Hai người tăng tốc, rất nhanh đã lủi sang chỗ khác, đi tới quầy thực phẩm, Khương Điềm Điềm: "Chúng tôi muốn mua đường..."
Nói là nói như vậy, nhưng ánh mắt lại dính chặt vào bánh ngọt, tuy rằng, bánh ngọt này một chút cũng không bằng khi xưa cô ăn, nhưng Khương Điềm Điềm cảm thấy cô thật sự không thể nào rời mắt nổi.
"Một cân 1 khối 2, nửa cân trở lên thì bán." Thái độ thế nhưng rất tốt!
Người bán hàng ở cung tiêu xã huyện, thái độ kia có thể tốt mới là lạ, bất quá ánh mắt của người này khi nhìn hai người thổ bao tử như hai tên ngốc hết nhìn đông sang tây, đã vậy còn đến quầy của cô nhìn bánh ngọt với con mắt thèm muốn, vậy mà không ghét bỏ. Thái độ này nga, có điểm khác biệt.
Có vẻ như quầy của cô ấy tốt hơn, cao cấp hơn và quan trọng hơn những quầy khác.
Thế nhưng thái độ của cô ấy mang lại cho người mua, thật không tồi.
"Hôm nay nhà máy thực phẩm mới gửi đến. Đây là bánh ngọt từ nơi uy tín, làm từ trứng và đường. Không cần phiếu", nhân viên bán hàng nói thêm. Tuy nhiên, cô không nghĩ rằng hai người có thể mua được loại bánh ngọt này. Nó thực sự không hề rẻ.
Phải biết rằng, một cân thịt cùng lắm chỉ 8 mao tiền.
Bánh ngọt cho dù ăn ngon, thì cũng không so được với thịt ah!
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Phong, hai người trăm miệng một lời: "Bán một cân."
Người bán hàng: "!!!" (hong bé ơi, bé sai rồi, N9 Nu9 đều thích ăn hàng nha kkk)
Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)
Khương Điềm Điềm lại chỉ vào trong quầy hỏi: "Đường kia bán thế nào?"
"Một bao 1 mao tiền, có mười khối đường."
Khương Điềm Điềm nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta mua 1 khối đi, được mười bao."
2 khối 2, cứ như vậy bất ngờ không kịp phòng bị rớt trúng đầu (haha).
Người bán hàng: "Hai người chuẩn bị kết hôn sao?"
Nếu không phải kết hôn, bình thường có ai mua nhiều đường như vậy chứ.
Trần Thanh Phong nở nụ cười: "Đang chuẩn bị."
Đại khái là thấy bọn họ không chút do dự mua bánh ngọt quý giá này, mắt thấy Trần Thanh Phong đang nhìn xung quanh, người bán hàng hạ giọng, nói vài câu với Khương Điềm Điềm: "Trên lầu hai có thợ may bán áo ngực."
Cô giữ chặt Trần Thanh Phong. Khương Điềm Điềm nói: "Anh đưa tiền và phiếu hết cho em!", sau liền hoả tốc lủi lên lầu
Trần Thanh Phong: "Được nha."
Khương Điềm Điềm: "Ở trong này đứng đợi em!"
Mặt tiểu cô nương vương chút hồng thuận, như quả táo nhỏ trời thu.
Trần Thanh Phong nhìn mà mặt hắn cũng đỏ theo, hắn thấp giọng: "Nga."
Tuy rằng không biết Khương Điềm Điềm muốn mua cái gì, nhưng là có thể đoán được, hẳn là đồ dành cho tiểu nữ nhân. Trần Thanh Phong nhu thuận đứng ở nơi đó, không nhúc nhích. Khương Điềm Điềm lập tức rời đi. Áo và quần lót của cô, thập phần không đồng dạng, hư đến không hư được nữa, mặc vào còn rất dễ bị lộ. Cô vẫn luôn muốn đổi, nhưng là không có cơ hội, lần này xem như vừa lúc.
Kỳ thật cho dù là trong huyện, áo lót cùng quần nhỏ linh tinh này nọ không phải là thứ tốt nhất để bán, rất ít người mua ở chỗ thợ may, cơ bản đều là mua vải dệt chính mình làm. Nhưng mà đối Khương Điềm Điềm mà nói, thật sự là mưa rất đúng lúc.
Đúng vậy, cô chính là thành viên nòng cốt trong đảng phế sài (Phế sài).
Không nấu cơm, không làm quần áo, không làm việc nhà.
Làm gì cũng không được, ăn nhiêu cũng không đủ, một cô gái có một không hai. (Nu9 thiệt tự hiểu lấy mình mà kkkk) Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)
Khương Điềm Điềm dùng 2 khối tiền cùng hai phiếu vải, đổi lấy hai áo lót trắng tinh cùng hai quần trong. Nhờ mua vải mà cô phát hiện, gầy một chút cũng có chỗ tốt, ngay cả phiếu vải chỉ cần dùng một ít (kkk).
Khương Điềm Điềm nghiêm mặt đỏ bừng rời đi, lại thần thần bí bí trở về, rạn mây hồng thuận từ má đến hai lỗ tai, cả người nhìn hồng hào kỳ cục.
Ít nhiều nhờ có "túi xách" không hề nhỏ của Trần Thanh Phong, Khương Điềm Điềm quyết đoán tiểu nội y của mình bỏ vào, chẳng qua, có thể lường trước, về đến nhà kiểu gì cũng có mùi hương gì rồi. Bất quá loại đồ như nội y, mua về luôn phải giặt. Không vấn đề, tuyệt đối không (-_-).
Khương Điềm Điềm nói: "Em vừa tiêu 2 khối, chúng ta còn có... 2 khối 3."
Trần Thanh Phong: "Em còn muốn mua cái gì o không? Dù sao đến cũng đã đến rồi."
Khương Điềm Điềm có điểm do dự nho nhỏ, cô chần chờ nhìn thấy Trần Thanh Phong, nói: "Em muốn mua một khối xà phòng, chỉ là chúng ta không có phiếu xà phòng."
Trần Thanh Phong: "Này đơn giản a, em chờ."
Khương Điềm Điềm ôm "túi xách" của Trần Thanh Phong, đứng ở một bên, liền nhìn thấy Trần Thanh Phong trong chốc lát hỏi một người, trong chốc lát lại hỏi một người khác, còn đừng nói, một lát sau, thật đúng là rất nhanh liền trở về: "Đổi được rồi."
Trần Thanh Phong vui rạo rực: "Anh thấy chúng ta dùng xong phiếu lương thực rồi, vừa lúc anh dùng hai phiếu lương thực đổi phiếu xà phòng, thực không nghĩ tới còn được thêm hai phiếu công nghiệp."
Khương Điềm Điềm: "Vui vẻ!"
Hai người mua đến vui sướng, số tiền đem theo cũng nhanh chóng sài sắp hết. Vừa rồi còn những 2 khối 3 mao. Này sau một lát, chỉ còn 1 khối 8 mao.
Trần Thanh Phong vuốt đầu nói: "Tiền tiêu thật đúng là rất nhanh."
Khương Điềm Điềm ôn nhu gật đầu.
Bất quá Trần Thanh Phong rất nhanh lại vui tươi hớn hở, nói: "Chúng ta còn 1 khối 8, cũng không ít! Thời điểm anh có nhiều tiền nhất chỉ có 5 mao tiền."
Tổ hợp hai con người có cùng chung dòng máu lạc quan, cũng không vì hết tiền mà không vui, ngược lại tay trong tay, dung dăng dắt nhau ra khỏi cung tiêu xã, liền nhìn thấy mấy nữ nhân đeo băng đỏ trên cánh tay áo* giơ tay ra ngăn cản một nam một nữ, kiêu ngạo và nghiêm túc hỏi thăm, Khương Điềm Điềm một giây liền rút tay lại. (* Ở đây có thể hiểu là người đeo cái băng như băng sao đỏ ở VN mình, giữ chức vụ giữ gìn trật tự đô thị vậy)
Trần Thanh Phong cũng lập tức nhìn thấy, không chớp mắt, chẳng qua, hai người tự động mà đi nhanh hơn hẳn.
Đi được một khoảng, bọn họ lại nhìn thấy vài nữ nhân đeo băng đỏ đi qua, đại khái là xem nhiều tiểu thuyết cùng phim truyền hình, Khương Điềm Điềm đối với người như vậy vẫn có chút hơi sợ hãi. Cô rất nhanh nói: "Chúng ta trở về đi."
Trần Thanh Phong gật đầu, "Đi, trực tiếp đi nhà ga."
Về phần đi thăm thú những nơi khác, bọn họ quyết đoán từ bỏ.
Quả nhiên, hoàn cảnh nơi huyện lý thâm sâu hơn biển, phải quay về nông thôn thôi.
Khi đi trên đường thì không rõ ràng lắm, nhưng xe là không gian kín, bánh bao thịt ở trong "túi xách" của Trần Thanh Phong, cô mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt. Khương Điềm Điềm thừa dịp không ai để ý nên dứt khoát mở cửa sổ ra.
Bọn họ tình nguyện lạnh một chút, cũng muốn được an toàn.
Thật sự là cẩn thận trăm phần.
Cũng may, đầu năm nay người ngồi xe ít, nhưng người say xe thì rất nhiều, hầu như ai cũng mở cửa xe, hơn nữa trên xe lại có mùi hương loạn thất bát tao(1), nhưng thật ra có vẻ bọn họ gì đó hương vị không rõ hiển.
Đợi cho đến khi về tới công xã, Khương Điềm Điềm hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nói: "Huyện thật là dọa người."
Trần Thanh Phong: "Bây giờ còn tốt một chút, hai năm trước còn nghiêm khắc hơn."
Khương Điềm Điềm: "..."
Thật sự, đội ơn thân phận tám đời bần nông này của cô.
Trần Thanh Phong: "Điềm Điềm, hôm nay mua bánh bao thịt, anh có thể mang đi ba cái không?"
Khương Điềm Điềm: "Đương nhiên có thể nha, cũng không phải của mình em, đó là của hai chúng ta nga."
Cô cũng không phải là người có lòng tham không đáy.
Tuy rằng bánh bao thịt ăn ngon cực, nhưng cũng không vì thế mà ăn mảnh nga.
Trần Thanh Phong: "Anh tính để đại tỷ một cái, ba mẹ mỗi người... một cái. Có cho đi, mới có hồi báo a! Bao tay đổi bao(2)."
Bao tay đổi bao(2): theo QQ hiểu thôi nhe, chắc ở N9 ví dụ về sự trao đổi đồng giá, bạn phải có một cái bao tay thì mới có thể đổi được cái bao(túi), như kiểu có qua có lại ấy, cho dù là đối cha mẹ cũng vậy, có cho đi mới thì mới có nhận lại. Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)
Khương Điềm Điềm: "Được! Bất quá, anh sẽ giải thích thế nào đây? Bánh bao này không có phiếu thì không thể đổi được nhỉ?"
Trần Thanh Phong cười hì hì: "Anh sẽ nói là đồ nhà em tích góp, vừa lúc lần này đi huyện, liền dùng hết. Vừa lúc xoát thêm hảo cảm."
Khương Điềm Điềm: "Hảo."
Cô cầm trong túi ra một bao đường, nói: "Này đem cho chị anh, cho con của chị anh ăn."
Trần Thanh Phong: "Được."
Hai người thương lượng tốt, Trần Thanh Phong dẫn Khương Điềm Điềm đi vào cung tiêu xã của công xã, bọn họ trên người cầm nhiều đồ, dẫn đến nhiều cặp mắt dõi theo, hắn nói: "Em đứng đây chờ anh, đừng đi vào."
Hắn đem túi đeo lên lưng Khương Điềm Điềm, sau đó cầm một cái bánh bao bọc trong giấy dầu và một bao đường đi vào cung tiêu xã.
Hiện tại đã là tháng ba, năm giờ chiều bầu trời liền tối đen, giờ cũng đã bốn giờ hơn, bọn họ cũng sắp tan tầm, Trần Hồng bắt đầu cân nhắc xem tối nay về nhà sẽ nấu gì.
"Chị."
Trần Hồng còn đang ngây người, liền thấy tiểu đệ của cô chạy đến.
"Sao em lại tới đây?"
Trần Thanh Phong tựa người vào quầy, vui cười hớn hở: "Em trai nhớ chị, này còn không phải đến thăm chị sao?"
Trần Hồng mắt trợn trắng: "Em mà ít đến chỗ này sao, lần này làm sao? Em thiếu cái gì?"
Vừa nói chuyện, tay vừa cắt một miếng bánh ngọt, đưa cho hắn: "Này em đem về nhà."
Sau cùng còn mượn vị đại tỷ quầy bên 3 mao tiền, rồi viết phiếu mua hàng đồ cô mua ra. Thứ này cũng không phải là của bọn họ, đương nhiên phải tính toán rõ ràng. Bằng không người khác thấy được, sợ là ở sau lưng chỉ trích và nói xấu.
Vì thế, mỗi lần như vậy, Trần Hồng không bao giờ tránh mặt mọi người.
Cũng bởi vì cậy, tất cả mọi người đều biết đến vị tiểu đệ cọ ăn cọ uống này của cô.
Trần Thanh Phong mới không khách khí đâu, chị gái cho hắn, hắn đương nhiên nhận, theo sau nói: "Chị, cùng em ra đây."
Trần Hồng cùng hắn đi vào ngõ ngách, hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Còn nói: "Là trong nhà có chuyện?"
Trần Thanh Phong: "Ai không phải, chị, chị đây là trông ngóng trong nhà không tốt! Trong nhà có thể có chuyện gì?"
Hắn lấy giấy dầu đưa cho Trần Hồng, nói: "Này cho chị!"
Trần Hồng mở ra vừa thấy, lắp bắp kinh hãi: "Trời ạ, bánh bao thịt!"
Còn là loại bánh bao trắng, tròn nữa chứ!
Cô kinh ngạc đích ngẩng đầu, nghiêm túc đích hỏi: "EM LÀM GÌ?"
Trần Thanh Phong: "Em làm gì có khả năng mua ah! Này là lương phiếu do cha Điềm Điềm có được, bọn em thấy không còn bao nhiêu ngày. Hôm nay đi huyện. Nha, còn không phải để mua bánh bao sao? Thế nào, chị, người đệ đệ này cũng quá được đi chứ! Có ăn ngon trước nhất là nghĩ đến chị. Nga, còn có một bao đường, là cho cháu trai cùng cháu gái em ăn. Để tụi nó nhớ rõ người chú tuyệt vời này ah."
Trần Hồng: "..."
Cô ngập ngừng khóe miệng, muốn nói cái gì, nhưng không nói được.
Hơn nữa ngày, thấp giọng: "Sao em có thể sài tiền của nữ nhân. Lại nói, em đem bánh bao cho chị, em ấy có biết không?"
Trần Thanh Phong: "Kia có gì mà không biết? Ai không phải, chị, chị đừng suy nghĩ nhiều như vậy, bọn em tâm đầu ý hợp, đâu có để ý chuyện tiểu tiết chứ. Hơn nữa, vẫn là Điềm Điềm kêu em đem bao đường cho chị."
Trần Hồng: "..."
Cô nhìn mặt tiền này của tiểu đệ, có điểm không nói nên lời.
Thằng nhãi này đúng thật là dựa vào mặt để lừa ăn mà.
"Em về sau, nhớ đối tốt em ấy."
Trần Thanh Phong: "Kia đương nhiên a, đó chính là vợ em, em không đối tốt với cô ấy thì đối ai tốt? Em cũng không phải đại ngốc tử. Được rồi, chị, bánh bao này cho chị, nhớ ăn một mình, đừng cho nam nhân cùng mấy đứa nhỏ ăn. Quản bọn họ cái gì, đồ bổ bao nhiêu cũng đưa họ, còn chị thì không dùng? Chị nhìn xem bản thân già thành bộ dáng gì rồi, chính là quá mệt đấy."
Vừa rồi thật cảm động bao nhiêu, nghe được câu cuối cùng, Trần Hồng mắt trợn trắng, thật muốn đánh người.
Cô suýt nữa bay qua đạp một cước, thấp giọng: "Ta già cái gì? Ngươi cái tiểu hỗn đản, ngươi đây là muốn bị đánh sao?"
Trần Thanh Phong: "Em làm sao mà tìm đánh ah?"
Hắn cười nhạo: "Chị, người thật là khờ."
Trần Hồng: "...!"
Rất muốn đánh nhau hắn.
Cô hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, nói: "Khương Điềm Điềm đâu?"
Trần Thanh Phong: "Còn ở bên ngoài chứ đâu, được rồi chị, em về đây. Lúc này về nhà trời muốn tối rồi."
Trần Hồng: "Chờ một chút."
Cô giữ chặt Trần Thanh Phong, đi vào một quầy, nói: "Tuyết a, cho tôi một bao đường đỏ, cho... một bao bánh quy, ngày mai tôi trả tiền cho cô."
Nguời bán hàng "Tuyết" này đồng tình nhìn thoáng qua Trần Hồng, đem đồ vật này nọ đưa cho cô.
Có một nhà mẹ đẻ kéo chân sau, thêm tiểu đệ không biết điều, còn gì cay đắng hơn!
Trần Hồng người này đang cố tỏ ra mạnh mẽ, có ích lợi gì?
Nhà mẹ đẻ vẫn không được!
Cô đồng tình: "Này."
Khương Điềm Điềm nghiêng trái ngã phải đứng đợi Trần Thanh Phong, liền thấy hắn mang nhiều đồ này nọ chạy tới, hắn vui vẻ: "Em xem em xem, anh đã nói đại tỷ không phải là người tham lam mà. Bao tay đổi bao, đối với đại tỷ của anh thì luôn đúng."
Khương Điềm Điềm cảm động: "Chị thật là người tốt."
Trần Thanh Phong gật đầu: "Chị ấy đúng là người tốt, nhưng hơi ngây ngốc."
Khương Điềm Điềm: "..." Edit by @QuynQuyn175 (wattpad)
Trời cũng không còn sớm nữa, hai người cũng không trì hoãn, dừng lại ở cung tiêu xã một lát, rất nhanh liền đi về Phong Thu Đại đội. Hai giờ đi đường, thật sự rất mệt, còn chưa đi được bao xa, bầu trời đã kéo màn tối đen.
Khương Điềm Điềm có chút sợ hãi, nhích người lại gần Trần Thanh Phong hơn.
Hoang sơn dã lĩnh(đồng không mông quạnh), như thế nào có thể không sợ nha.
Trần Thanh Phong cảm giác động tác mờ ám của cô, dừng lại bước chân, ngồi chồm hổm xuống: "Leo lên."
Khương Điềm Điềm: "Di?"
Trần Thanh Phong: "Di cái gì nha, anh cõng em."
Khương Điềm Điềm lập tức nhảy lên vai của Trần Thanh Phong, vui vẻ, cô nói: "Nếu anh mệt mỏi, nhớ nói em nga."
Trần Thanh Phong: "Mệt cái gì mệt! Em nhẹ tựa khói xương vậy." (OMG, thính thính quá nha, nhưng t.giả tả Nu9 nhẹ tựa khói xương như tả ma dị má ôi)
Khương Điềm Điềm cười nhẹ, cô dán trên lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào hắn, thấp giọng nói: "Tiểu Phong Ca Ca, anh thật tốt."
Trần Thanh Phong nở nụ cười, hỏi: "Em có nghe qua truyện xưa Tây du kí chưa?"
Khương Điềm Điềm lập tức nói: "Nghe qua nha."
Trần Thanh Phong: "Em có thấy, anh giống như Trư Bát Giới bế cô dâu không?"
Khương Điềm Điềm PHỐC PHỐC PHỐC cười lên, cô kéo lỗ tai Trần Thanh Phong, nói: "Chính anh lại đi mắng mình là heo nga."
Trần Thanh Phong vui tươi hớn hở: "Hiện tại thịt heo rất quý a! Em cho là làm heo dễ dàng sao."
Khương Điềm Điềm: "..."
Trần Thanh Phong: "Có phải em sợ trời tối không?"
Khương Điềm Điềm: "... Cũng, có chút, một chút."
Trần Thanh Phong: "Tiểu bại hoại, khẩu thị tâm phi."
Hắn hắng giọng hát, nói: "Anh hát cho em nghe nha? Như vậy sẽ rất nhanh về tới nhà."
Khương Điềm Điềm: "Hảo!"
"Ngôi Sao Đỏ Lấp Lánh... "Hắn hát nhanh, giọng rất trong trẻo và trẻ trung, nhưng lại hát theo một cách khác, ngược lại có khác một phen tư vị, Khương Điềm Điềm ôm chầm lấy hắn đầy hạnh phúc.
Hai người đi trên đường núi yên tĩnh, không biết vì cái gì nga, Khương Điềm Điềm lại nghĩ về cuộc sống trước đây.
Cái thời điểm đó, cô vừa mới theo mẹ đến nhà bác ở, bác đối với cô cẩn thận và tốt lắm. Cô thật cao hứng, cô còn nghĩ, kêu bác là "Mẹ". Cô không cần mẹ của mình, cô muốn mẹ là bác.
Vì thế, cô trộm ở trong thư phòng luyện tập. Luyện tập kêu "Mẹ". Chính là ngay lúc đó, cô thấy người bác của mình bước vào thư phòng, cùng dượng nói chuyện với nhau, bọn họ không thấy cô ở đó, bọn họ nói: "Đối với Điềm Điềm tốt một chút, đây là tiểu thần tài. Một khi đối xử không tốt, anh trai em không cho nuôi dưỡng nó, thì đâu ra mà có nhiều tiền như vậy nữa."
Tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng mặt Khương Điềm Điềm lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn liền tái nhợt, cô hiểu được nga, bác không phải thật sự thích cô.
Bác "Thích" cô, là bởi vì cô là "Tiểu thần tài", là bởi vì cô đáng giá. (Hix..Nu9 đáng thưn)
Cái thế giới kia, đều không có người thích cô.
Chính là, nơi này không giống, nơi này, có tiểu Phong Ca Ca là thật sự thích cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô đối với phương diện này rất mẫn cảm. Người khác có phải thật tâm với cô không, cô lập tức liền cảm nhận được.
Cho nên cô biết rằng, tiểu Phong Ca Ca thực thích cô.
Khương Điềm Điềm đưa tay, gắt gao ôm cổ hắn, nghiêm túc nói: "Em cảm thấy, em của hôm nay, có điểm không giống với em của hôm qua chút nào."
Trần Thanh Phong bật cười THANH THÚY, hắn đi trên đường núi, hùa theo cô, hỏi: "Làm sao không giống với?"
Khương Điềm Điềm chạm trán vào ót của hắn, cười KHANH KHÁCH, giòn giã trả lời: "Cảm tình thay đổi."
Cô nói khá sôi nổi: " Có vẻ như việc mua sắm cùng nhau làm mọi thứ trở nên thăng hoa hơn, cảm tình so với ngày hôm qua nhiều một chút. Không, càng nhiều hai chút".
Khóe miệng Trần Thanh Phong lập tức nhếch lên, hắn nói: "Như vậy, ngày mai phải đổi thành ba chút nga!".
Khương Điềm Điềm thổi phù một tiếng bật cười, lớn tiếng: "Hảo! Ngày mai càng thích anh! Càng ngày càng... thích anh hơn. Anh cũng phải giống em nga!"
Trần Thanh Phong: "Hảo!"
Hắn nghiêm túc nói: "Anh mỗi ngày sẽ càng thích em hơn." (Ỏ)
Khương Điềm Điềm vui vẻ: "Được nha!" Cô dùng sức ôm, xoa xoa đầu hắn.
Trần Thanh Phong bị cô ghì chặt, mắt trợn trắng le lưỡi: "... Ngô, ngô ngô, em ghì chết anh...ối"