Kỳ nghỉ ngắn hạn kết thúc, quay lại trường lại bắt đầu nhịp sống đơn điệu thường ngày. Hạ Phong mơ hồ phát hiện ra Lý Thập Di về nhà lần này đã xảy ra một số chuyện. Hắn có cảm giác như vậy khi nói chuyện điện thoại với cậu, người kia lạnh lùng thờ ơ, giống như trở về thời điểm ban đầu, xa cách đến mức chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mờ ảo chứ mãi chẳng thể chạm tới được.
Tình yêu chính là khát vọng cuồng nhiệt mà bản thân không thể kìm nén được.
Hắn có chút lo lắng, muốn được gần với người hắn yêu hơn nữa.
Lòng tham của con người sẽ tăng lên theo thời gian, đặc biệt là khi con người ta nghĩ rằng đã có được điều mà mình mong muốn thì lại càng khát khao nhiều hơn nữa.
Lý Thập Di không biến mất trong hai ba ngày mà lại lẳng lặng ở trong ký túc xá ngủ, chuyện này khiến mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lão đại Lâm Càn là một thanh niên đến từ Đông Bắc Trung Quốc. Hắn luôn hào phóng không chịu gò bó theo khuôn mẫu, hắn đối xử với mọi người rất tốt và nhiệt tình. Hắn cười trêu ghẹo Lý Thập Di: "Ôi, lão Ngũ của chúng ta từ bỏ hình tượng lãng tử trước kia để trở nên giống anh em chúng tôi rồi đó à!"
Bọn họ trước đây còn đoán rằng Lý Thập Di đang yêu đương với một cô gái xinh đẹp nào đó ở bên ngoài nên suốt ngày mới không thấy hình thấy bóng, mọi người cũng hay chọc cậu về chuyện này.
Lý Thập Di lật lật sách, nghe thấy tiếng cười nói nhưng cậu cũng không nói lời nào. Cậu cảm thấy hơi mệt mỏi và cũng không có hứng thú gì suốt mấy ngày qua. Mấy ngày qua, dù Hạ Phong gọi điện cho cậu mấy lần nhưng cậu đều tìm cớ lảng tránh.
Cậu không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, rõ ràng là đang ở độ tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống, nhưng cậu lại sống như ông già tuổi xế chiều.
Gặp lại Tư Phương Đình là chuyện cậu không ngờ tới, trái tim chưa lành lặn của cậu một lần nữa lại bị xé rách, dù rằng đã không còn đau đớn như lúc đầu nữa, nhưng nó vẫn khiến cho cậu cảm thấy rất khó chịu.
Cậu hận Tư Phương Đình nhưng càng hận bản thân mình nhiều hơn, cậu đã nói sẽ không yêu nhưng tại sao lại dễ dàng để trái tim mình lạc vào đó như vậy? Nói sẽ nhanh chóng quên đi nhưng tại sao đến tận bây giờ người kia vẫn như bóng ma trong tâm trí cậu đây?
Giống như trái tim sẽ luôn phản bội lại lí trí của người sở hữu.
Trong phòng ký túc xá, Hà Trí Dịch đột nhiên đập mạnh xuống bàn vang lên tiếng động lớn, nhưng những người khác cũng không thấy ngạc nhiên bởi vì đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Quả nhiên, hắn ta bắt đầu mắng bạn chơi ở bên kia, "Tao sẽ tiêu diệt hết, chúng mày có thể đá lăn con kia ra khỏi đội không, tao mấy lần suýt chết vì nó rồi đấy, đúng là đồ ngốc mà còn muốn được trang bị cấp cao!"
Liêu Diệp và Lưu Kiến Hoa mới từ lớp học về, vừa mở cửa bước vào đã nghe thấy Hà Trí Dịch chửi bới, ngán ngẩm nói: "Không thể nhỏ giọng được à? Đi ở dưới lầu cũng nghe được tiếng la hét của cậu đó."
Hà Trí Dịch cũng không nói lời nào, thấy họ quay về thì nhanh chóng chụp lấy tay Lưu Kiến Hoa, nói: "Lại đây, cậu có nhớ cô gái này không? Lần trước A Long tổ chức đội chơi nhỏ ấy cũng ở trong đội, nó suốt ngày bị thương và thua trận nên nhóm chúng ta bị giết không biết bao nhiêu lần! Mẹ kiếp!"
Lưu Kiến Hoa liếc nhìn ID của cô gái, không khỏi cười lạnh,"Nhỏ này là người hay đi dụ dỗ người khác. Lần trước nó còn add ID của tôi rồi suốt ngày năn nỉ tôi năng cấp giúp, còn chụp gửi cho tôi một bức ảnh vô cùng gợi cảm, trang điểm rất đậm mà có khi bố mẹ nó còn chẳng nhận ra nữa ấy chứ. Có tin đồn nó còn là bá chủ của kênh nào đó... "
Nói xong còn mở máy tính ra, lục lại những hình ảnh mà cô ta gửi đến đưa cho mọi người xem qua.
Lý Thập Di liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, lập tức dời tầm mắt đi nơi khác.
Chủ đề này càng ngày càng đi xa, chuyện bàn tán dần trở nên thô tục hơn, nói chuyện cười đùa hết sức sôi nổi.
Lý Thập Di không tham gia, cậu nhắm mắt an tĩnh.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ, Lưu Kiến Hoa, người ở gần cửa nhất nói "vào đi". Người đến là Hạ Phong, thấy mọi người đều tập trung nhìn mình, hắn có chút mất tự nhiên, nhẹ giọng nói, "Mọi người đều ở đây à? Tôi đến tìm Thập Di." Hắn không phải lần đầu tiên đến đây, nên mọi người cũng không xa lạ gì và cũng nhiệt tình chào hỏi, chỉ có Hà Trí Dịch liếc mắt nhìn hắn hừ một tiếng sau đó tiếp tục chơi game.
Nghe thấy giọng nói của Hạ Phong, Lý Thập Di ngồi dậy, trên mặt không chút cảm xúc, gật đầu ra hiệu cho hắn: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Hạ Phong ngoan ngoãn đi theo Lý Thập Di ra khỏi cửa, đến khi đã đi tới một góc trong khuôn viên trường rồi mà trong lòng hắn vẫn cứ thấp thỏm không yên.
Nơi này cách khu ký túc xá không xa nhưng có hơi hẻo lánh, thường ngày rất đông người tới nhưng có thể là vừa rồi trời mưa nên hiện tại hơi vắng vẻ, nửa ngày trời cũng không thấy một ai.
Hạ Phong trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn thấy cậu, hắn lại không nói ra được lời nào mà chỉ có thể im lặng lo sợ.
"Thập Di..." Hắn nhịn không được lên tiếng.
Nghe được một cảm xúc sâu sắc tha thiết trong giọng nói.
Lý Thập Di quay lưng về phía hắn, dáng người cao gầy, gió thổi tung bay vạt áo, cả người cậu như chìm vào trong sương mù hoàn toàn cách biệt với thế gian. Cậu nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói dường như mang theo chút bất lực và mờ mịt lạc vào trong gió: "Hạ Phong, anh thích em ở điểm nào vậy?" Vấn đề này luôn quanh quẩn trong lòng cậu, cậu chưa từng cảm thấy bản thân có bất kỳ ưu điểm nào đáng để người khác thích cả, đặc biệt là tính cách đáng sợ của bản thân chỉ khiến người khác ngán ngẩm mà lùi bước.
Tim Hạ Phong thắt lại, trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Lý Thập Di, nói: "Có lẽ anh thích tất cả những gì thuộc về em."
Trước khi kịp nhìn nhận mọi chuyện, thì gốc rễ của tình yêu đã được trồng rất sâu rồi.
Vẫn không có câu trả lời thực sự, Lý Thập Di không khỏi có hơi thất vọng.
Cậu đang mong đợi điều gì? Mà cậu còn có thể mong đợi điều gì đây?
Cậu nhìn chiếc lá trên mặt đất rất lâu, thật lâu mới tiếp tục nói: "Em cũng không phải là người tốt."
Bản chất cậu vô tâm và ích kỉ, cậu làm mọi việc chỉ theo ý muốn của bản thân. Cũng vì thế, những gì cậu mang lại cho người khác không có gì ngoài sự tổn thương.
Sự im lặng bao trùm hai người, Hạ Phong biết người mình thích tính cách có bao nhiêu hờ hững, ích kỉ nhưng đôi khi sự dịu dàng và tình cảm mà đối phương mang lại đáng quý đến mức hắn sẵn lòng hãm sâu vào đó. Dù biết đó chỉ là ảo giác hắn cũng tình nguyện dành cả trái tim cho cậu.
"Thập Di, tại sao chúng ta không thể vui vẻ ở bên nhau? Anh không quan tâm đến những mặt khác của em, anh chỉ cần em." Giọng Hạ Phong trầm xuống như bị bóp nghẹt, giọng điệu vô thức có chút cầu khẩn, hắn vội vàng bước về phía trước.
Trong đầu hắn hiện lên câu nói nào đó rằng: Gặp em anh trở nên lo sợ, lo sợ đến mức có thể chạm đến cát bụi. Nhưng lòng anh vẫn rất hạnh phúc, nơi ấy như nở rộ một đóa hoa.
Hắn nghĩ bản thân lúc này rất thấp kém, cầu xin tình yêu của người mà hắn yêu tha thiết.
Lý Thập Di xoay người, duỗi ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng chạm vào mặt Hạ Phong, lòng cậu đã lâu rồi chưa rung động, những mảnh thép cứng ngắc như ép chặt trái tim khiến cậu không thể sưởi ấm người khác.
Nhưng cậu lại vô cùng khát khao được người khác sưởi ấm, trong lòng cậu có rất nhiều vướng bận, rất khó đưa ra quyết định. Lòng người mà, luôn không dễ gì có thể khống chế được.
Cậu thừa nhận trong lòng có chút vui vẻ, có chút hạnh phúc vì được đối phương yêu nhiều như vậy. Nhưng cậu lại có cảm giác chán ghét muốn phỉ nhổ bản thân cứ như đang chơi đùa với tình cảm của người khác, cũng quá xấu xa.
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu cậu rồi biến mất.
Ánh mắt Hạ Phong đột nhiên có chút ẩm ướt, cái chạm nhẹ nhàng của Lý Thập Di càng làm tim hắn thêm nhức nhối, hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, khuôn mặt đẹp đẽ dần dần mờ mịt trong mắt hắn.
Đôi môi khô lạnh đột nhiên áp lên môi hắn, hắn theo phản xạ nhắm mắt lại, bờ môi kia từ từ vuốt ve dọc theo mí mắt, chạm nhẹ lên khóe mắt rồi liếm sạch chất lỏng nơi khóe mắt, nhìn như lưu luyến đa tình. Thế nhưng người kia có bao nhiêu hờ hững đều ẩn sâu một nơi nào đó mà hắn không thể thấy được, cho dù là nhìn thấy thì cũng có thể làm được gì?
Cơ thể hắn run như cầy sấy, chất lỏng nơi khóe mắt chảy ra ngày càng nhiều, trượt dài trên má.
Lý Thập Di hài lòng trước dáng vẻ này, cậu vùi đầu vào cổ Hạ Phong, những tràng cười vang lên từ cổ họng, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, rồi dần dần tản ra.
Hạ Phong như tỉnh lại từ trong mộng, khóe mắt hắn còn hơi ướt, khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu. Lý Thập Di ngừng trêu chọc hắn, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc, không biết là đang nói chuyện với ai: "...Em sẽ cố gắng."
Cố gắng mở lòng để ở bên một người, cho dù làm không được thì cũng có thể giả vờ cho nó là thật.
Cuộc đời như một vở kịch, ai cũng là một diễn viên giỏi.
Hạ Phong ôm chặt lấy cậu, giọng nói nghẹn ngào, "Được". Anh sẽ đợi em.
Lý Thập Di dừng một chút rồi ôm lấy hắn, cảm giác như sau cơn mưa trời lại sáng, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Chỉ là cậu không biết, có người núp trong góc tối, tay hắn nắm chặt thành quyền rồi lập tức buông ra, nhìn hai người ôm nhau, cả người toát lên sự thù địch, mọi thứ đều mờ mịt mơ hồ cuối cùng cũng không lộ diện.
Vẫn là một mảng im lặng, dường như trời cao cũng không muốn làm phiền đến sự yên bình hiếm có này.
Sắp đến lễ kỷ niệm hai năm được tổ chức một lần của trường, vì vậy không khí trường học trở nên vô cùng nhộn nhịp. Với tư cách là phó chủ tịch Hội sinh viên, Hạ Phong và trưởng Bộ Văn hóa và Giải trí cùng chủ trì công việc, yêu cầu mỗi khoa phải tổ chức ít nhất năm chương trình.
Trong một ngôi trường điển hình có nhiều sinh viên nam theo ngành khoa học và kỹ thuật, việc tổ chức những sự kiện giải trí thật sự rất gian nan, vì có rất ít sinh viên nữ còn sinh viên nam thì không có khiếu văn nghệ nhưng thường bị kéo vào tham dự để đủ số lượng người nên hiệu ứng của chương trình thường không tốt lắm.
Khi Hạ Phong nhận được danh sách chương trình của Khoa Kỹ thuật Hóa học, hắn sững sờ, trên đó đột nhiên xuất hiện ba chữ Lý Thập Di, hắn đè nén nghi ngờ trong lòng mà gọi điện thoại cho người kia.
"A lô" giọng nói bên kia có phần lười biếng, giống như vừa mới ngủ dậy, lạnh như băng, "Có chuyện gì vậy?"
Tai Hạ Phong nóng lên, cầm điện thoại ra khỏi hội trường, "Không, không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi em một chút. Sao lần này em lại muốn tham gia hoạt động văn nghệ?"
"Không được sao?" Lý Thập Di nhắm mắt lại, lười biếng nằm trên giường. Cậu không biết tại sao mình lại muốn đăng ký nên tùy ý bịa ra lý do: "À, có lẽ là do thấy chán quá thôi."
Hạ Phong mỉm cười, người kia không thể đưa ra lý do khiến lòng hắn mềm nhũn.
Kể từ ngày đó, Lý Thập Di dần dần bắt đầu thể hiện mặt khác của mình trước mặt hắn -- lười biếng, hay càu nhàu, thích ăn cay, lỡ như mọc một cái mụn nhỏ cũng sẽ khiến cậu buồn bực cả ngày.
Yêu một người, cái quái gì của người ấy cũng đều tốt cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT