*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buổi chiều, đội ngũ lên đường.
Lương Chính cho các đội viên cất hết ba lô trên xe, gọn nhẹ ra trận.
Bộ đội biên phòng cử vài chiến sĩ Tạng đi cùng mọi người tới điểm đóng quân ở thôn G.
Doãn Thiên chưa bao giờ nghĩ đi bộ hành quân lại thoải mái thế này. Không phải chạy, không phải đeo ba lô như ngọn núi nhỏ trên vai, dọc đường nói nói cười cười, thậm chí còn được bóc quýt ăn bất cứ lúc nào.
Thật là giống du ngoạn mùa Thu.
Đang tháng 8, vốn là giữa Hè, nhưng địa hình Tây Tạng khá cao, đồi núi bạt ngàn trải vàng rực rỡ, mây trắng lững lờ bao phủ núi tuyết phía xa, đỉnh núi tuyết đọng quanh năm không đổi.
Thật sự là giống cuối mùa Thu.
Không khí trong hàng ngũ thoải mái cực kỳ, chẳng hề có sự căng thẳng của huấn luyện tuyển chọn. Chiến sĩ Tạng dẫn đường còn dùng tiếng phổ thông lạ lẫm thuật lại các phong tục và truyền thuyết địa phương như hướng dẫn viên du lịch, điệu bộ vừa phấn khởi vừa hài hước khiến mọi người bật cười từng tràng.
Ninh Thành đi phía trước hàng ngũ, tay cầm quả quýt chiến sĩ Tạng nhét cho, bóc ra rồi ngoái lại tìm mãi, cuối cùng mới phát hiện Doãn Thiên nhàn nhã thảnh thơi thưởng thức cảnh đẹp tít tận cuối hàng.
Cậu chạy xuống, tách hai múi quýt nói, “Thiên bảo, há miệng ra.”
Doãn Thiên bị sét đánh giật mình, hung hãn trừng mắt lườm cậu, quay đít chạy.
Cậu lập tức đuổi theo, còn gọi “Tôi đặc biệt quay về đút quýt cho cậu, chạy cái bòi gì?”
Chiến sĩ Tạng hỏi Chu Tiểu Cát, “Cái bòi là cái gì?”
Chu Tiểu Cát gãi cổ, nghiêm trang đáp, “Là cái rất thô tục, người văn minh không nói như thế.”
Ninh Thành bắt được Doãn Thiên, không nói lời nào nhét quýt vào miệng cậu, nhoẻn miệng cười, “Ngọt không?”
Ngọt mẹ mày ấy!
Doãn Thiên nhăn nhúm cả mặt vì chua quá, khốn khổ nuốt quýt thì bị sặc, ho sù sụ mấy cái mới thở được bình thường.
Ninh Thành vỗ lưng cậu thùm thụp, bộ dạng cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Doãn Thiên thẳng lưng lên, khẽ nói, “Đã bảo là phải kín đáo, cấm show ân ái cơ mà?”
Ninh Thành tủi thân nhướn mày, tội nghiệp đáp, “Tôi không show ân ái mà!”
“Sao lại không?” Doãn Thiên hơi giận, thầm chửi: Mày đó, ỷ mình đẹp rồi coi trời bằng vung, mày mà là thụ thì đã bị đè trăm nghìn lần rồi!
Ninh Thành chọt chọt ấn đường cậu, giọng bỉ ổi chảy nước, “Thiên bảo hiểu lầm rồi, tôi không có ý show ân ái thiệt mà. Vừa nãy tôi bóc quýt ăn thử một múi, chua run cả người nên định hành cậu một tí, cho cậu ăn luôn hai múi. Rõ ràng tôi bắt nạt cậu chứ có phải show ân ái đâu?”
Doãn Thiên giận á khẩu, tới lúc Ninh Thành ngâm nga nhạc nền Khai Tâm Tiêu Tiêu Nhạc quay về phía trước hàng ngũ thì mới tục tằn chửi một tiếng “Đ*t”.
Ninh Thành mày trưởng thành kiểu gì mà bỉ ổi như thế?
Người như mày mà không bị đè thì trời không có mắt mà!
Ông trời ơi ông cũng là cẩu háo sắc à? Tại sao chưa dùng năng lượng mặt trăng tiêu diệt nó đi?
Tôi nhân danh mặt trăng tiêu diệt nó được không?
Doãn Thiên trừng trừng nhìn bóng lưng Ninh Thành, đôi mắt lóe sáng cực hung cực ác, miệng nói thầm, “Thiên bảo Thiên bảo! Ai cho mày gọi Thiên bảo? Bảo mẹ mày! Bảo cả nhà mày!”
Chiến sĩ Tạng giật mình, lại hỏi Chu Tiểu Cát, “Cậu kia sao thế?”
Chu Tiểu Cát thở dài nói, “Thực ra anh Thiên rất tốt tính, trước kia anh Thiên không thế đâu, nhưng về sau bị cộng sự chèn ép ghê quá, nên là… Chỗ này không bình thường.”
Nói đến “Chỗ này”, Chu Tiểu Cát chỉ chỉ vào đầu.
Chiến sĩ Tạng lộ vẻ thương tiếc, lấy một quả quýt trong gùi trìu mến dúi vào tay Doãn Thiên.
Doãn Thiên nhìn thấy quýt là giận, ánh mắt càng thêm tàn độc, chiến sĩ Tạng giật mình, vội vàng lùi lại phía sau Chu Tiểu Cát.
Doãn Thiên phì cười vì hành động của chiến sĩ Tạng.
Cứ nghĩ một gã đàn ông cao to đen đúa lấy Chu Tiểu Cát 1 mét 7 làm chỗ dựa, hình ảnh này đúng là rất buồn cười.
Tâm trạng khá hơn một tẹo, Doãn Thiên quyết định không chấp Ninh Thành nữa, tiện tay bóc quýt, thử một múi, ngọt ơi là ngọt!
Ăn đến lúc chỉ còn ba múi, Doãn Thiên bĩu môi, đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Doãn Thiên khí phách nói, “Mày còn có lòng tự trọng hay không? Nó lấy quýt chua hành mày, mày còn định cho nó quýt ngọt?”
Doãn Thiên háo sắc nói, “Cho cậu ấy đi, tuy cậu ấy bỉ ổi nhưng mà cậu ấy đẹp, đừng ki bo thế, mỹ nhân làm gì cũng được tha thứ!”
Doãn Thiên khí phách hỏi, “Mẹ! Nó chịch mày thì có được tha thứ không?”
Doãn Thiên háo sắc đáp, “Đằng ấy có hiểu lầm gì với tớ à? Đúng là tớ muốn bị ch…”
Tóm lại, Doãn Thiên háo sắc dễ dàng đánh chết Doãn Thiên khí phách.
Vì thế Doãn Thiên thực thể cực kỳ sung sướng chạy lên đầu hàng ngũ, thế mà cũng ngâm nga nhạc nền Khai Tâm Tiêu Tiêu Nhạc.
Ninh Thành nhìn cậu, bày tư thế phòng ngự, cậu đảo mắt nhìn trời, nhét cả múi quýt và vỏ quýt vào tay Ninh Thành, rộng lượng nói, “Ngọt.”
Ninh Thành nửa tin nửa ngờ ăn nửa múi, cười đẹp vô ngần.
Doãn Thiên ngây ngất cả người, Doãn Thiên háo sắc gào thét trong gió: Chính là người này, tui muốn bị người này…
Ninh Thành ăn hết hai múi còn lại, vẻ mặt chợt nghiêm túc hẳn lên.
Doãn Thiên cảm giác có gì không ổn.
Làm gì? Định kabe don tôi à?
Ninh Thành ghé sát vào, nhắc nhở, “Đã bảo phải kín đáo, cậu còn mang quýt ngọt cho tôi, Thiên bảo phạm quy rồi biết không?”
Khóe miệng Doãn Thiên giật giật, thầm chửi Ninh Thành mày là đồ gà cay lòng lang dạ sói!
Ăn quýt của ông, không cảm ơn thì thôi, đm còn ác nhân cáo trạng trước à?
Mày có lý như thế, giỏi thì đừng ăn!
Hành vi của mày thì có khác gì đâu?
Đi chơi gái còn chê gái ngực bự, không rúc mặt vào được à?
Ông nói cho mày biết, chẳng có loại người nào bỉ ổi như mày hết!
Không rúc mặt vào được thì chỉ có thể trách mặt mày to quá!
Còn nữa, ông cảnh cáo mày, dis mẹ cấm gọi ông là Thiên bảo, nghe như Thiên Tuyến Bảo Bảo!
*Thiên Tuyến Bảo Bảo
Trong mắt mày ông lại dễ thương thế sao?
Ôi chu choa…
Ninh Thành cười nham hiểm, thấp giọng nói, “Phạm quy thì phải bị phạt.”
Doãn Thiên cười ha hả, cứng rắn đối đầu, “Cậu định làm gì?”
Ninh Thành búng trán cậu, “Tối nay cậu cứ chờ xem.”
Doãn Thiên mặt đỏ tim đập quay về cuối hàng, vừa thấp thỏm vừa bất an, trong lòng lại mong ngóng.
Cậu, định làm gì tôi?
Dã ngoại play à?
Trời bao la, đất mênh mông, phơi tr*m giữa cỏ cây xào xạc à?
Mẹ ơi!
Kích thích quá nha!
Chiến sĩ Tạng tò mò quá, lại hỏi Chu Tiểu Cát, “Sao mặt anh Thiên đỏ thế?”
Chu Tiểu Cát nhìn nhìn, bình tĩnh đáp, “Đây là cao nguyên mà? Chắc là đỏ cao nguyên đấy.”
Doãn Thiên tự phởn cả buổi chiều, lệnh người tí hon A và người tí hon B biểu diễn đủ loại tư thế play dã ngoại cho cậu xem.
Cuối cùng, người tí hon A hổn hển nói, “Tửu trì nhục lâm, ông vua mất nước!” (Lấy từ câu chuyện về Trụ Vương và Đát Kỷ, tửu trì nhục lâm là nơi Trụ Vương, Đát Kỷ và các phi tần chơi bời trụy lạc. Thịt động vật treo thành rừng (nhục lâm) để thưởng thức và hồ tắm đổ đầy rượu (tửu trì) để Trụ Vương xuống tắm cùng Đát Kỷ.)
Tây Tạng và đồng bằng chênh lệch múi giờ 2 tiếng, 8 giờ tối mặt trời mới ngả về Tây, hào quang tráng lệ phát tán trên vòm trời, làm nổi bật dãy núi tuyết nhấp nhô trùng điệp, cực kỳ hùng vĩ nguy nga.
Hầu hết các đội viên chưa đến Tây Tạng bao giờ, chưa từng được ngắm cảnh đẹp như vậy, ai cũng dừng chân thưởng thức, trầm trồ ngợi khen từ tận đấy lòng.
Nhưng các chiến sĩ Tạng dẫn đường lại im lặng bước tới vệ đường, giẫm lên hoa dại, trượt xuống khe núi mấy mét phía dưới, lặng lẽ đứng đó, có người chắp hai tay, có người giơ tay phải hành lễ.
Sắc trời dần tối, chiến sĩ Tạng không rời khỏi khe núi, mà im lặng băng qua, luôn giữ động tác như vậy.
Một đội viên hỏi Lương Chính, “Họ đang làm gì ạ?”
“Tưởng niệm các chiến sĩ đã hi sinh.” Lương Chính nhìn chiến sĩ Tạng, “Con đường chúng ta đang đi là do các chiến sĩ biên phòng nơi này xây dựng. Trước kia ở đây chỉ có núi non khép kín, không có gì cả, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được. Con đường này không có gì đặc biệt, nhưng lại là mạch máu của các thôn làng lân cận. Vì nó mà rất nhiều chiến sĩ… Đã yên giấc nghìn thu.”
“Thấy các chồng đá kia không?” Lương Chính chỉ xuống khe núi, “Đó là dân chăn nuôi địa phương và các chiến hữu của họ xếp lên, con đường này cũng là đường tuần tra của các chiến sĩ biên phòng, mỗi lần nhìn thấy chồng đá như vậy, họ sẽ im lặng chào.”
Doãn Thiên mím môi, nhẹ nhàng giơ tay lên.
Cậu đang ở doanh trại, hồi nhỏ cũng lớn lên tại doanh trại, thường trông thấy các chiến sĩ hiên ngang vũ trang đầy đủ trong tập đoàn quân, thậm chí đã từng gặp các đặc công mạnh nhất. Trong lòng cậu, người lính giỏi thì phải ở tập đoàn quân khổng lồ.
Chỉ những người khiếm khuyết, tố chất thân thể kém, tố chất quân sự không phù hợp thì mới bị đày đi làm bộ đội biên phòng.
Cho nên cậu khá coi thường các chiến sĩ biên phòng.
Cậu biết bộ đội biên phòng điều kiện gian khổ, lại cho rằng “Muốn bỏ đi thì sao không cố cho mạnh lên”?
Cậu cho rằng ngoài điều kiện sinh hoạt kém, các chiến sĩ biên phòng chẳng còn gì phải lo.
Nhàn nhã, chẳng có gì làm, vất vả mấy năm là được nhận thật nhiều tiền xuất ngũ.
Tuần tra ấy hả, chỉ cần đi một vòng đường núi là xong mà?
“Thực ra, chồng đá kia không chỉ tưởng niệm các chiến sĩ hi sinh khi xây đường năm đó.” Lương Chính nói tiếp, “Trách nhiệm của bộ đội biên phòng rất lớn, nhưng điều kiện sinh hoạt lại gian khổ, có người lính còn nhỏ hơn các cậu, mười sáu mười bảy tuổi, đi một chuyến tuần tra đã không trở về.”
Doãn Thiên nhìn thấy chiến sĩ Tạng cho cậu quýt đang lau nước mắt.
Có lẽ, chiến hữu từng sớm chiều ở bên anh đã yên nghỉ nơi đó.
Doãn Thiên nhìn con đường quanh co xuyên qua núi, không thể tưởng tượng các chiến sĩ trẻ tuổi ấy làm cách nào để đào được nó.
Có lẽ một lần núi sập là một nhóm người bị chôn vùi.
Nhưng người kế tục vẫn vượt khó tiến bước, chẳng hề sợ hãi.
Trời càng tối, các chiến sĩ Tạng quay lại, từ khe núi trèo lên. Lương Chính nhìn họ, thình lình giơ tay phải, hùng hồn hô, “Kính lễ!”
36 đội viên huấn luyện tuyển chọn đồng loạt giơ tay phải, chăm chú, mà trang nghiêm.
Đêm đến, bầu trời lấp lánh ánh sao.
Giống như những người đã dùng cả sinh mệnh bảo vệ vùng đất này, vẫn canh giữ sự yên bình của nơi này từ phía xa xa.
Các chiến sĩ Tạng dẫn đầu nhóm lửa, dùng nguyên liệu mang theo nấu lẩu kiểu Tạng.
Doãn Thiên vội vàng dựng lều trại hai người, nào ngờ vừa dựng xong thì mông bị đá một cái.
Chẳng cần ngoái lại nhìn cũng biết là ai.
Ninh Thành đạp cậu vào lều, sau đó tự chui vào.
Doãn Thiên vội vàng ôm ngực, đã nghiện còn ngại, cảnh giác hỏi, “Làm gì làm gì?”
Xét theo lý thuyết, đáp án hẳn là “Làm thịt cậu”!
Truyện xxx đều viết thế mà.
Nhưng Ninh Thành không nói gì hết, chắp tay sau lưng, vẻ mặt quỷ quái.
Doãn Thiên nghĩ, cậu giấu gì đó? Bcs à? Hay là dầu bôi trơn?
Cũng không phải.
Đó là một con châu chấu.
Ninh Thành bật cười nhào tới, một tay ấn cậu xuống, túm lấy cằm cậu, thô bạo nhét con châu chấu vào miệng cậu.
Cậu muốn khóc.
Tôi cứ tưởng tôi sẽ bị như vầy như vầy.
Nhưng mà tôi lại bị tọng châu chấu vào mồm!
Ninh Thành cưỡi trên người cậu, đè nghiến không cho vùng vẫy, đê tiện bảo, “Nhiều dinh dưỡng nha, tôi bắt riêng cho cậu đó.”
Nhiều dinh dưỡng cái đầu mẹ mày á!
Doãn Thiên nhổ châu chấu dính đầy nước miếng ra, thế mà nó không chết, còn khập khiễng bò đi.
Ninh Thành bĩu môi, mất hứng bảo, “Phí của trời.”
Cút mẹ mày đi!
Doãn Thiên tức giận lườm cậu, chửi, “Cút!”
“Bắt riêng cho cậu thật mà.” Ninh Thành vẫn cưỡi trên cậu, “Hồi nhỏ cậu không nghe bài quảng cáo này à? Gà Lục Điểu thảo nguyên, khát thì uống nước trong, đói thì ăn châu chấu. Đây là cao nguyên, khác thảo nguyên có một chữ thôi, hơn nữa tuy cậu không phải gà Lục Điểu, nhưng cũng là Gà mái mà…” (Gà Lục Điểu là thương hiệu đặc sản của nội địa Trung Quốc, dùng phương pháp nuôi thả trên thảo nguyên để gà tự ăn châu chấu, côn trùng và uống nước sông suối nên thịt gà đặc biệt thơm ngon, giống gà đồi bên mình =)))
Doãn Thiên tức điên, bật dậy nghiến răng nghiến lợi chửi, “Mày mới là gà! Mày mới là gà! Mày mới là gà!”
Nói xong cũng thấy có chỗ không đúng.
Hiển nhiên Ninh Thành cũng biết không đúng chỗ nào.
Hai người cùng cúi xuống, tìm kiếm chỗ không đúng nọ.
Chỗ không đúng nọ chính là chỗ háng.
Thì ra, vì Doãn Thiên kích động quá, động tác mạnh bạo quá, nên lúc này ‘thằng em’ của hai người đang áp sát vào nhau.
Hết chương 32