Một nữ nhân y phục có phần lộn xộn đẩy cửa bước vào, thoáng chốc đánh vỡ không khí kiều diễm trong phòng. Nữ nhân hiển nhiên không đoán được trong phòng có người, hoảng sợ, lại nhìn cách ăn mặc của hai nam nhân kia, thế nào cũng không giống người sẽ tìm đến kỹ nữ hạ đẳng.

"Hai vị công tử là ai? Tìm nô gia có việc gì?"

Tiêu Chiến cố ý không để Tô Tiểu Tiểu thông báo Đường Như, trước mắt xem ra nữ nhân này không giống đang giả bộ, thật sự không biết Tiêu Chiến là ai.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở ra, thoát ra khỏi khung cảnh ái muội mà Vương Nhất Bác mang lại, ra vẻ trấn định mở miệng: "Khụ, ta phụng mệnh đến tra án, có vài vấn đề muốn hỏi ngươi, Đường cô nương không cần lo lắng. Ngồi đi."

Đường Như cực kỳ co ro ngồi ở bên giường, ánh mắt Tiêu Chién dạo quanh một vòng trong phòng mới rơi xuống người Đường Như.

"Triệu công tử chết hôm ấy là người phương nào?"

"Là ân khách của nô gia."

Vương Nhất Bác vẫn còn đang khó khăn cởi giáp tay ra, một tay hắn không tiện cử động, Tiêu Chiến nhìn không nổi, một bên vươn tay giúp cởi giáp trên tay ra, một bên giương mắt nhìn biểu tình của Đường Như: "Là ân khách thôi à? Không chỉ vậy chứ, Đường cô nương."

Đường Như nắm chặt lấy khăn tay, mở miệng rồi lại chẳng nói gì.

Tiêu Chiến nhướn mày: "Ta bảo đảm cuộc đối thoại này sẽ không có người thứ tư biết được, nhưng nếu cô nói dối, Đường cô nương, Thập đại khổ hình trong đại lao Tề quốc cô có biết không?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác từ lúc Tiêu Chiến giúp hắn cởi bỏ giáp tay vẫn không hề di chuyển. Tiêu Chiến hiển nhiên hiểu rất rõ kỹ xảo thẩm vấn, một đôi mắt thuỵ phương mang theo sự tàn nhẫn, khoé miệng cố ý cười lên, mê hoặc đến mức đường đường Yến đế không dời mắt được.

Đường Như đương nhiên cũng sợ, Tiêu Chiến là người bước ra từ chiến trường, hung tính của y tẩm vào trong xương cốt, một khi phát ra thì làm gì có nữ tử nhu nhược nào chống đỡ được.

"Triệu công tử... Hắn, ta và hắn lưỡng tình tương duyệt, hắn, hắn nói muốn chuộc thân cho ta, không ngờ lại phát sinh ra chuyện như thế, hu hu. Cầu xin đại nhân ngàn vạn lần đừng nói cho ma ma, cầu xin các người."

"Cho nên ngươi hận cái người đã giết Triệu công tử kia, nên mới chém hắn thêm mấy đao sau khi hắn ngã xuống?"

Đường Như dùng khăn tay lau nước mắt: "Phải, nếu không phải hắn giết Triệu công tử, hiện giờ sao ta còn ở đây nữa!"

"Ngươi có quen biết hoạt tử nhân kia không? Biết hắn chết như thế nào không?"

Đường Như lắc đầu: "Không biết, chúng ta, ngày đó chúng ta bị đánh hôn mê ném trong phòng chứa củi. Ta đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm bị doạ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Triệu công tử đã... Người kia còn muốn chém ta, ta căn bản không quen biết gì hắn, cũng không biết hoạt tử nhân gì cả."

Từ Phù Sinh Lâu đi ra, sắc mặt Tiêu Chiến không tốt lắm, y có thể xác định trong Phù Sinh Lâu còn giấu huyền cơ gì đó, nhưng y lại không tra ra bất cứ manh mối nào.

Chân mày Tiêu Chiến nhíu chặt, hỏi Vương Nhất Bác bên cạnh: "Ngươi nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu kia chưa?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Thấy rồi, làm sao?"

"Ngươi có cảm thấy có chỗ nào không thích hợp không?"

"Nàng ta không phải nữ tử Miêu Cương."

Tuy rằng Tiêu Chiến cũng có suy đoán này, nhưng thấy Vương Nhất Bác trả lời một cách chắc chắn như thế, không nhịn được hỏi: "Sao ngươi lại biết?"

"Đầu tiên, diện mạo nàng không giống người Miêu. Đương nhiên, không ngoại trừ khả năng cha mẹ nàng có một người là người Hán. Thứ hai, người Miêu nuôi nhiều cổ, cổ trùng* cực kỳ mẫn cảm với khí vị, nếu nàng ta nuôi cổ thì sao lại dùng hương phấn? Quan trọng nhất là..."

*Là mấy con côn trùng bé bé chui vào người xong kiểu điều khiển tâm trí ấy

"Là cái gì?", Tiêu Chiến đang nghiêm túc nghe, thấy Vương Nhất Bác đột nhiên không nói, nhịn không được hỏi, "Ấy, ngươi làm gì thế."

"Ăn một chút đi, có phải ngươi lại không ăn cơm đúng giờ không?", Vương Nhất Bác không biết lấy đâu ra một quả mơ nhét vào miệng Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm đôi môi không có huyết sắc của Tiêu Chiến, biểu tình không vui.

"Vội đi, chưa kịp ăn, cảm ơn." Ngón tay Vương Nhất Bác cọ tới môi y, vành tai Tiêu Chiến lại đỏ lên, "Về sau ta sẽ chú ý, ngươi nói tiếp đi."

Vương Nhất Bác đưa một túi quả mơ vào tay Tiêu Chiến, nhìn y ăn hai quả nữa mới mở miệng: "Quan trọng nhất chính là, hương phấn kia làm ra từ thủ đô Yến quốc, phần nhiều cho nữ tử thanh lâu dùng, Đô thành Đại Yến không cho phép người Miêu vào. Loại hương phấn hương khí nồng đậm kéo dài này, trên người Tô Tiểu Tiêu hẳn là dính mùi từ một người khác dùng hương phấn. "

Vương Nhất Bác vừa nói vừa lặng lẽ quan sát biểu tình của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vỗ trán bừng tỉnh nói: "Ta đã bảo sao cái mùi ấy lại quen thế mà!"

Vương Nhất Bác nhìn người kia nói lỡ miệng mà còn không biết, khoé miệng mang theo ý cười: "Tiêu đại nhân quen à?"

Trong đầu Tiêu Chiến ong một tiếng, cả người cứng đờ. Từ sau khi y lấy thân phận mới trở về Tề quốc, đầu vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng, nhưng chỉ cần Vương Nhất Bác ở bên cạnh y, y sẽ tự giác mà thả lỏng thần kinh. Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác đến tột cùng đoán được bao nhiêu, y chột dạ trộm nhìn Vương Nhất Bác, lại thấy Vương Nhất Bác như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra đi phía trước.

Trêu đùa tiểu hồ ly một chút, hiện tại tâm tình Yến đế rất tốt. Nhưng giờ còn chưa phải lúc, hắn không muốn ép Tiêu Chiến, trước khi đến Tương Dương Vương Nhất Bác đã nghĩ thông suốt rồi, cho dù Tiêu Chiến cả đời không muốn nói thật hắn cũng sẽ yêu y cả đời.

Qua nửa ngày, Tiêu Chiến mới làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì mà hỏi Vương Nhất Bác: "Nhiếp Chính Vương không phải nói lần này cùng đến sao? Nghe nói tiền Nhiếp Chính vương phi cũng tới? Ngươi tra được cái gì ở An Dương chưa?"

Vương Nhất Bác không có ý vạch trần Tiêu Chiến, cố ý nói sang chuyện khác: "Ngày mai Tạ Doãn đến, phía Mặc Nhiễm, lúc trước ta cũng đã xin lỗi bọn họ rồi, hiện giờ y có ý với Trác tướng quân, qua một thời gian nữa cả hai người sẽ đều đến Tương Dương. Ta ở An Dương cũng tra được một ít manh mối, có mấy người thoát được hoạt tử nhân nói, những người đó ban đầu đều là người Tương Dương, hơn nửa là chết do ôn dịch. Tán Tán, ta muốn đến hố ngàn người một chuyến."

"Ngươi hoài nghi có người lợi dụng những người chết đó?"

"Đúng vậy, Tán Tán, hẳn là ngươi cũng đoán ra được."

Tiêu Chiến gật đầu: "Không sai, ta cũng nghi ngờ... thậm chí..." Tiêu Chiến trầm mặc, y thật sự không muốn nghĩ theo hướng kia.

Tiêu Chiến dừng một chút, con ngươi nhuốm vài phần lạnh lẽo: "Thậm chí, ngay cả trận ôn dịch này cũng không phải thiên tai, mà là nhân hoạ! Nhất Bác, chúng ta cùng đi!"

"Không được!", Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, "Quá nguy hiểm, ngươi không phải không biết hoạt tử nhân có sức lực thế nào, ngươi có thể kết luận được trong một đêm có bao nhiêu hoạt tử nhân bò ra ngoài không? Ngộ nhỡ ngươi gặp chuyện gì, ta..."

Vương Nhất Bác nói rất gấp, Tiêu Chiến có thể cảm giác được hắn thật sự lo cho an nguy của mình, chỉ là y vẫn cự tuyệt nói: "Nhất Bác, ta là thừa tướng Tề quốc, tướng quân kháng Liêu, trên người ta gánh vác tính mạng ngàn vạn bá tính Tề quốc, ta không thể lui!"

Lời Tiêu Chiến nói mạnh mẽ rõ ràng, y nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, ánh mắt không hề trốn tránh. Cổ họng Vương Nhất Bác nghèn nghẹn, tiểu hồ ly của hắn vẫn luôn dũng cảm hơn, có trách nhiệm hơn hẳn tưởng rất nhiều. Ngữ khí hắn mềm đi vài phần: "Vậy ngươi đi theo ta, không cần phải cậy mạnh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play