*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc trời ngoài cửa đã tối mịt, Sơ Chi đang gọi ở tầng dưới, bọn họ không tiếp tục thảo luận chủ đề này sâu hơn nữa.

Mặt bàn đã được dọn dẹp đâu vào đấy, hai ông bà ngồi uống trà trong phòng khách, Tống Cảnh Sơn thì rửa bát trong bếp.

Lý Tầm chào tạm biệt các bậc bề trên, dẫn Sơ Chi về nhà. Vừa đi qua cột đèn đường ở vườn hoa thì gặp Lý Tuệ Anh vừa đi đổ rác về. Bọn họ gật đầu hỏi thăm nhau một chút, Lý Tuệ Anh bỗng nhiên gọi anh lại.

Cũng không biết bị làm sao, rõ ràng chưa xảy ra bất cứ chuyện gì nhưng trong lòng Lý Tầm vẫn giật thót một cái: “Sao thế cô?”

“Có chuyện này, Tống Ngưỡng vẫn luôn giấu giếm nhà cô rất lâu, hôm nay cô cũng mới biết. Có phải nó vào đội bắn cung của trường phải không?”

Đại não Lý Tầm còn đang rề rà nửa nhịp suy nghĩ, cơ thể đã thành thật trả lời——Anh gật đầu theo phản xạ.

Anh nhớ loáng thoáng lần trước ở khách sạn, Tống Ngưỡng nói cậu vẫn chưa khai báo chuyện thi đấu cho người nhà, nhưng sao Lý Tuệ Anh lại biết rồi?

Tống Ngưỡng tự thừa nhận sao? Hay vì những nguyên nhân khác nên bị phát hiện?

Còn không chờ anh hiểu ra, Lý Tuệ Anh lại hỏi: “Nó vào đội trường lúc nào?”

Lý Tầm nói: “Từ tháng mười năm ngoái.”

Câu trả lời này rõ ràng nằm ngoài dự liệu của Lý Tuệ Anh, hai mắt bà mở to, giọng điệu cũng vô thức cao lên: “Có phải bình thường nó thường xuyên trốn học đi chơi bắn cung không?”

“Cái này thì thật sự không có.” Lý Tầm hơi cau mày, sửa lại: “Cậu ấy chỉ tranh thủ chút thời gian vào huấn luyện trong đội trường, không phải chơi đùa. Nghỉ hè vừa rồi có đại diện trường học đi tham gia giao hữu với các trường khác trong tỉnh, thành tích của cậu ấy cũng không tệ lắm.”

Chuyện đã bại lộ, anh chỉ có thể gắng hết sức cứu vãn một chút cho hình tượng đứa con ngoan của Tống Ngưỡng, nhưng hình như chưa thành công. Lý Tuệ Anh thoạt nhìn vẫn hơi tức giận.

Hai tay bà chống nạnh, bực bội nói: “Vậy mà nó dám lừa gia đình là đi du lịch ở Hạ Môn(*) với bạn học, còn mua một đống bánh dứa(**) về, chắc chắn là đặt mua trên mạng! Diễn hay lắm, còn lừa cả nhà. Cô thật sự không ngờ nó học được thói nói dối người khác, còn lừa cô chú lâu như vậy!”

(*) Thành phố ven biển nằm ở phía Đông Nam tỉnh Phúc Kiến.

(**) Một loại bánh ngọt truyền thống trong ẩm thực Đài Loan.

s4351131_149250754883520

Lý Tầm gãi sống mũi, không biết nên đáp lại như thế nào. Đứng từ góc nhìn của người qua đường, hành vi này của Tống Ngưỡng đúng là không được phải phép.

Lý Tuệ Anh bất mãn trách móc: “Thảo nào điểm thi Đại học của nó giống như thác nước, bay chảy thẳng xuống từ ba nghìn thước(*), cuối cùng cô cũng tìm được nguyên nhân. Cái đội tuyển trường đó cũng không thiếu người chứ? Mau đuổi nó ra đi, học hành thì không biết cố gắng, cả ngày chỉ nghĩ đến bắn cung.”

(*) Phi lưu trực há tam thiên xích: Câu thơ trong bài Xa ngắm thác núi Lư của Lý Bạch.

Lý Tầm không ngờ bà sẽ nói như vậy, nhất thời vẫn còn bối rối. Từ hồi còn nhỏ thì bố mẹ anh đã ly hôn, không có ai quản thúc, đã quen được tự do rồi, lần đầu tiên nghe thấy những câu nói quyết đoán cố chấp từ miệng phụ huynh, dù không liên quan gì đến bản thân nhưng anh vẫn có cảm giác cổ họng bị chèn ép bức bách.

Gió đêm rất lạnh, anh nắm chặt bàn tay nhỏ của Sơ Chi nhét vào trong túi áo, xoa xoa sau gáy mãi mới chỉ nghẹn được ra một câu nghi vấn không chắc chắn, “Thành tích của cậu ấy xuống dốc rất nhiều sao?”

“Cũng không hẳn vậy.” Lý Tuệ Anh thở dài, “Cô hiểu rất rõ nó, từ nhỏ nó cũng không phải đứa trẻ tự gò bó, phải có người định hướng mục tiêu, ép buộc thì nó mới chịu học những thứ đó. Lên Đại học được thả lỏng mất tập trung, tình trạng bất thường, chắc chắn chỉ muốn quậy phá.”

Lý Tầm có thể hiểu được tâm trạng mong con nên người của bà, điềm đạm cười nói: “Cháu sẽ nhắc nhở cậu ấy cố gắng lên lớp.”

Suy nghĩ của Lý Tuệ Anh rất nhanh nhạy, nghe một cái là moi được ra sơ hở trong câu này của anh, nhấn mạnh vào điểm quan trọng nhất, “Cháu là huấn luyện viên đội trường, chắc sẽ quản lý được vấn đề hoạt động của thành viên chứ?”

Xem ra vẫn không thể tránh được chủ đề này, Lý Tầm gật đầu, cố gắng hết sức thay anh bạn nhỏ cứu vãn lại, “Nhưng đây là môn thể thao cậu ấy thích, thành tích trước mắt ở đội trường cũng khá tốt, tương lai rất có thể được vào đội tỉnh.”

“Vào được đội tỉnh thì có ích gì? Cho dù nó có vào được đội tuyển quốc gia thì…” Lý Tuệ Anh nói đến đây mới nhận ra bản thân không tôn trọng người đối diện lắm, hơi dừng lại rồi đổi giọng: “Bây giờ tuổi nó còn nhỏ, tư tưởng phản nghịch quá nặng, không học hành cho đàng hoàng, chuyện không cho nó làm thì nó càng cảm thấy hứng thú. Thế nhưng cháu là người từng trải, chắc chắn cháu hiểu rõ. Bao nhiêu năm qua vai trò của trường Đại học quan trọng biết bao, một tờ bằng cấp chính là một ngưỡng cửa, một tờ chứng chỉ sẽ giúp nó tự tin hơn khi bước chân vào xã hội sau này. Bây giờ nó không học hành cho tử tế thì sau này muốn làm gì đây?”

“Cháu có biết bài kiểm tra môn Kinh tế học gần đây của nó chỉ có hơn 60 điểm thôi không? Xếp chót của lớp, lúc cô nghe được tin này huyết áp muốn tăng xông, đứng bét lớp đấy, từ nhỏ chưa bao giờ như thế. Ngay cả chuyện này nó cũng định giấu bọn cô, cũng may Cảnh Sơn quen giáo viên chuyên ngành lớp nó.” Lý Tuệ Anh càng nói càng giận, bắt đầu nói năng lộn xộn, “Bây giờ mới là năm nhất Đại học thôi đấy, nếu còn tiếp tục như vậy đừng nói học bổng học biếc gì cả, cô thấy ngay cả điểm kiểm tra các môn của nó muốn đạt yêu cầu cũng không phải chuyện dễ.”

Lý Tầm hiểu rõ mồi lửa này của Lý Tuệ Anh một phần bắt nguồn từ việc Tống Ngưỡng nói dối người nhà, một phần khác vì thành tích của Tống Ngưỡng xuống dốc. Anh đánh giá thành tích và huấn luyện cũng có ít nhiều liên quan đến nhau nên không tiện phản bác, chỉ đành sắm vai thùng rác yên tĩnh lắng nghe.

Cũng chính nhờ màn công khai xử tội dài lê thê của Lý Tuệ Anh nên anh mới biết một chuyện khác. Năm lớp 12 Tống Ngưỡng điền bảng nguyện vọng, vốn dĩ theo kế hoạch phải là Đại học Y khoa, nhưng sát nút lại đổi ngoắt sang Đại học T.

Trong lúc hoảng hốt, anh nhớ lại mùa đông năm ngoái, đối diện khóm hoa sơn trà nở rộ tươi tốt trên sân trường, Tống Ngưỡng ngồi đối diện anh, vừa ăn gà rán vừa gật đầu nói cậu dao động rồi.

Anh cũng không phải người để tâm quá nhiều, nhưng chỉ nghĩ đến chuyện này thôi cũng đã có cảm giác tội ác tày trời. Nguyện vọng thi Đại học là một chuyện nghiêm túc, chắc chắn không chỉ vì tình cảm cá nhân nói đổi là đổi được ngay.

Anh nghĩ, có lẽ Tống Ngưỡng tự có tính toán của mình.

Ví dụ như chứng sợ kim tiêm không tài nào vượt qua được, hoặc đơn giản là muốn học tài chính, dù sao chứng khoán vẫn luôn là một ngành nghề rất phổ biến…

“À đúng rồi, còn một chuyện nữa. Cô nghi ngờ gần đây nó đang yêu.” Một câu nói của Lý Tuệ Anh làm nhiễu loạn tâm tư Lý Tầm.

Anh sửng sốt, không biết tại sao tự dưng lại thấy chột dạ, “Là… có điểm gì bất thường sao?”

Lý Tuệ Anh dựa vào kinh nghiệm yêu đương nhiều năm, nói có sách mách có chứng: “Đợt trước cô nhìn thấy nó suốt ngày chơi với mấy tờ giấy điêu khắc gì đó, ba bốn giờ sáng vẫn không chịu đi ngủ. Sáng sớm hôm sau thì lại không thấy vật phẩm hoàn thành đâu, chắc chắn là vội vàng tặng cho bạn nữ nào ở trường rồi.”

Giữa mùa đông, Lý Tầm giật mình toát mồ hôi lạnh cả người.

Anh âm thầm che cái miệng nhỏ của Sơ Chi lại, phản ứng rất nhanh, “Cháu không rõ lắm, chắc có thể là quay vlog, bây giờ trong nhóm chat sinh viên khá thịnh hành trò này.” Vào giờ phút này, anh cảm thấy vui vì bản thân có ưu thế tuổi tác, có thể lặng lẽ tìm hiểu tin tình báo.

“Cô không muốn cậu ấy yêu đương sao?”

“Cũng không hẳn, lên Đại học rồi mà, vốn dĩ là tuổi yêu đương, hormone tiết ra dồi dào, ai cũng không kiềm chế được. Chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập thì không sao.”

Lý Tầm suy nghĩ, như vậy cũng có nghĩa là, chỉ cần luyện tập bắn cung không ảnh hưởng gì đến việc học, như vậy luyện một chút cũng không thành vấn đề.

Trước khi chia tay, Lý Tuệ Anh cố ý dặn dò: “Nếu như có thể, ở trường cháu giúp cô giám sát nó nhé, chơi vui thì được nhưng phải có chừng có mực. Còn thi đấu gì đó, nếu như trùng với lịch học thì cố gắng hết sức sắp xếp người khác đi nhé.”

Lý Tầm bất đắc dĩ “Vâng” một tiếng, coi như đã nhận lời.

Anh nắm tay dắt Sơ Chi về nhà, bàn tay vô cùng mềm mại của cô nhóc siết chặt lấy ngón tay anh.

“Cậu ơi, có phải anh Tống Ngưỡng không được đi thi đấu nữa không? Anh ấy có trách cháu không ạ?”

“Hả? Vì sao cậu ấy phải trách cháu?”

“Mẹ nuôi hỏi cháu bình thường có thấy anh đi chơi với con gái không, cháu bảo không, anh chỉ suốt ngày luyện tập bắn cung thi đấu thôi…”

Tuy đứa trẻ còn nhỏ nhưng vẫn có thể hiểu láng máng nội dung cuộc trò chuyện của người lớn, lòng bàn tay cô bé ẩm ướt, đứng bên cạnh lo lắng mãi. Cho đến khi Lý Tầm nói Tống Ngưỡng sẽ không làm vậy, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lý Tầm ngước đầu nhìn lên, ánh trăng đêm nay thật mỏng manh, không nhìn thấy mây mù cũng không nhìn thấy các vì sao.

Lý Sơ Chi hỏi: “Vậy thứ mẹ nuôi nhắc đến có phải khung tranh đèn led mà anh tặng cho cậu không?”

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lý Tầm mở to mắt nói dối trước mặt cô bé: “Đương nhiên không phải, mẹ nuôi nói đến tranh điêu khắc hàng mỹ nghệ, không phải đèn led.”

“Vâng ạ.” Cô nhóc tin là thật, không hỏi kỹ nữa, trái lại đi hiếu kỳ cái khác, “Thế hormone là gì ạ?”

Lý Tầm cố gắng hết sức giải thích sao cho dễ hiểu nhất, “Một thứ tốt, đợi khi nào lớn cháu sẽ có. Nó khiến cho con gái trở nên xinh đẹp hơn, còn con trai thì đẹp trai hơn.”

“Ò…” Lý Sơ Chi cười híp mắt, nói: “Thế thì cậu cũng có hormone rồi.”

Lý Tầm suýt chút nữa bật cười thành tiếng, cúi đầu hỏi: “Sao cháu lại nói như vậy?”

“Hì hì, vì cậu lúc nào cũng rất đẹp trai.”

Lý Tầm cười xoa mái đầu nhỏ của Sơ Chi, “Cháu rất biết thưởng thức đó.”

Lý Sơ Chi lại hỏi: “Hormone có mùi gì không cậu? Làm sao cháu biết được khi nào nó xuất hiện?”

Đôi khi sự thắc mắc của trẻ con cũng khiến người ta rất phiền não. Hormone có mùi gì à, đúng là không dễ hình dung. Lý Tầm nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Khi cháu nhớ tới một ai đó, cảm giác cả người sẽ nóng lên, trái tim đập thình thịch, không nhịn được cười, cứ như vậy nó sẽ xuất hiện.”

“Ồ.” Lý Sơ Chi chớp chớp đôi mắt sáng rực, “Vậy cậu nghĩ đến ai?”

Trước mắt Lý Tầm dần hiện lên gương mặt nhỏ ngốc nghếch của một người, lập tức sấm vang chớp giật trong đầu anh bổ thẳng xuống tất cả ngũ tạng.

Mày đúng là đồ nghiệp chướng. Lý Tầm mang theo sự áy náy trong lòng nghĩ ngợi.

Qua năm mới, các trường học lần lượt khai giảng.

Bạn cùng phòng của Tống Ngưỡng đều là người đến từ nơi khác, mang theo một đống đặc sản quê hương quay lại. Tròn một tháng không gặp nhau, Khương Lạc lên cân, gương mặt tròn trịa lên không ít.

Châu Tuấn Lâm thay đổi tạo hình, mái tóc nhuộm hết thành màu xanh khói xám.

Thân hình Du Nhạc vẫn không thay đổi gì, chỉ có điều trang thiết bị thì thay đổi. Laptop, smartphone và ipad đều đổi thành đời mới nhất của Apple, còn có cặp tai nghe mà Tống Ngưỡng ao ước đã lâu nhưng mãi vẫn không nỡ dốc hết vốn liếng ra tậu về.

Cậu đeo thử, quả thực chất lượng âm thanh quá tuyệt vời.

“Cậu nhận được nhiều tiền mừng tuổi thế này à? Hào phóng thật.”

Du Nhạc nói: “Tôi tự kiếm đấy. Ăn Tết nhận được vài đơn hàng lớn, cộng thêm số dư trước đó nữa, tổng cộng có hơn 2 vạn(*) tệ.”

(*) Khoảng 70 triệu VND.

Vừa nói xong, ba người trợn mắt há hốc mồm.

Mọi người đều biết Du Nhạc thường xuyên cập nhật truyện tranh ngắn trên trang web, dựa vào độ nổi tiếng nhận được dự thảo kinh doanh và quảng cáo gì đó, không ngờ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Tống Ngưỡng tặc lưỡi cảm khái: “Đỉnh của chóp, sau này cậu sẽ là richboy thứ 6021 của nhóm chúng ta!”

Du Nhạc cười ha ha, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “Mấy cậu thì sao, làm những gì? Có đi du lịch không?”

Khương Lạc ngồi thu lu trên ghế, thở dài một hơi: “Đừng nói nữa, chẳng đi đâu cả. Bố mẹ tôi bắt tôi học tiếng Anh, chuẩn bị thi IELTS sắp tới.”

Tống Ngưỡng kinh ngạc: “Cậu muốn thi sớm vậy hả?”

Khương Lạc nói: “Trí nhớ của tôi không tốt, phải học trước, đợi lên năm hai sợ học không kịp.”

Tống Ngưỡng hiểu được, Khương Lạc vội vã muốn thi IELTS là vì muốn ra nước ngoài trao đổi. Chuyên ngành của bọn có chương trình bằng kép 2+2, hai năm đầu học ở trường, hai năm sau ra nước ngoài học tập, vì vậy cần thi sớm.

Tống Ngưỡng không hứng thú lắm với vụ ra nước ngoài trao đổi, nhưng mọi người đều chăm chỉ học hỏi kiến ​​thức mới để làm phong phú thêm kinh nghiệm thực tế của bản thân, điều này thực sự khích lệ cậu.

Nghĩ lại mới thấy học kỳ này bản thân vội vã muốn tập bắn cung, vội vã muốn theo đuổi người ta nên tâm tư cũng dần dần chểnh mảng việc học hành.

Trong đầu chợt lóe lên thành tích thi cuối kỳ của mình, cảm giác thất bại mãnh liệt cứ gặm nhấm tâm trí cậu.

Cậu ngồi trở về ghế, giơ tay che má, chậm rãi nắn bóp vài lần.

Sao có thể tệ hại thế này?

Xuống dốc thì xuống dốc, thời gian vẫn cứ trôi qua không chờ ai.

Vài ngày sau đó, Tống Ngưỡng vẫn lên lớp như thường lệ, luyện tập bắn cung như mọi khi, chỉ có điều thời gian tập luyện sáng sớm đã rút ngắn lại. Cậu tìm lớp trưởng hỏi mượn vở ghi chép học kỳ vừa rồi, một lần nữa bổ khuyết lại những kiến thức trọng tâm mà mình đã bỏ lỡ, còn vừa chạy bộ vừa học từ vựng.

Cuối tuần này, ánh mặt trời dồi dào, nhiệt độ tăng trở lại, Lý Tầm đưa mọi người ra sân bắn cung ngoài trời để luyện tập.

Khu vực này trước đây là sân điền kinh, từ khi thành lập trường đã ở đây, vừa nhỏ vừa cũ kỹ, sau này sân trường được mở rộng, sân điền kinh nối liền với sân bóng đá, bổ sung hỗ trợ cho nhau. Bên này liền biến thành bãi cỏ hoang “ngoại thành” rậm rạp bị lãng quên, ngoại trừ con mèo hoang thỉnh thoảng tới kiếm ăn và giải quyết nỗi buồn thì hoàn toàn không nhìn thấy sinh vật sống nào khác.

Năm ngoái khi Lý Tầm vừa tới trường học đã phải dùng sức ba bò chín trâu để dọn dẹp sạch sẽ cái nơi cũ nát này, còn xin nhà trường xây dựng hàng rào bảo vệ, sửa sang lại phòng dụng cụ mới có thể có được không gian tập luyện ngoài trời độc quyền của đội bắn cung như bây giờ.

Cá nhân anh rất thích nơi này.

Cây xanh tỏa bóng, không gian tĩnh lặng, lúc không có nhiệm vụ huấn luyện, anh hay chạy đến đây giết thời gian.

Khoảng cách từ vạch bắn đến bia ngắm là 70 mét, đây là cự ly bắn tiêu chuẩn của thi đấu bắn cung đẳng cấp thế giới.

Vừa đến sân bãi, Lý Tầm nhìn hàng bia bắn đã được sắp xếp phía đối diện, tự dưng ngứa ngáy tay chân. Trong lúc các sinh viên khởi động, anh tự luyện trước vài đường.

Mười mũi tên đạt tổng số điểm là 92, đám người vây xem đã kinh ngạc hò hét vỗ tay.

Chỉ có bản thân anh là không vui nổi, đây vẫn chưa phải trình độ cao nhất của anh.

Các đội viên ra trận luyện tập, anh ngồi một bên chỉ đạo, ghi lại điểm số.

Trên tay anh có một tờ danh sách nhỏ ghi chép lại sự trưởng thành của các đội viên. Vu Thận Vi có tiến bộ lớn nhất, A Hồng cũng không tệ, có lẽ kỳ nghỉ đông đã luyện tập không ít.

Còn về phần Tống Ngưỡng mà nói…

Anh lật lại vài trang trước.

Không thụt lùi cũng không tiến bộ, nhưng như rất nhiều huyến luyện viên thường nói, trong cái nghề này, không tiến bộ chính là thụt lùi.

Lúc thay người, anh ngẩng đầu nhìn về phía sân bãi, tình cờ phát hiện ra bên ngoài rào chắn có một cô gái dáng người mảnh khảnh đang đứng, một vài bím tóc màu xanh lơ điểm xuyết giữa mái tóc dài đến thắt lưng.

Bọn họ nhìn nhau, anh nhớ loáng thoáng hình như mình đã nhìn thấy cô gái này ở đâu rồi, đi tới hỏi cô tìm ai.

Châu Du tỏ ra ngượng ngùng, chỉ về một phía, Lý Tầm nhìn theo hướng ngón tay cô gái chỉ thì đối mặt với ánh mắt của Tống Ngưỡng.

“Sao cậu lại tới đây?” Khóe miệng Tống Ngưỡng hơi nhếch lên, cậu chạy chậm tới, cung tên trong tay vẫn chưa thả xuống.

“Chẳng phải cậu nói muốn đến thư viện với tớ sao?”

Lúc hai người trò chuyện, Lý Tầm để ý đến phụ kiện nhỏ rủ xuống bên ngoài túi quần của cô gái, trông rất quen mắt.

Trong đầu anh tự động truy xuất hình ảnh, trong nháy mắt, dòng suy nghĩ được kết nối, ánh mắt cũng thay đổi.

Món đồ này giống hệt hình ảnh trên điện thoại mà Tống Ngưỡng nhận được hôm đi xem phim.

“Huấn luyện viên?” Châu Du duỗi tay khua trước mặt anh.

Lý Tầm lấy lại tinh thần: “Hả? Em vừa mới nói gì đấy?”

“Trường chúng ta và Đại học Nam Kinh có trận thi biện luận, em định đi cùng Tống Ngưỡng đến thư viện tìm tư liệu.”

“Ồ, bây giờ à?”

“Vâng.” Trong mắt Châu Du che giấu sự thăm dò dè dặt, “Có được không ạ?”

Chuyện đàng hoàng thế này có lý do gì mà từ chối, Lý Tầm thể hiện sự bao dung của người thầy, hào phóng vỗ vai Tống Ngưỡng, “Đi đi, cố gắng lên đấy, phải giúp trường chúng ta nở mày nở mặt.”

Tống Ngưỡng đưa cung tên trong tay cho anh: “Vậy làm phiền anh thu dọn giúp em nhé.” Dứt lời, cậu đi cùng Châu Du về phía thư viện.

Ánh mắt Lý Tầm dừng lại hồi lâu trên hai bóng lưng. Dáng người của cả hai đều rất mảnh mai cao ráo, trang phục đều thiên về phong cách thoải mái, một đen một trắng, đi rất gần nhau. Có lẽ đang trò chuyện gì đó thú vị lắm, thỉnh thoảng Tống Ngưỡng quay đầu sang mỉm cười.

Lý Tầm nhớ ra gì đó, hô lên một tiếng: “Khi nào thì em về?”

Nhưng người đã đi xa, đáp lại anh chỉ có âm thanh trầm thấp của mũi tên bắn trúng bia ngắm, càng khiến câu hỏi của anh trở nên thừa thãi hơn hẳn.

Ngô Gia Niên cũng nhìn chăm chú theo hai bóng lưng hồi lâu, phát biểu quan điểm của người qua đường: “Đúng là trai tài gái sắc.”

Lý Tầm đặt cung tên của Tống Ngưỡng lên giá, vẻ mặt bình thản: “Tôi nhìn thấy rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play