*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



-

Một bạn nữ chạy ra kiếm người: "Mấy cậu đang làm gì vậy? Mau vào thôi, mọi người chuẩn bị đốt nến hát mừng sinh nhật rồi."

Hà Phi vội vàng định vào luôn lại bị Hạ Dương giữ lại, ghé tai hắn thấp giọng nói: "Chết rồi, tớ quên không mang quà cho Khương Tiểu Noãn."

Hà Phi liếc mắt, cái người này hay ghê, đến dự tiệc sinh nhật mà quên quà mới giỏi!

Hạ Dương cười hỏi: "Này, cậu chuẩn bị gì thế? Coi như tớ tặng chung với được không?"

Hà Phi la lên: "Cậu nghĩ hay gớm nhỉ!"

Hạ Dương nhướng mày: "Thế mình có phải bạn bè không? Tớ còn cho cậu hút chung thuốc được, chẳng nhẽ chuyện này mà cũng không thể giúp?"

Song, Hà Phi không hề có ý định giúp đối phương. Đây là món quà hắn đặc biệt chuẩn bị cho người mình ngưỡng mộ, sao có thể thành tặng chung với người khác được.

Hạ Dương kì kèo mãi vẫn không thuyết phục được Hà Phi, bèn hỏi: "Ồ, chẳng lẽ cậu thích cô ấy?"

Hà Phi lập tức đỏ mặt: "Vớ vẩn!"

Nam sinh tuổi này hầu hết bị cái khẩu thị tâm phi, lại cứ nghĩ thích ai đó là nhược điểm để người khác nắm thóp. Chưa kể Hà Phi còn là hotboy trường, trước giờ chỉ được theo đuổi chứ nào có chuyện hắn đi trồng cây si.

Hạ Dương nhếch miệng cười, im im nhìn một lúc rồi đột nhiên nghiêng người lại gần, dọa cho đối phương đờ người vì tưởng Hà Dương lại định làm gì kì quặc. Không ngờ hắn chỉ sượt tay qua tai Hà Phi, tự tiện hái một cành nguyệt quý hồng phía sau người kia: "Vậy thôi, tớ tặng cổ ít hoa này tạm vậy."

Hà Phi: "..."

Hà Phi: "Lạy ông, vặt hoa nhà người ta để tặng ngược lại à? Thế sao được!"

Hạ Dương thở dài nói: "Vậy phải làm sao đây? Cậu có chịu giúp tớ đâu, có ít hoa còn hơn vào tay không." Nói đoạn còn ngắm ngắm bông nguyệt quý kia ngâm thơ: "Muốn hái hoa nở nên hái liền, Chớ đợi hoa tàn hái nhành không."

Mẹ nó chứ hóa ra Hạ Dương này có máu nghệ sĩ à!? Trần đời Hà Phi sợ nhất chính là mấy thanh niên văn nghệ như vậy!

Hắn hăng lên lấy quà ra nói: "Thôi được rồi được rồi, thì tặng chung, nhưng mà nhớ kĩ món nợ này đó!"

Quà hắn chuẩn bị là một chiếc vòng tay cho nữ, dùng nửa tháng tiền tiêu vặt mới mua được từ Alibaba.

Hạ Dương: "Trả bằng cách dạy cậu tiếng Anh được không?"

Hà Phi: "Biến cậu đi!"

Hạ Dương nhét nhúm hoa vào tay Hà Phi: "Này."

Hà Phi: "Làm gì đấy?"

Hạ Dương: "Tặng chung đi."

Hà Phi: "..."

Cả hội vây quanh bàn hát chúc mừng sinh nhật. Đến khi Khương Tiểu Noãn thổi nến xong, giữa lúc đám đông còn ồn ào, Hà Phi đưa qua cả quà tặng lẫn chùm hoa cùng một câu "Sinh nhật vui vẻ", không quên căng thẳng bồi một câu "hoa là Hạ Dương hái tặng" để tránh đội nồi.

Chẳng qua Hạ Dương kia được cái mặt dày, chỉ bình tĩnh đứng một bên như người ngoài cuộc.

"Hừm, hóa ra hai cậu thậm thụt ngoài vườn là để hái hoa cho Tiểu Noãn à!" Bạn học hồi vừa rồi ra gọi bọn họ nói.

Mọi người nháo nhào một hồi, không khỏi ghen tị với Khương Tiểu Noãn vì được hẳn hai soái ca tận tình quan tâm đến thế.

Từ sau sinh nhật Khương Tiểu Noãn, ai cũng biết quan hệ giữa hotboy và học sinh mới đã trở nên rất vi diệu.

Trên lớp thì chụm đầu kề tai thì thầm, tan học rồi đi toilet cũng phải có nhau.

Giờ thể dục cùng nhau tập luyện điên cuồng, tiết tự học đồng điệu gà gật đến chảy nước miếng.

