Tân Phượng Vương nhậm chức, Thiên tử bắt buộc phải phái đặc sứ đến dự lễ lên ngôi của Quy Vân cung. Chức vị đặc sứ này thông thường đều do Thái tử đảm nhiệm, nếu không có Thái tử, thì đích thân Hoàng đế phải đi.

Đại khái vì các vị vương gia đều có địa vị thấp hơn Phượng Vương, mà cũng không có tư cách tham dự lễ lên ngôi Phượng Vương.

Bây giờ tân đế mới đăng cơ, căn bản không có Thái tử, Thiên Đức đế phải tự đi một chuyến.

“Thật không hiểu vì sao Thái tổ phải cho Phượng Vương địa vị cao thế làm gì!” Thiên Đức đế nheo mắt, cho địa vị cao còn chưa tính, lại chiều ra lắm tính xấu đến vậy, dĩ nhiên cần Thiên tử đích thân đến Quy Vân cung, chứ không phải Tân Phượng Vương đến hoàng cung làm lễ lên ngôi. Rốt cuộc ai là Thiên tử, ai là thần tử đây?

“Hoàng thượng bớt giận…….” Thần Tử Thích không thật tâm khuyên một câu, lòng nghĩ ngươi không muốn thì không đi thôi. Có điều dựa theo tính cách của tên kia, trông cậy việc y chạy tới hoàng cung quỳ cầu lên ngôi á, chắc khả năng không lớn lắm đâu.

“Đệ đi với trẫm,” Thiên Đức đế hít sâu một hơi, nhìn Thần Tử Thích, “Đệ thân thiết với Đan Y từ nhỏ, thay trẫm khuyên nhủ y, nhanh chóng phái Quốc sư đến.”

Bởi vì không có Quốc sư, trong triều đã bắt đầu nghị luận xôn xao. Hoàng tộc suy thoái, chống đỡ nhiều năm qua, có một nửa phải dựa vào thần quyền. Thần tích trên đài Chương Hoa, chỉ có người Lam gia biết cách làm, mà thế hệ Lam gia chỉ nghe duy nhất mệnh lệnh của Quy Vân cung.

Đây cũng là nguyên nhân hắn nhất định phải đi Quy Vân cung.

“Thần đệ đã không gặp Đan Y nhiều năm, chỉ có tình hữu nghị chơi chung vài ngày hồi bé, sợ là không thuyết phục được.” Thần Tử Thích có lòng từ chối, hắn vừa mới có đất phong, chỉ một lòng muốn dẫn tiểu tiên nữ mưu toan đi nuôi gà, không muốn tham gia mấy trò tranh chấp này.

“Ài, liệu có thuyết phục được hay không, cứ đi rồi biết.” Ánh mắt Thiên Đức đế âm u nhìn Thần Tử Thích.

Người ta là Hoàng đế, cho bạn đất phong cũng có thể thu hồi lại, cái gọi là sống dưới mái hiên nhà người ta, bắt buộc không thể không cúi đầu, Thần tử Thích trước nay không thích chịu thiệt, lập tức thay đổi sắc mặt nịnh nọt: “Hoàng huynh muốn thần đệ đi, thần đệ tất phải xông pha biển lửa, phải chết cũng không chối từ.”

Thiên Đức đế hài lòng gật đầu, phất tay bảo hắn lui xuống.

Thần Tử Thích đi rồi, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng xám, đi ra từ sau bình phong.

“Ngươi có biện pháp nào khống chế Đan Y không?” Thiên Đức đế hỏi người áo xám.

Người áo xám im lặng một lát, dùng giọng khàn khàn nói: “Không có.”

“Hử?” Thiên Đức đế nhíu mi, “Nếu gây chút rắc rối cho y thì sao?”

“………..Không thể.” Người áo xám vẫn lắc đầu.

Thiên Đức đế rất kinh hãi: “Đan Dương thần công lợi hại thế cơ à? Lần này ngươi theo trẫm đi Quy Vân cung, không khống chế được Đan Y, vậy chắc có thể khống chế Lam Giang Tuyết đi.”

Người áo xám không khỏi run rẩy, cúi thấp đầu nói: “Chuyện này…….thứ nan tòng mệnh.Quy Vân cung chính là môn phái cấm kị của thần, không thể tiến vào nửa bước.”

Tân hoàng đăng cơ, hoàng tử chưa đủ mười bốn, cũng có thể được phong vương trước, chỉ có điều vẫn chưa có đất phong riêng. A Mộc vô cùng mừng rỡ theo Thường Nga thu dọn đồ đạc, phong vương xong cậu có thể xuất cung, có thể đi theo mẫu thân đến đất phong của ca ca.

“Con ngốc không đấy! Con theo mẫu thân, ba năm nữa chắc gì Hoàng đế đã nhớ chuyện đất phong của con.” Thường Nga giơ tay chọc vào ót A Mộc một cái.

“Con không cần đất phong, con chỉ cần mẫu thân với ca ca thôi.” A Mộc cười tươi chỉ thấy răng không thấy mắt.

“Không cần cữu cữu nữa?” Thần Tử Thích tiến vào, nhéo cái mặt béo của A Mộc.

A Mộc ngoan ngoãn để hắn nhéo, nói nhỏ: “Vẫn muốn……nhưng mà, đệ quên mất tiêu hình dáng của cữu cữu rồi…….” Nói đến nửa câu sau, không khỏi có chút ủ rũ.

Thường Nga đánh vào cái tay Thần Tử Thích, còn mình thì giơ tay qua nhéo: “Không sao, con không nhớ cữu cữu, nhưng cữu cữu chắc chắn vẫn nhớ con. Nếu hắn lo lắng cho con, nhất định sẽ đi tìm.”

“Dạ!” Nghe được câu này, A mộc lại vui mừng hớn hở.

“Hoàng đế sai con đi ban sai, con không thể đi cùng hai người rồi.” Thần Tử Thích cầm noãn ngọc tiểu mã mới cất trong hòm ra, áng chừng sau đó cất trong tay áo, “Con nói với Hắc Đản rồi, hai người cứ đi cùng đệ ấy đi.”

“Con đi ban sai ở đâu?” Thường Nga nhíu mày, chưa đến phiên đã phải đi ban sai, Hoàng đế cũng thật biết sai sử người.

“Đi Quy Vân cung, không biết cần bao lâu nữa.”

Quy Vân cung nằm ở phía tây nam, đất phong ở đông nam, xuất phát từ kinh thành đều phải đi từ hướng nam. Tới lúc rời khỏi Quy Vân cung, hắn chỉ cần đi thẳng đến Kiến Dương, sẽ gần hơn rất nhiều.

Trước khi đi, Thần Tử Thích với Thần Tử Mặc đi đến cung Dịch Đình một chuyến.

Bảy năm trước, Trình tiệp dư bị nhốt tại đây, một mực không được thả ra.

Trong sân hoang vắng, một người phụ nữ tóc tai bù xù ngồi ngơ ngác trên thềm đá, nghe thấy tiếng bước chân, vô tình ngẩng đầu thoáng nhìn, sau khi phân biệt một lúc, mới nhận ra: “Tiểu Mặc, tiểu Mặc!” Nói xong, vội vàng chạy đến, bởi vì tốc độ quá nhanh, bà ta ngã oạch một cái, trực tiếp nằm sấp xuống bên chân Thần Tử Mặc.

“Con rốt cuộc đã đến thăm ta, con nói với bọn họ, ta không bị điên, thả ta ra đi.” Trình tiệp dư gào khóc, kéo vạt áo Thần Tử Mặc.

“Ta đến là để dẫn ngươi đi đây.” Thần Tử Mặc mặt lạnh lùng nói, “Lộ thành bây giờ là đất phong của ta, ta dẫn ngươi đến Trình gia.” Nói xong, dùng tay chém một nhát sau gáy Trình tiệp dư, làm bà ta bất tỉnh tại chỗ.

