Sáng sớm hôm sau khi Hạ Phong tỉnh lại, hắn cảm thấy cơ thể như không phải là của mình nữa, vừa cử động liền cảm thấy cả người bủn rủn, nơi đó cũng đau nhức, nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng sảng khoái, cũng không còn dính nhớp như đêm qua nữa. Hắn hắng giọng nhưng cảm thấy cổ họng khô khốc, vô cùng khó chịu, chắc là do tối qua quá phóng túng, chưa bao giờ hắn nghĩ mình lại rên lên... và mê muội như vậy.
Hạ Phong nóng bừng cả mặt, ánh mắt háo hức tìm kiếm người kia.
Lý Thập Di dậy từ rất sớm, nửa thân trên trần trụi đang tựa vào đầu giường, trên miệng cậu ngậm một điếu thuốc vẫn chưa đốt, tay thì vuốt ve con mèo khiến cho lục lạc trên cổ nó phát ra tiếng leng keng, ánh sáng có chút mờ ảo không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cậu.
Hạ Phong đưa tay ôm eo cậu, hít mũi ngửi ngửi, cảm giác được thân thể người kia có hơi lạnh, hắn khàn giọng hỏi: "Em có lạnh không?"
Mùi vị tình dục trong căn phòng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, Lý Thập Di thấy hắn đã dậy mới tìm quần áo mặc vào, nói: "Để em rót cho anh một cốc nước."
Cậu tiện tay mở cửa sổ để thông gió, bên ngoài không biết từ bao giờ đã lất phất mưa, những giọt nước chảy dài xuống tạo thành những vệt nước không đều nhau vươn trên cửa kính. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ lùa vào thổi tung đầu tóc của cậu. Lý Thập Di quay đầu liếc nhìn Hạ Phong rồi đóng cửa sổ lại, sau đó đi vào phòng khách rót một ly nước ấm. Hạ Phong chậm rãi ngồi dậy, chỗ kia vẫn còn cảm giác đau, nhưng hắn cố gắng chịu đựng, cầm ly nước ấm lên uống.
Thời gian cũng không còn sớm, nhưng trước giờ không có khái niệm thời gian vào những ngày mưa thế này, cũng vì cậu không bật đèn nên trong phòng vẫn là một mảng tối tăm.
"Anh nằm xuống trước đi, em ra ngoài mua cháo cho anh." Lý Thập Di tìm trong phòng chiếc ô, nói một tiếng rồi đi ra ngoài.
Hạ Phong vừa cảm thấy hạnh phúc vừa cảm thấy có chút mất mát bởi vì sự lãnh đạm của đối phương. Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn nên cảm giác có hơi quạnh quẽ.
Sự cuồng nhiệt đêm qua cảm giác chỉ là một giấc mơ, ngoại trừ đau đớn là thật thì dường như những thứ khác chỉ là hư ảo tự tưởng tượng của hắn mà thôi.
Hạ Phong bóp chặt chiếc cốc trong tay, gượng cười.
Thực ra, cơn mưa cuối thu hơi se lạnh, khiến người ta cảm thấy lạnh buốt. Trên phố không có người đi bộ, chỉ có xe cộ chạy rất nhanh khiến nước bẩn trên mặt đường vô tình bắn tung tóe khắp nơi, phiền phức vô cùng.
Cậu đi dọc con phố một lúc lâu mới thấy một cửa hàng ăn sáng đã mở cửa. Cậu vội vàng mua xong rồi áp vào lồng ngực tạo cảm giác ấm áp hơn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc sáng thức dậy, cậu không rõ cảm giác thật sự của bản thân là gì, cậu chỉ cảm thấy trống rỗng, lạc lõng, buồn tẻ và chán nản. Tựa như cảm giác lúc thức dậy bên cạnh những người xa lạ trước đây, không phải cứ muốn bắt đầu mối quan hệ mới thì mọi thứ sẽ thay đổi.
Lý Thập Di ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, u ám một cách khó tả. Cậu tự giễu cười một tiếng, rõ ràng người bị ăn sạch không phải là cậu nhưng ngược lại còn giả bộ, vậy là đủ rồi, từ khi nào mà cậu lại làm điều đó một cách thản nhiên như vậy.
Người tình tôi nguyện, thật sự không đơn giản như thế.
Sau khi trở về nhà, Hạ Phong cũng đã dậy, động tác cứng ngắc mặc quần áo, trên người còn lưu lại dấu vết của đêm ái tình. Hắn nghe thấy tiếng cậu về thì quay đầu lại cười ngượng ngùng, "Em về rồi à. Bên ngoài có lạnh không?"
Lý Thập Di đáp một tiếng, cậu đặt bữa sáng xuống rồi bước tới giúp hắn, "Sao anh không ngủ thêm đi, khó chịu không?"
Hạ Phong để cho Lý Thập Di giúp hắn mặc quần áo, lông mày cong cong cười như mèo vừa được ăn no, hôn lên má Lý Thập Di, cũng không quá thẹn thùng nói: "Anh không khó chịu chút nào."
Lý Thập Di sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn, "Xin lỗi, tối qua em không được dịu dàng cho lắm."
Nghĩ đến tối hôm qua mặt Hạ Phong lập tức nóng lên, "Không, không có, em rất tốt." Hắn có cảm giác được đối phương đã bị đè nén rất lâu, nhưng đối với mình vẫn rất nhẫn nại làm cho hắn chìm đắm vào đó. Được làm những điều hạnh phúc với người mình yêu, đau đớn cũng là một loại hạnh phúc.
Lý Thập Di đút từng muỗng cháo cho Hạ Phong.
Hạ Phong bản tính bảo thủ và nhút nhát, hắn từng thấy mấy hành vi này của các đôi yêu nhau ở trường và coi đó là cử chỉ không đứng đắn, hắn cảm giác bản thân mình không thể làm những chuyện chán ghét không đứng đắn đó, nhưng hắn không ngờ rằng Lý Thập Di lại làm điều này cho hắn, đột nhiên hắn cảm thấy có chút được quan tâm mà lo sợ, "Thập Di, anh tự ăn được, em--"
Lý Thập Di mất hứng, cậu không thích bị từ chối, cậu cau mày ngắt lời hắn, "Em muốn thử xem người bình thường yêu đương như thế nào."
Hạ Phong không nói nữa, ngoan ngoãn mở miệng để Lý Thập Di đút ăn, vừa ngọt ngào lại ấm áp.
Sau khi ăn xong, hai người không làm gì mà nằm xuống sô pha chọn phim xem, Hạ Phong sưu tầm rất nhiều phim điện ảnh kinh điển và xếp gọn gàng trong hộp, Lý Thập Di chọn bộ phim "The Age of Innocence" của đạo diễn Martin Scorsese, sau đó nói: "Xem cái này đi."
Hạ Phong nhìn thấy tên bộ phim nên có hơi ngượng ngùng nhìn cậu, nói: "Ừm... đổi cái khác đi, cái này... "
Lý Thập Di nhướng mày nhìn hắn, "Phim hạn chế đối tượng à?"
Hạ Phong nhìn thấy biểu cảm hơi không đúng đắn của cậu, hắn không khỏi nở nụ cười, "Không phải, chỉ là cái kết của bộ phim này không được tốt lắm." Lý Thập Di không ngờ đây lại là lý do, cậu không quan tâm lắm đến chuyện đó, đôi khi bi kịch lại khắc sâu và lay động lòng người hơn.
"Vậy thì đổi bộ khác đi."
Hạ Phong lại tìm một bộ phim khác, đó là bộ phim tình cảm lãng mạn đầu tiên của Keanu Reeves là "A Walk In The Clouds", trong phim có những vườn nho được bao phủ bởi những làn sương mù tựa như một xứ sở thần tiên khiến bao người say mê. Phương pháp quay kết hợp giữa kì ảo và hiện thực của đạo diễn tạo cho bộ phim mang đậm phong cách lãng mạn và quyến rũ của chủ nghĩa hiện thực Mỹ La Tinh. Đây cũng là một trong những lý do Hạ Phong đánh giá cao đạo diễn.
Mở đầu phim, Lý Thập Di vòng qua Hạ Phong ngồi tư thế thân mật nhất giữa các cặp tình nhân, Hạ Phong sững sờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người kia, hắn cảm thấy nếu thời gian có thể dừng lại ngay khoảnh khắc này thì tốt biết bao, không bị một ai khác làm phiền, hạnh phúc đắm chìm trong thế giới chỉ có hai người.
Đoạn kết của bộ phim là cuộc sống hạnh phúc viên mãn của nam nữ chính, Lý Thập Di sau khi xem xong giật giật cơ mặt, sắc mặt có phần tái nhợt, nửa người cậu cứng đờ, Hạ Phong vội vàng nắn bóp cánh tay cậu để máu lưu thông hơn, hắn cảm thấy vô cùng áy náy, "Anh xin lỗi..." Hắn cứ mãi chìm đằm trong bầu không khí hiếm có này nên nhất thời quên mất chuyện này.
Lý Thập Di vặn vẹo cổ, duỗi eo, lãnh đạm nói: "Không sao, là em muốn làm như vậy." Là cậu muốn trải nghiệm những điều mà các cặp đôi yêu nhau thường hay làm.
Thật là một chuyện buồn cười, sống lâu như vậy nhưng chỉ một lần thất bại cũng khiến mọi thứ biến thành trò hề.
"Vậy tiếp theo nên làm gì?" Lý Thập Di hỏi hắn.
Hạ Phong sửng sốt, thật ra hắn cũng không biết những cặp yêu nhau thường sẽ làm những gì, chắc là cùng nhau làm mọi thứ? Hắn trầm ngâm suy nghĩ.
Lý Thập Di nhìn thấy người kia đang ngẩn ngơ suy nghĩ, lông mày nhíu lại, cậu chợt nghĩ ra điều gì đó rồi cười xấu xa, "Vợ à."
Đây là lần đầu tiên cậu gọi một người như vậy, thỏa mãn hứng thú ấu trĩ có phần ác liệt của cậu.
Hạ Phong còn đang suy nghĩ, một lúc lâu cũng không có phản ứng chỉ theo bản năng trả lời: "Ừm. Hả?" Đến khi phản ứng lại, khuôn mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ, lập tức vùi đầu vào giữa hai đầu gối không chịu ngẩng đầu lên.
Lý Thập Di thấy trêu chọc đối phương là một điều rất thú vị, anh đến gần Hạ Phong và gọi một lần nữa.
Hạ Phong ậm ừ hai tiếng, thanh âm như muỗi kêu nhưng vẫn có thể nghe thấy, Lý Thập Di ôm hắn vào lòng cười to, lồng ngực không ngừng rung lên, nói: "Ha ha anh thật đáng yêu."
Hạ Phong hận không thể tìm cái lỗ nào để chui vào, như ma xui quỷ khiến hắn đáp lại đối phương một tiếng " Chồng à", nghe thấy tiếng cười của Lý Thập Di vang vọng bên tai khiến hắn càng cảm thấy xấu hổ hơn, nhưng rồi lại giống như được bọc trong một lớp mật, từng chút từng chút ngọt ngào hòa tan vào trong máu thịt.
Giờ phút này, chỉ cần đối phương vui vẻ thì cho dù làm bất cứ chuyện gì hắn cũng tình nguyện.
Lý Thập Di cười một lúc mới buông Hạ Phong ra, nhìn vào đôi mắt ngượng ngùng nhưng trìu mến của người kia, cậu nhẹ nhàng hôn lên. Hạ Phong vòng tay qua cổ cậu sau đó đáp lại nụ hôn quyến rũ kia.
Sau một ngày nghỉ ngơi nhàn nhã và thoải mái, Lý Thập Di cũng dần lấy lại tinh thần và hứng thú, thậm chí cậu còn vui vẻ cùng Hạ Phong chuẩn bị bữa trưa, mặc dù cậu chỉ là phụ giúp mấy thứ lặt vặt.
Hạ Phong từ nhỏ đã biết làm việc nhà, về cơ bản thì có thể làm được mọi việc, không giống như Lý Thập Di mười ngón tay cũng không dính nước, chính vì vậy năng lực lo liệu sinh hoạt hàng ngày gần như không có. Cậu từ nhỏ đã được ông bà nội chăm sóc, lớn hơn một chút thì có bảo mẫu chăm lo nên việc nấu ăn này kia cậu vẫn chưa bao giờ làm qua, có thì ăn không có thì nhịn. Hạ Phong nghe cậu nói như vậy có phần bất đắc dĩ, hắn thật sự không biết người này lớn lên kiểu gì.
Bữa trưa tuy đơn giản nhưng lại rất ngon, Hạ Phong cho thêm ớt để hợp với khẩu vị của Lý Thập Di, nhưng vì lý do sức khỏe hắn không thể ăn được cay, hắn chỉ chậm rãi ăn cơm trắng, hài lòng nhìn người yêu ăn cơm hắn nấu.
Ăn xong, Lý Thập Di chủ động muốn rửa bát, Hạ Phong hơi nghi ngờ nhưng dưới ánh mắt cương quyết của cậu nên hắn vẫn nhượng bộ. Chẳng mấy chốc từ nhà bếp truyền ra tiếng động lạ, Hạ Phong dừng việc lau bàn lại, hỏi: "... Có chuyện gì vậy?"
"À? Không có gì." Giọng nói người kia có vẻ rất bình tĩnh.
Hạ Phong lo lắng, bỏ khăn lau xuống rồi bước vào bếp, Lý Thập Di đứng bên bồn rửa bát, mặt ngơ ngác cầm chiếc đĩa đã bị vỡ, bọt nước rửa bát dính đầy tay, quần áo ướt sũng, nước bắn tung tóe khắp nơi. Hạ Phong bước vào, cậu ngây người nói: "Tay trơn."
Hạ Phong cười tủm tỉm, cầm lấy đĩa trong tay Lý Thập Di ném vào thùng rác, "Em đi rửa tay đi, để anh làm cho."
Lý Thập Di yên lặng rửa tay rồi đứng sang một bên không nói lời nào, trong lòng buồn bực vô cùng. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cậu nghe điện thoại với tâm trạng vô cùng tệ, "Có rắm mau thả..."
Người bên kia phớt lờ cậu, nói một tràng dài như bắn súng liên thanh, "Hôm nay vợ chồng anh tổ chức kỷ niệm ngày cưới, mặc kệ cậu đang bum ba la bum hay bận bịu cái quỷ gì thì đúng bảy giờ tối phải có mặt tại Bích Thành Lầu. Nếu cậu dám không tới thì cậu có tin anh đây sẽ cắt con chim bé nhỏ của cậu để cậu chơi cúc hoa luôn không!"
Nghe được giọng điệu hung hăn này, không phải Lê Quang thì còn ai vào đây nữa?
Trước khi Lý Thập Di kịp cười gằn hai tiếng nói "Không tin" thì bên kia đã nhanh chóng cúp máy, Lý Thập Di vẻ mặt cứng đờ, nhưng lại không biểu lộ điều gì.
Hạ Phong quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của Lý Thập Di có hơi vặn vẹo méo mó, hắn ngập ngừng hỏi cậu: "Ai gọi đến vậy? Em phải đi ra ngoài à?"
Lý Thập Di nhìn điện thoại, im lặng gật đầu, "Ừ, bảy giờ." Cậu nhìn vẻ mặt có phần thất vọng của đối phương, lại nói thêm một câu,"Đi cùng với em đi."
Hạ Phong nghe vậy biểu cảm cũng thả lỏng hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT