*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhà hàng Tường Hưng lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lý Tầm, cũng may có thanh phụ đề trên màn hình quảng cáo ở lối vào của nhà hàng. Lý Tầm dựa vào hướng dẫn đi lên phòng tiệc trên tầng ba, anh muốn đón bố và Sơ Chi về nhanh, đỡ phải uống nhiều rồi rước thêm phiền toái cho người ta.
Vừa đẩy cánh cửa ra, rất nhiều con mắt đồng loạt nhìn về phía anh. Bên cạnh có khách khứa nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Kia là ai vậy?”
“Không biết nữa.”
“Dáng người cao thật đấy.”
“A! Tiểu Tầm đến rồi!” Đôi mắt sắc bén của bà Lý Tuệ Anh đã phát hiện ra anh đầu tiên, vẫy tay gọi, “Bên này bên này!”
Tống Ngưỡng cũng đứng dậy vẫy tay một cái.
Rất rõ ràng, hôm nay nhóc con này tốn tâm tư ăn diện, mái tóc chải theo phong cách 7/3 của Hàn Quốc(*), tóc mái có cảm giác bồng bềnh, lộ ra vầng trán.
(*) Kiểu tóc trong dòng side part được các thợ cắt tóc biến tấu chuyên nghiệp để phù hợp với từng khuôn mặt, từng con người.Ngoại hình rất trưởng thành, vừa đứng dậy đã cười rộ lên, có lẽ do uống nhiều nên thoạt nhìn trông cậu có vẻ rất hưng phấn, hai gò má cũng đỏ ửng. Không biết ai đã phối lên trước ngực sơ mi trắng của cậu một bông hoa hồng kiều diễm, cứ như chuẩn bị đi kết hôn.
Còn Lý Tầm vừa nhìn chăm chú vừa đi tới, chân giẫm lên thảm đỏ lớn, giống như chú rể khoan thai đến muộn.
“Còn tưởng anh thật sự không đến chứ!” Tống Ngưỡng kéo một cái ghế mời anh ngồi, “May mà em để dành chỗ cho anh nè.”
Lý Tầm chào hỏi mấy bậc cha chú sau khi ngồi vào chỗ.
Đũa và gói khăn ướt ở vị trí này vẫn còn chưa mở ra, ly rượu cũng sạch sẽ, nhưng bát và đĩa đã đầy đồ ăn.
Từ món ăn nguội đến món ăn nóng, đều là những thứ anh thích ăn, rất nhiều món ăn trên bàn đã được dọn đi, nhưng những món này vẫn được cố ý giữ lại. Giống như khi còn bé được người lớn chăm sóc, hễ cứ là món thịt sẽ được phần miếng ngon nhất.
Lý Tầm nhìn chúng, lồng ngực dâng lên sự ấm áp.
“Những món này là ai để phần con thế ạ?” Anh hỏi.
Lý Quốc Đào nói: “Tiểu Ngưỡng sợ con ăn không quen đồ ăn trên tàu cao tốc nên để phần lại đấy, đều là những món con thích.”
Lý Tầm quay đầu nhìn sang Tống Ngưỡng, “Nếu anh không đến thì sao?”
“Thì là không đến thôi, cũng không sao mà.” Tống Ngưỡng nhún vai, dáng vẻ hời hợt, “Món nào đóng gói mang về được thì mang, không được thì thôi vậy.”
Lý Tầm hơi tò mò, nếu như tối nay anh không đến đây, chẳng lẽ Tống Ngưỡng vẫn trăm phần trăm chân thành phần lại những món này sao?
Là tính cách trời sinh hay chỉ đặc biệt đối với mình anh?
Anh cảm thấy vui mừng vì bản thân mình đã không bỏ lỡ thành ý này của cậu.
Thức ăn của nhà hàng này rất hợp khẩu vị anh, lại thêm cả buổi tối mang cái bụng rỗng chạy đi, quả thực đói chết rồi, anh nhanh chóng quét sạch hải sản và thịt trong bát.
Gắp miếng sườn xào chua ngọt cuối cùng lên đĩa, phần xương giòn tan được anh cắn răng rắc.
Tống Ngưỡng nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, gần như kề sát tới bên tai anh gọi: “Thầy ơi.”
Lý Tầm vẫn còn ngậm miếng xương gặm trong miệng, “ừm” một tiếng, lúng búng không rõ hỏi: “Sao thế?”
Tống Ngưỡng chống hai tay lên đầu gối, tư thế ngồi vô cùng ngoan ngoãn, “Hôm nay anh không thấy em có điểm gì khác sao?”
Lý Tầm hơi nhếch khóe miệng, “Chỗ nào khác?”
Tống Ngưỡng chậc một tiếng, lưng thẳng tắp, “Anh đừng có vùi đầu ăn, ngắm kĩ thử xem.”
Lý Tầm làm bộ đánh giá cậu một phen, trước ánh mắt tha thiết của Tống Ngưỡng, anh trái lương tâm lắc đầu một cái, “Không nhận ra.”
“Cậu ngốc quá đi mất! Thế mà cũng không nhận ra, cháu nhìn ra rồi nè!” Lý Sơ Chi đắc ý chỉ vào đầu Tống Ngưỡng, “Anh ấy đổi kiểu tóc!”
“Ồ——” Lý Tầm cố nhịn cười, xài kỹ thuật diễn trình độ ảnh đế, “Đổi kiểu tóc.”
Lý Tuệ Anh cười nói: “Thấy sao, đẹp không cháu? Trời vừa sáng nó đã chạy đến ngồi chồm hỗm trước cửa ra vào hiệu cắt tóc của người ta, ông chủ vẫn còn chưa rời giường đâu. Nó cứ gọi điện thoại dựng người ta dậy, vừa làm trưa nay đấy.”
Chẳng trách đẹp trai thế này.
Lý Tầm nhả xương ra, rất thẳng thắn chân thành khen ngợi, “Đẹp lắm.”
Tống Ngưỡng ngồi bên cạnh than ngắn thở dài, “Đẹp gì mà đẹp, anh còn chẳng nhận ra.”
Lý Tầm điên cuồng ngốn thức ăn để che giấu khóe miệng đang không nhịn được cong lên.
Lý Sơ Chi túm cánh tay Tống Ngưỡng, cổ vũ nói: “Anh ơi em nhìn ra rồi! Hôm nay lúc em vừa nhìn thấy anh đã phát hiện ra luôn!”
Tống Ngưỡng nhéo sống mũi cô bé, “Vẫn là em thông minh nhất.”
Lý Sơ Chi cọ đầu vào ngực cậu, cười hi hi: “Hôm nay anh rất rất là đẹp trai, tất cả mọi người ở đây không ai đẹp trai bằng anh.”
Tống Ngưỡng véo gương mặt phúng phính non nớt của Sơ Chi, bế cô nhóc ngồi lên chân mình, trong lòng tự nhủ con trai và con gái vẫn có khoảng cách lớn thật đấy.
Một số người có đôi mắt tinh anh cũng bằng không, ngoại trừ ngắm hồng tâm ra, chẳng nhìn được cái gì sất.
Lý Tầm vừa bóc vỏ cua, vừa đầy hứng thú hỏi xoáy, “Trong tất cả mọi người ở đây cũng bao gồm cả cậu sao?”
Lý Sơ Chi không ngờ cậu sẽ hỏi vậy, lưỡng lự nhìn hai người, suy nghĩ nên trả lời ra sao.
Nói riêng về tướng mạo thôi, cô bé cảm thấy cậu ruột và anh hai không giống nhau, mỗi người đẹp trai một kiểu, nhưng cô bé thích gương mặt của anh hai hơn, rất dịu dàng, lúc nào cũng mỉm cười. Mấu chốt là, tính tình Tống Ngưỡng rất tốt, chưa bao giờ thấy nổi giận, cũng không hạn chế cô bé ăn vặt tự do.
Nhưng nếu như nói thật, có lẽ cậu sẽ không vui đâu.
Cuối cùng cô bé ngẩng đầu lên, tràn đầy tự tin đón ánh mắt của hai người, “Ai mua cho con Star Delu(*) trước thì người đó đẹp trai nhất!”
“Ngôi sao gì cơ?” Tống Ngưỡng không hiểu gì cả, “Ngôi sao đại lục là cái gì?”
(*) Phiên âm của từ này là tinh đại lộ (xīngdàilòu), Tống Ngưỡng nghe nhầm là tinh đại lục (xīngdàlù), trong đó từ “tinh” nghĩa là ngôi sao.“Star Delu.” Lý Tầm cười nói: “Là một con thỏ trong Disney.”
Tống Ngưỡng vừa mới ấn vào thanh tìm kiếm, Lý Tầm đã đè cổ tay ngăn cậu lại, “Em thật sự mua cho nó hả? Trên giường con bé chất đầy rồi, lần nào thay ga trải giường cho nó cũng phiền phức muốn chết.”
Tống Ngưỡng đã tìm ra được con thỏ, giá cả vẫn trong khả năng của cậu.