“Ý chà, đệ giờ luyện ‘Khai Thiên tập’ đến đâu rồi?” Thần Tử Thích nhìn thủ pháp này của hắn, hơi hơi hâm mộ.

“Đã luyện xong rồi,” Thần Tử Mặc một tay xách Trình tiệp dư lên, thiếu niên chỉ mới mười lăm đã có đủ sức nâng vạc,” Trước đệ bảo sẽ dạy huynh, huynh cứ không chịu học.”

“Môn võ công này của đệ luyện quá khổ, ca mới không thèm học.” Thần Tử Mặc bĩu môi, trên thực tế, bởi vì hắn đã học xong Long Ngâm thần công, không thể học những võ công khác. Có một lần, hắn không cẩn thận luyện ‘Thiên Diễn Vạn Vật công’ trong lúc luyện công, nội lực trong gân mạch chạy tứ tung, suýt nữa đã tẩu hỏa nhập ma. Sau lại bị Đan Y mắng một trận, không cho hắn luyện võ công khác.

Trầm mặc thở dài một hơi, mặc dù truyền thuyết nói Long Ngâm thần công rất lợi hại, nhưng hắn đã luyện bảy năm ròng, chỉ mới luyện thành tầng một, có khi còn chẳng bằng đệ tử nhập môn trong giang hồ…..

Nhắc đến võ công, Thần Tử Thích lập tức nhớ đến Đan Y. Tên kia hai năm trước đã luyện xong tầng ba của Đan Dương thần công, nay đột nhiên trở thành cung chủ, đối mặt với cả đống cao thủ Quy Vân cung như thế, không biết có khống chế được không.

“Tiểu thất, tiểu thất?” Giọng nói của Thiên Đức đế truyền đến bên tai, làm tâm hồn lâm vào cõi thần tiên của Thần Tử Thích quay về.

“Mới rồi ngủ gật, hoàng thượng thứ tội,” Thần Tử Thích cười khì khì, “Hoàng huynh vừa nói gì vậy?”

“Trẫm nói, còn hai canh giờ nữa sẽ đến Ngọc Sơn.” Thiên Đức đế nhìn phong cảnh ngoài xe nói.

Quy Vân cung, được xây trên Ngọc sơn.

“Rốt cuộc đã tới, ngồi xe ngựa sắp làm đệ hẻo luôn rồi.” Thần tử Thích xoa ngực, có thể vì ngồi xe ngựa buồn chán, ngực có chút đau đau.

“Có phải thấy ngực khó chịu phải không? Uống chút trà quân sơn ngân diệp đi, sẽ tốt ngay đấy.” Thiên Đức đế hất cằm, ý bảo Thần Tử Thích uống trà.

“Tạ hoàng huynh.” Thần Tử Thích cười uống một cốc, trà đến bên miệng chợt dừng lại, ngẩng mạnh đầu nhìn Thiên Đức đế. Hai ngày nay, hắn luôn bị gọi vào trong xe trò chuyện, uống trà long tỉnh với Thiên Đức đế…..

Thiên Đức đế hình như không thấy sắc mặt thay đổi của Thần Tử Thích, chỉ ngắm phong cảnh bên ngoài: “Từ nhỏ trẫm đã biết, đệ là đứa thông minh nhất trong đám huynh đệ chúng ta.”

“Trong trà này có gì?” Thần Tử Thích buông cốc xuống, nét mặt bình tĩnh hỏi.

“Trà này không phải độc dược, trái lại là thứ tốt có thể giảm bớt chứng đau ngực của đệ, cho nên hàng năm trẫm vẫn để dành quân sơn ngọc diệp cho đệ uống, đệ không được vứt bỏ tâm ý này của hoàng huynh đấy,” Thiên Đức đế cười mà như không nhìn hắn, ” Nếu đệ không tin, thử ấn đàn trung huyệt bên trái một tấc xem.”

