Văn Dật Nhiên tương lai sẽ được kế thừa sản nghiệp Văn gia, cậu ta luôn tính kế để Văn Dư không được thừa hưởng bất kì sản nghiệp nào của Văn gia. Những người khác cũng đều cảm thấy Văn Dư sẽ không được thừa kế, anh ta cái gì cũng không có.
Trên thực tế, anh cũng chẳng muốn thừa kế bất kì sản nghiệp nào của Văn gia!
Anh tự mình thành lập đế quốc thương nghiệp, chẳng những mạnh hơn Văn gia mà còn có thể làm cho Văn gia phá sản.
Văn Dật Nhiên xứng để so sánh được sao?
So với Văn Dư, Trì Tranh Tranh cảm thấy Văn Dật Nhiên mới là phế vật. Bình thường cậu ta được mọi người tung hô là phú nhị đại, nhưng mất đi danh xưng này thì cậu ta chả là cái thá gì.
"Chị _____ " An Thấm Như thất thố trợn tròn mắt.
Cô ta không nghĩ tới Trì Tranh Tranh lại nghĩ như vậy!
Tại sao lại như vậy?!
Rõ ràng người bị vứt bỏ là Trì Tranh Tranh, rõ ràng người thừa kế Văn gia là Văn Dật Nhiên, tại sao trong mắt cô ta [chỉ Tranh Tranh] chỉ có ghét bỏ?
Cô ta vốn nên là người thắng. Hiện tại, vì soa cô ta chẳng cảm nhận được chút vui sướng khi thắng lợi?
Đinh Di Quân cũng ngây người, vẻ mặt mờ mịt: "Tranh Tranh.....Vì sao con lại nói như vậy?"
"Con nói như thế thì có gì sai? "Trì Tranh Tranh cau mày: " Con chính là xem thường Văn Dật Nhiên, cùng với An Thấm Như."
"Tranh Tranh!"
Trì Tranh Tranh cười nhạt: " Mẹ nói An Thấm Như đáng thương? Cho nên mọi chuyện cô ta đã làm đều có thể tha thứ? An Thấm Như, cái gọi là cự tuyệt chính là mỗi ngày đều lên giương với Văn Dật Nhiên ở bên cạnh giường của con? Một lần thì có thể viện cớ, còn vô số lần thì sao? "
Cô dừng một chút, ánh mắt giễu cợt: "Cô cùng Văn Dật Nhiên, ha "
An Thấm Như cảm thấy Trì Tranh Tranh bây giờ không mắng chửi người so với Trì Tranh Tranh trước đây, mỗi khi ấm ức thì mắng người càng làm cho cô ta đuổi lí.
"Chị Tranh Tranh, em biết chị bởi vì thương tâm nên mới trở nên như vậy, nhưng dù vậy chị cũng không nên bôi nhọ cho Dật Nhiên ca!" An Thấm Như nhìn cô, tay nắm thành quyền.
Bôi nhọ?
Trì Tranh Tranh giật khóe miệng, nghiêm túc khó hiểu: "Cô rốt cuộc nhìn trúng Văn Dật Nhiên ở điểm nào? là vị trí vị hôn thê mà cậu ta cho cô trong quá trình yêu đương? Hay nhìn trúng chất lượng sinh hoạt ban đêm vừa ngắn vừa nhanh của cậu ta? "
"Chị, chị! " An Thấm Như tức giận.
"Tranh Tranh! Con là một cô gái, sao con có thể nói chuyện không kiêng nể như vậy! " Đinh Di Quân cũng tức giận.
"Chị Tranh Tranh đã không muốn gặp em, vậy em không ở đây làm chương mắt chị nữa! " An Thấm Như nói xong, liền khóc lóc chạy ra bên ngoài.
Vừa mở cửa, thì gặp ngay Văn Dư đang đứng ở cửa.
Tầm mắt hai người giao nhau, anh bình tĩnh nhìn cô ta một cái.
Chỉ nhìn thoáng qua, như thể nhìn thấy đống rác rửa, sau đó tầm mắt iền dời đi.
An Thấm Như: "......"
Cô ta giậm chân một cái, rồi vừa chạy vừa khóc.
"Thấm Như! " Đinh Di Quân nhìn về phía Trì Tranh Tranh, lại nhìn An Thấm Như vừa chạy đi, cùng với Văn Dư đang đứng ở cửa, cuối cùng nói: "Con nghỉ ngơi cho tốt, chút nữa mẹ sẽ trở lại thăm con."
Dứt lời, Đinh Di Quân nhanh chóng cầm lấy túi rời đi, cũng không thèm liếc nhìn Văn Dư đang đứng ở cửa.
Trì Tranh Tranh nghe vậy cũng không lên tiếng, đầu hơi rũ xuống.
Trong lòng có chút không thoải mái.
Đây là tâm trạng của nguyên chủ?
Cũng đúng, nếu như là nguyên chủ, lúc này hẳn sẽ rất khó chịu?
Trì Tranh Tranh nghĩ đến bà nội, tuy bà nội đã lớn tuổi nhưng lại rất che chở, bảo vệ cô.
Khi cô còn học trung học, cả đám học sinh đều mắc chứng trung nhị bệnh*, cô lại không cha không mẹ, gia đình phải nhận phí trợ cấp sinh hoạt, cho nên bọn họ liền lập bè kết phái cô lập, khi dễ cô.
*Trung nhị bệnh: có xuất xứ từ Nhật Bản, ý chỉ những thiếu niên ở thời kì trưởng thành,có những hành động và ý nghĩ quá mức tự cho là đúng.
Cô là một cô gái ưa nhìn, ôn hòa, nhưng không có nghĩa cô để bọn họ bắt nạt cô.
Cô đánh nhau với đám người đó, mặc dù bị thương nặng hơn bọn họ nhưng bọn họ cũng nặng không kém gì cô. Sau đó đều bị đưa lên phòng giáo viên.
Phụ huynh rất nhanh sau đó liền tới, tuy bọn họ rất đông nhưng bà nội lại chửi ầm lên, đem đám người đó mắng đến không ngốc đầu lên được. Cuối cùng còn đòi được một khoản tiền thuốc men.
"Bé ngoan của bà nội chịu thật nhiều ủy khuất, bọn họ đúng là xấu xa! Nếu bố mẹ Tranh Tranh vẫn còn thì nhất định sẽ bồi bọn họ một trận, để Tranh Tranh nhà chúng ta hả giận!"
Cô gái nhỏ như thật sự nghĩ đến mấy vị phụ huynh kia bị bố mẹ đánh liền không khỏi bật cười. Tất cả ủy khuất đều tan biến.
Buổi tối trong giấc mộng, cô thấy ba mẹ sống dậy, đánh mấy người kia khi dễ, bắt nạt cô, đánh đến khi bọn họ khóc lóc, cầu xin tha thứ.....
Sau khi lớn lên, Trì Tranh Tranh mới biết, cho dù ba mẹ cô còn sống cũng sẽ không đi đánh những người đó.
Đấu đá giữa người trưởng thành và mấy đứa con nít khác nhau.
Có thể lúc đó, cô vừa bị bắt nạt, nên chỉ cần có người vô điều kiện che chở, vì cô trút giận thì đã rất thỏa mãn.
Một đứa trẻ bị bắt nạt, chỉ cần ba mẹ mình vô điều kiện che chở và lo lắng, chăm sóc.
Nhưng Trì Tranh Tranh dường như chưa bao giờ có những thứ này.
Muốn Trì Ngạn cùng Đinh Di Quân che chở, bảo bọc sẽ không thể nào thiếu chút lợi ích, bọn họ rất dễ dàng khuất phụ trước lợi ích.
Bà nội qua đời khi cô còn học đại học, lúc đó như trời sập, chỗ dựa duy nhất của cô cũng biến mất.
Nhưng bà nội lại muốn cô sống tốt, nên cô liền cố gắng sống thật tốt.
Chỉ là.....cuối cùng cô vẫn phải chết, lại còn sống theo cách khác.
Cô nhớ bà nội, cũng nhớ ba mẹ - người đã tồn tại trong trí nhớ của cô.
Đời trước, cô giống như cỏ dại, nhưng lại có tình yêu, tùy ý trưởng thành, tự do tự tại.
Tách
Có gì đó rơi trên mu bàn tay.
Trước mặt, một tờ giấy bỗng xuất hiện.
Trì Tranh Tranh ngẩng đầu, Văn Dư mặt không biến sắc nhìn cô.
Cô đưa tay lên sờ mặt, mới phát hiện bản thân đang khóc.
Mở miệng, giọng nói êm nhu, mềm mại vang lên: "Anh đến đây từ lúc nào?"
Văn Dư suy nghĩ một chút rồi nói: " Vừa đến được một lúc."
Trì Tranh Tranh hơi sững sờ, sau đó ngây người nói,: "Anh nghe hết rồi?"
Văn Dư: " Nghe rồi."
Trì Tranh Tranh lẩm bẩm:" Nghe được....cái gì?"
Cô dường như nhìn thấy nụ cười châm biếm trên mặt Văn Dư, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ: "Nghe được cô nói cuộc sống sinh hoạt về đêm của Văn Dật Nhiên vừa nhanh lại không chất lượng."
Trì Tranh Tranh: "......"
_
Cô cảm thấy Văn Dư rất thù dai.
Mặc dù trong nguyên tác đã nói rõ, nhưng cô dùng vài lần nói chuyện ngắn ngủi mà rút ra được _____
Văn Dư vô cùng vô cung thù dai!
Cô nói nhiều như thế mà anh ta chỉ nhớ đến chuyện Văn Dật Nhiê là "phế vật", "vừa ngắn lại không có chất lượng".....
Tuy nhiên cũng may anh không nhắc tới mấy lời khen của cô dành cho anh ta, nếu không cô sẽ lúng túng chết mất.
Bị Văn Dư đả kích, khóc cô cũng không thèm.
Cô hỏi anh:"Sao anh lại đến?"
Văn Dư: "Văn Kính Sâm bảo tôi đến."
Trì Tranh Tranh: "....." Người này thật không biết nói chuyện.
Ngập ngừng một chút, cô nói: "Ồ, vậy anh.....cũng nên trở về? Tôi sẽ không lãng phí thời gian của anh."
Văn Dư là một ông chủ lớn, mỗi ngày đều có bao nhiêu chuyện chờ anh ta xử lí.
Anh ở bệnh viện, anh không được thoải mái, mà cô cũng....không được tự nhiên.
Văn Dư ngồi xuống bên cạnh, không lên tiếng, chậm rãi đưa tay lên cầm lấy con dao gọt trái cây.
Bàn tay thon dài, đẹp mắt cầm con dao.....
Trì Tranh Tranh: "!!!!"
Hô hấp cô chậm lại, lắp ba lắp bắp:" Nếu muốn, muốn tôi giải trừ hôn ước, tôi sẽ phối hợp, đừng cầm dao, giết người, giết người là phạm pháp..."
Cặp mắt u ám của Văn Dư nhìn cô một cái.
Rồi sau đó, đưa tay lên cầm lấy một quả táo.
Văn Dư bắt đầu gọt táo.
Anh gọt táo rất nghiêm túc, đôi mắt chuyên chú nhìn trái táo, bàn tay khẽ chuyển động, vỏ táo liền đứt ra, nguyên một đoạn không hề đứt đoạn, tựa như có thể hoàn hảo ghép lại một trái táo khác.
Trì Tranh Tranh nhìn trộm anh.
Văn Dư thật sự quá soái.
Ngũ quan thâm thúy, đường nét gương mặt cực kì sắc xảo.
Cô nhìn một cái cũng biết người này là vật trong ao, rất có khí chát của ông lớn. Trong mắt mọi người xung quanh, không biết vì sao Văn Dư lại trở nên dư thừa.
Có thể nguyên tác vì anh nên thêm buff?
Trước khi anh vung tay tiêu diệt hai nhà Văn - Trì thì anh bị tất cả mọi người khinh thường.
Đên khi đế quốc thương mại xuất hiện, anh cũng không giấu giếm thực lữ nữa. Lúc ấy, trong nháy mắt, anh quay người trở thành lão đại, sáng mù mắt chó của mọi người!
Haiz, dù sao đây cũng là cuốn nam chủ văn, nếu như là nữ chũ văn cũng sẽ không viết như vậy!
Ít nhất cũng sẽ không để mọi người nhìn anh như nhìn một tên phế vật.
"Khi nào xuất viện? "
Trì Tranh Tranh sửng sốt: " Hả?"
Sau đó theo bản năng nói: "Bác sĩ buối sáng đến kiểm tra phòng bảo ngày mai có thể xuất viện.''
Trong đầu cô vẫn còn khiếp sợ, quay quanh mấy vấn đề như "Đại lão chủ động quan tâm cô", "Chẳng lẽ đại lão muốn tâm sự với cô? ", "Có thể cô sẽ không bồi chuyện nha"....
Văn Dư đem táo đưa cho cô, đứng lên: "Ngày mai tôi đến đón cô."
Nói xong, lão đại khí chất cường đại liền rời đi.
Trì Tranh Tranh chớp chớp mắt.
Trong khoảnh khắc đờ đẫn, bóng lưng của Văn Dư cũng dần biến mất.
Đón cô?!
Lại là yêu cầu của Văn Kính Sâm? Dù sao chắc chắn không phải là chủ ý của Văn Dư.
Nam chủ đại nhân cũng không dễ dàng gì. Lúc ẩn mình, che dấu năng lực, còn phải nghe lệnh của người khác, làm một số chuyện bản thân không muốn làm.
Aizz.
Trì Tranh Tranh cúi đầu, nhìn về phía quả táo.
Trái táo đại lão gọt vẫn hoàn mxy như mọi ngày.
Gặm một cái.
Ừ, vẫn ngọt như cũ.
______
Ngày hôm sau, Văn Dư đúng giờ xuất hiện.
Mấy ngày cô nằm viện, đều không có người đưa quần áo đến, Trì Tranh Tranh cũng hết cách, chỉ có thể mặc quần áo bệnh nhân rời đi.
Trước khi đi, cô soi gương nhìn bản thân một chút.
Cô phải nói rằng, một trong những lí do khiến cô tiếp nhận thân phận mới nhanh như vậy là vì ____Diện mạo của cô quá đẹp!
Nếu muốn diện mạo đẹp cũng không dễ. Đầu tiên gien phải tốt,, thứ hai là có được vẻ đẹp này phải trân trọng chăm sóc mỗi ngày thì mới có thể tinh xảo như vầy.
Trì Tranh Tranh là phiên bản cao cấp của Trì Tranh.
Trong gương xuất hiện gương mặt cô gái vừa xa lạ vừa quen thuộc, dáng dấp diện mạo tương tự như trong trí nhớ của cô. Chẳng qua Trì Tranh Tranh gầy hơn, trắng trẻo hơn, đường nét gương mặt thanh tú hơn, thậm chí cô ấy còn có gương mặt trái xoan rất xinh đẹp.
Rõ ràng cũng rất giống, nhưng vẫn có chỗ khác.
Trì Tranh Tranh say mê chiêm ngưỡng vẻ đẹp này, rồi sau đó mặc quần áo bệnh nhân, đi tay không ra ngoài.
Cô đúng thật là chẳng có gì.
Đồ trên người bị hư hỏng trong tai nạn xe, cũng không cần đem đồ ở bệnh viện ra ngoài, chỉ có thể đi tay không.
Ở cửa, Văn Dư đứng bên cạnh xe, mắt hơi rũ xuống, xem tin nhắn trên điện thoại di động.
Đại lão thật sự đến đón cô?!
Trì Tranh Tranh có chút kinh sợ, thân là vị hôn thê mà Văn gia cưỡng ép Văn Dư chấp nhận, ấn tượng của anh về cô khẳng định sẽ không tốt. Cô lại lãng vãng trước mặt anh ta, anh....... có khi nào muốn diệt khẩu mình trước xong mới tính sổ với hai nhà Văn Trì?
Bây giờ tuy là đầu xuân, nhưng trời vẫn rất lạnh nha.
Một trận gió lạnh thổi qua khiên Trì Tranh Tranh có chút rùng mình.
Cô lùi lại về sau mấy bước.
Xa xa, Văn Dư ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén, chính xác khóa chặt cô trong đám người.
Chân Trì Tranh Tranh đang lui về sau bỗng dừng lại.
Ngay sau đó, chậm rãi di chuyển, từng bước đi về phía Văn Dư.
Văn Dư cứ như vậy, mặt không đổi sắc nhìn cô.
Đương nhiên anh nhìn ra vẻ miễn cưỡng của nha đầu kia, động tác chậm rãi, làm cho Văn Dư nghĩ đến con mèo, một con mèo rất kháng cự, không muốn đến gần nhưng lại phải đến.
Đến gần, trên mặt liền không lộ ra vẻ miễn cưỡng như lúc nãy, cô nở một nụ cười lúng túng: "Chuyện này.....Sẽ không làm lãng phí thời gian của anh, tôi hoàn toàn có thể tự bắt xe về! "
Một trận gió thổi tới, Trì Tranh Tranh run một cái.
Văn Dư mở cửa xe, không lên tiếng, cằm khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là lãnh khốc vô tình biểu thị ____lên xe.
____Anh bảo tôi lên xe tôi liền phải lên xe?
Trì Tranh Tranh tỏng lòng nói.
Cô giẫm lên xe, co người ngồi vào trong.
Văn Dư lái xe, không nói một lời, trực tiếp chở cô về Trì gia.
Cả một đoạn đường, hai người không nói lời nào.
Mỗi khi cô nghĩ " Đại lão chắc chắn sẽ không mở miệng nói chuyện. " "Nếu không hay là mình bắt chuyện " thì cô liền dời tầm mắt nhìn sang Văn Dư, lại bắt gặp vẻ mặt "lạnh lùng tàn nhẫn", cô ngay lập tức liền rụt cổ trở về.
____Quên đi, may còn chưa nói cái gì, vạn nhất nói sai một câu, sợ là hôm nay bỏ mạng ở chỗ này!
Xe dừng trước cổng biệt thự Trì gia.
"Cảm ơn." Trì Tranh Tranh khô khan nói.
Đang chuẩn bị xuống xe, Văn Dư liền vươn tay lấy áo khoác âu phục phía sau xe khoác lên cho cô, giọng nói trầm thấp bình tĩnh: " Gọi tôi là Văn Dư."
Trì Tranh Tranh sững sờ, sau đó mở miệng gọi: "Văn Dư"
Văn Dư gật đầu một cái, không lên tiếng, thu hồi tầm mắt nhìn thẳng về phía trước.
Trì Tranh Tranh nhìn khuôn mặt anh, liền hiểu ý của anh _____
Có thể lăn.
Vì vậy, cô khoác áo, phóng ra khỏi xe.
Đi được mấy bước, cô quay đầu nhìn chiếc xe vẫn còn đang đậu ở đó, rồi lại nhìn chiếc áo khoác trên người......
Đại lão cũng không dễ dàng gì, chỉ vì không muốn bị bại lộ, mà phải kiên nhẫn chịu đựng "vị hôn thê" này.
Aizzz
Hôm nay là ngày Trì Tranh Tranh xuất viện.
Cô lại không chủ động nói với Trì gia, nhưng Trì gia cũng không hói đến. Cho nên lúc cô đẩy cửa tiến vào thì một nhà Trì gia đang thất loạn bát nháo.
_____Một tiểu thư đến cửa tìm An Thấm Như chơi.
"Thời điểm chị và Dật Nhiên ca đính hôn, chúng ta nhất định phải làm náo nhiệt một chút!"
"Ha ha ha, cũng đúng, ban đầu lúc Trì Tranh Tranh đính hôn cùng với Văn Dật Nhiên, cũng chỉ là một cái thông báo, cũng không làm nghi lễ đính hôn, nên đâu thể so được với Thấm Như."
"Đúng nha, tuy nhiên, cô ấy bây giờ đính hôn với Dật Nhiên ca, thì sẽ có nghĩ lễ? "
"Cô ta không biết xâu hổ sao? Từ Văn Dật Nhiên biến thành Văn Dư, đúng là khác nhau một trời một vực. Cô ta lại giống như người không có não, thật khiến người ta chán ghét, dù sao cũng đáng đời. Hơn nữa Trì Tranh Tranh thích Văn Dật Nhiên, còn không biết sẽ nháo thế nào."
"Thấm Như, nếu Trì Tranh Tranh tìm cô gây phiền toái thì sao? "
"Tìm thì tìm, Thấm Như của chúng ta sợ cô ta chắc?"
......
Giọng nói ôn nhu của An Thấm Như vang lên: "Aiz, cũng không sao. Chị Tranh Tranh lần này đúng là chịu nhiều ủy khuất, nếu chị ấy có đến tìm tôi gây phiền toái thì cũng là do tôi sai."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT