*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Và rồi app wattpad đã bị lỗi (╮°-°)╮┳━━┳ ( ╯°□°)╯ ┻━━┻ Đậu phải làm sao đây)


Mấy hòa thượng không đuổi theo, hai người liền bảo trì tốc độ không nhanh không chậm tiếp tục lên đường, một đường hướng phía tây.


Vô Cực Tông ở trên Bát Hoang, phải qua một con sông lớn nước chảy xiết mãnh liệt. Bờ sông có rất nhiều thuyền đò, mặc dù được dịp bận rộn nhưng không dám tăng giá.


"Tại sao lại không tăng giá?" Thần Tử Thích đợi ở bờ sông một lúc lâu, có lúc nhịn không nổi muốn để Điêu Liệt chở qua luôn, cuối cùng ngồi trên thuyền, không khỏi oán giận. Nếu giá thuyền tăng lên thì y có tiền đã có thể ngồi trước rồi.


"Ai, đều là người giang hồ, chúng ta nào dám đắc tội." Người chèo thuyền sắc mặt đen vàng bất đắc dĩ lắc đầu. Người giang hồ, một lời không hợp liền động đao giết người, có thể bình an thu được tiền đi thuyền đã cám ơn trời đất, nào dám tăng giá?


Thần Tử Thích nhìn người chèo thuyền cánh tay khô gầy, hơi hơi nhíu mày.


Qua sông, cây xanh thưa thớt, gió cát chợt nổi lên. Cũng không biết tổ tiên Vô Cực Tông nghĩ thế nào, lại đem môn phái đặt tại trên cánh đồng hoang vu thế này.


"Trời cao đất rộng, mới có thể tạo thành công pháp 'Bát Hoang vô cực' đại khai đại hợp bậc này," Đan Y ý bảo y mang lên đấu lạp, che chắn gió cát, "Đến phụ cận Lục Dương Thành sẽ khá hơn."


"Ngươi đã tới nơi này?" Thần Tử Thích đem đấu lạp đội lên trên đầu, quay đầu nhìn hắn. Y vẫn luôn cho rằng gà con cùng hắn giống nhau chưa ra khỏi cửa quá xa bao giờ, nhưng mà lần này ra ngoài mới phát hiện, Đan Y thật sự thông thuộc đường, thậm chí nơi nào có cái gì ăn vặt, phong cảnh thế nào hắn đều biết.


"Ân, khi còn nhỏ cha ta đã mang ta tới." Đan Y có chút hoài niệm mà nhìn đất hoang bát ngát mênh mông trước mắt.


Thần Tử Thích chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh một con đại phượng hoàng, cõng theo tiểu mao cầu, một bước lên trời.


"Nhi tử, cha mang ngươi đi nhìn việc đời."


"Pi!"


Đan Y cũng không biết Thần Tử Thích suy nghĩ cái gì, mang theo y nhanh chóng đến Lục Dương Thành.


Xuyên qua cánh đồng hoang vu, cây xanh cùng hoa màu dần dần nhiều lên, gặp được võ lâm nhân sĩ cũng càng ngày càng nhiều. Ở bên ngoài Lục Dương Thành, thình lình cùng đoàn người Tố Tâm Tông đối mặt.


Chưởng môn Tố Tâm Tông Triệu Tố Nhu mang theo một đám đệ tử, một cô nương trẻ tuổi mặc xiêm y hồng nhạt, bên hông quấn roi chín đốt. Chỉ có hai người mặc đồ vàng nhạt, hình như là Triệu Tố Nhu cùng các sư muội.


Ngọc Linh Lung cùng Ngọc Phù Dung cũng ở trong đó, vẫn như trước dùng lụa mỏng che mặt, nhìn thấy Thần Tử Thích cưỡi đại mã, liền trố mắt.


Thiếu niên năm đó vóc người nhỏ bé giờ đã trưởng thành nam nhân thương tùng ngọc trúc, quanh thân khí thế kiêu ngạo bức người, làm người nhìn thôi đã thấy sợ. Đây thật sự vị Vương gia vô lại không biết võ công năm đó sao?


"Triệu chưởng môn, biệt lai vô dạng." Thần Tử Thích mở miệng, cùng Triệu Tố Nhu chào hỏi. Hắn vừa nói, mắt đào hoa tự nhiên mang theo ý cười, giống như băng tuyết đầu xuân bắt đầu tan chảy, chợt hiện một mảnh hoa đào rực rỡ, làm mấy cô nương còn nhỏ tuổi lặng lẽ đỏ mặt.


Triệu Tố Nhu nhận ra Thần Tử Thích, nhìn thấy hắn liền giận sôi máu, "Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta?"


"Đường lớn thông nam bắc, không thể nói nơi Tố Tâm Tông có thể tới ta lại không thể đến được. Huống hồ, thiếp thất của ta còn ở bên cạnh ngươi đó." Thần Tử Thích nâng lên roi ngựa, lười nhác điểm điểm Ngọc Linh Lung cùng Ngọc Phù Dung.


Thiếp, thật là cái từ làm người xấu hổ, Ngọc Phù Dung vội vàng cúi đầu, Ngọc Linh Lung cảm thấy căm giận lại không cách nào phản bác. Các nàng đích xác đã trụ ở Giản Vương phủ một đoạn thời gian, danh nghĩa cũng là làm thiếp thất của Vương gia.


"Ngươi......" Triệu Tố Nhu tức giận đến bốc khói, liền giơ tay giáo huấn y.


Thần Tử Thích vội vàng trốn đến một bên, Đan Y từ phía sau ra tay, dễ dàng đẩy ra Triệu Tố Nhu. Triệu Tố Nhu bị nội lực hùng hồn chấn cho lảo đảo, kinh ngạc mà nhìn người trẻ tuổi xinh đẹp quá phận kia.


Mọi người lúc này mới chú ý tới Đan Y bên cạnh Thần Tử Thích, không khỏi hoảng sợ. Nếu nói Thần Tử Thích mỹ, chính là hoa đào sáng chói loá mắt, Đan Y lại đẹp như dương quang toả sáng vạn trượng. Bộ dạng tuyệt diễm như vậy, ở nơi nào tất nhiên sẽ khiến người khác chú ý đầu tiên. Nhưng kỳ quái chính là, cả nửa ngày mọi người đều chỉ nhìn Thần Tử Thích, căn bản không chú ý tới sự tồn tại của Đan Y.


Đan Dương Thần Công luyện đến tầng thứ năm là đã đạt tới cái gọi là cảnh giới đạo pháp tự nhiên cao nhất xa nhất. Chỉ cần hắn thu liễm khí thế quanh thân, bản thân sẽ hoà cùng môi trường xung quanh, khiến người khác khó có thể phát hiện.


"Đi thôi." Đan Y nhàn nhạt nói, không muốn cùng mấy ni cô này dây dưa nhiều chuyện, quay đầu ngựa lại, lập tức hướng tới Lục Dương Thành. Thần Tử Thích đi song song cùng hắn, quay đầu lại liếc mắt nhìn hai tỷ muội che mặt kia một cái, lộ ra một nụ cười tươi không rõ ý vị, chậm rãi rời đi.


"Sư tỷ, sao hắn lại nói các tỷ là thiếp thất của hắn nha?" Có sư muội không rõ chân tướngtò mò hỏi.


"Không phải, hắn chính là tên đăng đồ tử." Ngọc Linh Lung tức muốn hộc máu nói.


Ngọc Phù Dung lại nhìn bóng dáng đĩnh đạc kia, yên lặng xuất thần.


Lục Dương Thành do Vô Cực Tông cai quản, không thua kém gì Lạc Dương, thậm chí càng phồn hoa hơn. Bởi vì võ lâm đại hội, vô số người giang hồ chen chúc tới, làm cho đường phố trong thành đi lại có chút không thông.


Hai người bụng đói kêu vang, không đi đến Phong Linh lâu mà đến thẳng một tiệm cơm.


Tiệm cơm này chính là tiệm đứng số một số hai ở Lục Dương Thành, tên là Lục Dương Chân Vị Cư, vang danh xa gần. Rõ ràng đã qua buổi trưa, nơi này vẫn là dòng người chen chúc xô đẩy, náo nhiệt phi phàm.


Đem ngựa buộc ở trước cửa, Thần Tử Thích bảo tiểu nhị tìm một cái nhã tọa.


"Xin lỗi khách quan, nhã tọa đã đầy, chỉ còn một bàn ở đại sảnh." Tiểu nhị vắt khăn trên vai, lời đáp mang theo chút điệu Tây Bắc độc hữu, vẻ mặt tươi cười đhàm hậu.


"Đại đường cũng được," Thần Tử Thích sờ sờ bụng đói meo, cũng không bắt bẻ, lập tức ngồi vào bàn, "Đem năm đĩa đồ ăn chiêu bài của các ngươi lên, thêm một phần hoa quả tươi, thêm một bầu rượu nữa."


"Được ạ!" Tiểu nhị đáp lời, bước nhanh. Không bao lâu, liền bưng lên mấy món chính, còn có một mâm quả hải đường đã rửa sạch.


* quả hải đường: nhìn giống cherry nhỉ



Đồ ăn thịt cá phân lượng đều đầy đủ, nhìn thôi đã khiến ngón trỏ Thần Tử Thích đại động. Nhưng mà gia hoả Đan Y kén ăn, không thích ăn thịt, Thần Tử Thích mới cố ý gọi cho hắn một bàn hoa quả tươi.


Trước cầm quả hải đường đưa cho Đan Y, nhìn hắn ưu nhã cắn một ngụm, Thần Tử Thích bỗng nhiên cảm thấy trong nhà không phải dưỡng tiểu tiên nữ cũng chẳng phải Thường Nga, mà là phượng hoàng cao quý trước mắt này.


"Làm sao vậy?" Đan Y thấy y nhìn mình chằm chằm, liền nhấc tay gắp cho y một đũa đồ ăn.


"Ngươi quá đẹp, ta ngắm vài lần là ăn ngon." Thần Tử Thích cười hắc hắc, bưng lên chén há to miệng dùng bữa, nhanh chóng nhai nhai, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, phì một ngụm nhổ ra.


Đập một cái lên bàn, gọi tiểu nhị lại đây, Thần Tử Thích phi phi hai tiếng, chỉ vào mâm thịt xào, "Thịt của ngươi không cho muối a!"


"Có cho muối nhưng ít a, khách quan không thích nấu kiểu này sao?" Tiểu nhị rất kinh ngạc. Đã nhiều ngày người giang hồ tới Lục Dương Thành khi ăn cơm đều yêu cầu không bỏ muối, nếu cho nhiều, nhất định sẽ chọc giận bọn họ. Hôm qua chưởng quầy còn thiếu chút nữa bị một cái đại đao chém chết, vẫn là nhờ người Vô Cực Tông đúng lúc ra mặt mới không lớn chuyện.


Nghe được động tĩnh bên này, chung quanh đang ăn đến khí thế ngất trời ồ ạt nhìn qua.


"Vừa nhìn đã thấy là không biết đánh giặc ở Mạc Bắc đang thiếu thốn."


"Đúng vậy, thế mà muốn cho muối vào đồ ăn."


Mấy năm nay biên cảnh không ổn, Thiên Đức Đế triệu tập cao thủ các đại môn phái đi Mạc Bắc chống lại Hung Nô. Đệ tử danh môn chính phái đều sẽ thay phiên nhau đến, những người từng đến đó rất tự hào, trở về có thể thổi phồng tới ba ngày.


Thần Tử Thích nghe được không hiểu ra sao, ăn cơm sao lại không bỏ muối, còn có quan hệ tới chiến trường?


Tác giả có lời muốn nói: 


Tiểu kịch trường:


Hiệp khách giáp: Oa, mau xem, người kia ăn cơm cho muối kìa


Hiệp khách Ất: Đúng vậy a, thế mà lại cho muối, hắn là cái đồ dị giáo


Hiệp khách Bính: Dị giáo đồ, cần phải thiêu chết


Thích Thích: Thế giới này tràn ngập ác ý, ta phải giữ vững ý chí của mình


Điểu công: →_→ ai không cho lão bà của ta ăn muối, kéo ra ngoài thiêu chết


Hiệp khách giáp & Ất & Bính: Ăn muối tốt, ăn muối ngon, ăn muối là thước đo xã hội chủ nghĩa! QAQ
------------------
Canh hai u ~ sao sao pi ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play