*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Tầm chưa bao giờ thấy bối rối thế này. Anh mang theo tâm trạng gần giống như Tống Ngưỡng, hốt hoảng về ký túc xá.
Vừa bật đèn lên, đập vào mặt chính là khung tranh điêu khắc đèn led đặt trên bàn sách. Dù còn chưa được bật sáng nhưng lại không thể khiến người ta lờ đi được nhiệt độ của nó. Lý Tầm cảm giác cả gương mặt mình đang bị thứ này thiêu đốt từng chút từng chút một.
Anh đi đi lại lại một vòng trong phòng, không biết mình phải làm gì. Trong trạng thái mù mờ, anh đun một ấm nước sôi cho mình, sau đó ngồi ngẩn người trên ghế sô pha ngoài ban công.
Không ngờ bản thân lại tự mình đa tình lâu như vậy ư?Lại có một âm thanh khác trả lời anh———–
Chứ còn gì nữa?Chuyện cũ tua nhanh lại giống như một bộ phim, từng cảnh tượng từng hình ảnh lần lượt chiếu lại trong đầu.
Từ khi bức tranh điêu khắc đèn led xuất hiện, anh đã cố hết sức tới gần Tống Ngưỡng, còn ghen đến mấy lần, nhất là cái hôm ở rạp chiếu phim.
Tống Ngưỡng chát chít rõ là thân thiết với đối tượng thầm mến, khiến anh phải tìm cách cướp điện thoại của cậu đi, còn tự cho mình là vừa đẹp trai vừa thâm tình.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, những lần thăm dò vượt quá ranh giới đều khiến anh ngại ngùng tới mức da đầu ngứa râm ran, ngón chân cứ di di trên đất.
Đúng là không biết xấu hổ! Anh thầm tát mình một cái trong lòng.
Ban công ngoài trời không có gì che chắn, anh ngồi nghĩ ngợi năm phút mà hắt hơi liên tục ba cái, quay vào trong nhà thì phát hiện dây điện của ấm nước còn chưa cắm, “chậc” một tiếng, không hiểu sao tự dưng thấy ấm ức.
Rõ ràng người từ chối Tống Ngưỡng, người khiến cậu khóc là một cô gái khác, kết quả anh lại là người đi an ủi cậu khi thất tình.
Chuyện này là sao?
Anh có thể an ủi Tống Ngưỡng, thế ai có thể đến an ủi anh đây?
Tống Ngưỡng trở về phòng, không có tâm trạng nghịch điện thoại, cũng không có tâm tư đọc sách làm bài, ngã thẳng xuống giường nằm im, ai gọi cũng không quan tâm.
Châu Tuấn Lâm giục cậu đi tắm rửa, cậu nói mệt quá, bảo sáng mai tắm sau, sau đó kéo kín màn giường tới mức gió thổi không lọt.
Cậu mò mẫm trong bóng tối, chất cồn khiến đại não cậu trở nên hỗn loạn. Chốc lại nhớ tới những câu nói kia của Châu Du, chốc lại nhớ đến Tôn Mập, chốc lại nghĩ đến thành tích thi cuối kỳ vô cùng thê thảm của bản thân.
Tống Ngưỡng mơ màng chìm vào giấc mộng, trong mơ Lý Tầm có bạn gái mới, còn mời cậu làm phù rể. Cậu không nghe theo, Lý Tầm lại muốn cậu và Sơ Chi làm thành cặp đôi tung hoa hộ nhẫn, còn nói “Hai đứa vốn dĩ cùng trang lứa, có gì mà phải ngại.”
Cậu bị đánh thức bởi giấc mơ kia, sau đó lại ngủ tiếp.
Lúc này cảnh tượng trong mơ đã đổi thành trận đấu bắn cung, huấn luyện viên trưởng nói sâu xa với cậu: “Thành tích của cậu không thể tiến xa được, còn chẳng bằng nhân lúc còn trẻ tranh thủ học thêm thứ khác, đừng tiếp tục u mê không tỉnh nữa.”
Trải qua những lời chất vấn như vậy, bản thân không có cách nào tự chấp nhận được, cứ như đang nghẹn ở cổ họng, dù trong mơ nhưng cậu vẫn cảm thấy suy sụp vô cùng.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, vòng tay(*) hơi rung nhẹ trên cổ tay khiến cậu tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã cảm giác đôi mắt vừa sưng vừa đau.
(*) Chỉ Xiaomi Mi Band: chiếc vòng đeo tay theo dõi vận động và sức khỏe được sản xuất bởi Xiaomi, có thể xem cả giờ.Các bạn cùng phòng còn đang ngủ, màn giường vẫn che kín kẽ, cậu rón rén xuống giường, đi vào phòng tắm.
Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn vào gương, Tống Ngưỡng vẫn bị giật mình.
