Tờ mờ sáng, các đội viên đã hoàn tất bài thể dục việt dã vác nặng 5 cây số hàng ngày, Trâu Tử Triều sắp chuyển nghề đưa tất cả ra bãi bắn bia, truyền dạy kỹ xảo bắn súng thực chiến.
Doãn Thiên vô cùng hưng phấn, ngồi xổm dưới đất cầm súng lục kiểu 92 tháo tháp lắp lắp, tốc độ rất nhanh, sau vài lần thậm chí còn có thể nhắm mắt mà làm.
Ninh Thành lại không được như vậy, thời gian tháo lắp một lần bằng Doãn Thiên làm được hai lần, cuối cùng dứt khoát không chơi nữa, chuyển sang xem Doãn Thiên làm thôi.
Đúng lúc Trâu Tử Triều vác súng bắn tỉa và súng tự động đi qua, nghe thấy vậy thì cười nói, “Không tồi, biết cả tháo lắp súng để luyện cảm xúc cơ đấy.”
Các đội viên đang nghịch súng đều chạy tới, vây quanh Trâu Tử Triều như ngôi sao thần tượng.
Ai cũng biết anh là xạ thủ bắn tỉa lợi hại nhất Liệp Ưng, bách phát bách trúng, chiến công lẫy lừng, bây giờ được gặp mới phát hiện người thật khác xa tưởng tượng.
Một xạ thủ bắn tỉa xuất sắc trong lòng Doãn Thiên phải có bộ dạng lạnh lùng xa cách, không thân thiện hòa đồng.
Xạ thủ bắn tỉa là phải tuyệt đối bình tĩnh, thậm chí hờ hững, thứ hờ hững này xuất phát từ bản chất, dù không ở chiến trường thì cũng phải xa lánh đám đông.
Nhưng Trâu Tử Triều lại cười ha hả, trừ vết sẹo dữ tợn kéo dài từ đuôi lông mày tới má, trông anh chỉ như một ông chú xuề xòa trong đội cấp dưỡng.
Hỏi gì đáp nấy, còn đùa giỡn với các đội viên, lúc bị hỏi về người vợ xinh đẹp, thậm chí còn đỏ mặt cười ngô nghê.
Doãn Thiên hơi ngờ vực, “ông chú ngố” này sao lại thành xạ thủ bắn tỉa số một của Liệp Ưng được.
Sau khi bắt đầu huấn luyện, cậu đã có đáp án.
Vào khoảnh khắc đưa súng lên ngắm, Trâu Tử Triều đột ngột im lặng, hai mắt như chim ưng, thân thể không nhúc nhích, tựa như chẳng có hô hấp.
Tiếng súng vang lên, viên đạn thần tốc phóng ra, không lệch chút nào, bắn vào chính giữa trái quýt nhỏ cách xa 300 mét.
Doãn Thiên nghĩ, chắc chắn Trâu Tử Triều là một gã siêu nhân tâm thần phân liệt, ngày thường hiền lành xởi lởi, cầm súng lên lại đổi tính ngay.
Lương Chính chỉ huy các đội viên phân tổ luyện tập, Trâu Tử Triều đi tới đi lui trong bãi bắn bia, thường xuyên bị các tổ kéo lại hỏi han đủ thứ. Anh cũng hào phóng chẳng giấu giếm chút gì, lần nào chỉ điểm cũng giảng giải tận mấu chốt vấn đề, các đội viên tiếp tục luyện tập theo anh hướng dẫn, chợt cảm thấy ngộ ra chân lý.
Anh nán lại tổ 4 lâu nhất, bởi vì Doãn Thiên hỏi nhiều nhất, cũng khiến anh kinh ngạc nhất.
Hai người trao đổi một lát mà đã nửa tiếng đồng hồ, khiến các tổ khác gào lên vì ghen tị.
Trâu Tử Triều là thầy giáo tận tâm, tuy rất ưng ý học trò Doãn Thiên, nhưng cũng không muốn lạnh nhạt với các học trò khác, vì vậy lén nói với Doãn Thiên, “Đợi huấn luyện xong, anh cho nhóc thêm ‘suất ăn đặc biệt’ nhé.”
“Suất ăn đặc biệt” của Doãn Thiên, tất nhiên Ninh Thành cũng muốn ké một chút. Nói ngoài miệng thì là “Học tập làm tôi sung sướng”, trong bụng thì là “Cậu là đồ ăn của tôi, không cho người khác ăn!”
Doãn Thiên hiểu ý Ninh Thành, thầm cười nhạo: Ấu trĩ! Sang năm anh Trâu lên làm cha rồi đó!
Trâu Tử Triều dẫn theo hai cậu học trò thiên phú cực cao, tập luyện quên cả giờ ăn tối.
Chị Trâu mang đồ ăn đến bãi bắn bia, cho Doãn Thiên và Ninh Thành mỗi đứa thêm một chiếc đùi gà.
Trâu Tử Triều khen ngợi với vợ, “Tiểu Doãn và Tiểu Ninh có khí phách của anh ngày xưa, mấy năm nữa chắc chắn sẽ lợi hại hơn cả anh!”
Chị Trâu cười nói, “Bớt tinh tướng đi ông. Xem người ta đẹp trai thế kia, ông nhìn lại ông đi.”
Được khen đẹp trai, Doãn Thiên phá lên cười.
“Ơ kìa ngày xưa anh cũng đẹp trai lắm đó!” Trâu Tử Triều giả vờ khổ sở, xoa xoa vết sẹo trên mặt, cười nói, “Cơ mà bây giờ xấu cực độ rồi, tháng sau xuất ngũ, chắc không thêm sẹo được nữa đâu!”
Chị Trâu đẩy anh một cái, “Đừng có tinh tướng!”
Trâu Tử Triều lại càng đắc ý, cười hì hì thuật lại lịch sử vết sẹo cho Doãn Thiên và Ninh Thành.
5 năm trước anh chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, tổ nhỏ bị đánh tan, anh tuy là xạ thủ bắn tỉa luôn nấp trong bóng tối, nhưng lại không thể không chủ động xông ra ngoài.
Trong quá trình lục soát, anh phát hiện địa điểm mục tiêu đang trốn. Khi ấy hoàn toàn không có cơ hội gọi đồng đội trợ giúp, anh ôm tâm thế “chẳng thắng thì chết”, một mình lao vào hung hiểm, cuối cùng bị thương khắp người, suýt nữa bỏ mạng, nhưng đã hạ được mục tiêu chủ chốt nhất.
Sau lần hành động đó, anh được trao tặng huân chương cá nhân hạng hai, các vết sẹo trên người được quân phục che giấu, chỉ riêng vết sẹo trên mặt là không gì che được.
May mà người vợ xinh đẹp không chê anh.
Một câu chuyện vào sinh ra tử kinh hồn táng đảm, nhưng người thiện xạ sắp gỡ bỏ băng tay và quân phục lại tường thuật một cách đặc biệt bình tĩnh, thậm chí giữa chừng còn xen vào mấy chuyện tiếu lâm.
Doãn Thiên chống cằm nghĩ, chẳng biết sau này mình có thể nhẹ nhàng bâng quơ thuật lại kiếp sống quân nhân oai hùng vĩ đại như vậy không.
Trâu Tử Triều khoác vai vợ, ngượng ngùng và hạnh phúc tràn trề, “Hồi nhỏ giấc mộng của anh là chiến đấu vì tổ quốc, anh nghĩ anh đã thực hiện được rồi. Sau đó anh muốn lấy vợ sinh con. Nhìn mấy đứa thế này, anh cảm thấy bọn anh có thể yên tâm giao cả cuộc sống cho mấy đứa bảo vệ.”
Trâu Tử Triều hướng dẫn các đội viên luyện tập 4 ngày, gần như dốc hết sức, vét sạch vốn liếng truyền dạy.
Tiến bộ nhanh nhất là Ninh Thành. Cậu vô cùng xuất sắc, khả năng lĩnh ngộ còn khiến Trâu Tử Triều kinh ngạc.
Doãn Thiên tiến bộ không nhanh bằng Ninh Thành, tuy nhiên không phải vì khả năng của cậu không bằng, mà là khởi điểm của cậu vốn đã cao sẵn, nên tiến bộ không rõ rệt như Ninh Thành mà thôi.