Hạ Dương trước giờ học toán theo chương trình Canada, về nước nhất thời không theo kịp, vừa vặn là thành tích môn toán của Hà Phi lại luôn đứng đầu.

Vì vậy, Hà Phi chỉ cho Hạ Dương hình học giải tích, đổi lại Hạ Dương luyện nói tiếng Anh cho Hà Phi.

Hạ Dương: "Đọc theo tớ, comedy, nghĩa là hài kịch, comedy."

Hà Phi: "Cô mia đia, cô mia đia..."

Hạ Dương: "..."

*

Hà Phi: "Đã bảo chỉ cần áp vào công thức lấy căn thôi mà cậu làm cái mợ gì thế? Đáp án có hai sao cậu chỉ có một? Cả đây nữa, "lẻ thay chẵn không đổi, nhìn phần tư ra dấu" cơ mà, đây rõ ràng là số lẻ! Cậu còn dám nói mình không phải heo à!"

(*cách nhớ nhanh công thức cung liên kết trong lượng giác—xét góc x nhọn và x ± kπ/2: k lẻ thì sin này bằng cos kia và ngược lại còn k chẵn thì sin cos giữ nguyên, muốn xác định bằng dấu hay đối dấu thì xem sin cos x ± kπ/2 thuộc vào góc phần tư nào trên trục tọa độ sinx hoặc cosx tương ứng)

Hạ Dương: "..."

Một ngày nọ sau giờ ăn trưa, Hà Phi gục mặt xuống bàn tính làm một giấc thì bị đột nhiên bị chọt—con mẹ nó chứ Hạ Dương kia lại đâm vào trúng cột sống hắn mới vừa!

Hà Phi quay ra lạnh lùng trừng mắt, đã thấy Hạ Dương làm tư thế hút thuốc, hỏi: "Đi không?"

Ánh mắt Hà Phi lập tức sáng lên: "Đi đi đi!"

Cả hai ra khỏi phòng học, lên đến tầng thượng, Hạ Dương mới móc túi quần ra hai điếu thuốc, đưa Hà Phi một cây rồi châu đầu châm lửa.

Hà Phi rít một hơi thật sâu, vừa nhìn các bạn mặc đồng phục đi tới đi lui bên dưới, vừa say mê nhả khói cảm giác lâng lâng như thành tiên đến nơi.

Lúc này Hạ Dương chợt hỏi: "Này, cậu đã bao giờ yêu đương chưa?"

Hà Phi: "Hơ, yêu á, chưa."

Hạ Dương cười hỏi: "Thế có muốn không?"

Hà Phi gãi đầu: "Yêu sớm không tốt đâu."

Hạ Dương cười nhạo: "Cấp ba yêu đương còn sớm cái nỗi gì, bên Can học sinh tiểu học đã có bạn gái rồi."

Hà Phi: "..."

Hạ Dương lại hỏi: "Cậu thích Khương Tiểu Noãn phải không?"

Hà Phi cứng rắn phủ nhận: "Ai thích cổ chứ."

Hạ Dương: "Hôm bữa cổ đeo vòng tay cậu tặng, cậu chả mừng húm là gì."

Hà Phi: "Thì sao, người ta dùng quà mình tặng thì không nên vui à?"

Hạ Dương nói giọng ganh tị: "Lúc tớ dùng sách bài tập toán cậu đưa có thấy cậu vui vẻ thế đâu."

Hà Phi bật cười: "Cậu hâm à, đấy có phải quà tặng đâu!"

Hạ Dương nhìn hắn tươi tỉnh cũng vui lây, đang định nói tiếp thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng la: "Hà Phi Hạ Dương! Hai em làm cái gì đấy!"

Mấy phút sau, hai thiếu niên phản nghịch cùng có mặt trước văn phòng viết bản kiểm điểm.

Hà Phi vẫn ngẩn ngơ nghĩ về câu hỏi của Hạ Dương hồi nãy trên sân thượng, lại nhớ đến cái "hôn" ngẫu nhiên với người kia ở sân sau nhà Khương Tiểu Noãn hôm nào.

Hắn đang viết, lại bâng quơ buột ra một câu: "Tớ không thích Khương Tiểu Noãn." Giọng điệu hết sức chân thành.

Hạ Dương khựng tay, quay sang nhìn hắn, nhếch miệng cười hỏi: "Vậy, nếu tớ có theo đuổi cô ấy cậu cũng không để ý đâu phải không?"

Hà Phi: "..."

Hà Phi tung ra một cước: "Mẹ nó cậu dám!!!"

Hạ Dương ôm đầu né đi: "Ha ha ha, không dám không dám!"

Giáo viên chủ nhiệm nghe được tiếng ồn, lại cả giận la: "Còn chưa biết sai phải không! Viết thêm một nghìn chữ cho bản kiểm điểm đi!"

Hà Phi & Hạ Dương: "..."

-

vtrans by xiandzg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play