Đêm đó, Doãn Thiên cho rằng mình có thể ngủ đến lúc mặt trời lên cao.
Nhưng 6 giờ sáng đã tỉnh dậy rồi.
Thứ nhất vì đồng hồ sinh học, thứ hai chắc vì tức ngực, thở không nổi.
Ninh Thành giống nàng công chúa nhỏ, ôm lấy eo cậu, kẹp lấy chân cậu, rúc đầu vào cơ ngực cậu.
Cậu tức tối nghĩ, ngày xưa hồi chưa cong, chắc chắn Ninh Thành thích gái ngực bự, càng bự càng tốt, bự để chèn được cả bản mặt vào cho thành mặt chữ V, đã chèn vào là không rút ra nổi, bảo quản tốt còn mọc rễ nảy mầm ở trỏng được luôn.
Cậu sờ sờ cơ ngực của mình, tuy đúng là không lớn như đàn ông rèn luyện lâu năm, nhưng vẫn căng khít mạnh mẽ, một trời một vực với bộ ngực mềm mại của các cô nương. Cậu bĩu môi, tự nhủ Ninh Thành vùi đầu vào cũng chẳng thoải mái gì.
Chưa biết chừng vùi xong còn đâm ra ghét cậu.
Cậu chọt chọt mặt Ninh Thành, lại đẩy đẩy trán người ta, khẽ nói, “Cậu đè tôi nặng quá.”
Ninh Thành nằm im bất động, rõ ràng đã tỉnh, nhưng mắt không buồn mở, dính chặt trên người cậu, còn úp cả mặt vào cọ cọ cơ ngực cậu.
Doãn Thiên nghĩ, ủa ủa, đây là phương pháp gọt mặt mới à?
Không lâu sau, Ninh Thành lại khẽ nhúc nhích, bàn tay ôm eo cậu chuyển lên trên, mò mẫm lần sờ, cuối cùng dừng lại ở hạt đậu đỏ nho nhỏ trước ngực cậu, ngón cái ngón trỏ ngón giữa chụm lại, nhè nhẹ vân vê.
Doãn Thiên hít ngụm khí lạnh, cảm giác tê dại từ hạt đậu đỏ chầm chậm lan tỏa khắp toàn thân, trái tim nảy tưng tưng, máu cuộn ùng ục ùng ục như sắp sôi trào.
Ninh Thành đột ngột nhổm dậy, hôn một cái lên khóe miệng cậu, bàn tay vẫn để ở chỗ đó, còn xấu xa kéo kéo hạt đậu đỏ.
Cậu bật ra một tiếng rên trầm trầm, chỉ thấy người đang dán chặt vào mình hỏi, “Sao thế?”
Hai người làm thêm lần nữa.
Lúc xuống giường, hai chân cậu hơi run, Ninh Thành dứt khoát bế ngang cậu lên, cùng vào phòng tắm.
Bồn tắm mờ mịt hơi nước ấm áp, cậu ngồi chồm hổm bên trong, hai tay khoác lên thành bồn, Ninh Thành cầm vòi sen gội đầu cho cậu. Cậu nhắm mắt hưởng thụ, thầm nghĩ mình mới là công chúa nha.
Nghĩ xong, suýt thì tự táng mình một cái.
Công mả mẹ mài chứ công, bố mài là đặc công!
Người tí hon A nói, “Đặc công cũng làm công chúa được mà!”
Người tí hon B nói, “Anh xem Ninh Thành cưng chiều anh chưa kìa!”
Cậu vùi mặt vào cánh tay, dốc sức giấu kín ý cười trên khóe miệng và trong ánh mắt, lần đầu tiên trong cuộc đời muốn bấm like cho hai người tí hon.
Tắm xong, Ninh Thành lại lấy thuốc mỡ hoa hồng ra, tỉ mỉ bôi cho cậu.
Miếng ngon nhớ lâu, chỗ đó được săn sóc dịu dàng, thậm chí cậu còn muốn làm thêm lần nữa.
Nhưng cậu ngại nói ra, đành phải tự an ủi: Công chúa là phải dè dặt!
Sửa soạn xong xuôi đã hơn 8 giờ. Quách Chiến đưa Chu Tiểu Cát đến Hoan Nhạc cốc từ sáng sớm. Ngày thứ hai được trở về văn minh thành thị, tổ bốn người biến thành tổ hai người.
Doãn Thiên hỏi, “Hôm nay làm gì?”
Ninh Thành nói, “Hôm qua tôi thấy nhiều biển quảng cáo nói hôm qua và hôm nay có triển lãm Anime.”
“Ồ.” Doãn Thiên nghĩ, chẳng trách hôm qua Chu Mao Mao đeo bi ra ngoài chơi.
“Chúng ta đến xem một lát đi.” Ninh Thành sờ sờ tai cậu, cười nói, “Tôi muốn xem bộ dạng cậu trước khi gặp tôi trông như thế nào.”
Doãn Thiên rối rắm nuốt nước bọt, thầm nhủ cậu đừng xem thì hơn.
Vì thế cậu nói, “Đến cũng vô ích, bây giờ tôi không có quần áo, đâu thể mặc đồ lính đi vào.”
Ninh Thành gãi đầu, lại hỏi, “Triển lãm Anime không cho thuê trang phục sao?”
“Thì cũng có, nhưng chất lượng tệ lắm.” Doãn Thiên nói, “Hơn nữa muốn cos còn phải hóa trang, trước kia tôi có chuyên viên trang điểm riêng, bây giờ lấy đâu ra…”
Thực ra nếu thật sự muốn tìm thì sẽ tìm được thôi, nhưng Doãn Thiên không muốn.
Trước kia làm coser chỉ để ké fame làm hotboy mạng, ngóng chờ ngày nào đó gia nhập showbiz.
Bây giờ ngẫm lại chỉ thấy xấu hổ.
Nhưng hình như Ninh Thành đã quyết tâm muốn đi, nắm lấy cổ tay cậu nói, “Không sao, chúng ta đi xem thôi, không thay đồ cũng được.”
Doãn Thiên nghĩ, câu này sao quen tai thế…
Mẹ kiếp sao mà giống “Anh chỉ cho vào thôi, không làm gì khác đâu” thế.
Có điều Ninh Thành lại bổ sung một câu khiến trái tim u mê của cậu lập tức nổ bùng.
“Cậu đưa tôi đi xem chút đi. Ngày trước tôi chẳng biết cái gì là 2D 3D, nhưng bây giờ chúng ta đã ở bên nhau, quá khứ hay tương lai của cậu, tôi đều phải tham dự.”
Đột nhiên Doãn Thiên rất muốn về nhà tìm mẹ để gào lên một câu: Mẹ ơi, chính là người này đây, con yêu cậu ấy suốt đời!
Hai người tháo quân hàm và phù hiệu đeo tay, phấn chấn đi tới hội trường triển lãm Anime.
Hội trường dựng ở bên ngoài Tam Hoàn, trên tàu điện ngầm chật ních các thanh niên hóa trang đủ kiểu. Lần đầu tiên Ninh Thành lọt vào thế trận này, dáo dác ngó Đông ngó Tây suốt cả hành trình.
Tuy nhiên trong lúc nhìn, cậu lập tức phát hiện ra người ta cũng đang nhìn lại cậu và Doãn Thiên.
Đẹp trai là một cái tội mà.
Đám coser xì xào bàn tán, thảo luận hai người các cậu cos nhân vật trong tác phẩm nào.
Doãn Thiên kéo thấp vành mũ, sợ bị fan nữ fan nam ngày xưa nhận ra.
Rời khỏi trạm, Doãn Thiên mua “chứng nhận chủ quầy” không cần xếp hàng của cò mồi, lúc dẫn Ninh Thành vào lại bị ai đó vỗ vai rất mạnh.
Cậu đang thầm nhủ chết mẹ, chẳng biết có bị fan phát hiện không, bên tai lại vọng tới giọng nói quen thuộc của Chu Mao Mao.
“Đ*t mẹ Doãn Thiên! Đến đúng lúc lắm!”
Cậu nhíu mày quay lại, thầm nhủ tiên sư cha mày, sao ở chỗ nào cũng gặp mày thế!
Ninh Thành cũng không thích Chu Mao Mao, lạnh lùng nói, “Sao hôm nay không đính bi?”
Chu Mao Mao không hóa trang, mặt mộc thoạt nhìn đẹp trai hơn hóa trang nhiều, nhưng bộ điệu rõ ràng lo âu thấp thỏm, mồ hôi mướt trán, cậu chàng kéo tay Doãn Thiên, “Có phải huynh đệ không thì nói một tiếng! Hôm nay huynh đệ gặp nạn, mày có giúp không?”
Ninh Thành im lặng gỡ tay Chu Mao Mao ra.
Doãn Thiên lườm, “Tao là huynh đệ của mày bao giờ?”
“Ít nhiều gì cũng từng hợp tác tung hint mà!”
Tiếng gào của Chu Mao Mao đặc biệt vang dội, người xếp hàng xung quanh đều ngoái lại nhìn. Doãn Thiên nhớ lại chuyện hư hỏng ngày xưa đã thấy mất mặt lắm rồi, đang định dạy dỗ Chu Mao Mao một chút, Chu Mao Mao lại vươn hai tay ra, kéo cậu và Ninh Thành gia nhập hàng ngũ đi vào hội trường.
Lần này Doãn Thiên nổi giận, một tay bẻ quặt hai cánh tay Chu Mao Mao về phía sau, thấp giọng, “Mày thích chết hả?”
Hiển nhiên Chu Mao Mao đau phát khóc, nước mắt nước mũi tèm lem hô hoán, “Giải phóng quân đánh người! Giải phóng quân đánh người!”
Ninh Thành lập tức bịt miệng cậu ta, cảnh cáo, “Giỏi thì kêu nữa xem!”
Bảo an hội trường chạy tới, hô lên, “Làm gì thế làm gì thế?”
Ninh Thành buông Chu Mao Mao ra, Chu Mao Mao chùi nước mắt nước mũi vào tay áo, phóng khoáng đáp, “Lát nữa bọn em định thi đấu, luyện tập cận chiến ấy mà!”
Triển lãm Anime có giải đấu cos, vì vậy rất nhiều coser chuẩn bị dự thi vung đao múa kiếm ngay trong hội trường, bảo an trông thấy nhưng cũng chẳng làm gì được, sau khi nghe giải thích thì chỉ nói một câu “Chú ý an toàn”, rồi quay gót bỏ đi.
Chu Mao Mao ngồi dưới đất, ra vẻ tội nghiệp nói, “Anh Thiên giúp em đi mà, em bị bỏ bom rồi, đã hẹn làm một CP cổ trang, em chuẩn bị xong hết trang phục rồi mà thằng ngu dốt kia lại chạy theo người khác!”
Doãn Thiên kiên quyết nói, “Tìm người khác đi, tao không chơi cos từ lâu lắm rồi.”
“Anh Thiên!” Chu Mao Mao tuyệt vọng nói, “Em đã báo với fan hết rồi, nếu hôm nay không ra mặt, người ta sẽ nhìn em thế nào chứ?”
Doãn Thiên hừ một tiếng, “Liên quan đếch đến tao.”
Ninh Thành chợt hỏi, “Cậu có trang phục hả?”
Doãn Thiên thót tim, dễ dàng đoán được Ninh Thành đang nghĩ gì.
Quả nhiên Ninh Thành nói tiếp, “Thế cậu có biết hóa trang không?”
Chu Mao Mao đau khổ đáp, “Không biết, nhưng tôi có chuyên viên trang điểm.”
Ninh Thành mỉm cười nhìn Doãn Thiên.
Doãn Thiên lắc đầu quầy quậy, “Tuyệt đối không được đâu! Cậu quên vụ Lạc Phong xóa Weibo của tôi rồi hả? Tôi có thể mặc trang phục cos, make up dày cộp đi dạo trong triển lãm Anime, nhưng không thể xuất hiện cùng thằng này! Hơn nửa số fan của nó đều biết tôi, nếu để fan tôi biết tôi lại xuất hiện thì…”
Ninh Thành mím môi, quả thật cũng biết là không ổn.
Doãn Thiên nói tiếp, “Hơn nữa cậu biết rõ mà, hồi trước tôi và nó là… CP.”
Chu Mao Mao vội nói, “CP thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ!”
Doãn Thiên và Ninh Thành trăm miệng một lời, “Cút!”
Thằng đàn ông 1m84 nghe thấy vậy thì ngồi bệt dưới đất nức nở, vừa nức nở vừa nói, “Anh muốn gì em cũng chịu mà! Anh Thiên, em chỉ xin anh đúng lần này thôi, anh giúp em đi mà!”
Doãn Thiên nói, “Chúng ta đi thôi!”
Ninh Thành hỏi, “Muốn gì cũng được?”
Doãn Thiên, “…”
Chu Mao Mao như bắt được cọng rơm cứu mạng, ôm đùi Ninh Thành nói, “Người anh em ơi, cậu giúp tôi cũng được, tôi thấy cậu đẹp hơn Doãn Thiên nhiều, cậu là anh chàng xinh đẹp nhất tôi từng được thấy!”
Ninh Thành đạp Chu Mao Mao một cước.
Chu Mao Mao chưa bỏ cuộc, vẫn tiếp tục ôm, “Đại ca! Đại hiệp! Cậu có yêu cầu gì tôi cũng đáp ứng hết! Tôi hổn hển rên rỉ bên dưới cậu cũng được!”
Doãn Thiên biết ý của Chu Mao Mao là chụp ảnh giường chiếu, trước kia hai người cũng đã làm không ít chuyện mất mặt kiểu này để hút fan.
Nhưng Ninh Thành lại hiểu ý trên mặt chữ, lập tức đạp thêm một cước, “Ai cần mày hổn hển rên rỉ!”
Chu Mao Mao bị đạp đau quá, khóc lóc hô, “Các anh giúp em đi mà! Các anh thích gì em cũng cho!”
Ninh Thành hỏi, “Điện thoại cũng cho hả?”
Doãn Thiên thật sự muốn đánh chết cậu.
Chu Mao Mao giương mắt nói, “Táo đời mới nhất! Em cho anh!”
Ninh Thành bật cười, “Không cần cho, đưa tôi mượn chơi một đêm là được.”
Doãn Thiên chửi thầm: Vì Tiêu Tiêu Nhạc mà không tiếc bán rẻ linh hồn, Ninh Thành đm mài không phải người nữa rồi!
Chu Mao Mao nín khóc mỉm cười, lập tức đưa hai người ra xe của mình.
Cậu ta mở nhà xe di động, bên trong treo rất nhiều trang phục cosplay, hai chuyên viên trang điểm đã đợi sẵn từ lâu.
Doãn Thiên hỏi, “Hôm nay bọn mày cos gì?”
Chu Mao Mao vừa cuống quýt vớ quần áo vừa nói, “Hình tượng vốn có của em đó!”
Doãn Thiên nghĩ, chắc hẳn là Chu Du.
Hình tượng hot nhất trong giới của cu cậu giàu hai đời này chính là Chu Du, vừa khéo tôn lên nghệ danh “Thư Thành Chu Lang” của cu cậu.
“Thế cậu ấy cos ai?” Doãn Thiên chỉ chỉ Ninh Thành, “Tiểu Kiều hả?”
Chu Mao Mao cười hề hề, ghé vào tai cậu nói nhỏ một cái tên.
Cậu “chậc” một tiếng, thầm rủa: Đ*t! Bạn trai tao phải diễn gay với mày à!
Ninh Thành thay bộ đồ màu đỏ rực, Chu Mao Mao còn giúp cậu mặc áo giáp cầu kỳ. Doãn Thiên cầm tóc giả đen nhánh, thành thạo đeo cho cậu, cài thêm kim quan tinh xảo lên.
Lúc make up, Ninh Thành hỏi, “Tôi cos ai thế?”
Chu Mao Mao đang định trả lời, Doãn Thiên lại nói, “Cậu không biết thì tốt hơn.”
Nửa giờ sau, make up hoàn tất.
Ninh Thành đứng dậy khỏi ghế, nhẹ nhàng kéo tà áo đỏ rực, Doãn Thiên vừa nhìn đã thiếu điều quỳ xuống.
Bất kể thời đại nào, mỹ nhân vẫn luôn là mỹ nhân.
Một cái chau mày, một nụ cười, một động tác khẽ khàng, tất cả đều khí khái bức người.
Chu Mao Mao ôm ngực nói, “Bây giờ em thật sự muốn hổn hển rên rỉ bên dưới anh đây.”
Doãn Thiên chửi, “Cút mẹ mày ngay!”
Trước khi xuống xe, Doãn Thiên thay bộ đồ trùm kín toàn thân của hội thẩm vấn dị giáo FFF, lý do là để giấu kín khuôn mặt.
Ba người đi vào hội trường, đọc đường tạo ra vô vàn tiếng kinh hô.
Giang Đông Chu Lang trắng muốt như tuyết, thống soái trẻ tuổi đỏ rực như máu, cùng với gã cẩu độc thân giương cao ngọn cờ “Đốt đốt đốt” phía sau…
Fan của Chu Mao Mao tụ tập đông chưa từng có, quầy ký tên của cậu chàng là quầy sôi động nhất trong cả hội trường.
Nhưng ít nhất 90% fan nữ fan nam đến vì Ninh Thành.
Ninh Thành cười một cái là cả tập đoàn fan xung quanh ngã xuống hàng đống.
Doãn Thiên luôn đứng sau lưng Ninh Thành, khinh rẻ đám người thèm thuồng mỹ nhân của cậu.
Người này, là của tau!
Chúng bây ngắm xong thì cút ra!
Sau buổi họp mặt, Chu Mao Mao tháo tóc giả trong xe, bộ dạng công tử hào hoa lúc nãy ở hội trường bay biến mất sạch, dạng chân nói, “Em mời hai anh ăn cơm nhé!”
Ninh Thành gỡ kim quan, mái tóc dài lập tức buông xuống vai, ánh mắt Doãn Thiên khựng lại, sau đó ngã xuống đất cái “rầm”, không gượng dậy được.
Chu Mao Mao giật mình, vội vàng chạy ra hô hoán, “Anh Thiên anh Thiên!”
Ninh Thành nhéo mặt Doãn Thiên, cười nói, “Dậy đi, thằng u mê này.”
Hai người không để Chu Mao Mao mời cơm, lấy được điện thoại di động thì định bỏ đi. Chu Mao Mao giữ chặt Doãn Thiên, hiếm khi nghiêm túc hỏi, “Anh rời khỏi giới thật hả?”
Doãn Thiên gật đầu.
“Vì em đổ lỗi cho anh phải không?” Chu Mao Mao hơi gượng gạo. Thực ra cậu ta rất ưa nhìn, nếu tính tình không đáng ghét thì coi như cũng là một chàng hot boy thượng hạng.
“Không phải.” Doãn Thiên giữ chặt vành mũ, sự nghiêm túc mà Chu Mao Mao chưa từng thấy qua chất đầy trong mắt cậu.
“Vậy thì tại sao?”
Doãn Thiên mở cửa xe, ngoái lại đáp, “Vì anh tìm thấy điều anh thật sự muốn làm rồi.”
Cậu nhìn Ninh Thành, đắm đuối nhoẻn cười.
Còn một câu chưa nói — Tìm được cả “CP” thật sự rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT