Thư ký mặt lạnh rõ ràng là có số đo lớn hơn cô, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ngực Trì Tranh Tranh, chỉ nhẹ nhàng lướt qua như đang ám chỉ___
Ồ, rất xin lỗi, là tôi xem trọng cô rồi.
Một cô thư ký như vầy, trên mặt không chút biến hóa, tựa như chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Nhưng ánh mắt vẫn gắt gao bám chặt lấy cô ấy, hơn nữa năng lực bổ não của cô quá lợi hại khiến mặt ngày càng đỏ.
Thư ký: "Vâng thưa tiểu thư. Bây giờ tôi lập tức gọi điện thoại đặt hàng, nhanh nhất là trong nửa tiếng nữa cửa hàng sẽ mang đến, mong ngài chờ một lát."
"Ồ......được......" Cô bất lực đáp.
Sau khi thư ký gọi điện thoại một lúc thì dẫn người rời đi.
Văn Dư vẫn còn nhìn cô.
Trì - mặt đỏ bừng - Tranh Tranh gục đầu xuống, xoay người chạy đi, giọng nói nhỏ xíu: "Tôi lên phòng trước....."
Nói xong, cô chạy nhanh như một cơn gió, cầm áo ngủ chạy lên lầu.
Trong phòng tắm đầy đủ đồ vệ sinh cá nhân và khăn tắm, nhưng chỉ thiếu duy nhất là áo ngủ và đồ lót.
Đóng cửa lại, cô ôm áo ngủ, trực tiếp phóng lên giường.
A a a a!!
Thật xấu hổ!
Chủ yếu là do nguyên thân quá gầy, sau khi xảy ra tai nạn cô lại nằm viện vài ngày nên càng gầy.
Cô muốn tăng cân! Muốn nhiều thịt! Muốn......đổi đồ lót!
_
Dì Vương nấu cơm rất nhanh, nhưng hiển nhiên không nhanh bằng quần áo, chưa đến nửa tiếng, quần áo đã được đưa tới.
Nghe được có người gọi cô, cô tay chân nhanh nhẹn đi xuống lầu, nhận hộp quần áo. Ánh mắt lén lén lút lút nhìn người đang ngồi trên sô pha, trước mặt đặt máy tính - Văn Dư......
Dường như mặt cô vẫn còn đỏ bừng, còn không có dấu hiệu giảm đi. Cô lại nhanh nhẹn chạy lên lầu.
Lúc đang lên cầu thang, Văn Dư đột nhiên lên tiếng: "Cất đồ xong thì đi xuống dùng cơm."
Trì Tranh Tranh: ".......ừm."
Cất quần áo, lại ở trong phòng kì kèo một hồi mới đi xuống lầu.
Dưới lầu, trên bàn cơm đã bày sẵn ba món mặn một món cnah, Văn Dư cũng vừa ngồi vào bàn.
Cô kinh ngạc hỏi: "Dì Vương đâu rồi?"
"Dì Vương về rồi, bà ấy không sống ở đây." Văn Dư trả lời, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Anh không thích trong nhà có người khác, cho nên dù là quản gia hay các dì đều không ngủ lại.
Trì Tranh Tranh........là trường hợp ngoại lệ.
"Ồ...." Trì Tranh Tranh đáp.
"Ăn cơm thôi."
"Ừm." Cô ngồi xuống, cầm lấy đũa, bắt đầu dùng cơm.
Cô cúi gầm mặt xuống, có chút ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.
Văn Dư vẫn luôn chú ý cô, nhìn thấy như vậy khẽ nhíu mi. Anh thích ăn cơm với cô giống nhưu trước đây, chứ không phải như bây giờ.
Anh mím môi: "Đêm nay tôi ở lại." Miễn cho em sợ ở một mình.
Trì Tranh Tranh: "Ồ." Đây là nhà anh, anh thích ở lại thì ở.
Thấy cô vẫn chưa ngẩng đầu, Văn Dư mím môi càng chặt hơn.
Hai người trầm mặc dùng cơm, cả phòng ăn vô cùng yên tĩnh.
Trong chốc lát, Trì Tranh Tranh đã ăn xong một bát cơm, nuốt miếng cơm cuối cùng xuống, chuẩn bị buông đũa.
Lúc này Văn Dư chợt mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh: "Là do chuyện nội y nên em không vui?"
Bởi vì phải lựa chọn nội y trước mặt anh nên không vui?
Cho nên là do thẹn thùng?
Cả buổi tối không dám ngẩng đầu.
Thời điểm anh nói mấy lời này, anh vô cùng nghiêm túc. Lời nói như vậy phát ra từ miệng anh khiến người ta cảm thấy rất chân thành, cũng không phải lời nói bậy bạ gì, ẩn trong đó còn chứa sự lo lắng.
Trì Tranh Tranh: "....."
Lỗ tai cô ửng hồng, theo bản năng ưỡn ngực, buồn bực nói: "Tôi quá gầy, không biết còn có thể phát triển....."
Hả?
Đôi mắt Văn Dư mờ mịt.
Trì Tranh Tranh đứng lên, đi thẳng vào phòng bếp.
Văn Dư: "Em làm cái gì thế?"
Cô nghiễn răng nghiến lợi tả lời: "Tôi muốn ăn thêm một chén nữa!"
Văn Dư: "....."
Anh chớp chớp mắt, giống như hiểu ra vì sao cô xấu hổ.
Cái này....
Anh cuối đầu, bật cười.
_
Lúc Trì Chu Thần về nhà cũng đã trễ, Trì Ngạn và Đinh Di Quân vẫn chưa dùng cơm, ngồi ở phòng khách chờ cậu ta.
Tầm mắt cậu ta quét quanh phòng khách, phát hiện An Thấm Như không có ở đây.
Đinh Di Quân nhìn thấy cậu trở về, lập tức cuống quít đi ra đón, tầm mắt vẫn luôn nhìn phía sau lưng cậu, không thấy người kia, vẻ mặt bà hơi mất mác___
"Chu Thần, Tranh Tranh không muốn trở về sao?"
Trì Ngạn đập mạnh ly trà, hừ một tiếng: "Không trở về cũng được! Nó cũng chẳng còn nhỏ nữa, không cần quản nó."
Tuy nói như vậy nhưng lúc nãy ông cũng giống như Đinh Di Quân nhìn phía sau lưng Trì Chu Thần.
Trì Chu Thần lắc đầu: "Con chưa có nói chuyện với chị ấy, nhưng con biết chị ấy ở đâu."
"Vậy cũng được." Đinh Di Quân thở phào nhẹ nhõm, biểu tình phức tạp.
"Ăn cơm! Mặc kệ nó." Trì Ngạn nổi giận đùng đùng đứng lên, đi vào phòng ăn.
Đinh Di Quân và Trì Chu Thần đi ở phía sau.
Tâm trạng Trì Ngạn bây giờ dĩ nhiên không tốt rồi, buồn bực ăn cơm. Đinh Di Quân ngồi kế bên lải nhải: "Tối nay ba mẹ đã nói chuyện với An Thấm Như, sau này con bé sẽ không ở đây thường xuyên. Con bé sẽ sống ở Đinh gia, nếu ở Đinh gia không thoải mái thì còn có An gia. Lần sau con nhớ nói chuyện này cho Tranh Tranh biết, nếu con bé biết được chắc chắn sẽ trở về...."
Trì Chu Thần vừa ăn cơm vừa ngẩn người.
Một lúc lâu, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trì Ngạn: "Ba, người nói xem có phải chúng ta nhìn lầm rồi không? Văn Dư có thể không đơn giản như chúng ta nghĩ?"
Trì Ngạn nghe cậu nói xong thì cau mày.
Mi tâm Đinh Di Quân cũng nhíu chặt, nghĩ đến Văn Dư thì có chút bất mãn: "Cậu ta sao lại không đơn giản? Nhất sự vô thành [1], Văn gia cũng không cho nó vào công ty làm, cái gì cũng không học! Câu nói của cậu ta cũng thể hiện tính cách của nó, làm sao không đơn giản?"
[1] kẻ vô tích sự; chẳng làm nên trò trống gì.
Bà nói đúng cái nhìn của tất cả mọi người về Văn Dư bao gồm cả Trì Ngạn và Trì Chu Thần.
Văn Dư là kẻ không có tiền đồ, là kẻ dư thừa ở Văn gia, còn nhất sự vô thành. Ấn tượng này đã để lại dấu ấn rất sâu trong lòng bọn họ.