4 ngày sau, Trâu Tử Triều được gọi lên tổng bộ chiến khu để làm báo cáo chuyển ngành, các đội viên huấn luyện tuyển chọn cũng sắp rời khỏi đại doanh, tiếp tục luyện tập chiến đấu ở chiến trường Nam Cương.
Doãn Thiên hỏi, “Lúc bọn em trở về, có phải anh Trâu đã xuất ngũ về quê rồi không?”
“Sao, tiếc anh Trâu hả?” Lương Chính chắp tay sau lưng, “Mới dạy bây 4 ngày mà bây đã tiếc, ta dạy bây mấy tháng, có thấy bây tiếc đâu.”
Doãn Thiên nghĩ, anh Trâu hiền lành như thế chứ ai giống ông!
Chu Tiểu Cát nuối tiếc ra mặt, “Em vẫn còn bao nhiêu thứ chưa hỏi được anh Trâu mà!”
Tần Nhạc cười nói, “Yên tâm, chúng ta từ Nam Cương trở về vào tháng 12, ngay trước lễ xuất ngũ của cựu binh sĩ. Chắc lúc đó anh Trâu không có thời gian dạy mấy đứa, nhưng cơ hội chào tạm biệt thì vẫn còn.”
Doãn Thiên đang nghĩ “Thế là tốt rồi” thì Lương Chính gọi đích danh cậu.
Cậu ngước lên, chẳng biết mình lại phạm lỗi gì.
Cứ tưởng sẽ lại phải nghe một câu “Ninh Thành giỏi như thế, sao mi làm gì cũng sai”, nhưng Lương Chính chỉ hắng giọng một cái, nói, “Anh Trâu khen cậu rất có tố chất, nhắn cậu chịu khó luyện tập, tranh thủ lên làm xạ thủ của đội.”
Những lời này… nghe cứ như Doãn Thiên đã là một thành viên của Liệp Ưng.
Lương Chính nói tiếp, “Anh Trâu bề bộn nhiều việc, lần này lại báo cáo trực tiếp với đội trưởng Lạc, tình nguyện đến hướng dẫn các cậu. Sau khi tới Nam Cương, chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch, bảo đảm hoàn thành đợt huấn luyện, trở về đúng thời hạn để tạm biệt anh Trâu. Nếu trì hoãn thì không kịp lễ xuất ngũ của cựu binh sĩ.”
Chu Tiểu Cát hỏi, “Năm nay có bao nhiêu cựu binh xuất ngũ ạ?”
“7 người.” Lương Chính đáp, “Không ai từ trung đội Một, trung đội Hai chỉ có một mình anh Trâu, sĩ quan cũng chỉ có một mình anh Trâu.”
“Nghe nói trung đội Một và trung đội Hai đều là sĩ quan hết ạ?” Một đội viên khác hỏi.
“Đúng. Nếu các cậu có thể ở lại thì cũng sẽ được phân vào hai trung đội này, chẳng mấy chốc cũng lên sĩ quan.” Tần Nhạc nói, “Cố lên mấy nhóc.”
Các đội viên bàn tán, khuôn mặt ai cũng háo hức rạng rỡ.
Chưa vượt qua sát hạch cuối cùng, nhưng đã tưởng tượng mình là thành viên tác chiến xuất sắc của trung đội Một.
Quách Chiến hô một tiếng “Báo cáo”, hỏi, “Em thường nghe nói trung đội Một và Hai là tinh nhuệ nhất Liệp Ưng, nhưng rốt cuộc hai trung đội này có gì khác với các trung đội còn lại? Trung đội Một và Hai tác chiến? Ba, Bốn, Năm, Sáu dự bị sao?”
“Rất nhiều người cho rằng các trung đội sau là quân dự bị, thực ra không phải.” Lương Chính giải thích, “Danh tiếng của trung đội Một và Hai vượt lên là bởi nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.”
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ khác biệt sao?”
“Đúng. Trung đội Một và Hai chủ yếu gánh vác các nhiệm vụ tạm gọi là nguy hiểm nhất, ví dụ chống khủng bố biên giới, truy bắt, giải cứu tội phạm hoặc mục tiêu xuyên quốc gia… Phạm vi hoạt động của bốn trung đội còn lại thường ở trong nước, giải quyết các vấn đề đặc nhiệm vũ trang không giải quyết được, thỉnh thoảng còn sang hỗ trợ huấn luyện lính trinh sát cho quân đội bình thường.”
“Vậy có thể hiểu là thế này không ạ?” Ninh Thành hỏi, “Những đặc công mạnh nhất đều ở trung đội Một và Hai?”
Tần Nhạc nói, “Đừng để các trung đội khác nghe thấy câu này nhé.”
Dù sao Lương Chính cũng từng là đội trưởng trung đội Một, có thể bị triệu hồi bất cứ lúc nào, hiển nhiên đứng ở lập trường của trung đội Một, “Thế nào, sát hạch xong có thích đến trung đội Một của ta không?”
Doãn Thiên hô lên đầu tiên, “Thích ạ!”
Lương Chính đẩy đầu cậu, đùa, “Không cần mi!”
Đúng lúc đó, Lạc Phong tới, bên cạnh còn có một chú chó chăn cừu Đức đầy oai phong.
Chú chó vẫy đuôi xông đến, vùi đầu vào lòng Ninh Thành.
Ninh Thành cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích chỉ một xen-ti.
Bệnh sợ chó lại tái phát rồi…
Doãn Thiên cười cậu, “Cậu ngốc hả? Đây là Lạc Diệp mà, cậu từng kể chuyện nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn ru nó ngủ còn gì?”
Lúc này Ninh Thành mới nhận ra, xoa đầu Lạc Diệp, thăm dò, “Lạc Diệp?”
Lạc Diệp cực kỳ sung sướng, quẹt nước miếng đầy mặt cậu.
Doãn Thiên phá lên cười, “Quả nhiên nó muốn gả cho cậu mà!”
Ninh Thành hạ giọng nói, “Nhưng tôi chỉ muốn cưới cậu về thôi.”
Có vẻ Lạc Diệp nghe hiểu, mất hứng trừng mắt lườm cậu một cái, quay gót chạy về bên cạnh Lạc Phong.
Lạc Phong mặc lễ phục mùa đông long trọng, chân xỏ đôi giày lính cổ cao sáng loáng, xem ra mới trở về từ buổi lễ quan trọng nào đó.
Doãn Thiên háo sắc thành thói, dù đã cướp được thuyền trưởng Ninh Thành thì vẫn thường xuyên nhòm ngó các thuyền trưởng xinh đẹp khác.
Nhất là thuyền trưởng Lạc Phong xinh đẹp theo phong cách chín chắn gợi cảm này.
Lạc Phong đến gần, tươi cười hỏi, “Ngày mai đi Nam Cương hả?”
Lương Chính hầm hừ, lẩm bẩm, “Biết rồi còn hỏi.”
Lạc Phong không để ý tới hắn, bước tới trước mặt các đội viên, tháo mũ lính cầm trên tay, còn vuốt vuốt tóc mai hơi rối, không hề có phong thái răn dạy uy nghiêm của thủ trưởng.
“Huấn luyện đặc biệt ở Nam Cương ấy mà, chủ yếu là để đội viên học thực chiến chống khủng bố, các cậu cố gắng thể hiện tốt vào, rảnh rỗi thì đi nịnh nọt đội trưởng Lương Chính một chút. Tên này ấy mà, rất thích được tâng bốc, các cậu lấy lòng hắn, chưa biết chừng hắn chấm điểm cao hơn cho các cậu đấy.”
Lương Chính nhíu mày ngắt lời, “Đội trưởng!”
Lạc Phong tươi cười đuổi hắn đi, nói tiếp, “Lần sau trở về, đội ngũ của các cậu sẽ thu nhỏ lại thành mười người. Tôi sẽ đích thân đưa các cậu đi làm nhiệm vụ và quyết định giữ lại năm người nào. Chú ý nhé, là đi làm nhiệm vụ, không còn là huấn luyện nữa đâu.”
Lạc Phong dứt lời thì vỗ vỗ tay, thẳng lưng, thu lại nụ cười bất cần đời, nghiêm nghị hỏi, “Các cậu, có tự tin lọt vào danh sách mười người hay không?”
Ba tiếng “Có!” vô cùng hào hùng vang vọng khắp sân huấn luyện.
Doãn Thiên hô đặc biệt lớn, dường như đã quên mất cậu từng sỉ vả Ninh Thành cái quái gì cũng phải hô ba lần.
Lạc Phong cười nói, “Đợi các cậu về nhé.”
Buổi tối thu dọn hành lý xong xuôi, Doãn Thiên bị Ninh Thành kéo vào rừng.
Doãn Thiên hốt hoảng ra mặt, “Cậu định làm gì? Chú ý thời gian địa điểm nha huynh đệ! Có mang bao không? Có gel bôi trơn không?”
Ninh Thành lườm cậu, xoay người ấn cậu vào một thân cây, hung dữ hỏi, “Vừa nãy cậu ngấm ngầm si mê Lạc Phong có phải không?”
Trời mẹ cái này mà cậu cũng biết hả?
Doãn Thiên rối rắm ra mặt, buồn bực nghĩ, bắt kẻ thông dâm ngay tại trận là đây sao? Khó xử quá! Rồi giờ cậu định trừng phạt tôi thế nào? Treo lên cây chịch hả?
ĐM bố mài không cầm lòng được, si mê tí thì đã sao?
Vợ chó pé nhỏ của mài còn vùi đầu vào lòng mài kia kìa! Tau có giận đâu!
Tau tốt tính như thế cơ mà!
Ninh Thành nhéo mặt cậu, thoạt nhìn rất hung dữ, nhưng ra tay rất dịu dàng, ép hỏi, “Nói, tôi và Lạc Phong ai đẹp trai hơn?”
Chẳng ai đẹp trai cả!
Doãn Thiên nghĩ bụng, cậu biết thế nào gọi là đẹp trai không? Đẹp trai là phải như tôi! Hai người các cậu gọi là xinh đẹp!
Ninh Thành tiếp tục nhéo, “Sao không nói gì?”
Doãn Thiên thầm hát, em có phải công chúa nhỏ đẹp nhất trần đời, cớ sao chàng chẳng nói một lời?
Ninh Thành hừ một tiếng, thò tay chụp lấy phía dưới cậu, hài lòng thưởng thức vẻ mặt phấn khích của cậu, nhếch miệng hỏi, “Tôi đẹp trai hay Lạc Phong đẹp trai?”
“Cậu đẹp trai!” Doãn Thiên tru tréo, “Cậu đẹp trai nhất thiên hạ! Đẹp trai đến nỗi tôi méo khép được chân luôn!”
Ninh Thành cực kỳ hài lòng với đáp án này, nhưng vẫn chưa buông tha Doãn Thiên, mà tiện thể kéo tụt quần cậu, một tay dò dẫm luồn vào.
Bị nắm chặt qua lớp quần lót, ánh mắt Doãn Thiên tức khắc mê li.
Ninh Thành vừa vỗ về đùa nghịch, vừa ghé vào tai cậu nói, “Tôi muốn nghe cậu rên rỉ, nhưng đừng rên lớn quá, vừa đủ cho mình tôi nghe thôi.”
Doãn Thiên dựa vào thân cây, đầu ngửa lên, phơi bày yết hầu trước mặt Ninh Thành, lần này Ninh Thành không cắn, mà dịu dàng liếm láp rất nhẹ nhàng.
Lúc sắp bắn ra, Ninh Thành rút một xấp giấy vệ sinh thật dày từ trong túi áo, ôm lấy eo cậu, “Cậu xem cậu kìa, tuốt có xíu mà nhũn hết chân rồi!”
Cậu thầm mắng nhiếc: Mẹ kiếp đây mà là tuốt một xíu ấy hả? Cậu sắp tuốt cả linh hồn tôi ra ngoài rồi đấy!
Nói cho cậu biết, cậu mà chòng ghẹo tôi nữa là tôi liều mạng với cậu cho xem, đừng có lên mặt!
Cẩu háo sắc cũng có danh dự của cẩu háo sắc! Cậu giẫm đạp lên danh dự của cẩu háo sắc bọn tôi, tôi, tôi sẽ…
Đang treo Ninh Thành lên đánh đập trong đầu, khoái cảm lên đỉnh chợt ùa tới.
Doãn Thiên ôm chặt cổ Ninh Thành, tiếng rên trầm khàn không ngừng vuột ra khỏi cuống họng.
Ninh Thành có vẻ rất hài lòng, giúp cậu lau dọn thu thập sạch sẽ, còn thay cậu cài khuy quần.