Hai năm không gặp, Thần Tử Thích cũng không biết thái độ hắn đối với Đan Y bây giờ là gì nữa. Tuy nói ngày xưa hai người thân mật không có khoảng cách, nhưng hai năm này hắn từng nhờ Lam Sơn Vũ giao thư tín cho Đan Y, vậy mà chẳng được hồi âm lấy một bức….
Đan Y nghe thấy một câu “Phượng Nguyên ca ca”, nhìn Thần Tử Thích đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, trong mắt đầy ý cười mịt mờ. Hất nhẹ vạt áo, ngồi xuống bên giường, lên tiếng bằng chất giọng dễ nghe vô cùng kia: “Sao thế, không xa lạ với ta nữa à? Ban nãy nhìn bộ dạng ngươi nói hộ hoàng đế, ta còn tưởng người không biết ta nữa đấy.”
Giọng nói đó, mang theo vài phần biếng nhác thờ ơ, song vẫn động lòng người như cũ, hớp luôn hồn người khác.
Thần Tử Thích nghe xong mà nao cả lòng, nửa ngày sau mớ kịp phản ứng Đan Y đang nói gì, không khỏi thở phào một hơi, biết ngay tên này đang chọc chơi mình mà. Cái tay chống cả thân thể buông lơi, cả người ngã xuống cái giường mềm mại, Thần Tử Thích thuận thế lăn một cái, thẳng đến bên người Đan Y, lật người liếc y: “Sao ngươi mang thù hơn cả ta thế? Bỏ mặc ta hai năm, gặp một cái đã giỡn thế này, dọa ta giật nảy người.”
“Giỡn?” Đan Y cúi đầu nhìn hắn.
“Há, vẫn không nhận ư?” Thần Tử Thích bĩu môi, uốn éo đến giữa giường, vừa xê dịch vừa học theo giọng điệu của Đan Y, “Ta muốn hắn! Tối nay đưa đến trong phòng Bổn tọa! Hừ hừ hừ……”
Đang khoa chân múa tay, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một cái bóng, Thần Tử Thích ngẩng đầu, tức thì trông thấy Đan Y không biết đã đến gần từ lúc nào, hai tay chống ở hai bên sườn, giam chặt hắn dưới thân, chậm rãi nói: “Bổn tọa không hề nói giỡn.”
Thần Tử Thích sững sờ, nhìn Đan Y gần trong gang tấc, lông tơ sau lưng lập tức nổi dựng vội vàng vươn tay giữ chặt vai Đan Y: “Không phải chứ, ngươi làm thật à? Đan Y, tục ngữ nói, bằng hữu không thể…..”
“Đó gọi là không thể động vào vợ của bằng hữu.” Đan Y hơi bất đắc dĩ.
“Không thể động vào vợ của bằng hữu, vậy bằng hữu lại càng không thể!” Thần Tử Thích gào lên, muốn đứng dậy.
Đan Y mặt lạnh nắm chặt tay hắn, kéo qua đỉnh đầu chặn lại, vươn ngón tay chọc nhẹ vào ngực hắn: “Hoàng huynh tốt của ngươi đã dâng ngươi cho ta, nếu ngươi trung thành với hắn ta, ắt phải làm tròn bổn phận của mình.”
“Phượng Nguyên ca ca, ta biết lỗi rồi, đừng…..ưm, a……..” Thần Tử Thích vốn đang nửa thật nửa giả cầu xin tha, nói đến một nửa, cổ trùng ở trong ngực đột nhiệt nhúc nhích một cái, khuôn mặt lập tức trắng bệch, đau đớn rên một tiếng rồi không thể thốt ra lời nào.
“Thích Thích?” Đan Y đang hứng thú, nhìn sắc mặt Thần Tử Thích bất thường, lập tức buông lỏng hắn, “Ngươi làm sao thế?”
“Ưm……đau…..” Thần Tử Thích nắm chặt tay áo Đan Y, gắng gượng gằn từng chữ, ngửa cổ ra sau, hiển nhiên đã đau không chịu nổi.
Đan Y cuống quýt ôm lấy, kéo vào lòng mình: “Người đâu!”
“Cung chủ!” Linh Hòa ở ngoài lập tức đẩy cửa tiến vào.
Thần Tử Thích rốt cuộc tỉnh lại sau cơn đau, thở hổn hển: “Đù con mẹ nó…..”
“Ngươi thế nào rồi?” Đan Y giơ tay lau mồ hôi trên hai má hắn, nhíu chặt mày.
“Tên cháu rùa Thiên Đức đế , hạ cổ ông đây,” Thần Tử Thích hít một hơi, dựa vào vai Đan Y, “Cũng không biết đang êm đẹp, sao lại phát tác nữa.”
Cổ? Đan Y mím môi, lấy khăn Linh Hòa đưa đến, lau sạch mồ hôi: “Để ta xem thử sao.”
Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn, người ôm hắn đã không còn dáng vẻ lạnh lùng như trước, hai mắt tràn đầy vẻ lo lắng, người này đã trở về là một Đan Y nắm tay hắn đi học của ngày xưa.
Đan Y thấy hắn không động đậy, bèn giơ tay cởi đai áo Thần Tử Thích. Y phục mềm mịn tuột đến hai bên, lộ ra bờ ngực trắng nõn. Cơ thể của thiếu niên mười bốn đã dần có chút bắp thịt, bởi vì hàng năm luyện võ, hình dạng vô cùng đẹp mắt.
Nhìn bề ngoài thì không thấy không có gì không ổn, Đan Y muốn giơ tay sờ thử, lúc chỉ còn cách bờ ngực một tấc, đột nhiên dừng lại, hình như có chút do dự.
Trông thấy bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của Đan Y, Thần Tử Thích cau mũi, trong lòng dâng lên sự tủi thân. Kỳ thực tự bản thân hắn cũng có thể giải quyết chuyện này, từ sau khi biết trúng cổ, Thần Tử Thích không lúc nào không nghĩ cách, phải làm gì để bắt cổ trùng ra khỏi người, và cũng đã có ý riêng của mình.
Nhưng nhiều năm như vậy, ngoài tiểu tiên nữ, Đan Y là người duy nhất hắn có thể dựa vào. Chuyện bản thân có thể giải quyết, mỗi lần nhìn thấy Đan Y, sẽ không khỏi muốn y ra tay giúp mình. Chuyện lần này hắn vẫn có chút sợ hãi, muốn Đan Y đau lòng thay mình một chút, nào có ngờ người này vừa gặp đã không hỏi nguyên do mà chỉ biết trêu đùa hắn.
Kể cả có thông minh đến mấy, Thần Tử Thích cũng vẫn chỉ là thiếu niên mới mười bốn tuổi.
“Ở đây này.” Thần Tử Thích cầm tay Đan Y, để đến chỗ cách đàn trung huyệt một tấc.
Ngón tay thon dài, vừa mới tiếp xúc với da thịt ấm áp, lập tức cảm thấy có thứ gì đó đang mạnh mẽ động đậy.
“A…….” Thần Tử Thích lập tức đau rên ra tiếng, cuộn tròn người lại, không ngừng run rẩy trong lòng Đan Y, “Đau…….Đan Y….Hu……”
“Thích Thích!” Đan Y bỏ cái tay đang nắm chặt ngực hắn, vội bật hai ngón, vội vàng điểm mấy đại huyệt, sau đó nhanh chóng buông hắn ra.
Cổ trùng xao động nháy mắt yên lại, Thần Tủ Thích xụi lơ há mồm thở dốc trong chăn, ánh mắt tan rã dần dần hồi thần, ngoảnh đầu nhìn về phía Đan Y chỉ lo dựa vào hắn quá gần ở bên giường, yếu ớt hít một hơi, cuối cùng cũng tốt hơn chút.
Linh Hòa nhận được ý tứ của cung chủ, quay người lấy một bình nhỏ bằng sứ xanh trong ngăn tủ, đổ chút thuốc bột ngọt trắng vào trong chén nhỏ, pha bằng nước ấm, dùng muỗng nhỏ khuấy nhẹ đưa đến: “Nô tỳ đi gọi Mộc trưởng lão đến nhé?”
Đan Y đón cái chén, khẽ lắc đầu.
Linh Hòa nhìn sắc mặt tái nhợt của Thần Tử Thích, lại nhìn cung chủ nhà mình, muốn nói lại thôi. Sau cùng chẳng nói lời gì, quay người đi ra ngoài, lát sau cầm một ống trúc đi vào, trong đó đầy rượu mạnh, đã ngửi thấy mùi từ xa.
Đặt ống trúc lên đầu giường, Linh Hòa cúi đầu lui ra ngoài, đóng kín cửa lại.
Đan Y cầm chén nhỏ, do dự một lát nói: “Ta có thể giải cổ trên người ngươi, nhưng cần……” Lời chưa nói xong, khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt vậy mà dần dần đỏ ửng.
Thần Tử Thích không có chú ý, chỉ nghe thấy câu “có thể giải cổ”, vội vàng nói: “Vậy mau giải đi, ta không muốn đau nữa đâu.”
Đan Y mím môi, ngồi về bên giường, ôm lấy người ta, để hắn uống thứ ở trong chén: “Trà đề khí trấn áp cơn đau, ngươi uống trước đi.”
Thần Tử Thích nghe xong vội đón lấy, uống một hơi cạn sạch. Đợi một lúc sau, không thấy Đan Y hành động, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y: “Không phải giải cổ sao? Sau đó thì thế nào?”
Sau đó, một đôi môi mỏng lập tức đến gần, chặn kín cái miệng hơi há của Thần Tử Thích.
“Ưm……” Thần Tử Thích mở to hai mắt, ngây ngốc để mặc Đan Y hôn môi, đương lúc hoàn hồn muốn giãy ra, đột nhiên cảm thấy một ngụm tinh khí vọt lên, đồng thời, bàn tay to ấm áp xoa trên ngực hắn, bắt đầu vuốt ve chỗ có cổ trùng.
Cảm nhận thứ gì đó di động trong cơ thể mình, dần dần đi lên, Thần Tử Thích đột nhiên sặc một cái, tách khỏi Đan Y. Giương mắt, lập tức nhìn thấy bên miệng Đan Y đang nhậm một thứ gì đó to bằng ngón tay, hình như còn đang nhúc nhích.
Thần Tử Thích ngây dại, nhìn Đan Y ung dung ném thứ kia vào trong ống trúc, đúng dậy súc miệng, to gan chạy qua nhìn.
Bên trong rượu mạnh, là một con sâu nhỏ màu đen đang giãy dụa kịch liệt, toàn thân đen tuyền, tràn đầy lông lá, cái miệng dữ tợn há ra gào không tiếng động với hắn, cơ thể không ngừng lay động làm rượu hắt ra ngoài.
“Không sao rồi.” Đan Y đi tới, đậy ống trúc lại, đưa cốc nước cho hắn súc miệng.
Thần Tử Thích súc xong, không nhịn được lén nhìn bờ môi duyên dáng của Đan Y, màu mật đào ban đầu đã chuyển thành lựu đỏ diễm lệ, nhiễm nước trà ướt át, nhìn thôi cũng cực kì hợp mắt.
Một cảm giác miệng khô lưỡi khô vô danh bùng lên, Thần Tử Thích ho khan một tiếng, uống sạch trơn chút nước trà còn lại.
Đan Y mặc kệ hắn, gọi Linh Hòa vào sau đó giao ống trúc cho nàng.
Thần Tử Thích nằm nhoài xuống, lấy chăn che kín mặt, nửa ngày sau cũng không nói một câu. Không ngờ giải cổ trùng lại bằng cách này, hai người còn làm thế nữa, thật ra hôn một cái cũng chẳng sao, dù sao hồi nhỏ cũng từng nắm chim nhỏ chọc chơi nhau suốt, cố tình lần này Đan Y vừa mới chọc hắn chuyện “thị tẩm”, làm nụ hôn này thấm vài phần ý vị.
Lớp đệm dày bị lún xuống, Thần Tử Thích cảm thấy có người bò lên giường, chung quanh vang lên tiếng vải ma sát sột soạt, không lâu sau, một cơ thể ấm áp thon dài chui vào ổ chăn, đồng thời một đôi tay túm dưới nách hắn, lôi Thần Tử Thích ra ngoài.
Đầu lộ ra khỏi chăn, gối lên chiếc gối mềm, Thần Tử Thích nhìn Đan Y, Đan Y cũng vừa lúc cúi đầu nhìn hắn.
“Còn đau không?” Đan Y vươn tay, sờ cái trán còn rịn mồ hôi của hắn.
Thần Tử Thích lắc lắc đầu, khẽ sờ ngực, không còn đau chút nào, ấn mạnh một cái, cũng không có cảm giác gì, không nhịn được vui sướng: “Sao ngươi cái gì cũng biết thế? Đến cổ cũng biết giải!”
Đan Y đón nhận ánh mắt sùng bái của Thần Tử Thích, không khỏi hất cằm, chỉ cười không nói, ngẩng đầu cởi bỏ phát quan, mái tóc dài lập tức rối tung lên.
Đáng lẽ, nam tử hai mươi tuổi mới có thể dùng phát quan, nhưng mà Đan Y đã làm Cung chủ trước tuổi, địa vị còn hơn Thái tử năm đó, lập sự nghiệp trước tuổi, nên có thể mang phát quan trước.
Thần Tử Thích bấy giờ mới chú ý thấy, người này đã cởi quần áo, chỉ mặc mỗi nội sam trên người.
“Ngươi thật muốn ngủ ở đây à?” Thần Tử Thích hơi mất tự nhiên.
“Đây là tẩm cung của Bổn tọa, không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?” Đan Y tựa lên gối, không lâu sau, hai tỷ muội Linh Hòa với Linh Quan cùng tiến vào.
Linh Quan cầm khăn ấm, lau mặt giúp Thần Tử Thích. Linh Hòa bưng một cái đĩa sứ to bằng bàn tay, trong đĩa có để một thứ gì đó màu vàng sậm gần đen.
Đan Y vê cái thứ đen đúa kia, ném vào miệng, nhai nhóp nhép.
“Ngươi ăn cái gì đó?” Thần Tử Thích hiếu kì hỏi.
“Cá nướng.” Đan Y ăn xong, lại súc miệng, lấy khăn lau sạch tay.
“Ta ăn với.” Thần Tử Thích cũng muốn nếm thử, nhìn cái tướng Đan Y coi bộ hình như rất ngon.
“Hết rồi.” Đan Y chui vào ổ chăn, mặt đối mặt với Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích mếu máo, ngáp một cái, dày vò kiểu này, hắn đã sức cùng lực kiệt rồi, chỉ là tinh thần vẫn còn chút phấn khởi: “Đêm nay ngươi ngủ với ta, sáng mai ta sẽ thành nam sủng của ngươi cho coi.”
“Ai nói ngươi là nam sủng?” Đan Y nhíu mi.
“Hai nha đầu của ngươi bắt ta tắm rửa huân hương, suýt nữa còn rửa mông đợi ngươi đến lâm hạnh đấy.” Thần Tử Thích không nhịn được ngáp một cái, cái ngáp dài làm khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.
Đan Y nheo mắt lại, giơ tay lau giọt nước mắt tròn trịa kia: “Không sao đâu, ngủ đi, ta cam đoan ngày mai không ai dám nói vậy về ngươi.”
Thần Tử Thích vừa lòng thỏa ý nhắm mắt, mặt chôn trong gối cười thầm một cái, tục ngữ nói, nam nhân tốt không đấu cùng nữ nhân, vì thế hắn chỉ cáo trạng , chứ chẳng làm cái gì khác á.
Tiểu kịch trường:
Thích Thích: Ta thật sự là một chính nhân quân tử trăm năm hiếm gặp.
Chim tiểu công: Quân tử chỗ nào?
Thích Thích: Ta chỉ cáo trạng, chứ không dùng thủ đoạn đối phó mới mấy cô nàng đó!
Chim tiểu công: Thật có lý, Thích Thích của chúng ta quân tử nhất mà.
Thanh Hà & Thanh Bình: Excuse me?