Nhưng Trì Ngạn lại nhớ đến đôi mắt kia, u ám sâu không thấy đáy, và khí thế áp bức kia.....
Ông nhìn Trì Chu Thần: "Sao con lại hỏi như vậy?'
Trì Chu Thần buông chén đũa, mặt đầy nghiêm túc trả lời: "Hôm nay anh ta đưa Trì Tranh Tranh đi vào Tran viên Vọng Giang."
"Trang viên Vọng Giang?" Nghe thế mi tâm Trì Ngạn càng nhíu chặt.
_
Cơm nước xong xuôi, Trì Tranh Tranh về phòng, còn Văn Dư đi vào thư phòng xử lí công việc.
Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trì Tranh Tranh vui vẻ đi tắm sau đó lên giường ngủ.
Cô không đặt đồng hồ báo thức, cho nên hôm sau tỉnh lại cũng đã hơn mười giờ, trời đã sáng trưng.
Đứng dậy kéo rèm cửa sổ, ánh sáng bên ngoài rọi vào, cô mỉm cười, duỗi eo một cái.
Cô đi xuống lầu, trên bàn có để sẵn bữa sáng.
Trong phòng ăn rất yên tĩnh, hiển nhiên Văn Dư đã ra khỏi nhà.
Cô nhanh nhẹn vào phòng bếp, đem bữa sáng hâm nóng, sau đó ung dung thong thả thưởng thức bữa sáng.
"Thật dễ chịu...."
Đây mới là cuộc sống.
Đời trước lúc cô đi làm phải dậy sớm đến nỗi cuối tuần cô ngủ một mạch đến trưa rồi mới dậy, rồi chậm rãi ăn sáng. Mặc kệ là chơi điện thoại hay cày phim cô đều cảm thấy rất thư thái.
Từ lúc xuyên đến đây, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thư thái như vậy.
Sau khi giải quyết bữa sáng, cô ngược lại cũng không nhàn rỗi.
Cô quyết định hôm nay làm quen môi trường sống xung quanh trước, tiếp đó sẽ trở về suy tính tìm công việc. Trong túi cô không còn bao nhiêu tiền, chung quy vẫn phải tìm cách.
Cô đi ra ngoài, chưa tới một tiếng, cô tái mặt chạy trở về.
Vừa đóng cửa, cô co người rúc cổ ngồi trên ghế sô pha, ôm gối, người khẽ run.
Tay cô run lẩy bẩy, nên đánh không ra chữ, cô trực tiếp gửi tin nhắn giọng nói____
"Văn, Văn Dư, trưa nay anh có về không?"
Đầu bên kia, Văn Dư đang tiến hành cuộc họp.
Thư ký Ninh và cô thư ký hôm qua mang quần áo đến nhà đi ở phía sau Văn Dư báo cáo công việc: ".....Đây là bốn bản hợp đồng cần ông chủ xem qua và ký tên, ngoài ra, báo cáo của giám đốc Trần đã nộp lên, cần ngài xem xét, buổi chiều...."
Văn Dư gật đầu một cái.
Đợi sau khi thư ký Ninh báo cáo xong, anh mới nhấn nghe tin nhắn giọng nói.
Thư ký Ninh và đám người trợ lí Cao đi ở phía sau chợt dừng bước, ngay sau đó trên mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn luôn quan sát bóng lưng Văn Dư.
Văn Dư nghe xong, khẽ nhíu mày.
Đã xảy ra chuyện gì?
Anh nghe được giọng nói của Trì Tranh Tranh có chút run rẩy, anh nhắn lại một câu___
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Không đợi đầu bên kia trả lời, anh nhìn thư ký Ninh: "Đem tất cả văn kiện cần tôi ký đến đây, còn những tài liệu khác thì cứ đặt bên trong phòng làm việc của tôi."
".....Dạ." Thư ký Ninh đưa cho anh.
Anh vừa đi vừa mở cửa vào phòng làm việc, đi đến bàn, trực tiếp ký ba bản hợp đồng, bản còn lại ném cho thư ký Ninh: "Trang thứ hai điều mười sáu, cần sửa đổi."
Dứt lời, anh lấy điện thoại ra, lần này cô gửi tin nhắn văn bản đến
Không có gì.
Tôi chỉ là muốn hỏi một chút....
