Thanh toán xong, hai người ngồi trên ghế dài ở ven đường uống nước, đèn đường chiếu sáng một góc nơi bọn họ ngồi.

“Chuyện là như thế.” Tống Ngưỡng cười gượng vỗ túi mua hàng, “Bọn họ nói mua cái này về mới lấy lại được.”

Nước mơ mát lạnh thấm vào cổ họng, dư vị chua chua ngọt ngọt, Lý Tầm vô tâm nói: “Một mũi tên thôi mà, mất thì thôi.”

“Cái gì gọi là một mũi tên thôi mà?” Tống Ngưỡng vỗ đùi, khí thế nói: “Đây chính là mũi tên giúp anh nhận được chức vô địch trong giải đấu lớn đó! Cực kỳ có ý nghĩa luôn!”

Lý Tầm phát hiện ra tên nhóc này rất thích gắn cái mác ý nghĩa đặc biệt cho một vài thứ.

Lần đầu xem thi đấu, bức ảnh chụp chung đầu tiên, đôi đũa đầu tiên, mũi tên đầu tiên…

Hoa nhài ven đường đang nở rộ, gió nhẹ đưa hương thoang thoảng qua. Lý Tầm dựa lên ghế dài, không khỏi nhớ lại hình ảnh Tống Ngưỡng khi còn bé nằm nhoài lên rào chắn cười chúm chím với anh.

Cũng đã mười một năm trôi qua rồi.

Anh quay đầu nhìn chăm chú Tống Ngưỡng.

Ban đầu Tống Ngưỡng còn liếc nhìn anh, sau đó cậu nhanh chóng cúi đầu xuống, cả người giống như một bông lúa mạch sắp rụng.

Đã quen nhau lâu như vậy, không biết cứ suốt ngày xấu hổ ngại ngùng cái gì nữa.

Mặc dù Tống Ngưỡng rất thần tượng anh, nhưng anh thật sự không cảm thấy mình có gì đáng để cậu sùng bái.

Bàn về thành tích thi đấu, thành tích tốt nhất của anh chỉ là một huy chương bạc ở Đại hội thể thao châu Á, thậm chí còn chưa đến lượt tham gia giải vô địch thế giới.

Bàn về thái độ, bản thân anh bây giờ cũng không dám bước tiếp chấp nhận thất bại.

Con người rất dễ dàng dựa vào ấn tượng đầu tiên với đối phương mà sinh ra hiểu lầm khác với họ. Người mà Tống Ngưỡng thần tượng, có lẽ là một Lý Tầm hoàn hảo trong tưởng tượng của cậu.

Mười một năm trước Tống Ngưỡng mới lớn bao nhiêu?

Còn nhỏ hơn Sơ Chi bây giờ, cái đầu nho nhỏ, dáng người thì bé xíu, chỉ đứng tới bắp đùi anh, động một cái là bế ngay lên được.

Trong mắt Tống Ngưỡng, có phải bản thân anh là một quán quân toàn năng không gì không làm được không?

Thế nhưng sự thật là gì?

Anh chỉ là một vận động viên bắn cung bình thường, giữa chừng còn đánh mất mục tiêu ban đầu của bản thân.

“Anh làm gì mà cứ nhìn em chằm chằm thế?” Tống Ngưỡng hỏi.

“Chân em ổn không?” Lý Tầm hỏi.

“Ầy.” Tống Ngưỡng lấy lại tinh thần, “Cũng ổn, nhưng mà gần ngón chân út có nổi một cái mụn nước, hơi đau xíu.”

“Chọc ra chưa?”

Tống Ngưỡng lắc đầu nguầy nguậy, “Em sợ kim lắm, dùng băng urgo dán lên thôi.”

Bảo sao tư thế đi vừa nãy kỳ lạ như thế, Lý Tầm không còn gì để nói, “Vậy mai em định chạy thế nào?”

Tống Ngưỡng thả lỏng tinh thần, “Sáng mai tính tiếp, có khi trong lúc ngủ nó sẽ vỡ ra.”

“Em chờ anh ở đây một lát.”

Tống Ngưỡng còn đang mở miệng dở dang chưa kịp nói mấy chữ “Anh đi đâu vậy”, Lý Tầm đã biến mất rồi.

Điện thoại di động trong túi quần rung liên tục.