Tóc rối tung như tổ chim, khóe mắt vẫn còn vương vệt nước mắt chưa lau sạch, đôi mắt giống như bị ong đốt, những nốt nhỏ phồng lên rất rõ ràng. Da thịt sưng tấy kéo căng nếp gấp mí mắt đến mức lớn nhất, gần như trở thành mắt một mí, vị trí bọng mắt cũng sưng lên.
“Mẹ nó…”
Cứ như vậy, cậu gánh theo cả đống buồn phiền đến phòng tập bắn cung, trông cả người u ám như bị mây đen giăng kín.
Hôm nay có bài sát hạch thể lực, tất cả thành viên trong đội đều phải thực hiện.
Lý Tầm nhìn thấy cậu, đầu tiên vẻ mặt anh rất kinh ngạc, sau đó còn trêu cậu: “Em là ‘quốc bảo’ trong công viên nào thế, sao lại chạy loạn thế này?”
(*) Chỉ gấu trúc – bảo vật quốc gia của Trung Quốc.Tống Ngưỡng dụi mắt: “Đến mức đó hả?”
Lý Tầm nói: “Đang khen em đáng yêu đấy, thế mà nghe không hiểu.”
Ngô Gia Niên sâu xa nói: “Sao từ trước đến nay không thấy thầy khen em?”
Lý Tầm thốt lên: “Cậu đâu có thất tình, tôi…” Lời còn chưa dứt, anh chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình, đúng là hết chuyện để nói. Anh lén lút liếc nhìn sắc mặt người bạn nhỏ, không có gì ngạc nhiên, gương mặt nhỏ trắng trẻo của cậu càng sa sầm thêm.
Ngô Gia Niên vẫn cứ không biết nhìn sắc mặt người khác, lớn giọng nói: “Ái chà, trông thế này mà bị thất tình hả? Bị ai đá rồi?”
Tống Ngưỡng im lặng không nói, Ngô Gia Niên ôm chầm lấy bả vai cậu an ủi, “Không sao đâu em trai, thất tình thì có gì to tát đâu. Khi nào về anh giới thiệu mấy người cho cậu, gu của cậu là gì? Có thích kiểu xinh xắn hoạt bát không?”
Tống Ngưỡng khinh thường liếc anh ta: “Anh cứ tự thoát kiếp cô đơn trước đã rồi tính sau.”
KO!
Ngô Gia Niên nghển cổ rời đi.
Mọi người cùng nhau ăn sáng một lúc, luyện tập bắn cung, sau đó Lý Tầm dẫn bọn họ ra ngoài sân điền kinh tiến hành khảo hạch thể lực.
Mục tiêu của khảo hạch là sàng lọc ra được các vận động viên xuất sắc có thể được chọn đi thi đấu——–Đại hội thể thao cấp tỉnh chia ra các phần kiểm tra thể lực, vòng xếp hạng và vòng đấu loại trực tiếp. Nếu như vận động viên không đạt tiêu chuẩn ở phần kiểm tra thể lực thì coi như vô duyên với các vòng thi tiếp theo.
Điều này có nghĩa là, trong cuộc tranh tài lần này, huấn luyện viên không thể chỉ dựa vào tư liệu thành tích bắn cung hàng ngày của mọi người để tham khảo mà còn phải tổng hợp số liệu tập luyện thể lực để đưa ra quyết định.
Các nội dung thể lực của môn thể thao bắn cung được chia thành bốn phần: sức bền cơ bụng, sức bền cơ lưng, nhảy vuông góc và phối hợp bốn môn cự ly 3000 mét, mỗi phần được 25 điểm và tổng điểm là 100.
Tống Ngưỡng ghét nhất là bài khảo hạch thể lực, ngoại trừ chạy cự ly dài ra thì cậu không có sở trường môn nào khác nữa. Cậu còn nghe nói nền tảng thể lực của vận động viên quốc gia phải luyện tập đến mười hạng mục, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy đau đầu.
Trước khi bước chân vào nghề này, cậu cứ tưởng bắn cung chỉ là đơn thuần tập luyện bắn cung mà thôi.
Lý Tầm đến phòng dụng cụ kéo bục nhảy ngựa ra, đẩy vào trong góc tường, các đội viên tự động xếp thành hai hàng ngang.
“Chúng ta bắt đầu từ cơ bụng.” Lý Tầm móc thiết bị đếm giờ và sổ ghi chép kết quả từ trong túi ra, dựa vào thứ tự bảng chữ cái bắt đầu gọi: “A Hồng, cậu qua đây.”
Luật thi sức bền cơ bụng rất đơn giản. Vận động viên nằm ngửa trên bục nhảy ngựa, duỗi thẳng người trên không, khoanh tay trước ngực và cố định xương hông phía sau vào mép bục. Huấn luyện viên sẽ giúp cố định bắp chân, phải giữ cho cơ thể không được thấp hơn bề mặt ngang của bục, nhưng cũng không được cao hơn 30 độ.
Nếu như vận động viên duy trì được thời gian chịu đựng từ hai phút trở lên, như vậy sẽ được tính điểm tối đa.
Các đồng đội lần lượt kiểm tra, Tống Ngưỡng ở phía sau căng thẳng, vô thức cắn chặt quai hàm, im lặng ngồi xem.
Màn đêm tĩnh lặng âm thầm trút bỏ lớp áo, ánh nắng ban mai len lỏi qua dưới tầng mây hồng nhạt dịu dàng.
Trên sân trường lần lượt có rất nhiều sinh viên đến, có người tập chạy buổi sáng, có người đọc sách, có người của đội điền kinh, cũng có những cặp ra ngoài hẹn hò, líu ra líu ríu, náo nhiệt giống như cái chợ.
Lý Tầm ghi lại điểm vào danh sách, hơi hơi nhổm dậy, giữa hai chân và bục chừa ra một chút khoảng trống.
“Tiếp theo.”
Ngô Gia Niên chọc sang cánh tay người bên cạnh.
Tống Ngưỡng lấy lại tinh thần, dạng hai chân ngồi lên bục nhảy ngựa, dịch mông về phía trước, duỗi cẳng chân về phía hai chân Lý Tầm.
Lý Tầm đang theo dõi đồng hồ tính giờ trong tay, không để ý, cứ thế đặt mông ngồi xuống. Vị trí nào đó đột nhiên bất ngờ đụng phải mũi giày của Tống Ngưỡng, anh “Sh——” một tiếng, giống hệt như con mèo xù lông nhảy dựng lên.
Cả đội bùng nổ trận cười.
Tống Ngưỡng ngập tràn áy náy trong lòng thu chân lại: “Xin lỗi anh…”
Lý Tầm nhíu mày, “Em ngồi xa thế làm gì?” Anh duỗi tay túm chặt mắt cá chân của Tống Ngưỡng, ra sức kéo thân dưới của cậu lại, sau đó ngồi xuống, dùng trọng lượng cơ thể của mình áp chế cậu.
Nhưng cảm giác không hề thoải mái chút nào, anh lại dịch mông lên phía trước một chút, khẽ nói: “Em chuẩn bị xong thì chúng ta sẽ bắt đầu.”
Tống Ngưỡng xoa mặt, động tác của Lý Tầm khiến cậu cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Mặt đỏ và tim đập nhanh hơn đều là phản ứng tự nhiên, hoàn toàn không thể khống chế được.
Tâm trí trở nên rối bời, Tống Ngưỡng rời tầm mắt.
Xung quanh ngoại trừ các thành viên trong đội thì còn có cả những sinh viên khác vây xem, có lẽ xuất phát từ lòng hiếu kỳ, có người còn lấy máy ra chụp ảnh bọn họ.
Lý Tầm nhìn cậu từ trên cao xuống, dù anh không thúc giục liên tục nhưng Tống Ngưỡng vẫn cảm thấy áp lực.
Cậu hít sâu vài lần, mạnh mẽ đuổi những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng ra ngoài, cởi áo khoác ra.
Vốn định đưa cho đàn anh bên cạnh nhưng không ngờ Lý Tầm với tay nắm chặt cái áo trước, sau đó vung lên khoác vào một bên bả vai.
Hai người nhìn nhau, sau đó lần lượt cả hai rời mắt.
“Xong chưa?” Lý Tầm nhìn chằm chằm hai đầu gối của cậu, hỏi.
“Rồi ạ.” Tống Ngưỡng hít một hơi thật sâu, hai tay ôm ngực, thân trên chậm rãi ngả ra đằng sau.
Cùng lúc khi phần bụng phát lực, xương sống thắt lưng truyền đến cảm giác gai gai, cậu hơi nhíu mày, có dự cảm không ổn.
Bệnh này là do ngồi lâu dẫn đến căng cơ thắt lưng, cảm giác này xuất hiện từ khi cậu còn học cấp 3. Hồi đó có quá nhiều bài tập về nhà nên cậu phải thường xuyên thức đến hai, ba giờ sáng. Giai đoạn đau nhất thậm chí chỉ hắt hơi một cái thôi mà giống như bị kim châm. Cậu cũng đã từng đến bệnh viện chụp X-quang, bác sĩ nói khớp xương bị sưng lên, nhắc cậu chú ý không được bê vác vật nặng.
Một khi bệnh này tái phát, thắt lưng chỉ cần hơi dùng sức thôi là phần đuôi xương sẽ truyền đến cảm giác nhói như bị kim châm, ảnh hưởng đến sự phát huy. Đây cũng là lý do khiến những lần kiểm tra sức bền cơ bụng và cơ lưng của cậu vẫn luôn chỉ loanh quanh ở mức đạt tiêu chuẩn.
Quá đau.
Mỗi giây trôi qua đều như hành hạ.
Còn chưa đến 60 giây, Lý Tầm đã phát hiện ra hai tay cậu run lẩy bẩy, giống như sắp không chịu được nữa. Anh đè mạnh tay lên bắp chân Tống Ngưỡng, nhắc nhở: “Mới 60 giây, kiên trì thêm chút nữa.”
Chữ “Mới” của anh khiến Tống Ngưỡng vô vọng nhìn trời, răng hàm càng nghiến chặt thêm.
Vào giờ phút này, từng giây đồng hồ trôi qua kéo dài tựa như cả một mùa đông, trong đầu cậu chợt hiện lên rất nhiều đoạn phim ngắn.
Thật kỳ lạ, rõ ràng ở trường quen biết nhiều bạn bè như vậy, cũng trải qua rất nhiều chuyện nhưng những gì khiến cậu khắc sâu ấn tượng nhất, gần như đều có liên quan đến Lý Tầm.
Ngọn núi vô hình đè trên người cậu càng ngày càng nặng, ánh mắt cậu càng ngày càng mơ hồ. Ban đầu chỉ có hai tay run run nhưng ngay sau đó, đến cả bắp đùi căng lên, cẳng chân, thậm chí cả hàm răng cũng run rẩy theo.
Tống Ngưỡng cảm giác mình giống như một sợi dây thừng đang trói vật nặng, những sợi dây mảnh quấn bện chung với nhau đang dần dần đứt đoạn từng chút một.
Trong nháy mắt, cậu cạn kiệt sức lực thở ha một hơi, cả cơ thể giống như đống bùn nhão, xụi lơ ngã chổng vó ra sau. Cũng may Lý Tầm nhanh tay lẹ mắt, kịp thời giữ được cánh tay cậu kéo lại.
102 giây.
17 điểm.
Tầm giữa trưa thì cả đội tiến hành xong khảo hạch thể lực, cũng may Tống Ngưỡng giành được điểm tối đa phần chạy cự ly dài, tổng điểm cộng lại vừa đủ đạt tiêu chuẩn, có thể tiến vào các vòng tuyển chọn tiếp theo.
Cậu vuốt trái tim nhỏ, tâm trạng rất tốt.
A Hồng lạnh mặt nói: “Vừa vừa phai phải thôi, cậu thiếu một giây nữa là không đạt rồi.”
Tống Ngưỡng hừ nhẹ một tiếng, “Đánh cược một lần, thế nào?”
“Cược cái gì?”
“Vòng tiếp theo tôi chắc chắn sẽ thắng cậu.”
“Được đó, thua thì sao?”
Tống Ngưỡng suy nghĩ nghiêm túc một lát, “Cậu thua thì đánh giày một năm cho tôi, tôi thua thì đánh giày một năm cho cậu.”
“Đơn giản!”
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, mọi người ngồi trên đường chạy ăn uống để bổ sung lại thể lực. Tống Ngưỡng ra ngoài vội nên không mang gì, cũng không thấy ngon miệng, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.
Bỗng nhiên có một bàn tay cầm một viên socola to như hạt đậu giơ đến trước mặt cậu, cản trở tầm mắt.
Lòng bàn tay rất lớn, da dẻ hồng hào, ngón tay cũng dài hơn người bình thường rất nhiều, không cần nhìn cũng biết ngay là ai.
“Cầm lấy.” Mu bàn tay Lý Tầm chạm vào tay Tống Ngưỡng, “Bọn họ nói ăn đồ ngọt sẽ thay đổi được tâm trạng.”
Tống Ngưỡng vẫn không thể kiềm chế được sự vui vẻ, cẩn thận xé vỏ ra, cầm viên socola nhét vào trong miệng, ngậm lấy chứ không nỡ nhai.
“Bọn họ là ai?”
Lý Tầm hết cách, đành phải khai thật: “Anh tra trên mạng.”
Tống Ngưỡng hơi ngạc nhiên, “Anh còn tra cái này hả?” Rồi rất nhanh cậu hiểu ra, “Anh dùng chiêu này để dỗ Sơ Chi sao?”
“Dỗ con bé không cần phiền toái vậy đâu, nó khóc mệt thì tự nín, hôm sau cũng quên luôn.”
Tống Ngưỡng chưa từng có mặt trong thời đi học của Lý Tầm, còn đang bị tình yêu mù quáng làm mờ mắt, tự tưởng tượng tự ghen tuông, “Thế anh dỗ ai?”
Lý Tầm đứng dậy phủi mông một cái, “Còn ai được nữa.”