Vốn dĩ Tiêu Chiến còn nghi ngờ người này là Tô Tiểu Tiểu, nghe xong lời này lòng lại lạnh đi thêm mấy phần, người này chỉ sợ đã quen biết bọn họ từ lâu và có quan hệ thân cận, nhưng rốt cuộc là ai thì y lại không có đầu mối.

Nữ nhân tựa hồ như thấy Tiêu Chiến còn do dự, để dẫn Tiêu Chiến vào ngục, ả lại lần nữa dùng ảo cảnh để Tiêu Chiến nhìn thấy cảnh tượng trong thuỷ lao. Đôi tay Vương Nhất Bác bị xiềng xích treo lên, dưới chân lại bị buộc vào đá, trên dưới lôi kéo đau đớn khiến cả khuôn mặt hắn chẳng còn chút huyết sắc. Tiêu Chiến nhìn mà thấy ruột gan lộn nhào, hận không thể một đao giết nữ nhân điên này.

"Ngươi buông hắn ra! Ta đồng ý với ngươi!"

Tiêu Chiến vừa dứt lời, hòn đá buộc dưới chân Vương Nhất Bác đã bị tháo ra, Tiêu Chiến thoảng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thả người nhảy vào trong mật thất.

Bên trong vốn là một mảnh tối đen, nhưng khi hai chân Tiêu Chiến chạm đất, giá nến trên vách tường quỷ dị sáng lên. Ánh nến chiếu sáng cả gian mật thất, Tiêu Chiến nheo mắt thích ứng với bóng tối, xong liền bắt đầu đánh giá gian phòng này. Một căn phòng vuông vức, bốn phía kín không kẽ hở, cửa đá duy nhất thông với bên ngoài sau khi y bước vào cũng biến mất. Trong thạch thất có một cái bàn, trên bàn có một chiếc lư hương bằng đá xanh, giữa lư hương còn cắm một nén hương vừa mới châm lửa. Trong lòng Tiêu Chiến rùng mình, sau khi xác nhận hương này quả thực chỉ dùng để tính giờ thì mới yên lòng.

Giọng nói của nữ nhân thật lâu cũng không vang lên nữa, hương tro lại không ngừng rơi vào trong lư hương, trái tim Tiêu Chiến từ lúc bước vào Phù Sinh Lâu đã treo ngược lên, đến lúc này lại càng thêm nổi nóng.

"Rốt cuộc ngươi còn muốn chơi trò gì nữa?"

Giọng nói Tiêu Chiến quanh quẩn trong thạch thất, nữ nhân tựa như biến mất vào hư không. Tiêu Chiến ý thức được mình không thể ngồi yên chờ chết, vì thế đứng lên đánh giá kĩ càng từng thứ trong thạch thất.

Nơi này tuy là một gia mật thất nhưng lại bố trí tương đối lịch sự tao nhã. Bên trái là một giá đồ cũ, bày mấy thứ xa xỉ như bình sứ thanh hoa, bên phải là một cái kệ sách lớn, bên trên bày đầy cách loại cổ thư cổ tịch.

Nén hương kia đã cháy được một nửa.

"Tí tách"

"Tí tách"

Trong thạch thất yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng thở không biết lại vang lên tiếng giọt nước từ đâu. Tiêu Chiến mới đầu tưởng rằng mình ảo giác, nhưng tiếng nước càng ngày càng vang, mỗi một giọt đều rõ như ngay bên tai y, Tiêu Chiến bỗng nhiên nhìn về phía vách tường ánh nến sáng lên kia. Chỉ có mặt tường này không bày thứ gì cả, Tiêu Chiến đi đến kề lỗ tai sát vách tường, tiếng nước quả nhiên càng rõ ràng hơn.

"Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, có phải là ngươi hay không?" Tiêu Chiến một chân đá vào tường, một đạp ấy dùng mười phần lực, mặt tường lại chỉ vỡ ra một cái khe hở không đủ hai tấc.

"Tí tách"

"Tí tách"

Bên kia chẳng có âm thanh gì, duy chỉ có tiếng nước lại giống như xuyên thấu qua không khí, mỗi một lần vang lên, trái tim Tiêu Chiến đều như bị lăng trị. Vương Nhất Bác đang ở thuỷ lao ngay bên kia, y lại ở đây bó tay không có cách nào, đến việc đối phương còn sống hay không cũng không thể biết được.

"Nhất Bác" Tiêu Chiến lẩm bẩm, khoé mắt đỏ tươi, ngón tay hung hăng nắm lấy phù điêu trên vách tường.

Phù điêu?

Tiêu Chiến đột nhiên ngẩng đầu, tường đá bốn phía đều có khắc phù điêu, Tiêu Chiến vốn dĩ không để ý, nhưng hiện tại lại thấy phù điêu trên mặt tường này hình như khác biệt. Tiêu Chiến lùi về sau mấy bước, nhìn chung tất cả điêu khắc trên tường, tuy về cơ bản không khác nhau lắm, nhưng nhìn kĩ một số chi tiết trên tường lại như thể văn tự hoặc kí hiệu.

Nhưng những ký hiệu này rốt cuộc có ý gì? Ánh mắt Tiêu Chiến gắt gao nhìn chằm chằm những văn tự kỳ dị ấy, đuôi mắt càng đỏ hơn, thoát nhìn như tu sĩ sắp tẩu hoả nhập ma, theo thời gian trôi qua bị một tầng sát khí bao trùm. Những văn tự ký hiệu giống như có một lực lượng kì quái hấp thụ thần trí Tiêu Chiến, tư duy của y bắt đầu trở nên càng ngày càng chậm, mãi đến khi lâm vào một mảnh bóng đêm.

Giữa lúc hỗn độn, Tiêu Chiến cảm thấy linh hồn mình như thể tách từ cơ thể ra, thân thể y biến thành trong suốt xuyên qua một khu rừng sương mù, bốn phía sương đẫm ẩm ướt, từ trong sương mù dày dặc phát ra mùi vị tanh hôi chui vào xoang mũi Tiêu Chiến. Không biết đã đi bao lâu, ngũ cảm của y bắt đầu trở nên thiếu linh hoạt, chỉ biết đi về phía ánh sáng trước mắt. Chuông cảnh báo trong lòng Tiêu Chiến vang lên, nhưng thân thể đã thoát khỏi sự khống chế của y, y trơ mắt nhìn mình như một cái xác không hồn, sau đó khung cảnh bốn phía đều thay đổi, y đi đến bên ngoài thuỷ lao của Vương Nhất Bác.

Đợi đến khi y tỉnh táo lại, mới phát hiện ra mình đã ở trong một hành lang dài, hành lang nằm ở dưới đáy, cách mười mét lại có một phiến đá, chỗ y đứng vừa vặn chính là ngoài cửa nhà lao, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên thấy, bên trên viết hai chữ -- thuỷ lao.

Tiêu Chiến dùng sức đập lên cửa đá: "Vương Nhất Bác! Vương Nhất Bác!"

Bên trong vẫn chẳng có ai đáp, mặt đất bỗng nhiên chấn động, Tiêu Chiến cảnh giác lui về sau một bước, vách tường trước mặt xuất hiện hai hàng phù văn kim sắc, cùng với loại phù văn Tiêu Chiến thấy ở mật thất hẳn là một, nhưng kỳ lạ là Tiêu Chiến lại đọc hiểu. Trên vách tường viết: Một mạng đổi một mạng.

Cùng lúc đó không biết ở góc nào trong Phù Sinh Lâu, Vương Nhất Bác đang nhìn Tiêu Chiến ở trong hành lang dài kia. Nữ nhân kia cực kỳ tinh thông thủ đoạn của người Miêu, từ đầu đến cuối, Vương Nhất Bác xuất hiện trong thuỷ lao đều chỉ là huyễn cảnh.

Từ lúc Tiêu Chiến bước vào Phù Sinh Lâu, hắn đã bị nữ nhân này nhốt trong mật thất, không biết có mục đích gì, tuy nữ nhân kia không cho hắn đi ra ngoài, nhưng lại dùng Phù Sinh thạch cho hắn thấy mọi hành động của Tiêu Chiến, thậm chí từng câu nói của Tiêu Chiến hắn cũng nghe thấy.

Thanh âm cười nhạo của nữ nhân lại vang lên bên tai Vương Nhất Bác: "Ta cho y chọn ba cách chết, uống thuốc độc, cắt cổ tay và thắt cổ tự vẫn, chỉ có một loại trong đó có thể cứu ngươi. Yên tâm, y sẽ không chết thật đâu, chỉ là nỗi thống khố mỗi một lần chết đi y đều nếm trải rõ ràng thôi. Đúng rồi, nghe bảo người trước khi chết nhất định sẽ nhìn thấy người quan trọng nhất trong lòng mình, ngươi nói xem trước khi y chết có thể nhìn thấy ngươi hay không? Ha ha ha ha ha."

Vương Nhất Bác quỳ một gối trên mặt đất, bị những hình ảnh trước mắt tra tấn đến mức muốn phát điên, bàn tay hắn mài trên đất sắp ứa máu, hai mắt hung ác nhìn chằm chằm phía trước: "Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?"

Nữ nhân thu lại ý cười, tức tối nói một câu: "Ngươi vội cái gì, sớm muộn rồi cũng biết thôi."

"Chiến Chiến, đừng mà!"

Trong hình ảnh Phù Sinh thạch chiếu ra, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến không chút do dự cầm lấy chuỷ thủ, cho dù biết Tiêu Chiến sẽ không thật sự chết, nhưng Vương Nhất Bác vẫn đau lòng đến không thở nổi. Tay Vương Nhất Bác vươn về phía trước muốn ngăn cản người đối diện, lại chỉ có thể chạm đến hư vô. Người trong hình ảnh kia chĩa mũi đao về phía mình, một đao hoàn toàn đâm vào ngực, máu tươi nháy mắt nhuốm đỏ vạt áo.

Đau.

Đây là cảm giác duy nhất hiện tại của Tiêu Chiến, lạnh lẽo đau thủng da thịt, phá vỡ trái tim, mạch máu trong nháy mắt bạo liệt, máu phun trào ra làm nhiệt độ cơ thể nhanh chóng giảm xuống, ý thức Tiêu Chiến bắt đầu trở nên mơ hồ, chỉ biết hiện tại mình thấy đau quá, thật muốn gặp Vương Nhất Bác một lần.

Phù Sinh thạch có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng người, Vương Nhất Bác nhìn thấy trong đầu Tiêu Chiến thoáng dừng lại ở thời điểm bọn họ mới gặp nhau, sau đó Tiêu Chiến nỗ lực vươn tay lên giữa đau đớn, tựa hồ như muốn sờ gương mặt Vương Nhất Bác lại không hề biết tất thảy chỉ là ảo ảnh trước khi chết. Nước mắt Vương Nhất Bác tràn ra.

Không bao lâu sau, thanh đao cắm trên ngực Tiêu Chiến biến mất, vết máu trên người cũng tan đi. Tiêu Chiến chậm rãi tỉnh lại, nỗi đau vừa rồi như còn lưu lại trong xương cốt. Tiêu Chiến chống vách tường chậm rãi đứng lên, ánh mắt dừng trên chiếc bình màu xanh đựng khiên cơ dược kia. Tất thảy vừa xảy ra như một giấc mộng, nhưng Tiêu Chiến rõ ràng cảm nhận được toàn bộ quá trình chết đi, trước mắt nỗi sợ chết chóc đã tan biến, y chỉ không ngờ giờ khắc cuối cùng trong sinh mệnh y lại nghĩ đến ngày mới gặp Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vốn tưởng y đã hận Vương Nhất Bác đến tận xương tuỷ, nhưng y lại vẫn yêu đối phương như cũ, dù có giận cũng chẳng hề tiêu tan. Nhưng sự thật nói cho y biết, những cái gọi là hận ý ấy, chẳng qua là tâm nguyện khó yên từ trước, yêu là thứ đã khắc vào trong xương cốt, từ khoảnh khắc y tiếp cận Vương Nhất Bác ở Đại Yến, y đã đích thân tạo ra một nhà giam cho chính mình, cũng đem chìa khoá giao cho Vương Nhất Bác.

Rõ ràng thân còn ở trong hiểm cảnh, nhưng khoé miệng Tiêu Chiến lại có ý cười, y sờ lấy bình thuốc màu xanh tản ra hơi lạnh, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nhất Bác à."

Giọng nói lạc đi, khiên cơ dược bị Tiêu Chiến uống không chừa một giọt. Lời chưa nói xong quanh quẩn trong lòng: Nhất Bác à, nếu lần này chúng ta có thể hoá tan nguy hiểm, về sau phải yên ổn mà sống nhé.

Vương Nhất Bác trơ mắt nhìn y bị độc dược phát tác, toàn thân run rẩy nhưng vẫn quật cường như cũ không muốn ngã xuống, cuộn thành một đoàn, trái tim như thể bị một bàn tay hung tợn giày vò, ai cũng nói một người không thể thật sự hiểu được nỗi thống khổ của một người khác, nhưng giờ khắc này, Vương Nhất Bác rõ ràng cũng đau đến mức hít thở không thông. Hắn bắt đầu mong muốn Tiêu Chiến ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn từ lúc vừa đến An Dương, mong muốn Tiêu Chiến nhẫn tâm để mình ở ảo ảnh kia chết trong thuỷ lao.

Một lần nữa chết đi, Tiêu Chiến vẫn nhìn thấy dáng vẻ Vương Nhất Bác, trong hai mươi năm sinh mệnh hữu hạn của y, nỗi đau của y là Vương Nhất Bác cho, tình yêu của y cũng là Vương Nhất Bác cho, chỉ có hắn là duy nhất. Lần này y nhìn thấy những ảo tưởng trước kia, y từng mơ khi còn ở Đại Yến, rằng sau khi tất thảy kết thúc, y sẽ thẳng thắn với Vương Nhất Bác, mơ rằng từ đó bọn họ không còn khúc mắc gì mà yêu nhau. Y rõ ràng là người Tề quốc, nhưng những phần rực rỡ nhất của sinh mệnh lại nằm ở tháng năm Đại Yến kia, y rất yêu Vương Nhất Bác.

Loại tình cảm ấy mang lại nỗi căng tràn trong trái tim, đến tận khi y tỉnh lại vẫn chưa tan, cửa phía trước mở ra, may sao y không phải trải qua cả ba cách chết mới đoán được cái chính xác. Tiêu Chiến đi vào, nhưng bên trong vẫn không có Vương Nhất Bác, không nơi nào không có tiếng nước chảy, Tiêu Chiến ngẩn ra, tỉnh lại rồi mới phát hiện mình đang dựa vào vách tường trên gian mật thất ban đầu, lư hương kia vừa vặn đã cháy hết.

Giọng nói Tiêu Chiến hơi khàn, cẩn thận nghe còn mang theo một tia khiêu khích: "Kết thúc rồi sao?"

__________

Tèn tèn, còn một chương nữa là hoàn, nhưng chương cuối tận 8k chữ, thôi các tình yêu cứ phải đợi Hoen thi xong đã =))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play