Sao môi của con người lại có thể mềm mại đến vậy?

Đây là câu hỏi mà Tống Ngưỡng luôn suy ngẫm trong lúc đang hôn.

Cậu tự hỏi tự trả lời, suôn sẻ kéo dài nụ hôn này rất rất lâu, lâu đến mức khi cả bờ biển chỉ còn lại bọn họ; lâu đến mức cơ thể hai người duy trì một tư thế đến cứng ngắc tê rần; lâu đến mức hơi thở vấn vít đan xen, không còn ngửi thấy hương đào trong miệng đối phương nữa.

Ngón tay Lý Tầm vẫn vuốt nhẹ sau gáy Tống Ngưỡng, mà cậu cũng không nỡ buông ra. Thế nhưng dung lượng khí trong lá phổi đang lên tiếng cảnh báo khiến cậu không thể không túm chặt lấy áo anh, nơi cổ họng phát ra tiếng rên rất ngắn ngủi.

Hai bờ môi lưu luyến tách ra, Lý Tầm mở mắt nhìn thấy cánh môi Tống Ngưỡng bị cắn đến trơn bóng, lại không nhịn được hôn nhẹ lên mấy lần nữa, đôi mắt cười tít lại, cong cong như vầng trăng non.

“Em còn biết vươn đầu lưỡi cơ à…?”

Câu này chẳng biết là khen hay châm chọc, Tống Ngưỡng nắm lấy ngón tay anh, nhỏ giọng kháng nghị: “Chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy chứ? Em cũng không phải trẻ con.”

Cậu vừa mới đón nhận nụ hôn dài nên đôi mắt như được phủ một tầng hơi nước mỏng manh, khóe miệng không kiềm được ý cười, nói xong cũng vì thẹn thùng nên vùi đầu vào hõm vai Lý Tầm, cười đến mức lồng ngực phập phồng, nói tiếp: “Với cả chuyện hôn anh, em từng lén lút luyện tập trước khi đi ngủ rất nhiều lần rồi.”

Câu trả lời của cậu khiến ngực Lý Tầm nóng ran, từng phản ứng đêm nay của Tống Ngưỡng đều muốn đòi mạng anh.

Anh nâng hai gò má của cậu lên, trán kề trán, giống như con mèo nhỏ cọ lên chóp mũi cậu: “Em tập luyện thế nào?”

Cứ nhắc đến những chủ đề thế này là Tống Ngưỡng rất xấu hổ, chỉ cười không đáp, khẽ hất cằm lên nhân cơ hội chạm vào môi Lý Tầm một cái. Nơi đó ngọt ngào giống như được phết mật, mỗi lần hôn đều để lại dư vị vô tận cho người ta.

Lý Tầm xấu xa truy hỏi đến cùng: “Còn tập luyện bằng cách nào khác không?”

“Không còn…” Câu này là thật. Được ôm, được hôn Lý Tầm đã là chuyện xa xỉ nhất trong ảo tưởng của Tống Ngưỡng, chỉ riêng những điều này thôi đã khiến cậu nảy sinh rất nhiều cảm giác tội lỗi.

Lý Tầm sắp ngỏm củ tỏi vì phản ứng đỏ mặt tía tai dễ thương của cậu: “Sau này sẽ có người luyện tập cùng em, sẽ tập rất nhiều rất nhiều lần.”

Thần trí Tống Ngưỡng dần dần tỉnh táo lại, trong ánh mắt toát lên vẻ mừng rỡ, nhưng do nhất thời chưa thể tiêu hóa được nên cậu vẫn dè dặt đặt câu hỏi xác nhận: “Vậy, vậy chúng ta coi như đang yêu đương rồi sao?”

Vấn đề dễ như trở bàn tay này thành công chọc cười Lý Tầm.

“Nếu không thì sao?” Lý Tầm xoa đầu cậu, phủi nốt ít cát còn sót trong chân tóc cậu xuống.

“A.” Tống Ngưỡng chỉ ngây ngốc nhìn anh, mặc cho anh đùa nghịch, “Thật thần kỳ.”

“Không hề thần kỳ, là định mệnh.” Lý Tầm nhíu mày, “Anh nghĩ ngay cả khi chúng ta không gặp nhau ở phòng tập bắn cung, không cùng luyện tập ở trường thì chúng ta vẫn sẽ gặp nhau ở những nơi khác, cùng nhau trải qua những chuyện khác rồi thu hút lẫn nhau.”

Tống Ngưỡng rất bất ngờ, thế mà Lý Tầm lại có thể dùng giọng điệu ung dung như vậy để trần thuật một chuyện không hề có chút căn cứ nào.

Lý Tầm véo má cậu, “Em cười ngốc cái gì?”

“Em cảm giác như đang nằm mơ.”

Lý Tầm thấp giọng cười trầm một lúc, sau đó phủi sạch cát vương trên người cậu rồi nắm lấy tay cậu.

Thời gian huấn luyện lâu dài bên ngoài khiến bàn tay vốn dĩ trắng nõn nà của Tống Ngưỡng sờ vào thấy thô ráp hơn, vết chai cũng càng ngày càng cứng, so với những bộ phận khác trên người đúng là khác hẳn.

Tống Ngưỡng cụp mắt xuống, nhìn thấy Lý Tầm đang chà lòng bàn tay sờ tới sờ lui lên vết chai của cậu, cậu vô thức siết chặt nắm đấm lại nhưng anh lại cậy tay cậu ra.

Tỉ mỉ hôn lên vị trí thô ráp nhất trên bàn tay cậu, Lý Tầm đứng thẳng lưng, dùng thái độ thành kính trịnh trọng tuyên bố: “Từ bây giờ trở đi, em phải từ từ thích ứng với thân phận mới này, là bạn trai của anh.”

Tình cảm theo đuổi hai năm cuối cùng cũng nhận được sự hồi đáp, Tống Ngưỡng khụt khịt mũi, bắt đầu dụi mắt.

Cậu giống như đứa trẻ nhặt ve chai trong tuyết, chỉ cần một chút xíu nhiệt độ cũng đủ khiến cậu thấy ấm áp, rọi sáng khoảng trời của riêng cậu. Đến khi có một ngày thật sự được người mở rộng cánh cửa chào mừng mình bước vào, cậu mới phát hiện ra bản thân chưa thể chấp nhận ngay được niềm vui này.

Lý Tầm giật mình: “Em sao thế? Vừa cười vừa khóc.”

Tống Ngưỡng che mặt, nhỏ giọng nói: “Em chỉ vui quá thôi.”

“Vui mà còn khóc à?”

“Thế này gọi là vui phát khóc, anh có hiểu không hả?”

Lý Tầm bất đắc dĩ, cưng chiều hôn lên trán cậu một cái.

Tống Ngưỡng được Lý Tầm dắt đi, mãi đến khi trở về phòng, cậu vẫn trong trạng thái choáng váng, khó mà tự kiềm chế được.

Thời gian đã rất muộn, Lý Tầm vào tắm trước, sau đó không ngừng thúc giục cậu tắm rửa.

Tống Ngưỡng ôm quần áo, mơ mơ màng màng vào phòng tắm, vừa mới bật đèn lên thì nhìn thấy trên mặt gương phủ đầy hơi nước có vẽ một hình trái tim nhỏ ú nu…

Lý Tầm thấy cậu vừa đi vào lại đi ra, hỏi: “Quên lấy quần lót à? Gọi anh một tiếng để anh lấy hộ cho có phải nhanh hơn không?”

Tống Ngưỡng nói: “Em lấy điện thoại di động.”

Lý Tầm: “Đi tắm em còn mang điện thoại vào làm gì, cẩn thận rơi vào trong nước.”

Tống Ngưỡng chỉ lo mở cửa quá lâu thì trái tim sẽ biến mất, gần như nhảy bật về, đóng cửa lại mới nói một câu: “Trên gương có kỳ quan!”

Lý Tầm tỉnh ngộ, vùi trong gối cười mãi, trong lòng tự nhủ sao nhóc con lại dễ lừa thế này.

Tắm xong, bọn họ nằm trên giường mỗi người xem ti vi. Đài truyền hình Macao không giống ở trong nước, hoàn toàn nghe không hiểu, hơn nữa tín hiệu ở đây cứ chập chờn đứt quãng, hai người bèn dứt khoát tắt ti vi nói chuyện.

Vẫn là căn phòng ấy, ở bên kia vẫn là người ấy, nhưng tất cả mọi thứ dường như đã không còn giống trước đây nữa.

Tống Ngưỡng đánh bạo đề xuất: “Em có thể ngủ cùng anh không?”

Ban đầu Lý Tầm còn nghĩ, đây là buổi tối đầu tiên hai người xác nhận quan hệ, chung quy vẫn nên thận trọng một chút. Nếu không sẽ bại lộ người làm thầy là anh đây rất không biết rụt rè, cứ như một kẻ thèm khát lắm. Nhưng mà anh tuyệt đối không thể nào ngờ được, Tống Ngưỡng còn thèm khát hơn anh, đôi mắt lập tức sáng rực lên.

“Tất nhiên là được.”

Nhưng mà giường hơi chật, không đủ chứa hai người.

Lý Tầm nghĩ ngợi, “Hay là anh ghép giường lại? Sáng mai lại kê về như cũ.”

Nói xong là làm ngay, Tống Ngưỡng lập tức nhảy phắt từ giường lên, chỉ có điều cậu đã đánh giá thấp trọng lượng của ván giường gỗ thật, cũng đánh giá quá cao thắt lưng của bản thân. Cậu vừa mới dùng sức đã cảm giác đốt sống đuôi vô cùng đau đớn, suýt chút nữa đập vào ngón tay mình.

Thắt lưng cậu lao lực nên sinh bệnh nghiêm trọng, thật sự không thể bê vác cái gì nặng. Thử rất nhiều lần không được, cậu sâu sắc lĩnh hội được thế nào gọi là lực bất tòng tâm.

Là một người đàn ông, còn làm ông xã, cậu cảm thấy rất nhục nhã, còn nhục nghiêm trọng hơn cả khi bị đánh bại bởi Ahn JiMoo.

Thế nhưng biết làm sao được, nếu quá sức sẽ khiến thắt lưng đi đời luôn, nửa đời sau đừng hòng sống thảnh thơi.

Bọn họ đứng cách một ván giường lúng túng nhìn nhau một cái. Đầu Tống Ngưỡng sắp cúi gằm xuống tận ngực, nhiệt độ lan từ cổ lên tai.

Thật ra cái giường này Lý Tầm dùng hết sức đẩy một mình cũng vẫn được, nhưng mà bây giờ hơn nửa đêm rồi, ầm ĩ ảnh hưởng tới khách hàng ở tầng dưới thì rất thất đức, do vậy việc chuyển giường đành phải thôi.

Lý Tầm và cậu đồng tâm hiệp lực trải lại giường một lần nữa, anh nói: “Bây giờ muộn quá rồi, hơn nữa mai em vẫn phải thi đấu, ngủ trước đi. Đợi đến ban ngày thì nói.”

Tống Ngưỡng cau mày, vẫn còn băn khoăn: “Nhưng mà chẳng phải mai anh về Nam Thành sao?”

Lý Tầm lại ra vẻ chính nhân quân tử, “Thế thì lần sau đi, lần sau sẽ ngủ cùng em, dù sao chuyện này cũng không cần vội.”

“Ò…” Tống Ngưỡng nuốt ngược câu “Được rồi” sắp lên đến mép, nếu không lại tỏ ra là cậu đang rất thất vọng.

Nhưng cậu thật sự thất vọng đấy, từ thái độ ân cần của Lý Tầm có thể nhận ra anh cũng rất mong chờ chuyện ngủ chung, đều do cái thắt lưng bệnh tật này.

Hai người mang tâm sự riêng nằm lại lên giường.

Tống Ngưỡng âu sầu bệnh thắt lưng của bản thân phải làm sao, có khi nào Lý Tầm lại không vừa mắt cậu nữa vì chuyện này không.

Còn Lý Tầm lại đang nghĩ, hết đêm nay bọn họ lại phải tách ra nhau ra một thời gian, có nên lùi vé lại không? Như vậy mới có thể ở lại đây thêm hai buổi tối nữa.

Thế nhưng bố đã trông mong anh và Sơ Chi về từ rất lâu rồi, lần sau không biết phải đợi đến khi nào, không quay về thì lương tâm rất áy náy.

Qua hồi lâu, Tống Ngưỡng sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy động tĩnh xuống giường của Lý Tầm, cậu xoay đầu sang hỏi: “Sao thế anh?”

Lý Tầm âm thầm đẩy tủ đầu giường và ghế chặn một bên giường, gõ gõ nói: “Như vậy sẽ không lăn xuống đất.”

Không đợi Tống Ngưỡng kịp nhận ra là chuyện gì, Lý Tầm đã tắt đèn rồi chui vào chăn, duỗi tay vòng qua bụng dưới phẳng lì của Tống Ngưỡng, giam cậu vào trong ngực mình, “Em muốn ngủ tư thế này không?”

Một loạt hành động của anh thật sự quá đột ngột, nhịp tim đang chạy theo đường thẳng của Tống Ngưỡng chợt nổi bão tố. Cậu muốn nói tư thế này không có vấn đề gì cả, nhưng phải là vị trí ngược lại cơ, cậu muốn ôm Lý Tầm ngủ từ phía sau lưng.

Nhưng mà… hình như tư thế này cũng không tệ.

Cánh tay còn lại của Lý Tầm không có chỗ nào đặt vòng qua dưới cổ Tống Ngưỡng, để cậu mượn làm gối dựa lên, “Như vậy ngủ được không? Em có thấy cấn người không?”

“Không đâu.” Tống Ngưỡng giống như mèo con cọ lên người anh, tham lam ngửi mùi hương trên người anh, “Như vậy rất thoải mái.”

Hơn một giờ sáng.

Lý Tầm nhắm mắt lại, cơ thể hơi cuộn tròn tìm tư thế thoải mái hơn. Anh hôn lấy hôn để lên sau gáy và bả vai Tống Ngưỡng, hôn người ta đến run rẩy, cuối cùng dán môi lên vành tai mềm mại của cậu, khẽ khàng thì thầm: “Ngủ ngon, bạn nhỏ của anh.”

Hễ cứ lúc nào thêm hai chữ “của anh” vào trước là đều thể hiện dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của người nói. Tống Ngưỡng nghe thấy mà toàn thân như nhũn ra, nhưng vẫn nhỏ giọng sửa lại: “Là bạn trai.”

Lý Tầm bật tiếng cười trầm, “Cách gọi này chỉ thuộc về em thôi, cục cưng.”

Tống Ngưỡng cảm giác mình giống như một thỏi socola, trái tim muốn tan chảy, cơ thể cũng sắp tan chảy, tất cả mọi thứ hòa quyện cùng nhau. Cậu ôm lấy cánh tay Lý Tầm, nép vào trong lồng ngực anh.

Hơi thở của người yêu dần dâng lên sau tai, mỗi lần hít thở nhịp nhàng còn mang theo độ ấm, cả cơ thể được mùi hương quen thuộc bao trọn. Cậu không thể nghĩ ra được trên thế gian này liệu còn chuyện gì tốt đẹp hơn việc được yêu đương nữa.
Trần Ẩn: Update không có lịch trình gì, có khi là hàng ngày, có khi là cách ngày. Cảm ơn mọi người luôn bao dung với tôi từ trước tới nay

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play