Khương Lạc: [Triệu hồi cừu nhỏ. Có phải cậu lạc đường rồi không? Ra ngoài hơn nửa tiếng rồi, dù có mua ngoài trường thì cũng phải về rồi chứ!]

(*) Ngưỡng trong tên bạn thụ là chữ 仰 [yǎng], còn con cừu là 羊[yáng], hai từ này đọc gần giống nhau.

Châu Tuấn Lâm: [Không biết chọn như nào thì chụp ảnh đi.]

Tống Ngưỡng: [Tôi mua xong rồi, sắp về đây.]

Du Nhạc: [Nhanh lên nhá, sắp tắt đèn rồi.]

Lý Tầm chạy vội về từ siêu thị, vẫn còn thở hồng hộc, đặt mông ngồi xuống, áp mu bàn tay trái lên đầu gối.

Tống Ngưỡng hỏi: “Anh đi đâu thế?”

Lý Tầm không lên tiếng, chỉ ngoắc ngoắc tay.

“Sao vậy ạ?” Tống Ngưỡng hơi nghi hoặc nhưng vẫn chìa tay qua, nắm chặt lấy bàn tay to rộng của anh. Vừa mới cầm chai nước lạnh nên làn da Lý Tầm vẫn còn hơi man mát. Cậu mò tới vết chai ở gần hổ khẩu(*) của anh.

(*) Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.

Lý Tầm nhìn chằm chằm mu bàn tay cậu, khựng lại vài giây, sau đó bật cười thành tiếng: “Anh bảo em nâng chân lên, anh giúp em chọc mụn nước.”

“A!” Tống Ngưỡng buông tay ra giống như bị điện giật, đầu óc căng ra trong nháy mắt, nói năng lộn xộn: “Em em, em thì… không cần không cần đâu! Thật sự không cần đâu mà! Đợi nó tự vỡ ra là được rồi!”

Lý Tầm lấy từ trong túi ra một chai cồn sát trùng và một cái kim nhỏ, “Anh mua cả rồi, bây giờ em không chọc nó đi ngày mai sẽ sưng to hơn, đến lúc đó càng đau hơn đấy.”

Tống Ngưỡng chần chừ, không chịu thỏa hiệp.

“Sao thế?” Lý Tầm nghi hoặc nói: “Em bị nấm chân à?”

Tống Ngưỡng đỏ mặt, “Đương nhiên không phải!”

Quen nhau sắp tròn một năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên Lý Tầm nhìn thấy hai chân Tống Ngưỡng. Vừa gầy vừa khẳng khiu, xương mắt cá chân còn nhô lên vô cùng rõ ràng. Bởi da cậu trắng nên những mạch máu trên mu bàn chân cũng có thể nhìn thấy rất rõ.

Lý Tầm thoắt cái nắm chặt mắt cá chân của cậu, “Sao chân em gầy thế này?”

Ngón chân Tống Ngưỡng vểnh lên, cậu khẽ động đậy, “Bẩm sinh rồi á, chân gầy quá có ảnh hưởng đến việc tập bắn cung không anh?”

“Cái này thì không, chủ yếu phụ thuộc vào việc em có thể giữ được sự ổn định trong thời gian dài hay không, nhưng nếu như cánh tay quá nhỏ thì chắc chắn không được, không đủ lực giương cung.”

“Trước đây em nghe đàn anh nói lúc lựa chọn vận động viên cũng phải nhìn dáng người.” Tống Ngưỡng nhéo cánh tay mình, “Em như này có OK không anh?”

Lý Tầm nghe được ý tứ trong lời cậu nói, “Em muốn vào đội bắn cung à?”

Tống Ngưỡng gật đầu.

Tiêu chuẩn lựa chọn vận động viên bắn cung cũng không quá khắt khe, chỉ cần là hạng mục thể thao thì nhất định sẽ xuất hiện vận động viên tài năng phù hợp nhất với nó.

Nhưng khả năng nới rộng khoảng cách giữa thiên tài và người bình thường thường nằm ở những lợi thế bẩm sinh.

Lấy ví dụ như Bolt(*) trong nội dung chạy cự ly ngắn, gân gót chân của anh ta mảnh và khỏe, giống như hai chiếc lò xo dài, cho phép anh phá kỷ lục thế giới hết lần này đến lần khác; trong nội dung nhảy cao có Sotomayor(*), cao 1m94, bắp chân dài hơn đùi, điều này giúp anh ta vượt qua độ cao đáng kinh ngạc ở 2m40; hạng mục bơi lội có Phelps(*), anh ta sở hữu đôi bàn chân to cỡ 47, giống như những chiếc vây có lực đẩy rất mạnh, sải tay dài đến hai mét, bắp thịt có khả năng co giãn tốt và trọng lượng nhẹ, lực cản thấp.

(*) Usain Bolt: cựu vận động viên điền kinh người Jamaica, người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100m, 200m,…

(*) Javier Sotomayor Sanabria: một vận động viên điền kinh đã nghỉ hưu người Cuba, chuyên môn nhảy cao và hiện là kỷ lục gia thế giới.

(*) Michael Fred Phelps II: cựu vận động viên bơi lội chuyên nghiệp người Mỹ. Anh là một trong những vận động viên vĩ đại nhất Olympic, với 28 huy chương Olympic các loại.

Hạng mục bắn cung đương nhiên cũng có những ưu thế tuyệt đối.

Trước hết, cẳng tay phải dài, cơ tự nhiên không được căng, kiểu cơ bắp cường tráng của người tập thể hình vốn không thể phát huy được sức mạnh, bả vai cần ghìm xuống, góc vai quá vuông cũng không được, tốt nhất là gương mặt tròn hoặc phần hàm hơi rộng một chút, giống như người Âu Mỹ, như vậy khi kéo dây cung đến vị trí đó sẽ có hàm dưới làm điểm tựa.

Một hiện tượng rất thú vị, đó là trong số các vận động viên đẳng cấp thế giới, hầu như không ai có gương mặt nhỏ và cằm nhọn.

“Toang rồi toang rồi toang rồi.” Tống Ngưỡng hoảng sợ che hai má, “Mặt em không tròn cũng không phải kiểu vuông chữ điền.”

Cậu vừa nói vừa quan sát quai hàm của Lý Tầm, gương mặt anh hình như cũng không góc cạnh lắm, dưới tai vẫn còn chênh chếch độ cong.

“Phải làm sao ạ?”

“Không biết nữa.” Lý Tầm cười giễu, “Có khả năng do gương mặt anh không đủ tròn nên mới chỉ giành được huy chương bạc.”

“Không phải chứ?” Tống Ngưỡng cảm giác sức sống của mình bị rút đi hết, “Anh nói xem, trình độ y học bây giờ có thể biến mặt người ta trở thành vuông chữ điền được không?”

“…Em còn dám nghĩ tới hả?”

“Em cảm thấy cho dù có dựa vào những đường nét tinh tế trên gương mặt mình, có chuyển sang chữ điền cũng hoàn toàn sh———” Lời còn chưa dứt, cái kim nhỏ chọc vào mụn nước của cậu. Tống Ngưỡng hít một hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm vào tay Lý Tầm, nói: “Sao anh không báo trước cho em?”

Lý Tầm không lên tiếng, cúi đầu sát trùng cho cậu, sau đó dán băng urgo lên, tốc độ tay cực kỳ nhanh, không cho cậu có cơ hội tránh thoát một chút nào.

Hai tay Tống Ngưỡng gác lên đầu gối, cằm tì lên, những sợi tóc của hai người đụng vào nhau dưới ngọn đèn, có điều không ai phát hiện ra.

Tất cả sự chú ý của Lý Tầm đều tập trung lên vết thương của cậu, còn ánh mắt Tống Ngưỡng thì rơi xuống gói băng urgo màu lam hồng kia. Cậu lẩm bẩm thì thầm: “Sao lại có họa tiết hoạt hình?”

“Sơ Chi thường hay dùng cái này, anh cảm thấy rất đáng yêu mà còn không thấm nước.”

Tống Ngưỡng rất không hài lòng với những hành động Lý Tầm thường xuyên coi cậu là trẻ con.

“Nhưng mà em là đàn ông, dùng màu này kỳ quá à!”

“Em lớn chỗ nào chứ?” Lý Tầm bắn một phát, đại não cậu nứt toác ra, “Mua cho em là tốt lắm rồi, lại còn chê lên chê xuống.”