Nói thật, cái cảm giác muốn mà không được của Lý Sơ Chi cậu vô cùng thấu hiểu. Khi còn bé cậu thích món đồ chơi nào mẹ cũng không mua cho, vì vậy cậu hi vọng tuổi thơ của Lý Sơ Chi có thể bớt đi phần nào sự tiếc nuối. Cậu nói: “Thêm một con nữa cũng không sao, cái này cũng không có gì to tát, hơn nữa cũng rất đáng yêu.”
Lý Sơ Chi hưng phấn ôm lấy cậu, Lý Tầm lạnh mặt nói: “Không được mua.”
Lãnh đạo đã ra lệnh, Tống Ngưỡng không dám không nghe, đành “vâng vâng” một tiếng. Gương mặt nhỏ của Sơ Chi phồng lên, cô nhóc hung hăng trừng mắt lườm Lý Tầm, nhưng Lý Tầm chẳng thèm để ý đến nó. Vì vậy cô nhóc không thể làm gì khác ngoài chen qua, ghé vào tai anh “hừ” một tiếng, trịnh trọng tuyên bố: “Cháu không thích cậu nữa.”
Lý Tầm thờ ơ bóc cua, “Nếu không thích, hay là tối nay cháu cùng anh trai cháu thích nhất về nhà đi, sau này ở nhà cậu ấy luôn, thích cái gì thì bảo cậu ấy mua cho.”
Đôi mắt trong veo của Lý Sơ Chi khẽ dao động.
Mặc dù được đến nhà Tống Ngưỡng là chuyện rất vui nhưng cô bé vẫn ỷ lại vào Lý Tầm hơn, cuối cùng như không có chuyện gì xảy ra chần chừ hỏi: “Thế đến sinh nhật cậu có mua cho cháu một con Star Delu không?”
Tống Ngưỡng nhìn thấy Lý Tầm lau tay, không nhanh không chậm nói “Để xem biểu hiện của cháu thế nào đã”, có vẻ như anh đã nắm rõ phản ứng của Sơ Chi trong lòng bàn tay.
Sức ăn của Lý Tầm rất lớn, âm thầm và hết hai bát cơm tẻ, còn đánh chén thêm một cái bánh daifuku(*) xoài.
(*) Hay còn gọi là daifukumochi, một loại bánh ngọt wagashi của Nhật Bản gồm có viên bánh dày mochi tròn nhỏ với nhân ngọt, hoa quả…Tống Ngưỡng hơi hối hận, nếu mà biết sớm cậu sẽ đưa cho Lý Tầm thêm một cái bánh tráng miệng nữa, có vẻ anh rất thích ăn thứ này, nhưng không còn cái nào nữa rồi.
Bữa tiệc kết thúc, có không ít khách khứa đến bàn chủ trì tặng quà và chúc phúc cho Tống Ngưỡng, tiện thể còn hỏi thăm cô bé bên cạnh là con nhà ai mà sao dễ thương quá.
Lý Tầm nhìn thấy Lý Tuệ Anh mặt mày hớn hở giới thiệu với mọi người đây là “con gái mới” của bà, thật ra anh cũng không quá rối rắm chuyện vai vế, dù sao Tống Ngưỡng gọi anh là cậu cũng chẳng thiệt cái gì.
Hôm nay Tống Cảnh Sơn cũng rất phấn chấn, uống quá nhiều, gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Tống Ngưỡng và mẹ phải cùng nhau đỡ ông ra ngoài, nhưng người uống say thật sự quá nặng, còn chưa ra tới cửa đã gọi cơn đau thắt lưng của mẹ cậu đến rồi.
“Nhanh nhanh nhanh, nghỉ bên cạnh một lúc đã.” Lý Tuệ Anh nói.
Lý Tầm đi tới, nắm chặt cánh tay Tống Cảnh Sơn vòng lên vai mình, khom lưng vác ông lên xe, “Xe đỗ ở đâu?”
Động tác của anh quá mạnh mẽ, Lý Tuệ Anh còn kinh ngạc chưa khôi phục được tinh thần, Tống Ngưỡng đã nói trước: “Xe để dưới tầng hầm, chúng ta đi thang máy xuống.”
Sau khi đưa bố và Sơ Chi về đến nhà, Lý Tầm bấm điện thoại gọi cho Tống Ngưỡng, lúc đó cậu đang rửa mặt, hai mươi phút sau mới gọi lại.
“Sao thế ạ? Anh để quên đồ gì sao?”
“Không phải.” Lý Tầm hỏi: “Em ngủ chưa?”
Lý Tầm rất ít khi chủ động gọi điện thoại, Tống Ngưỡng có linh cảm rất tốt, bèn ngồi dậy khỏi giường, nói: “Vẫn chưa, tối em ngủ muộn lắm.”
“Vậy em ra ngoài một lát đi, anh chờ em dưới vườn hoa chung cư.”