3 giờ sáng, còi tập hợp khẩn cấp phá vỡ im lặng. Doãn Thiên ngồi bật dậy theo phản xạ, vừa định xoay người bước xuống giường thì bóng ai đó lóe lên trước mắt. Ninh Thành từ giường trên nhảy xuống, chỉ mặc quần lót đứng trước mặt cậu, quát, “Đừng nhúc nhích!”
Lúc này Doãn Thiên mới nhớ mình tạm thời đang là người tàn tật.
Ninh Thành nhanh chóng mặc đồ rằn ri, lúc này hầu hết các đội viên đã xách ba lô và súng ống chạy ra ngoài, cậu thì vẫn lải nhải trừng Doãn Thiên, dặn buổi sáng xịt thuốc giảm sưng, buổi trưa chườm nóng, chườm xong thì lấy rượu thuốc hoạt huyết tiêu viêm ra xoa bóp.
Doãn Thiên sợ cậu ra tập trung muộn, vội vàng đẩy cậu một cái, nói, “Tôi biết rồi cậu đi nhanh đi.” Ninh Thành ngó ra cửa, vừa chạy vừa nói, “Nếu không tự xoa bóp được thì chờ tối về tôi làm cho!”
Ninh Thành là người cuối cùng rời khỏi ký túc xá, Doãn Thiên nghe thấy Lương Chính quát lên ở bên ngoài, “Ninh Thành! Làm cái gì thế?”
Cậu ngẩng đầu nhìn ván giường trên, chợt thấy đau lòng.
Ninh Thành xưa nay ưu tú, hai lần ra tập trung muộn đều là tại mình.
Cậu sờ mắt cá chân sưng vù, nhớ hôm qua trước khi tắt đèn, Ninh Thành ném chăn mền lên giường trên, đạp vào mép giường cậu nhảy lên, nửa người treo lủng lẳng nói, “Từ hôm nay trở đi, tôi ở trên cậu.”
Nhớ lại bộ dạng bỉ ổi đó của Ninh Thành, Doãn Thiên thấy hai má hơi nong nóng.
Mấy phút sau, bên ngoài yên tĩnh.
Lương Chính và Tần Nhạc đưa các đội viên lặng lẽ lẻn vào rừng rậm, luyện tập hành quân tàn khốc mà cậu đã nghe nói, nhưng chưa được đích thân trải nghiệm.
Trước kia cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ảo não vì không được tham dự cái trò hành quân đêm khuya này.
Bên ngoài tối đen như mực, cậu chùi mặt, định ngủ một giấc, đợi trời sáng sẽ ngẫm xem làm gì cho hết hôm nay.
Nhưng nằm xuống rồi lại không ngủ được.
Trong đầu chỉ có các kiểu huấn luyện trải qua mấy ngày nay, lần nào cũng có Ninh Thành.
Chính xác mà nói, là bóng lưng của Ninh Thành.
Doãn Thiên nhíu mày, nhớ lại hình như từ lúc vào trại huấn luyện Liệp Ưng, lúc nào Ninh Thành cũng để lại cho cậu một bóng lưng kiên định.
Ở quân đội cũ thì rõ ràng không phải như vậy.
Hai người cũng từng sóng vai bước đi, bỏ lại các đồng đội tít đằng xa.
Nhưng dần dần, cậu đã biến thành một đồng đội bị Ninh Thành bỏ lại càng lúc càng xa.
Doãn Thiên trở mình, lặng lẽ thở dài.
Trong lòng khó chịu, muốn vượt qua Ninh Thành, nhưng không phải chỉ vì tranh đấu.
Nghĩ mãi vẫn không rõ còn vì gì khác, cậu đành phải tự nhủ, có lẽ bởi vì chỉ khi chạy song song với Ninh Thành thì mới có thể quay sang nhìn ngắm khuôn mặt đẹp tới say lòng nọ.
Hôm nay không mưa, bầu trời vẫn âm u, phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, cậu vào xem thử, bệnh lười tái phát chẳng muốn làm, quay về ký túc xá ăn bánh quy nén thay bữa sáng, ăn xong thì cầm giấy bút, nghiêm túc lập kế hoạch luyện tập mấy ngày tới.
Trọng tâm chắc chắn là bắn súng, nhưng ngoài bắn súng, rèn luyện thể lực và sức bền cũng không thể thiếu sót.
Những hạng mục cần dùng chân thì khỏi cân nhắc, chỉ dùng thân thể thì kéo xà đơn là hạng mục tốt nhất, có thể rèn luyện đồng thời cả lực cánh tay và sức chịu đựng. Có điều khi hết sức thì phải đảm bảo chân không được chạm đất, nếu vậy, đầu óc phải luôn duy trì tỉnh táo.
Gấp lại bản kế hoạch cho ngay ngắn, bỏ vào túi áo rằn ri, cậu nhảy lò cò đến lấy bộ súng lục và súng trường của mình, dán bia giấy vòng ngực bên ngoài tường túc xá, sau đó chuyển ghế xếp tới, ngồi ở vị trí cách tường 15 mét, hít sâu một hơi, vững vàng giơ súng lục kiểu 92 lên.
*Súng lục kiểu 92
Súng lục chưa nạp đạn, cậu luyện “súng rỗng”.
Kéo chốt, ngắm chuẩn, bóp cò, tất cả động tác giống hệt bắn đạn thật, nhưng trông hơi buồn cười.
Cũng may khu đóng quân không còn ai, dù bắn “súng rỗng” buồn cười thế nào thì cũng không ai chế nhạo chàng lính thọt xui xẻo này.
Cả buổi trưa, Doãn Thiên đổi hết tư thế ngồi rồi nằm, đổi từ súng lục sang súng trường, luyện tới phát ngán mới nhảy lò cò vào khu dụng cụ, gắng hết sức kéo xà đơn.
Cậu cảm thấy mình chưa bao giờ nỗ lực như hôm nay.
Hồi trung học, chơi bóng rổ cũng từng trật khớp mắt cá chân, khi đó cậu la oai oái, nằm bệnh viện một tuần rồi về nhà nghỉ ngơi một tháng, ba thì ở doanh trại, không rảnh quản thúc cậu, mẹ thì hầu hạ cậu như chăm sóc người tàn tật, cả ngày cung phụng ăn uống, chỉ sợ không chữa lành lại thành gốc bệnh về sau.
Một tháng đó, cậu sướng như tiên.
Khi ấy cậu hoàn toàn không nghĩ rằng chỉ một ngày sau khi trật khớp, mình sẽ bám xà đơn suy ngẫm nhân sinh.
Không suy ngẫm “Mình định làm gì”, mà suy ngẫm “Trước khi lành thì mình có thể luyện những gì”.
Lần đầu tiên hạ xuống từ xà đơn, cậu suýt dùng chân chạm đất, giật mình sợ hãi, vội vàng ngồi xuống quan sát tình hình mắt cá chân.
Vẫn sưng to như cái bánh bao, da căng lên bóng loáng, chạm nhẹ một cái cũng đau run cả người.
Cậu nhảy vào bếp nấu bát mì, nấu một nồi nước, ăn uống qua loa rồi lấy khăn bông, ngồi dưới đất chườm nóng, xong xuôi thì nhảy về ký túc xá, lấy rượu thuốc xoa bóp vết thương.
Buổi chiều, trời lại bắt đầu mưa, núi non thoắt cái phủ sương mờ, khu đóng quân trắng xóa một mảnh, tầm nhìn rất hẹp.
Doãn Thiên đứng ở cửa ký túc xá nhìn nhìn, quyết đoán cầm bia đứng và súng trường nhảy ra, nằm sấp trên mặt đất ướt dầm dề, tập bắn chính xác trong tư thế nằm.
Tiếng súng liên tiếp vang lên, tấm bia đứng xuất hiện hàng loạt vết đạn.
Hành động thật sự bất tiện, Doãn Thiên không thể thường xuyên nhảy mười tới một trăm mét để nghiệm bia, cũng may cậu đã cân nhắc chu đáo, đặt một chiếc kính viễn vọng bên cạnh.
Năm lần bóp cò một lần nhìn bia giấy, căn cứ vị trí đạn bắn để hiệu chỉnh độ chính xác.
Mưa càng lớn, chẳng mấy chốc cậu đã ngập trong nước. Cậu vuốt nước mưa trên mặt, nạp thêm đạn, bình tĩnh điều chỉnh vị trí ngắm chuẩn.
Tuy mới tháng 6, nhưng rừng cây dưới mưa cực kỳ lạnh. Vài tiếng súng vang lên, cậu run rẩy, thả lỏng một lát mới phát hiện mắt cá chân đau dữ dội.
“Chết mẹ!” Cậu trở mình, ngồi dậy xem xét tình hình mắt cá chân.
Rượu thuốc vừa bôi bị nước mưa cuốn trôi, vết thương vẫn bình thường, không có gì lạ.
Nghỉ ngơi vài phút, cậu lại nằm xuống, đỡ súng trường, tiếp tục ngắm bắn bia đứng.
Không phải cậu thích tự hành xác, mà là đối với một tay súng, thời tiết này chính là cơ hội lý tưởng để luyện tập thực chiến.
Chỉ cần nghĩ tới đám Ninh Thành đang huấn luyện thể lực phi nhân loại trong rừng rậm, cậu không thể ngồi yên tại ký túc xá mà chờ.
Chạng vạng, các đội viên trở lại, ai cũng mệt rã rời, giống zombie bò trong rừng ra.
Doãn Thiên mắc cười vì ý nghĩ của mình, vội vàng đứng dậy thu dọn vỏ đạn la liệt, nhưng vì đứng không vững nên té ngã.
Cũng may chân không sao.
Ninh Thành cả người đầy bùn, khom lưng như cụ già chỉ giây tiếp theo là ngã quỵ.
Doãn Thiên vất vả dứng dậy, định nhảy tới đỡ cậu, ai ngờ mới lò cò vài bước đã bị quát ngừng.
Ninh Thành thấy cậu nhảy tới trông rõ buồn cười thì thẳng người dậy, thô bạo quát, “Nhảy cái gì mà nhảy? Đứng im cấm nhúc nhích!”
Giọng rất hung ác, nhưng khí thế yếu xìu, vừa nghe đã biết tinh lực về giá trị âm từ lâu rồi.
Doãn Thiên mê mẩn nghĩ, nàng dâu Ninh nhếch nhác thế này cũng rất là đẹp.
Cậu nghĩ, nếu mình không què thì tốt, có thể một tay vắt nàng dâu Ninh qua vai, vui sướng ném lên giường mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, tự nhiên lại ngây ngô cười.
Ninh Thành thở hổn hển bước tới, quát, “Làm gì mà ướt sũng thế? Mưa to mà nhảy ra ngoài làm cái gì?”
Doãn Thiên liếc tấm bia đứng mấy chục mét bên ngoài, chột dạ đáp, “Luyện, luyện bắn chính xác.”
Mặt Ninh Thành vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi, “Cậu nằm sấp trong vũng nước luyện bắn chính xác?”
Doãn Thiên nghĩ, rõ ràng ông không làm gì sai, sao lại phải chột dạ?
Ninh Thành ghì lấy vai cậu, lặp lại, “Cậu nằm sấp trong vũng nước luyện bắn chính xác?”
Doãn Thiên rất muốn quát một câu “Thế thì sao”, lại phát hiện mình không đủ dũng khí quát lên.
Giống như… Sợ nàng dâu Ninh giận?
Quách Chiến chạy tới, cũng mệt rã rời, vất vả nở nụ cười nói, “Đừng ồn ào ở đây, đi vào kiểm tra vết thương đã, Doãn Thiên cũng là nghĩ cho tổ mình mà.”
“Vết thương?” Doãn Thiên nghe vậy thì hốt hoảng, “Ninh Thành bị thương à?”
Ninh Thành hung tợn trừng cậu, “Kiểm tra cậu đó!”
Doãn Thiên bĩu môi, trong lòng hơi ấm ức.
Nhưng ấm ức này không khó chịu, ngược lại còn ngưa ngứa nhồn nhột.
Về sau cậu mới biết, như thế gọi là ấm ức ngọt ngào.
Các đội viên người bùn làm ô nhiễm bung bét ký túc xá. Chẳng ai còn sức đi tắm, lại không muốn mang bùn lên giường mình, đành phải nằm ngay tại chỗ, giống đám quái vật hút năng lượng địa cầu.
Ninh Thành túm mắt cá chân Doãn Thiên kiểm tra, thấy tình trạng không chuyển biến xấu thì sắc mặt mới dễ nhìn hơn một tẹo.
Doãn Thiên muốn rút chân về, cẳng chân lại bị kéo mạnh. Rõ ràng Ninh Thành nói chuyện cũng đủ mệt mà còn cố ra vẻ hung ác, hỏi đã xoa bóp chưa, đã chườm nóng chưa.
“Rồi, hết đau rồi.” Doãn Thiên vừa nói dối xong thì vết thương lại đau.
Cậu ráng nhịn không lộ ra ngoài, Ninh Thành lại cẩn thận quan sát mắt cá chân cậu, nói, “Không được, tôi phải tự chườm nóng và xoa bóp cho cậu.”
Khóe miệng Doãn Thiên giật một cái, vội vàng trốn ra sau, “Không, không cần mà…”
“Tôi nói cần là cần!” Ninh Thành đứng dậy, vẫn đang ở bộ dạng người bùn, nhưng vừa ngồi nghỉ một lát nên tinh thần đã khá hơn. Doãn Thiên ngước lên nhìn cậu, kìm lòng không đậu nghĩ: Đẹp quá đi thôi, mẹ ơi người dính đầy bùn mà vẫn đẹp quá!
“Ngồi im, tôi đi nấu nước.” Ninh Thành nói xong thì bỏ đi, bởi vì mất hết sức nên thân mình lắc la lắc lư, trông như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
Doãn Thiên lại giận mình bị thương.
Nếu không phải vì vết thương đáng ghét này, chắc chắn cậu sẽ xông ra cửa, khiêng nàng dâu Ninh trở về.
Sao mỹ nhân lại phải chịu khổ, chịu vất vả thế này?
Ăn diện lộng lẫy chờ được si mê cung phụng chẳng sướng hơn sao?
Lương Chính và Tần Nhạc chuẩn bị bữa tối cho hơn 40 người trong bếp, thấy Ninh Thành lảo đảo đi vào, Lương Chính còn phất tay đuổi cậu ra ngoài, cậu lại cầm ấm, khăng khăng ngồi xổm bên bếp lò, ngáp một cái, “Em nấu nước cho Doãn Thiên.”
Lúc này Ninh Thành trông vừa hiền lành vừa mềm mại, nói chuyện cũng không còn sức lực, hoàn toàn không giống quân nhân.
Nhưng Lương Chính và Tần Nhạc lại biết, Ninh Thành như vậy mới là quân nhân mạnh nhất.
Không điều gì dịu dàng hơn, mạnh mẽ hơn “Bảo vệ đồng đội”.
Ninh Thành xách thùng nước nóng về ký túc xá, các đội viên đã lục tục bò dậy từ dưới đất, đi nhà tắm tắm rửa.
Doãn Thiên áy náy, cướp khăn bông nói, “Cậu cũng đi tắm đi, tự tôi chườm được.”
“Bỏ tay ra.” Ninh Thành đập rớt móng vuốt của cậu, túm chân phải cậu đặt trên đùi mình, cẩn thận áp khăn nóng lên.
Doãn Thiên nóng bừng mặt, cảm giác hình ảnh này hơi kỳ quặc.
Nếu Chu Tiểu Cát làm chuyện này cho cậu, cậu sẽ không cảm thấy có gì không đúng, nhưng đổi thành Ninh Thành thì không như vậy.
Chẳng biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng trái tim nổi trống, hai tai cũng nóng bừng lên.
Cậu cố gắng suy ngẫm, cuối cùng tự nói với mình, đại khái là vì Ninh Thành đẹp quá.
Mỹ nhân như thế thì không nên túm chân một thằng đực rựa khác.
Nghĩ đến đây, cậu lại muốn rút chân về, Ninh Thành tức khắc ngẩng đầu, quát, “Yên tí được không? Đừng có đồng bóng nữa được không? Nghe lời được không? Thành gia của nhà ngươi cũng mệt lắm rồi, chườm nóng xoa bóp xong cũng muốn tắm rửa ăn cơm đi ngủ sớm!”
Thế thì buông tôi ra đi! Doãn Thiên nghĩ bụng.
Chườm nóng tiến hành nửa giờ, xoa bóp lại tiến hành nửa giờ, nhìn bàn tay Ninh Thành đặt trên mắt cá chân mình, Doãn Thiên cảm giác sắp ngạt thở tới nơi.
Trong lòng cậu thầm nói: Chết tôi rồi! Sao tôi có thể đối xử với mỹ nhân như vậy!
Xoa bóp xong, Ninh Thành có vẻ rất hài lòng, khóe miệng còn nhếch lên cười, Doãn Thiên nhìn mà nuốt nước miếng.
Quách Chiến và Chu Tiểu Cát đã về, một người xách nước một người cầm cơm.
Chu Tiểu Cát nói, “Ăn nhanh ăn nhanh, tay nghề của sĩ quan huấn luyện không tồi đâu.”
Ninh Thành khoát tay, nói phải tắm nước nóng trước rồi mới ăn.
Quách Chiến cười, “Trước khi tắm nhớ soi gương, bùn trên người em đóng vảy rồi đấy.”
Doãn Thiên càng áy náy, nhân lúc Ninh Thành đi tắm, cậu gắp hơn nửa số thịt trong cặp lồng của mình đặt vào bát Ninh Thành.
Ninh Thành quay về, trông thấy nhiều thịt thì vui mừng sáng cả mắt.
Doãn Thiên lại nghĩ, mỹ nhân đừng có tỏ vẻ thòm thèm như thế, mà cũng không được ăn ngấu ăn nghiến, ông trừ điểm mày bây giờ!
Hết chương 17
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT