Tiêu Chiến xé tấm mặt nạ xuống, để lộ ra dung nhan thật. Đôi mắt cười lên như hồ li, nốt ruồi nhàn nhạt dưới môi, gương mặt từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của Tạ Doãn, giờ phút này lại sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.
Tạ Doãn lùi về sau vài bước, đụng cả vào giá đầu phía sau cũng không hề để tâm. Môi hắn run nhè nhẹ, không biết từ khi nào mắt đã đọng nước.
"Chiến Chiến."
Tạ Doãn gọi đi gọi lại cái tên ấy, tầm mắt hắn mơ hồ, nhìn còn chẳng rõ.
"Chiến Chiến, thật sự là ngươi ư?"
Tiêu Chiến tiến lên vài bước, cho Tạ Doãn một cái ôm của bằng hữu, y nói: "Là ta, Tạ Doãn, ta đã trở về rồi."
Đợi đến khi Tạ Doãn bình tĩnh lại, Tiêu Chiến nói đại khái những chuyện xảy ra với mình trong vài mấy năm, lòng hai người nhất thời ngổn ngang trăm mối, cuối cùng chỉ có thể hoá thành một tiếng thở dài.
"Vậy hiện tại sức khoẻ ngươi có tốt không?"
"Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không được tốt lắm, chỉ là có Tạ Chiêu ở đây, không vấn đề gì."
Trong viện có một khoảng gác mái, hai người bước lên bậc thang, quan sát phân nửa thành An Dương. Thành An Dương ngày xưa người đến người đi giờ trở nên yên tĩnh không tiếng động, trong lòng Tạ Doãn và Tiêu Chiến đều cảm thấy thê lương.
"Trận chiến này Tề quốc phái ngươi đến, ta cũng nắm chắc hơn nhiều rồi."
Tiêu Chiế nói: "Ta đến chính là để ngả bài với ngươi, để sau này chúng ta hợp tác ta không phải lo ngại gì nữa. Thiên hạ này chỉ sợ sẽ gặp đại biến. Đúng rồi, tên người Liêu ngươi bắt được có thẩm vấn được gì chưa?"
Tạ Doãn lắc đầu, nói: "Đám thương nhiên người Liêu này đến An Dương cũng không biết gì, bọn họ chỉ mua dê bò từ chỗ người nuôi rồi phụ trách bán đi thôi."
"Đám dê đó là mua từ chỗ của ai?"
"Còn chưa thẩm vấn xong thì những người này đã nhiễm bệnh, chết rồi."
Hai người lại rơi vào trầm mặc.
Sắc trời đã tốt, bá tính bắt đầu thắp đèn lồng lên, Tiêu Chiến nhìn ngọn đèn khắp vạn hộ trong thành, tâm tình nặng nề bớt đi vài phần.
"Nghe nói ngươi đã thành thân rồi?" Tiêu Chiến như vô tình hỏi.
Tạ Doãn hiếm có khi hơi ngại ngùng, nói: "Phải, hiện giờ là Tiểu Vân làm chủ trong nhà, chờ đánh trận xong ta sẽ dâng tấu xin cho Tiểu Vân làm chính thê."
Hai người nhìn nhau cười, đều biết những ân oán khi xưa đã theo gió mà đi, sau này họ đều là chiến hữu trung thành nhất của nhau. Tiêu Chiến vỗ vỗ bả vai Tạ Doãn: "Lúc trước là ta có lỗi với ngươi, hiện giờ ngươi đã thành gia rồi, nỗi áy náy trong lòng ta cũng có thể giảm vài phần. Tạ Doãn, phải biết quý trọng người trước mắt."
"Vậy còn ngươi?" Tạ Doãn hỏi lại Tiêu Chiến, "Còn hận Nhất Bác sao? Mấy năm nay, hắn rất nhớ ngươi."
Gió ở biên cương về đêm khá lớn, Tiêu Chiến dùng sức chớp chớp mắt, xoay người cáo từ với Tạ Doãn, không trả lời câu hỏi của hắn.
"Không còn sớm nữa, ta đi về trước. Hy vọng Hoàng đế Đại Yến chỉ biết đến Thừa tướng Tề quốc Tiêu Tán."
Lời này nói ra, Tạ Doãn liền biết được Tiêu Chiến muốn hắn giữ bí mật với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến xoay người rời đi, lại đột nhiên quay đầu lại nói: "Không hận, không đáng."
Tạ Doãn nhìn bóng dáng Tiêu Chiến rời đi, lắc đầu: "A Chiến, người khuyên ta phải quý trọng người trước mắt, vì sao ngươi lại không nhìn thấu được chứ."
Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Tạ Doãn quay lại phòng tìm Vương Nhất Bác.
Không biết vì sao người này lại thấy tâm tình không tốt, coi trà như rượu mà rót từng ly từng ly. Nhìn thấy Tạ Doãn quay về, trong lòng lại càng khó chịu, lời nói ra cũng kì cục khó hiểu.
"Nhiếp Chính Vương về rồi đấy à? Cô còn tưởng có giai nhân làm bạn, Nhiếp Chính Vương phải vui đến quên cả trời đất chứ."
Tạ Doãn cũng không biết tự nhiên Vương Nhất Bác thần kinh vì cái gì, nói: "Lấy đâu ra mà giai nhân, lời này mà để Tiểu Vân nghe được thì y sẽ lột da ta ra mất."
Lòng Vương Nhất Bác không vui, cũng chẳng để ý đến lời chọc cười của Tạ Doãn. Tạ Doãn ngồi xuống bên cạnh hắn, nghĩ nghĩ rồi lại nghiêm mặt nói: "Hiện giờ lòng ta đã chỉ có Băng Vân, còn huynh thì sao? Chẳng lẽ muốn cô đơn một mình cả đời?"
Vương Nhất Bác lại uống một ly trà, vẫn không nói lời nào.
Tạ Doãn nhìn tình hình này, biết là Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ Tiêu Chiến, chỉ cần hai người đều có tình thì chuyện này vẫn còn thay đổi được. Hiện giờ Tiêu Chiến không còn bị vướng mắc thân phận con tin Tề quốc, rất nhiều lời chỉ cần nói là thông rồi, khúc mắc cũng cứ thể là giải được thôi. Huống chi hai nước có quan hệ hợp tác, thời gian chung đụng vẫn còn dài, tuy rằng hắn đã đồng ý với Tiêu Chiến sẽ không nói tình hình thực tế với Vương Nhất Bác, nhưng nói bóng nói gió một chút chưa chắc không thể.
Tạ Doãn một bộ từng trải mà nói với Vương Nhất Bác mấy lời thấm thía: "Hoàng huynh à, Tiêu thừa tướng có một lời nói rất đúng, phải trân trọng người trước mắt."
Vương Nhất Bác nghe được hắn nói, tay liền run lên, thiếu chút nữa liền hắt cả trà vào người Tạ Doãn, như thể trúng tà mà né xa ba bước khỏi người Tạ Doãn.
"Ngươi ngươi ngươi... Cô, cô, tuy là cô đoạn tụ, nhưng mà tuyệt đối không có ý gì với ngươi đâu!"
Tạ Doãn tức muốn xỉu, mắng lớn trong lòng, đúng là loại gỗ mục không thể điêu khắc, ta đang nói đến Tiêu thừa tướng, Vương Nhất Bác ngươi thật sự là ngu như bò.
(clm đang deep mà tôi buồn cười quá =))))))))
Tạ Doãn nghẹn đến đỏ mặt, cũng nhảy dựng lên cách xa Vương Nhất Bác tám trượng, nói: "Cho dù ta mù cũng sẽ không coi trọng huynh đâu! Huynh, huynh đúng là, xứng đáng cô độc cả đời!"
Trên đường trở về, Tiêu Chiến nhớ lại hành động của người Liêu lần này, cứ cảm thấy như thể mình đã xem nhẹ điều gì, trong lòng lo sợ bất an.
"Rốt cuộc là cái gì?" Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nỗ lực làm mình bình tĩnh lại, tìm kiếm một vài sự liên kết.
Y nhìn theo tình hình Đại Yến, người Liêu trước tiên làm An Dương lâm vào dịch bệnh, nhưng Tạ Doãn là chiến thần Đại Yến, quân Liêu không dám tiến công tuỳ tiện, cho nơi bố trí binh lực giành lấy U Châu từ trước, có ý đồ vây chết An Dương. Đồng thời bọn họ cũng sử dụng cách đó làm Tương Dương gặp bệnh dịch, nhưng mình đã sớm có phòng bị ở Thiên Khuyết Quan, hành động lần này của quân Liêu có mục đích gì? Theo sự chẩn đoán của Tạ Chiêu, bệnh này tuy nguy hiểm nhưng cũng không phải là không chữa được, chẳng qua là do biên quan thiếu thốn lang trung và dược liệu nên mới có thể khuyếch tán nghiêm trọng như thế.
Dê bò là tài sản quan trọng nhất đối với dân du mục, nếu bọn họ bỏ sức lực lớn như vậy chỉ để làm một toà thành lâm vào cảnh khốn cùng thì đúng là không đáng giá.
An Dương, Tạ Doãn, U Châu. Tương Dương, Thiên Khuyết Quan, mình, đồng tử Tiêu Chiến chợt co rụt lại, một cỗ hàn ý cực lớn bao trùm xung quanh, y xốc màn xe ngựa lên hô lớn với Quý Hướng Không bên ngoài: "Nhanh chóng trở về thành!"
Xe ngựa chạy như bay trên quan đạo, xa xa có thể thấy được cổng thành Tướng Dương, chỉ thấy bên trong thành khói đặc cuồn cuồn, tiếng khóc cùng tiếng gào thét loạn thành một đống.
Quả nhiên, quân Liêu đặt cược lên người Tiêu Chiến hắn!
Ánh lửa trong thành Tương Dương rọi lên tận trời, lửa lớn ở khu dân nghèo thiêu đốt khiến nửa thành Tương Dương sáng như ban ngày. Nơi dân nghèo ở nhiều nhà cỏ, trời lại hanh khô, chỉ cần một mồi lửa là cháy, ngọn lửa ấy cháy từ thành đông đến thành tây, mọi người căn bản không kịp thu dọn đồ đạc, già trẻ lớn bé chạy vội trên đường phố. Nhưng ngọn lửa ấy kéo dài không dứt, bất kể chạy đến đâu cũng thấy ánh lửa, một phụ nhân tuyệt vọng ôm hài tử ngã xuống bên đường khóc lóc nỉ non: "Thiêu chết người rồi, mau dập lửa!"
Lúc này không biết một hán tử từ đâu xông ra phỉ nhổ trên đất, gào rống mắng nhiếc: "Tên cẩu quan đó muốn thiêu chết chúng ta, thiêu chết toàn bộ thành Tương Dương. Triều đình sợ tình hình bệnh dịch lây lan, muốn thiêu chết tất cả chúng ta luôn!"
Càng là vào lúc này, sự phẫn nộ của dân chúng càng lên cao, ngay sau đó liền có người đứng ra nói: "Không sai, quan lại chẳng có tên nào tốt cả, không cho chúng ta ra khỏi thành, nhưng tên Tiêu Tán kia lại tự chạy mất rồi!"
"Cái gì? Tiêu thừa tướng chạy rồi?"
Đám người dính lại gần nhau, thấy không rõ mặt.
"Chạy từ lâu rồi! Để chúng ta lại để thiêu chết chúng ta thôi, đám quan lại đều chạy hết rồi!"
Việc dập lửa vốn là do nha dịch nha môn phụ trách, nhưng lửa quá lớn không thể không điều động một phần khinh kị của Tiêu Chiến đến. Nhưng quan binh đó đều là người đã vào sinh ra tử cùng Tiêu Chiến, sao có thể dung thứ cho bọn họ nói về chủ tử của mình như thế. Bọn họ một bên kiệt sức duy trì trật tự, một bên quát đám người kia: "Tiêu thừa tướng không chạy! Triều đình không phóng hoả thiêu người trong thành!"
Chỉ là, đến lúc này, còn ai nghe bọn họ giải thích, trong mắt bá tính, họ chỉ thấy mình sắp bị lửa thiêu sống, lời thoá mạ trong lúc tuyệt vọng ngày càng lớn.
"Phi! Nếu như y không chạy, thì ngươi bảo y ra đây xem nào!"
"Đúng thế, bảo tên cẩu quan ấy ra đây!"
"Tiêu đại nhân phải chỉ huy đại cục, là sao ra cho các ngươi xem được!"
"Ta nhổ vào! Các huynh đệ, cẩu quan đống cổng thành muốn thiêu chết chúng ta, chúng ta chết không đáng gì, nhưng mọi người còn có vợ con già trẻ. Đi, chúng ta đi phá cửa thành, giết hết những tên khốn nạn ấy!"
Quần chúng trạng thái xúc động, mọi người bắt đầu tụ tập hướng về phía cổng thành. Các nam nhân trẻ tuổi cầm cuốc coi quan binh như thù địch, không biết là ai động thủ trước, binh lính vẫn luôn duy trì trật tự rốt cuộc cũng không chống cự nổi mà phải rút trường đao ra.
Tiêu Chiến vội vàng bước lên thành lâu, thấy một màn này liền thầm nghĩ không ổn.
Quý Hướng Không thấy thế hét lên một tiếng: "Dừng tay! Không được làm bá tính bị thương!"
Quân lệnh như núi, binh lính kia vội ném đao xuống đất, chịu một quyền của đại hán, tránh được một hồi bạo động trong thành Tương Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT