông tin đến cho bạn.
Ví dụ như, vào giờ phút này, Phương Việt nhìn lướt qua thời gian ở góc bên trái màn hình, vừa vặn hiện lên 11:11 buổi tối. Tim cậu nhất thời lỡ mất một nhịp, thật khéo, pin điện thoại của cậu cũng vô tình chỉ còn 11%.
...Chẳng lẽ ban nãy vừa cùng cậu kết nối thì bị người khác vội vã ngừng lại, cho nên bây giờ muốn truyền đạt điều gì đó với cậu?
Phương Việt nuốt nước miếng, nghe được tiếng cửa mở.
Đèn ở ký túc xá vẫn bật sáng, bây giờ bạn cùng phòng vừa mới ở phòng tự học trở về.
Biết mọi người vẫn còn chưa ngủ, Phương Việt không nhịn được hỏi: "Mọi người ơi, nếu như nhắc đến số "1", các cậu sẽ nhớ đến điều gì? Chữ số "1" ý."
"Một? Hạng nhất, một phòng ăn, một bài học, tầng một, một tầng... Chủ đề này rộng lắm, cậu hỏi làm gì?"
"Thế nếu như là cả một dãy số một thì sao, ví dụ như 1111...."
"Ồ, tôi hiểu rồi, có phải cái đồ nhà quê không ham chơi nhà cậu xem không hiểu ngôn ngữ mạng đúng không? 1111 bày tỏ sự khẳng định, đồng ý hoặc là "đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu được rồi".". - Hoàng Tu Kỳ đắc ý trả lời.
"Haha, tôi vừa mới từ 1111 đi về đó, không phải thư viện trường chúng mình tên là 1111 sao?" - Bạn cùng phòng là học sinh giỏi của cậu vui vẻ để sách xuống, đưa ra một ý kiến mới.
Phương Việt giật mình, thư viện... bảng hiệu màu hồng bên ngoài thư viện đúng là bốn số một, lúc đi học cậu cũng chú ý đến kiểu thiết kế dị thường này, giờ lại thiếu chút nữa quên mất.
Trong lòng cậu âm thầm khiếp sợ, một lát sau lại cảm thấy mình có chút buồn cười. Cả một buổi đi xem bói ở tiệm, làm cho một người theo chủ nghĩa duy vật như cậu cảm thấy choáng váng, vậy mà lại thực sự tin thần hộ mệnh có tồn tại.
Rõ ràng Chu Địch nói rằng cậu đang được một năng lượng tốt trong vũ trụ bảo vệ, mà thầy bói lại nói sắp tới cậu sẽ gặp tai nạn, hai điều này mâu thuẫn với nhau.
Thôi thì ngừng suy nghĩ nhiều như thế đi, ngủ thôi.
Có rất nhiều chuyện trùng hợp trên thế giới này, rất nhiều chuyện nghe như không thể tin nổi, cũng chẳng qua là tác dụng tâm lý của con người, tự mình dọa mình mà thôi.
Ôm ý nghĩ như vậy, Phương Việt ngả đầu lên gối, ngủ một đêm không gặp giấc mơ.
Ngày thứ hai tỉnh lại, trong điện thoại hiện ra một thông báo kết bạn mới.
Phương Việt dụi dụi đôi mắt đang buồn ngủ cho tỉnh táo, thấy được chú thích của người này ghi: "Sổ ghi chép", nhận ra chủ nhân cuốn sổ đã tìm tới cửa, vội vàng ấn đồng ý.
Tên tài khoản của vị bạn học này chỉ có một chữ M đơn giản, ảnh chân dung đen thui, dường như không có giao lưu gì trên mạng xã hội.
Chợt nhỡ tới những bức vẽ chì mà cậu vô tình thấy ngày hôm qua, Phương Việt hoài nghi không biết người này thật sự có phải vị họa sĩ thiên tài mà Hoàng Tu Kỳ nhắc tới hay không.
Cậu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nhắn tin: "Tôi ở ký túc xá tòa ba phòng B221, không có lớp buổi sáng, chỉ ở trong phòng, cậu có thể đến lấy. Nếu như không tiện thì cậu có thể hẹn ở một chỗ, tôi tiện đường đi qua sẽ đưa cho cậu."
Vốn tưởng rằng cậu bạn này rạng sáng mới gửi lời mời kết bạn, giờ phút này còn đang ngủ, không ngờ cậu ngay lập tức nhận được hồi âm: "Ừ."
Vỏn vẹn chỉ có một chữ đủ để thấy sự lạnh lùng của người này, tất nhiên, cũng có thể nhận ra đối phương không có lễ phép.
Phương Việt nhíu mày.
Bây giờ mới có bảy giờ sáng, cậu rón ra rón rén rời giường, đi vệ sinh cá nhân. Đương lúc đang thay quần áo ngủ thì cửa ký túc xá bị ai đó gõ.
Từ lúc nhắn tin đến bây giờ lâu nhất cũng mất có mười phút, sẽ không phải là vị bạn học kia tới đó chứ?
Phương Việt vội vàng cầm sổ ghi chép trong tay, cẩn thận đi mở cửa, sau đó trông thấy một thanh niên cao gầy, tuấn tú.
Hắn có ngũ quan rất sắc nét, có chút giống con lai, thế nhưng gương mặt lại không có cảm xúc. Hai tay đút túi quần, ngoài màu đen ra thì toàn thân không mặc đồ khác màu nữa, nhìn có chút tăm tối.
Phương Việt đưa cuốn sổ cho hắn, nghe đối phương nói một cậu "Cảm ơn", âm sắc rất lạnh nhạt, không có sắc thái cảm xúc, không khác gì câu "Thật xin lỗi" mà cậu nghe được ở phòng ăn buổi trưa ngày hôm qua.
Cậu mỉm cưởi lễ phép, xoay người vào trong phòng.
Việc này tựa như chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống, sau này không cần phải gặp bất kỳ điều gì tương tự như vậy.
Nhưng khi Phương Việt không kìm chế được chính mình mà sải bước đi đến thư viện, cậu nhận được một lời chất vấn đến từ vị bạn học vừa nãy:
"Những thứ này trên sổ của tôi đều là cậu vẽ à? [hình ảnh]"
Phương Việt mở hình ảnh ra, thấy dòng chữ xiêu vẹo "Em cũng cảm thấy tịch mịch phải không?" mà đêm qua cậu nhìn thấy. Cậu không cho rằng đây là trò đùa dai của bạn cùng phòng khi cậu đang ở ngoài, lạnh nhạt hồi âm:
"Không phải."
"......" Đối phương gửi lại một chuỗi dấu ba chấm.
Phương Việt không để ý đến điện thoại di động nữa, cậu nhất thời muốn tới thư viện, đến rồi lại không biết nên làm gì tiếp theo.
Ngơ ngác một lúc, cậu cảm thấy mình thật sự đang bị ma ám, đang suy nghĩ tùy ý mượn vài cuốn sách, cũng coi như không uổng công một chuyến đi, thì có một người từ cửa đi ra.
Bóng dáng quen thuộc, gương mặt khó chịu quen thuộc, đây là người bạn học mới vừa nãy "giải quyết" chuyện sổ ghi chép với cậu, bị nghi ngờ chính là bạn học tên Mạnh Duy Nhất.
Phương Việt thu hồi tầm mắt, bước vào thư viện, nhìn một chút, tầm mắt dừng ngay ở chiếc máy vi tính được dán số thứ tự thứ nhất.
Cậu tự nhiên bị nó hấp dẫn, tiến đến sử dụng, mở ra trang web được cho mượn.
Ở đây đáng lẽ nên hiện ra một trang tìm kiếm thông tin và công cụ định vị vị trí. Thế nhưng, Phương Việt lại mở ra được một diễn đàn xa lạ.
Cậu ngạc nhiên một giây, suy đoán rằng đây là trang mạng do bạn học trước sử dụng nhưng quên tắt đi, vốn chuẩn bị ấn tắt, nhưng lại chú ý tới nội dung của diễn đàn.
Biểu cảm của Phương Việt dần trở nên nghiêm túc. Tên của diễn đàn này là "Văn minh nhân loại thứ nhất", hình như là nền tảng thảo luận dành cho một số ít những người yêu thích sách truyện, số lượng thành viên chỉ có hai con số, bài đăng cùng bình luận cũng tương đối ít.
Nhưng mấy điều này đều không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là bài viết được đăng ở ngay trang đầu tiên của diễn đàn.
"Có người nào muốn trò chuyện về các vị thần sa đọa không? Chủ thớt dựa vào sách nghiên cứu một chút, phát hiện chỉ có thần Vernes được xác định là thần sa đọa, thế thì cái vực sâu kia làm thế nào mà lớn mạnh được vậy?"
Bàn tay cầm chuột trong nháy mắt căng thẳng, con ngươi của Phương Việt cũng mở to, từ lòng bàn chân trở lên dấy lên một cảm giác nóng phỏng, chạy thẳng lên lồng ngực, khiến cho huyệt thái dương của cậu bỗng dưng giật giật.
Cậu điều chỉnh lại dáng đứng một chút, làm dịu cảm giác mềm nhũn bất thình lình ở chân, sau đó nín thở ấn vào, đáng tiếc là vẫn chưa có một người nào bình luận.
Thế nhưng chấn động mà Phương Việt vừa tiếp nhận được đã đủ mãnh liệt.
Cái tên mà Chu Địch lỡ lời nói ra, thật sự tồn tại...
________________________________
*Khái niệm "Con số thiên thần":
Con số thiên thần (Angel number) là những dãy số ngẫu nhiên liên tục "đập" vào mắt bạn. Chúng có thể là số nhà, số tiền trên hóa đơn, trên giấy, khi bạn vô tình nhìn vào đồng hồ hoặc cả trong giấc mơ... Thường những số này được gọi là "số thiên thần" ví dụ như các mẫu số lặp lại như 111 hoặc 444. Chúng được công nhận rộng rãi như những thông điệp mạnh mẽ từ Thần thánh, chứa đựng những hướng dẫn và hỗ trợ tâm linh.
< Nguồn tham khảo: lichngaytot(.)com >
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT