*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khóe miệng Doãn Thiên giật một cái, khoát tay bảo, “Người anh em này, phiền lùi lại một bước.”
Ninh Thành không lùi.
Doãn Thiên nói tiếp, “Tôi định nhổm dậy. Cậu mà không lùi là tôi khó chắc sẽ không đụng vào tr*m cậu đâu nhé. Cậu nghĩ tr*m cậu cứng hay đầu tôi cứng? Chẳng may đụng mẻ tr*m cậu thì…”
“Thì cậu không cần tôi nữa à?” Ninh Thành tủi thân hỏi.
Doãn Thiên khó chống đỡ nhất là biểu cảm này của cậu, dù biết chỉ giả vờ, nhưng vẫn không thể không mềm lòng.
Đê tiện là giấy thông hành của kẻ đê tiện.
Nhan sắc là kịch độc của cẩu háo sắc.
Ninh Thành buồn thảm nhìn Doãn Thiên, hỏi lại, “Tr*m tôi bị đụng mẻ thì cậu không cần tôi nữa à?”
Doãn Thiên gào thét trong lòng: Ninh Thành cậu chín chắn tí được không? Rõ ràng cao hơn tôi 2 cm, rõ ràng tương lai sẽ có ngày đè tôi, cậu dựa vào đâu mà đi làm nũng tôi hả?
Ninh Thành chớp chớp mắt, Doãn Thiên tức khắc nói, “Cần! Mẻ cũng cần!”
Còn chẳng kịp tự hỏi làm sao mà tr*m mẻ được, có phải làm từ thạch cao đâu.
Ninh Thành nhoẻn cười rạng rỡ, oai phong lẫm liệt bảo, “Thế tôi không lùi đâu.”
“?”
“Cậu đụng đi!”
Đụng mẹ cậu ấy!
Doãn Thiên trượt ra ngoài, ngồi phắt dậy chửi, “Đệch! Không biết xấu hổ!”
Ninh Thành bĩu môi, “Tôi không biết xấu hổ chỗ nào?”
“Mẹ nhà cậu định áp tr*m vào mặt tôi à?” Doãn Thiên tức chết rồi.
Ninh Thành cười không đáp.
Doãn Thiên lại chửi, “Cậu là con gà cay độc!”
Ninh Thành dí đầu cậu, nhại giọng chửi, “Cậu là con gà mái!”
Lúc này, Chu Tiểu Cát chạy tới kêu, “Anh Thiên anh Ninh, ăn cơm!”
Ninh Thành nói tiếp, “Đấy, lại thêm một con gà.”
Cơm chiều có món rau cải tên là “Gà ba ly”, Doãn Thiên lẩm bẩm, “Ba con gà.”
Quách Chiến hỏi Chu Tiểu Cát, “Hai đứa kia lại sao thế?”
Chu Tiểu Cát nói, “Lúc em đến tìm thì hai ảnh đang chửi nhau là gà, còn chửi lây cả em.”
Lông mày Quách Chiến giật một cái.
Đầu tháng 9, nhiệt độ chợt hạ, ban ngày cao nhất không quá 15 độ C, ban đêm thường xuống dưới 0, ngủ một giấc dậy là tóc đọng hạt sương.
Huấn luyện từng bước chuyển từ thể lực thuần túy sang hợp tác chiến thuật, các đội viên ngày ngày luyện 18 tiếng, thời gian nghỉ ngơi chỉ còn 6 tiếng.
Lương Chính đùa, “Các cậu thăng cấp rồi đấy.”
Doãn Thiên khinh bỉ nghĩ, thăng cấp nghe nhà quê thế, ông đây gọi là thức tỉnh!
Sau đó có thể là động dục.
Ninh Thành không hiểu thức tỉnh và động dục thì liên quan gì tới nhau, Doãn Thiên giải thích, “Hồi trước tôi chẳng bảo cậu là gay thì chia thành Alpha và Omega đấy còn gì?”
Ninh Thành gật đầu, “Cậu là Alpha, tôi là Omega.”
Doãn Thiên âm thầm sung sướng chết đi được, tiếp tục phổ cập khoa học, “Trong thế giới ABO, thức tỉnh cũng không khác trưởng thành là mấy, trưởng thành xong là có thể động dục và giao phối.”
“Giao phối…” Ninh Thành lé mắt, “Sao nghe như chó thế…”
“Ơ hay cậu đừng ngắt lời!” Doãn Thiên nghiêm trang phét lác, “Trong lúc động dục thì Alpha và Omega sẽ phát ra mùi thơm đặc trưng, cái này gọi là ‘tin tức tố’.”
Ninh Thành “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi im nghe giảng.
“Tin tức tố của mỗi Alpha và Omega lại có hương vị riêng, ví dụ như tôi, tin tức tố của tôi chính là…” Doãn Thiên giảng giải say mê, đang định bảo “Tin tức tố của tôi chính là hương thơm của băng tuyết nghìn năm, ngọt ngào tê tái”, thì tự nhiên bụng réo lên một tiếng.
Sau đó, mùi thúi tràn ngập không trung.
Ninh Thành bịt mũi, ghét bỏ nói, “Mắc ói quá, hóa ra tin tức tố của cậu là mùi shit!”
Doãn Thiên xấu hổ cực kỳ, chưa kịp giải thích thì Ninh Thành đã chạy ra xa, còn khoa trương quạt gió trước mũi, “Sao tôi lại thích phải cái tên Alpha cậu chứ!”
Cũng may trong quân đội chẳng ai biết Alpha là cái gì.
Doãn Thiên vừa buồn bực vì phát rắm vừa rồi, lại vừa cười ngây ngô vì câu nói của Ninh Thành.
Tên Alpha cậu!
Tên Alpha! Cậu!
Người tí hon A bảo, “Khổ chưa kìa, chỉ dám chiếm hời ngoài miệng.”
Người tí hon B bảo, “Hơ hơ hơ, vất vả lắm mới được làm Alpha mà lại là Alpha rắm thúi!”
Doãn Thiên đuổi người tí hon đi, vội vàng chạy theo Ninh Thành, Ninh Thành cuống quýt né tránh, giơ tay Nhĩ Khang, “Cậu thúi lắm! Cậu đi đi!”
Doãn Thiên thất bại thảm hại, thầm chửi: Đồ cặn bã chết bầm!
Đồ cặn bã chết bầm không để ý tới cậu, mà đi cãi nhau với Quách Chiến.
Dạo này các tổ nhỏ hợp tác huấn luyện, Ninh Thành và Quách Chiến thường xuyên tranh chấp về cách thức tiến hành.
Bình thường Quách Chiến đối xử với mọi người rất ôn hòa như anh cả điềm đạm, nhưng đối đáp với Ninh Thành lại thường xuyên nổi giận.
Đột nhập vào phòng rốt cuộc nên tiến vào song song hay tiến vào đan xen?
Leo nhà cao tầng rốt cuộc nên buộc dây an toàn hay không buộc dây an toàn?
Băng qua khu lửa đạn phong tỏa nếu gặp oanh tạc rải thảm thì nên nằm sấp hay nhanh chóng rút lui?
Hai người đều có lý riêng, từ sân huấn luyện cãi đến tận căng-tin, cuối cùng cãi nhau cả về đùi gà nằm không cũng trúng đạn, tranh luận kho ngon hơn hay chiên ngon hơn.
Lúc hai người khắc khẩu thì các tổ viên ngoan ngoãn ngồi im, nghiêm chỉnh làm người qua đường cắn hạt dưa.
Doãn Thiên là người ủng hộ kiên định của Quách Chiến, chỉ ước sao Quách Chiến ngày ngày dạy dỗ Ninh Thành nên người.
Nhưng mãi đến giờ hai người Quách, Ninh vẫn bất phân thắng bại, đột nhập phòng thì làm theo Quách Chiến, leo nhà cao tầng buộc hay không buộc dây thì làm theo Ninh Thành.
Tức là không buộc.
Ninh Thành nói, buộc dây an toàn ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ, nếu tháo dây an toàn, thời gian leo hết mười tầng lầu sẽ nhanh hơn nhiều, hơn nữa lúc làm nhiệm vụ thật sự, không phải lần nào cũng có dây an toàn bảo hộ.
Lương Chính đồng ý quan điểm của cậu, nhưng nói dù không buộc dây an toàn thì cũng phải đảm bảo các đội viên được an toàn.
Tần Nhạc mượn một cái đệm của cảnh sát vũ trang địa phương, đặt ngay ngắn trước tòa nhà dùng để huấn luyện leo trèo. Doãn Thiên thè lưỡi nói, “Đây chẳng phải là đệm nhảy lầu chuyên dụng sao?”
Ninh Thành đáp, “Dùng để bảo vệ cậu lúc cậu nửa đường rớt xuống đó.”
Doãn Thiên lườm cậu một cái, cười ha hả bảo, “Anh Thiên của chú bò qua vô số kể nhà lầu rồi, rớt xuống ấy hả? Chú lại cứ đùa anh.”
5 phút sau, cậu rớt từ tầng 7 xuống thật, ngã thụp xuống tấm đệm lót chuyên dụng cho nhảy lầu.
Tất cả thành viên tổ 4, chỉ có Ninh Thành và Quách Chiến thuận lợi leo lên tầng chót, nhưng lại tốn thời gian hơn mười giây so với bình thường.
Tần Nhạc nói, “Dây thừng bảo hộ cho các cậu ám chỉ tâm lý, các cậu biết dù một lần không nắm chặt thì chắc chắn cũng không ngã xuống, nên các cậu chẳng sợ gì cả, tập trung tinh thần leo lên. Bây giờ không có dây thừng bảo hộ, dù biết phía dưới có tấm đệm, các cậu vẫn sợ sệt, dẫn tới phản ứng là tay chân luống cuống, không chỉ tốc độ chậm hơn, rất nhiều động tác cũng biến dạng.”
Doãn Thiên vẫn ôm nỗi sợ trong khoảnh khắc ngã xuống, tuy không đau, nhưng cảm giác quặn thắt trong bụng vừa tuyệt vọng vừa ngạt thở.
Trên chiến trường thật sự, hầu hết thời điểm đặc công không thể dựa vào bất cứ loại dây thừng nào cả.
Bọn họ, làm cách nào?
Doãn Thiên nghĩ, nếu muốn trở thành đặc công tinh nhuệ như họ, mình nên làm thế nào?
Ninh Thành từ mái nhà phóng khoáng trượt xuống, chạy đến trước mặt cậu, nói, “Tập tiếp đi, tôi tập cùng.”
Ngã một lần sẽ có bóng ma tâm lý, Doãn Thiên đứng dưới tòa nhà, phát hiện hai chân mình bất giác run run.
Hình như Ninh Thành cũng biết cậu sợ, nhẹ nhàng khích lệ, “Yên tâm, ở dưới không chỉ có đệm, còn có tôi mà.”
“Cậu?”
“Nếu cậu tuột tay ngã xuống, tôi sẽ ở dưới đỡ cậu.”
Doãn Thiên nhíu mày, “Cậu sẽ bị thương đấy.”
Ninh Thành nhún vai, “Cho nên cậu tranh thủ đừng ngã nha.”
Doãn Thiên hít sâu một hơi, mở mắt ra, nhảy lên thật cao, vững vàng nắm chắc nóc nhà đầu tiên.
Ninh Thành đứng trên đệm, không chớp mắt theo dõi cậu, không ngừng nhắc nhở, không ngừng khuyến khích.
“Đừng ngửa người ra sau!”
“Sải bước ra!”
“Mắt đừng nhìn xuống!”
“Tốt! Đẹp lắm!”
“Nhanh lên!”
“Chân dồn sức! Lưng kề sát!”
…
Lần này Doãn Thiên không rớt xuống, nhưng tốn thời gian hơn lúc có dây an toàn nhiều, tư thế cũng không gọi là hoàn hảo.
Ninh Thành lại rất phấn khởi, dang hai tay lớn tiếng nói, “Trượt xuống đây đi, tôi bế cậu!”
Doãn Thiên đứng trên mái nhà cao 35 mét, hông đeo móc số 8* chuyên dụng. Ninh Thành đứng trên đệm dang tay, như thể chuẩn bị ôm cậu vào lòng.
Móc số 8:
Cậu nghĩ, ơ ơ mẹ của con ơi, giờ mà lao xuống thì lãng mạn xiết bao!
Đã bảo là kín đáo không show ân ái mà!
Làm sao bây giờ? Muốn show ân ái quá!
Ninh Thành lại gọi, “Xuống nhanh, đừng có lười, xuống tập tiếp!”
Cậu nắm chặt dây thừng trượt, mạnh mẽ đạp bờ tường, ‘vút’ một cái, nhẹ nhàng trượt xuống.
Lúc rơi xuống đất, Ninh Thành từ phía sau ôm lấy cậu, ghé vào tai cậu nói, “Thiên bảo bự ghê!”
Cậu ngơ ngẩn nghĩ: Tôi có tội! Tôi không nên show ân ái!
Ninh Thành gõ gõ trán cậu, cười hỏi, “Lại si mê tôi hả?”
Cậu tức khắc đứng thẳng, “Không!”
“Không thì tập tiếp, tăng tốc độ lên!”
Doãn Thiên cảm thấy Ninh Thành nghiêm túc chỉ lỗi sai cho cậu thật là xinh đẹp quá man.
Đồng thời, Ninh Thành cũng thấy Doãn Thiên chuyên tâm cố gắng sao mà đẹp trai dữ dội.
Điểm khó khắc phục nhất của Doãn Thiên là kẹp tường.
Kẹp tường giữa nhà cao tầng, thường thường leo tới chỗ đó thì cậu đã chẳng còn sức lực nâng đỡ thân mình giữa hai bức tường nữa.
Ninh Thành bèn leo cùng cậu, dạy cậu đạp chân như thế nào, dạy cậu lúc thật sự hết chịu nổi thì dùng lưng chống thế nào để nghỉ ngơi một lát.
Áo lính của Doãn Thiên rách bươm, khuỷu tay và lưng đều bị mài rách, chỗ rách lộ ra vết máu đậm màu.
Để vượt qua kẹp tường, cậu mài một lớp da, chẳng chờ lành lặn đã tiếp tục ra trận, mài đi vết thương mới vừa liền sẹo, đau đớn đỏ hoe cả mắt, nhưng con ngươi lại bừng sáng hơn trước nhiều.
Đó là khoái cảm đến từ chinh phục.
Buổi tối hàng ngày, Ninh Thành đều kiểm tra thương tích của Doãn Thiên, nếu phát hiện bị thương quá nặng, hôm sau sẽ sắp xếp huấn luyện nhẹ hơn, không để cậu leo trèo nữa. Mà cậu thì nghiện leo rồi, một lòng muốn đạt thành tích cao, vì thế trước khi Ninh Thành kiểm tra thì tự xử một lần, lau máu mới chảy, thay băng vải mới.
Ninh Thành sao lại không rõ tâm tư của cậu, vừa thay thuốc cho cậu vừa nói, “Tôi kể cậu nghe chuyện này, tôi đọc trên Weibo hồi trước khi nhập ngũ.”
Doãn Thiên nhịn đau, khẽ bảo, “Kể đi.”
Cậu không lớn tiếng được, vết thương đau dữ dội, nếu nói chuyện lớn tiếng thì âm thanh sẽ run rẩy.
Ninh Thành cẩn thận xoa thuốc khử trùng, kể, “Ngày xưa có người nuôi một chú chó Pom*, chú chó này rất đáng yêu, nhưng có tật xấu là – thích ăn cớt.”
*Chó Pom (chó phốc sóc) là con này:
Doãn Thiên nhếch miệng.
Ninh Thành kể tiếp, “Chủ nó hết cách, đánh chửi dỗ dành đều vô ích, chỉ đành nhặt cớt ngay sau khi nó thải, vì chậm một bước là nó ăn luôn.”
Doãn Thiên như ngửi thấy mùi cớt chó thum thủm đâu đây.
“Chủ nó cứ nghĩ là con chó này có vấn đề, về sau mới phát hiện ra là nó sợ.”
“Sợ?” Doãn Thiên hỏi, “Sợ cái gì?”
“Sợ chủ ghét nó thải ra cớt.” Ninh Thành lấy vải sạch đắp lên vết thương, vỗ nhè nhẹ, nói, “Nên mỗi lần thải ra là nó ăn ngay, không để chủ nó ghét.”
Doãn Thiên nghĩ câu chuyện này rõ thật nhàm chán, nhưng không muốn đả kích Ninh Thành.
Ninh Thành lại nói, “Cậu giống con Pom ăn cớt này ghê á.”
“…”
Giống mẹ nhà cậu ấy!
Doãn Thiên sầm mặt, hai má lại bị Ninh Thành nắm chặt.
“Một sợ bị ghét mà ăn luôn cớt của mình, một sợ bị hạn chế huấn luyện mà mưu đồ che giấu thương tích của mình, đều ngu xuẩn khiến người ta xót xa.”
Doãn Thiên trừng cậu, thầm nghĩ cậu mới ngu xuẩn, cả nhà cậu mới ngu xuẩn!
Ninh Thành ghé sát lại, chợt dịu dàng hẳn, cả đôi mắt cũng mang ý cười, “Nhưng cũng đều đáng yêu phát cáu lên được.”
Doãn Thiên tức khắc tan chảy.
Chờ kết tủa lại mới thầm oán trách: Đáng yêu với phát cáu sao có thể dùng chung với nhau?
Thật là mất mặt, Omega nhà mình mù chữ rồi!
Rời khỏi thôn G thì thành tích không cần dây bảo hộ của tất cả thành viên tổ 4 đều đột phá bản thân, trong đó Doãn Thiên đặc biệt tiến bộ nhất.
Con đường đặc công gian nan, cậu không hề chùn bước.
Trung tuần tháng 9, Tây Tạng tuyết rơi.
Lương Chính đưa các đội viên lên xe, đi tới nơi đóng quân tiếp theo — đại đội biên phòng độ cao 5300 mét so với mặt biển.
Hết chương 38