Trong thế gian, khinh công là môn võ cần dựa vào nội lực cùng ngoại lực kết hợp, đề khí mượn lực. Muốn dùng một hơi để bay rất xa, đều phải phụ thuộc vào công lực của người đó.

Tựa như màn khinh công tông chủ Khí Tông cùng minh chủ Kiếm Minh vừa rồi, mặt không đổi sắc nhảy qua ao lớn mười trượng, vân đạm phong khinh, đã là cảnh giới cực cao. Ngoài người chuyên tu khinh công thì rất khó có người trẻ tuổi nào làm được.

Nhưng mà, cỗ kiệu nhỏ nhắn xa xa kia, đã phá vỡ hoàn toàn tầm hiểu biết về khinh công của mọi người.

Bốn người nâng kiệu nhỏ, sa trướng nguyệt sắc bao phủ, người nâng cũng mặc xiêm y trùng với màu sa trướng, nhìn từ xa, tựa như một thể. Giống một chú chim lam nhạt khổng lồ, lướt đến từ xa, không cần mượn lực, trực tiếp bay đến tiền điện.

Bên kiệu đứng một người, tướng mạo tuấn tú phong lưu. Mặc trường bào xanh ngọc, cổ tay đeo ngọc bích, áo khoác màu lam nhạt dài quá đế giầy, cầm một cây quạt thanh ngọc. Người này ban nãy đứng trước cỗ kiệu, cũng lướt gió mà đến.

Thần Tử Thích mới rồi còn trông phát thèm khinh công của hai ông già kia, bây giờ nhìn đoàn người này, nhất thời cảm thấy Kiếm Minh cùng Khí Tông cũng chẳng tài ba lắm. Cái trò khinh công này, còn chẳng bằng nổi mấy kiệu phu nhà người ta.

“Đây là tuyệt học của Quy Vân cung, Thùy Vân Phù Dao công.” Nhị hoàng tử  nhìn ánh mắt ao ước của nhóm tiểu đệ, thấp giọng giải thích một câu, tránh để ngoại công mất mặt.

“Lướt thẳng chín ngàn dặm, thật đúng là danh bất hư truyền.” Tam hoàng tử nhỏ giọng cảm khái.

Người áo lam không có ý hành lễ với mọi người, khom người khẽ kề sát mành che: “Thiếu chủ.”

Thiếu chủ Quy Vân cung, Thế tử Phượng Vương, đây là lần đầu tiên y lộ mặt trước thiên hạ. Mọi người nín thở tập trung, gắt gao nhìn chằm chằm cửa kiệu.

Sau hai phút tĩnh lặng, trong ba tầng lụa mỏng như cánh ve, dần dần hiện ra một tiểu thiếu niên mặc xiêm y đỏ tươi. Khoảnh khắc y xuất hiện, phảng phất như đã tập trung toàn bộ ánh sáng.

Tiểu thiếu niên kia, xem chừng chỉ có bảy tám tuổi, nhưng có ngũ quan tinh xảo, khí chất trác tuyệt, căn bản làm mọi người chói mù mắt.

Bờ môi thắm đỏ như hoa đào. Da dẻ trắng trẻo tựa khói sương

Mắt phượng sáng ngời rực rỡ, mực đen nhuộm thành hàng lông mày rậm.

Phong thái xuất chúng, khí thế tự nhiên.          

“Đây là Thế tử Phượng Vương phải không?” Chính Long đế ngơ ngác một lúc, hoàn hồn.

“Quy Vân cung, Đan Y.” Tiểu thiếu niên mở miệng, giọng nói réo rắt dễ nghe, không có sự mềm mại vốn có của trẻ con, mà là lạnh lẽo khiến người lo sợ, “Diện kiến hoàng thượng.”

Nói xong, Đan Y vén hai tay, để ở trước ngực, chắp tay hành nửa lễ.

Thần Tử Thích rất kinh ngạc, Lăng quốc công cùng Vạn quốc công đều quỳ xuống đất hành lễ, vì sao Thế tử Phượng Vương chỉ hành nửa lễ? Sắc mặt thái tử hơi xấu, thái công cậu ta đều phải quỳ lạy, mà Đan Y này cũng quá kiêu ngạo, nhịn không được mở miệng: “Thế tử, sao chỉ hành nửa lễ….”

“Ngươi thì hiểu gì?” Chưa dứt lời, Chính Long đế lập tức lớn tiếng quát, sau đó ôn hòa nói, “Đan gia có một chữ Vương, Phượng Vương cùng Thế tử chỉ cần hành nửa lễ.” Đây là quy củ Thái tổ đã định ra.

“Thì ra là thế, là nhi thần quá thiển cận.” Thái tử ngượng ngùng cười với Đan Y, tỏ vẻ thân thiện.

Nhưng mà Đan Y không thèm cảm kích, vẫn lạnh mặt như cũ, rút một cây tiêu bằng bạch ngọc bên hông, giơ tay, bảo kiệu phu nâng nhuyễn kiệu, nhẹ nhàng đi ra ngoài, chớp mắt đã biến mất không tung tích.

“Đây là tân lâu chủ của Khổng Tước Linh đi, năm trước ở Ngọc Sơn có thấy qua.” Tông chủ Khí Tông La Hồng Phong cười vang, mở miệng xoa dịu bầu không khí, nói với người áo xanh đằng sau Đan Y.

“La tông chủ có trí nhớ tốt quá, tại hạ Lam Sơn Vũ, lâu chủ mới thăng chức của Khổng Tước Linh.” Người áo xanh cười tủm tỉm nói.

“Thoạt nhìn chắc chỉ tầm mười sáu mười bảy, quả nhiên hậu sinh khả úy.” Minh chủ Kiếm Minh Hoàng Hóa Tàm cũng nói hai câu, cúi đầu nhìn Đan Y nho nhỏ.

Lam Sơn Vũ bật cười, “Là thiếu chủ cất nhắc, Sơn Vũ hổ thẹn.” Nói xong, bế Đan Y lên, thật khiến người khác ngưỡng mộ. Thiếu chủ nhà mình còn nhỏ, những người này lại cúi đầu nhìn, thật quá không tôn trọng.

Lời vừa nói ra, mọi người đều hít mạnh một hơi, ánh mắt nhìn về phía Đan Y không khỏi khác trước.

Dưới Quy Vân cung, có mười hai Kim Linh, mỗi một lâu đều có một tác dụng khác nhau, phụ trách cai quản thế lực khắp nơi. Khổng Tước Linh là một lâu vô cùng quan trọng, hôm nay nói “Thiếu chủ cất nhắc”, chính là có nghĩa, chức vị lâu chủ này do Đan Y tám tuổi bổ nhiệm.

Vốn cho rằng thiếu chủ Quy Vân cung còn nhỏ, không cần quá coi trọng, hiện tại xem ra, người ta đã sớm nắm thực quyền rồi!

“Khách quý đã đông đủ, chúng ta bắt đầu thôi.” Chính Long đế khẽ ho nhẹ mộ tiếng, chấm dứt màn chào hỏi, ra hiệu mọi người vào điện xem lễ.

Nghi thức sắc phong Thái tử cũng không quá rườm rà, buổi sáng đã đến thái miếu xin phép, lúc này chỉ cần tuyên đọc chiếu thư, làm lễ đội mũ nữa là kết thúc buổi lễ.

Thần Tử Viên quỳ gối giữa đại điện, Chính Long đế tự tay đội kim long quan cho Thái tử. Cậu ta chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn chưa đến cái tuổi cập quan, nhưng đã được phong Thái tử, nên sẽ làm lễ cập quan trước, sau đó mới có thể đội.

Thần Tử Thích nhìn mà ước ao, đầu đội mũ, liền có nghĩa đã trưởng thành. Nếu cậu làm lễ cập quan, sẽ được phân đất phong, đưa mẫu thân rời khỏi hoàng cung, tự do tự tại mở trại nuôi gà, nuôi hàng ngàn hàng vạn thần gà.

Tất cả mọi người đều đang nhìn Thái tử, còn Đan Y lại nhìn Thần Tử Thích, nhìn thấy nét ao ước trong mắt cậu, trong lòng bỗng khẽ đau nhói.

“Thiếu chủ, làm sao vậy?” Lam Sơn Vũ thấy Đan Y nhíu mày, lập tức thấp giọng hỏi một câu.

Đan Y mím môi, nhìn Thần Tử Thích trắng trẻo, chậm rãi vuốt nhẹ ngọc tiêu trong tay: “Bổn tọa tính ở lại trong cung ít ngày, đại điển kết thúc, ngươi tự đi đi.”

“Hoàng cung đơn sơ, thuộc hạ vẫn ở bên thiếu chủ thì hơn.” Lam Sơn Vũ ngẫm nghĩ nói, “Khổng Tước Linh có cơ sở trong kinh thành, thuộc hạ sẽ ở đó.”

“Cũng được.” Đan Y khẽ vuốt cằm.

Sau khi lễ sắc phong chấm dứt, kế đó đến lượt tiết mục thân thích, quyền quý dâng tặng lễ vật, và khai yến.

Chính Long đế ngồi trên long ỷ, bên trái là ghế của Thái tử, phải là bàn của Đan Y. Hai vị quốc công, ngồi ở vị trí đầu tiên phía dưới.

Ngoại trừ hai quốc công, các chưởng môn đại môn phái, cũng có tước vị riêng. Tam đại kiếm phái của Kiếm Minh, cùng tứ đại tông môn của Khí Tông, đều được phong hầu.

Ba sơn kiếm phái của Kiếm môn lần lượt dâng lễ, sau đó đến tứ đại tông môn của Khí Tông. Đây cũng là lần đầu tiên Thần Tử Thích, nhìn thấy tông chủ của Cực Dương tông—— Diêu Hùng.

Diêu Hùng có bộ dạng lưng hùm vai gấu, rất là cường tráng. Cực Dương tông chỉ lấy nam đệ tử, công pháp thuộc loại chí cương chí dương, lời ăn tiếng nói hệt như tiếng chuông đồng.

“Sao không có người Huyền Đạo đến nhỉ?” Diêu Hùng dâng lễ xong, thấy tông chủ Khí Tông sắp bước ra khỏi hàng, nhịn không được quay đầu hỏi Lam Sơn Vũ đứng bên cạnh Đan Y: “Lam lâu chủ không giải thích một chút sao?”

Thần Tử Thích chớp chớp mắt, chẳng phải nói Quy Vân cung không lo chuyện của Huyền Đạo sao? Tò mò ngẩng đầu nhìn Đan Y, vừa vặn Đan Y cũng đang nhìn cậu.

Tên này có khuôn mặt đẹp thật! Thần Tử Thích âm thầm bĩu môi, tuấn tú hơn cả ông đây.

Đan Y thấy Thần Tử Thích nhìn sang, không khỏi khẽ ngồi thẳng, nhìn nhau một lát, bưng chén rượu trước mặt, nâng chén hướng đến chỗ cậu.

Thần Tử Thích sửng sốt, cũng giơ chén, hoàng tử nhỏ tuổi không thể uống rượu mạnh, trong chén này chỉ là rượu mơ nhạt nhẽo, cùng Đan Y chạm cốc vào không khí, uống một ngụm, thầm nghĩ vị thiếu thủ này cũng không lãnh đạm như bề ngoài.

Những người khác không hề chú ý đến hành động của hai người, lúc này tất cả đều đang tập trung nhìn về phía Lam Sơn Vũ. Mọi người đều kiêng kị Quy Vân cung, một nguyên nhân trong đó cũng vì Quy Vân cung là thủ lĩnh ngầm của Huyền Đạo, mặc dù Quy Vân cung chưa bao giờ thừa nhận. Hôm nay thiếu chủ Quy Vân cung cũng đến, mà không có bất kì môn phái nào của Huyền Đạo có mặt, chẳng nhẽ Quy Vân Cung đã mất quyền kiểm soát Huyền Đạo rồi ư?

Lam Sơn Vũ mặt không đổi sắc cúi đầu, rót thêm một ly rượu cây trái cây cho thiếu chủ xong, mới chậm rãi nói: “Huyền Đạo có rất nhiều môn phái, không biết Diêu tông chủ muốn gặp ai, trưởng lão Khu Cổ của Vạn Cổ môn, hay Cản Thi hộ pháp của Thạch Thi giáo?”

Nghe thấy mấy cái tên này, mọi người bất giác rùng mình, Diêu Hùng nhất thời bị nghẹn.

“Ngươi muốn gặp ai, bổn tọa sẽ gọi người đó đến.” Đan Y để ngọc tiêu trong tay lên bàn, phát ra tiếng cộp, tựa như một khắc sau liền thổi một khúc, gọi cổ vương, thi quỷ đến.

“Không không, không cần, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, chứ không quen thân với bọn họ.” Diêu Hùng ăn nói lắp bắp, không dám nói tiếp.
Chú ý: Bờ môi thắm đỏ như hoa đào. Da dẻ trắng trẻo tựa khói sương. Mắt phượng sáng ngời rực rỡ, mực đen nhuộm thành hàng lông mày rậm. [Đan Dương Phong Hoa ký] – Đại Chương – Thần Tử Thích.

Tiểu kịch trường:

“Tình nhân trong mắt luôn khác người.”

Thích Thích: Trông Đan Y được lắm á.

Diêu Hùng: Gì cơ?

Thích Thích: Đan Y thật hiền hòa.

Thái tử: Đệ chắc chứ?

Chim tướng công: Sao hả, các ngươi có ý kiến? (-v-)+

Diêu Hùng và Thái tử: QAQ, Không, không ý kiến.

=.= Mấy câu tả diện mạo, khí chất của Đan Y là tui tự dịch, ờm chắc có chế thêm tí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play