Anh nhét toàn bộ băng urgo và cồn sát trùng vào túi mua hàng của Tống Ngưỡng rồi đóng lại, “Tặng em quà huấn luyện quân sự.”

Tống Ngưỡng: “Em sẽ cất cẩn thận rồi đăng lên vòng bạn bè khoe khoang.”

“Anh đi đây.” Lý Tầm đứng dậy nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi, mấy hôm không gặp mà quầng mắt em thâm hết lên rồi kìa.”

“Hả? Không phải chứ?” Tống Ngưỡng kinh ngạc sờ tay lên vành mắt mình, mãi đến khi Lý Tầm đi xa cậu mới chợt nhớ ra một chuyện, không kịp xỏ giày đã giẫm lên giày thể thao làm dép, đuổi theo vài bước hô lên: “Sau khi kỳ quân sự kết thúc em có thể đến đội bắn cung tìm anh không?”

“Có thể, nhưng mà em có được tham gia vào đội của trường hay không không phải là quyết định của riêng anh, còn phải xem ý của lãnh đạo.”

Tống Ngưỡng không biết lãnh đạo nào cả, cũng không quan tâm đến lựa chọn của bọn họ, cậu chỉ tò mò suy nghĩ của Lý Tầm thôi, bèn hỏi: “Vậy anh cảm thấy em thế nào?”

Lý Tầm không trả lời thẳng mà để lại cho cậu một nụ cười bí ẩn, dường như còn mang theo vài phần mong đợi.

“Đại hội thể thao trường vào tháng 10, em phải thể hiện thật tốt.”

Anh bạn nhỏ cất cao giọng nói, thể hiện năng lượng dồi dào, “Vậy anh nhớ đến xem em thể hiện nhé!”

Sau khi kỳ quân sự dài dằng dặc kết thúc, mọi người cũng dần dần thích ứng với cuộc sống mới. Tống Ngưỡng học tập và nghỉ ngơi khá quy củ, sáng năm giờ thức dậy, cùng chạy bộ rèn luyện buổi sáng cùng Lý Tầm, ban ngày lên lớp hoặc đến thư viện, buổi tối có thời gian sẽ chạy đến phòng tập bắn cung, về đi ngủ trước khi tắt đèn.

Bởi vì thời gian rảnh của cậu đều vào buổi tối, thật sự không có điều kiện huấn luyện bên ngoài, cho nên cuối tuần thường hay đi nhờ xe Lý Tầm về nhà, đến công viên thiên nhiên.

Sau khi bố mẹ biết thì cũng không quan tâm tới cậu nhiều, chỉ nói đừng làm ảnh hưởng đến học tập là được rồi.

Cuộc sống yên bình không gợn sóng của cậu cứ thế mà trôi qua, trong thời gian này, chuyện duy nhất có thể coi là bất ngờ là một chuyện liên quan đến Châu Tuấn Lâm.

Buổi trưa hôm ấy, cậu không khỏe lắm nên xin về phòng nghỉ ngơi sớm, không lâu sau thì nghe thấy tiếng cửa mở. Lúc đó cậu vừa mới uống thuốc xong, đang ngủ mơ mơ màng màng nên không chào hỏi cậu ta.

Sau đó cậu chỉ nghe thấy giọng Châu Tuấn Lâm đang tán gẫu với một người đàn ông.

Nói đúng hơn phải là lẳng lơ câu dẫn.

Ví dụ như là “Chuẩn bị sẵn bao cao su đi”, “Kích cỡ của anh cũng đâu phải em chưa từng thấy”, “Muốn bắn vào bụng em”, đủ các loại nội dung thô tục bất nhã.

Chủ đề nóng riêng tư đầy xấu hổ này khiến cậu chưa từng va chạm nhiều với đồng tính luyến ái, hai tai nghe xong thì hoàn toàn tỉnh táo, gương mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

Trong vài phút ngắn ngủi, dường như đã có người bóp nát tam quan của cậu và định hình lại nó.

Nhưng cậu cũng không có cảm giác phản cảm, bởi vì một khía cạnh khác mà Châu Tuấn Lâm không muốn cho người khác thấy có một sự liên kết kỳ diệu nào đó với dục vọng sinh ra trong nội tâm cậu, thậm chí còn khiến cậu có phần khát khao muốn hiểu rõ cộng đồng này hơn, muốn biết bọn họ ở bên nhau như thế nào, yêu nhau như thế nào, làm những việc thân mật kia ra sao.

Rốt cuộc cảm giác ấy là đau đớn hay hạnh phúc.

Châu Tuấn Lâm ngắt cuộc gọi video, thu dọn đồ đạc đi học. Tống Ngưỡng vùi đầu sâu hơn nữa, cậu không có dũng khí đi hỏi, cũng không muốn khiến Châu Tuấn Lâm lúng túng, vì thế muốn bảo vệ bí mật này một mình.

Chỉ có điều bí mật này của cậu không giấu được quá 5 phút đã bị phát hiện.

Bởi vì lúc Châu Tuấn Lâm xuống tầng, đúng lúc gặp Khương Lạc đang đưa cơm cho Tống Ngưỡng trong thang máy.

Cho nên lúc Châu Tuấn Lâm phát hiện Tống Ngưỡng lảnh tránh ánh mắt mình thì đoán được ngay.

Đến tối, cậu ta đẩy hai người bạn cùng phòng ra ngoài, một mình hỏi Tống Ngưỡng: “Cú điện thoại buổi chiều của tôi, có phải cậu nghe thấy hết rồi không?” Giọng điệu cậu ta không cao không thấp, vẻ mặt hờ hững, giống như đây chỉ là một vấn đề bình thường như kiểu sáng mai ăn gì.

Tống Ngưỡng rất khâm phục sự dũng cảm và sự bình tĩnh của cậu ta.

“Cậu yên tâm, tôi không kỳ thị đồng tính, cũng rất kín miệng, chuyện tình cảm của cậu tôi sẽ không lan truyền lung tung đâu.”

Châu Tuấn Lâm nhún vai, “Nói ra cũng chẳng sao, dù sao gia đình tôi cũng biết rồi, tôi chỉ lo mấy cậu phản cảm thôi, tại vẫn còn phải ở chung với nhau bốn năm lận.”

Tống Ngưỡng hiếu kỳ hỏi: “Vậy người nhà cậu không phản đối sao?”

“Ban đầu cũng có phản đối, sau này thuyết phục dần là được. Tôi là gay bẩm sinh rồi, cho một cô gái trần truồng ngủ cạnh tôi cũng không cương nổi, làm gì còn cách nào khác.” Châu Tuấn Lâm nhìn vẻ kinh ngạc cứng nhắc trên gương mặt Tống Ngưỡng, bổ sung nói: “Nhưng không phải người đàn ông nào cũng có thể khiến tôi cương.”

Tống Ngưỡng thật sự không biết nên nói gì.

Nghe chuyện này xong có vẻ cần lên tiếng thông cảm, nhưng mà mở miệng nói ra cũng thấy hơi kỳ quái, giống như cộng đồng này không bình thường vậy. Cuối cùng cậu chỉ nói ngắn gọn: “Tôi có thể hiểu được, đây cũng không phải chuyện gì to tát.”

Ánh trăng buổi tối mỏng manh yếu ớt, bọn họ dựa lên lan can ngoài ban công tán gẫu vài bí mật vụn vặt.

Bạn trai Châu Tuấn Lâm lớn hơn cậu ta sáu tuổi, là một người mẫu, làm việc tại tỉnh thành khác. Hai người là bạn bè quen nhau trên mạng, cùng chơi game với nhau rồi chầm chậm phát triển thành quan hệ người yêu.

Anh bạn trai được nghỉ nói sẽ đến Nam Thành thăm cậu, hẹn hò một buổi, làm một vài chuyện xấu hổ.

Tống Ngưỡng vừa nghe thấy thì nằm nhoài lên ban công, ngượng ngùng hỏi: “Thế, thế lần đầu tiên của hai người, có phải đau lắm không?”

“Hả?” Gương mặt Châu Tuấn Lâm vặn vẹo giống như một biểu tượng cảm xúc khoa trương, “Vì sao cậu tò mò chuyện này?”

Trái tim Tống Ngưỡng co rút lại, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thử thôi.”

Châu Tuấn Lâm xoa bóp bả vai cậu, đầy ý tứ sâu xa nói: “Đồng chí nhỏ à, cái này cậu có thể tò mò nhưng không được tùy tiện đâu nhé.”
Trần Ẩn: Có nên cho sao biển ăn không nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play