Thần Tử Thích lập tức tìm thấy vị trí, cắn răng, dùng sức ấn xuống: “A……” Nỗi đau đớn xé ruột gan bùng lên, làm Thần Tử Thích rên ra tiếng, không khỏi cúi người, sau đó ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú đã rịn đầy mồ hôi.

“Đồ Thái tử tặng, đều phải cẩn thận……” Lời Đan Y từng nhắc hồi nhỏ, chợt văng vẳng bên tai.

Vấn đề là, từ lúc ban đầu cả Thái tử với hắn đều cùng uống trà này. Quân sơn ngân diệp vốn không phải độc, rốt cuộc là vì sao?

“Chỉ cần đệ nghe lời, sẽ có thể trường thọ trăm tuổi, trẫm sẽ để đệ hưởng vinh hoa phú quý.” Thiên Đức đế cười đắc ý. Con số mười tuổi hơn Thần Tử Thích đâu phải công cốc, coi hắn ta không biết tiểu tử này vừa nguyện trung thành với mình, vừa mắt qua mày lại với lão nhị sao?

Hắn ta không được Thế tử Phượng Vương coi trọng thật đấy, nhưng hắn có thể khống chế Thần Tử Thích, tóm lại tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn thôi.

“Ha ha, hoàng huynh suy nghĩ quá nhiều rồi, người nay đã là hoàng thượng, đệ không nguyện trung thành với ngài, thì còn với ai được nữa?” Thần Tử Thích lau mồ hôi dưới cằm, cười rộ.

Xe ngựa dùng chân dưới Ngọc sơn, mọi người cùng xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc trên núi.

Ngọc sơn cao sừng sững vượt tầng mây, có chút dốc đứng, cố tình không tìm được đường lên núi. Trên lưng chừng núi thoai thoải thấp thoáng vô số đình lầu đài các ẩn sâu trong một mảnh xanh ngắt. Thác nước khổng lồ đổ từ trên đỉnh xuống, phát ra từng trận ầm ầm.

“Hoàng đế bệ hạ đích thân đến, không đón tiếp từ xa, mong bệ hạ thứ tội.” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng du dương truyền từ trên trời, Lam Khinh Hàn mặc một bộ đồ tuyết trắng, dẫn thuộc dạ mặc đồ ngắn, lướt gió hạ xuống.

Quy Vân cung không có đường đi, chỉ có thể leo lên bằng Thanh Vân Phù Dao công. Mười hai người nâng kiệu, có thể đưa ba người lên, mà cũng chỉ có Thiên Đức đế, Thần Tử Thích và lễ quan.

“Ít nhất trẫm cần vài Kim Ngô vệ đi?” Thiên Đức đế cố nén giận.

“Bốn người mới nâng được một vị, bây giờ trong cung bận rộn, không đủ nhân thủ, chỉ có mười hai kiệu phu. Hoàng thượng theo lên trước, lát nữa lại bảo bọn họ đón thị vệ của người, được không?” Lam Khinh Hàn nói nhàn nhạt, giọng điệu đầy vẻ ngạo mạn “thích ngồi hay không, không ngồi thì về”.

Thiên Đức đế hừ lạnh một tiếng, ngồi trong cái kiệu lớn nhất.

Thần Tử Thích trước từng xin Đan Y dẫn hắn ngồi thử, Thanh Vân Phù Dao công, tựa như chim bay vào mây, căn bản không cần mượn lực, phiêu diêu tự do giữa các dãy núi, một lát đã tới sườn núi.
Tiểu kịch trường:

Thích Thích: Óe óe óe, ta trúng chiêu rồi.

Chim tiểu công: Đừng sợ, đến chỗ lão công nào.

Thiên Đức: Hừ, chẳng nhẽ ôm một cái có thể cứu đệ ấy chắc?

Chim tiểu công: Không thể

Thiên Đức: Vậy ngươi đang làm gì?

Chim tiểu công: Ngược cẩu chứ sao

Thiên Đức:* tức ói máu*.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play