Văn Dư không trả lời, cất điện thoại vào, đi ra ngoài: "Bảo tài xế đậu dưới công ty chờ tôi."
"Vâng...."
Văn Dư đã nhanh chóng rời đi, thư ký Ninh vội vàng gọi điện thoại, những người còn lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mặt ai cũng đầy khiếp sợ.
Chỉ có thư ký Từ tối hôm qua mang quần áo đến cho cô gái kia vẫn còn bình tĩnh, nhìn người khác mờ mịt, hơi khinh bỉ___
Ha, đối với đời sống tình cảm của ông chủ, các người không biết gì cả.
_
Trì Tranh Tranh ở trong phòng, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh. Cô muốn đi ra ngoài, nhưng lại không dám bước ra khỏi cửa.
Lá gan cô vốn không lớn, lúc này cô cũng sợ vỡ mật.
Nghĩ đến việc cô một đêm ở trong phòng cô càng cảm thấy đáng sợ.
Căn nhà lớn như vậy, lại chỉ có một mình cô....
Hơn nữa, căn phòng rộng như vậy mà chỉ mình cô sống...
Đúng lúc này có người mở cửa.
"A____" Trì Tranh Tranh theo bản năng hét chói tai, ném gối ra cửa.
Văn - vội vã chạy về - Dư lấy tay đỡ gối, ngó thấy cô vẻ mặt kinh hoảng, anh nhíu mi, ánh mắt lo lắng: "Trì Tranh Tranh, đã xảy ra chuyện gì? Đừng sợ."
Anh đi đến trước mặt Trì Tranh Tranh, bàn tay ấm áp của cô khẩn trương run lẩy bẩy bám vào cổ áo anh.
Sau khi anh cài nút áo xong, anh mới phát hiện tay, chân cô lạnh ngắt, mi tâm càng nhíu chặt hơn.
Trì Tranh Tranh nhìn thấy người đến là anh, cô thở hắt ra, gương mặt tái nhợt thở hổn hển.
Cô vốn đã trắng, lại còn gầy yếu, bây giờ gương mặt tái nhợt, gương mặt khẩn trương đổ mồ hôi, ánh mắt hốt hoảng, làm cho người ta đau lòng.
Văn Dư đưa tay còn lại vỗ lưng cô, giọng nói ôn nhu, trấn an cô: "Không có việc gì, Trì Tranh Tranh nói cho tôi, đã xảy ra chuyện gì?"
Trì Tranh Tranh vươn tay, nắm chặt quần áo Văn Dư, trên mặt hoảng sợ: "Tôi ra ngoài tham quan trang viên, nhưng không có người, một người cũng không có!"
Cô vốn muốn đi tham quan trang viên một chút, thuận tiện làm quen hàng xóm xung quanh, kết quả khắp nơi một bóng người cũng không có.
Mỗi một ngôi nhà đều không thấy dấu vết người sống, tất cả cửa biệt thự đều mở, xe cũng không có một chiếc.
Cô bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc, lập tức chạy đi xem xung quanh hy vọng có thể nhìn thấy một người, nhưng cuối cùng một người cũng không có!
Một mình cô đi dạo trang viên, trừ mỗi tiếng bước chân cô, thì không còn âm thanh nào khác.
Trì Tranh Tranh lúc ấy sợ choáng váng.
Cô muốn chạy ra khỏi trang viên này, nhưng khổ nỗi trang viên này quá lớn, cô không tìm được lối ra.
Đây là trang viên, cho dù là khu biệt thự thì cũng không khả năng không có bóng người!
Cô căn bản không dám ở bên ngoài quá lâu, hối hả chạy về.
"Thật quá dọa người, một bóng người cũng chẳng thấy!" Trì Tranh Tranh vừa hít thở sâu, vừa che ngực đang loạn nhịp.
Đời trước khi cô đi thuê nhà, khu phố cô ở vô cùng náo nhiệt, chỉ cần đi ra ngoài là có thể nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa.
Khu biệt thự này cũng coi như khá yên tĩnh, nhưng không yên tĩnh đến thế chứ!
Cô chạy trở về, đóng cửa lại, căn nhà lớn cực kỳ an tĩnh, không nghe được tiếng động nào.
Trì Tranh Tranh vốn không thuộc về thế giới này, bản thân cô tồn tại như thế nào cô còn không rõ, sao có thể không sợ?
Văn Dư nghe xong liền rõ.
Trầm mặc vài phút sau đó bật cười, nhẹ nhàng trấn an cô: "Đừng sợ, không có người cũng bình thường, khu biệt thự này chưa được bán ra ngoài, nên không có ai chuyển vào ở."
Anh thích yên tĩnh, chưa bao giờ sợ chỉ có mình anh sống một mình trong khu biệt thự này, nhưng không nghĩ đến anh quên nói cho cô, khiến cô sợ hãi thành như vầy.
Trong lòng nhất thời buồn cười, nhưng có mấy phần đau lòng.
Trì Tranh Tranh nghe anh trả lời, hoang mang chớp mắt: "Hả?"
Khu biệt thự chưa mở bán?!
Văn Dư tiếp tục vỗ nhẹ lưng cô: "Đừng lo lắng, chờ một chút tôi gọi dì Vương dọn đến sống chung."
Cô sững sờ một lúc lâu, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại sau cơn khủng hoảng, thở hắt ra, không cự tuyệt chuyện dì Vương chuyển đến ở.
____Bản thân cô không phải người cậy mạnh.
Khu biệt thực này một mình cô ở, cô không dám.
Sau khi bình tĩnh, cô mới phát hiện mình vẫn còn báu chặt ống tay áo của Văn Dư, cô vội vàng buông tay.
Nụ cười cô hơi lúng túng, cô gãi gãi đầu: "Ừm...tôi xin lỗi, làm anh lo lắng rồi, do tôi quá nhát gan...."
Văn Dư cũng thả tay, rót một ly nước ấm đưa cho cô: "Không có gì, dì Vương bọn họ chuyển đến đây ở thì cũng dễ dàng làm việc."
Bản thân anh không thích có người khác ở chỗ này, nhưng bộ dáng này của Trì Tranh Tranh chắc chắn là không được, để cho đám dì Vương đến đây chiếu cố cô, anh mới yên tâm.
Trì Tranh Tranh nhận ly nước, cảm kích nhìn Văn Dư.
Cô uống vài hớp nước, lại xoa cái trán dính đầy mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói: "Văn Dư, lá gan anh thật lớn...."
Dám ở đây một mình, sự can đảm của Văn Dư làm cô rất kính nể.
Mặc dù cô biết trang viên này của Văn Dư còn chưa đưa ra bán cho nên không có người ở, nhưng cô vẫn sợ.
"Tôi đã quen rồi, cũng không có gì đáng sợ." Văn Dư thản nhiên đáp.
Anh dĩ nhiên là không sợ rồi. Anh không biết trên thế giới này có ma quỷ hay không, tuy nhiên, cho tới thời điểm hiện tại anh cũng chưa bao giờ gặp quỷ hại người, nhưng người hại anh thì không ít. Có đôi khi người còn đáng sợ hơn so với quỷ.
Tầm mắt anh quét qua Trì - vẫn còn sợ hãi Tranh Tranh, anh chợt bật cười, khóe miệng nhếch lên.
_
Thoáng chốc, dì Vương xách đồ ngồi xe tài xế Vương chuyển đến, trừ dì Vương phụ trách việc bếp núc còn có thêm một đôi vợ chồng trung niên.
"Đây là chú Lý trông nom vườn hoa, thím Lý hỗ trợ quét sân, giặt giũ quần áo. Hai người họ ở nhà phụ, nếu em có chuyện gì có thể gọi bọn họ giúp đỡ." Văn Dư dặn dò.
"Ồ, được....." Trì Tranh Tranh đáp.
Ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo Văn Dư, nhìn anh ngẩn người.
Anh thật tốt.
Mặc dù anh lạnh lùng nhưng rất quan tâm đến người khác, khiến sâu trong nội tâm cô cảm thấy ấm áp.
Cô tiếp tục ngẩn người, cho đến khi Văn Dư dùng hai ngón tay gõ nhẹ lên đầu cô, cô mới che trán lấy lại tinh thần, nhí mày, đôi mắt to tròn lên án anh.
____Sao lại đánh tôi?
Văn Dư thu tay lại, tay để lên miệng ho khan: "Chúng ta chuẩn bị ăn cơm, dì Vương dì mau đi nấu cơm."
Nói xong, anh quay người vào bếp dặn dò dì Vương, nhà đầu này nhát gan như vậy, tất nhiên vẫn cần dì Vương lưu tâm một chút.
Trì Tranh Tranh vẫn còn che trán, quan sát bóng lưng Văn Dư.
Sao anh lại cóc đầu cô?
Năng suất làm việc của dì Vương rất nhanh, chỉ một lúc trên bàn đã bày ra mấy món xào, cơm cũng nấu xong.
Ban ngày, người đi lại nhiều, Trì Tranh Tranh sẽ không sợ.
Văn Dư cũng an tâm, dùng cơm xong liền chạy đến công ty. Hai ngày nay công ty xảy ra chút chuyện cần anh đích thân ra mặt.
Chờ khi anh đến công ty, anh gọi thư ký Ninh vào ____
"Bắt đầu rao bán Tranh viên Vọng Giang đi, để cho người phụ trách chú ý người mua một chút, mấy căn biệt thự trong đó tận lực bán cho những nhà có nhiều trẻ con."
Vậy thì sẽ náo nhiệt hơn.
Mấy căn biệt thự cũng cách nhau khá xa, cũng sẽ khôn ồn ào đến bọn họ, nhưng nếu Trì Tranh Tranh ra cửa thì sẽ rất náo nhiệt.
Thư ký Ninh kinh ngạc.
Trang viên Vọng Giang kia anh còn tưởng ông chủ không bán, sao bây giờ đột nhiên muốn bán?
[ Là do sức mạnh của tình yêu đó anh trai:)))) ]
_
Quyết định của Văn Dư Trì Tranh Tranh không biết, hiện giờ cô đang vừa ăn bánh quy dì Vương làm vừa tìm công việc trên máy tính ở trong phòng.
Nhưng tìm cũng không dễ.
Tuy nguyên chủ tốt nghiệp đại học nhưng thành tích lại không tốt. Trước kia chỉ thích Văn Dật Nhiên, nên khi thấy hắn xuất ngoại du học cô ấy cũng xuất ngoại theo. Kết quả chơi một năm thành tích thụt lùi hẳn, phải trở về rú ở trong nhà.
Hiện tại không giống hồi trước, hồi trước chỉ cần đi nước ngoài về thì luôn là nước cờ đầu [2], nhưng bây giờ người khác cũng chẳng quan tâm bạn học đại học gì, sự khác biệt giữa trường xịn và trường dởm cũng lớn lắm đấy.
[2] Nước cờ đầu: phương tiện để đạt đến danh lợi. Đây là ví dụ nếu mọi người chưa hiểu:
VD: Văn nhân trong thời kì phong kiến thường lấy việc đọc sách làm nước cờ đầu để đạt được danh lợi, song một khi đã nắm được công danh trong tay rồi thì xếp gọn sách vở, không còn ngó ngàng gì đến nữa.
Huống chi.....
Trì Tranh Tranh căn bản không lấy được bằng tốt nghiệp!!
Bản thân cô cũng chẳng phải là người có bản lĩnh, nhất thời cô không biết nên tìm công việc gì.
Vào công ty Trì gia làm?
Cũng không được, coi như Trì gia đồng ý, nhưng cô không nguyện ý.
Trì Tranh Tranh buồn bực xoa đầu bứt tóc.
Bỗng nhiên có người gõ cửa.
"Tranh Tranh, con ăn xong bánh quy chưa? Chỗ này còn một mẻ, con muốn ăn thêm không?" Dì Vương ở ngoài cửa hỏi, tay bưng dĩa bánh quy.
Trì Tranh Tranh xua tay: "Không được đâu ạ, con ăn no rồi, dì Vương dì cứ giữ lại ăn đi. Cảm ơn dì, làm phiền dì rồi."
Dì Vương híp mắt cười, khuôn mặt mang theo vẻ từ ái: "Không có gì, là ngài Văn bảo tôi quan tâm cô một chút, tôi nhất định phải làm theo lời dặn, ngài Văn đối xử với tôi và chồng tôi rất tốt."
"Hả?" Trì Tranh Tranh gặm bánh quy, đôi mắt tròn xoe hiếu kỳ nhìn bà.
Dì Vương chỉ giải thích sơ lược: "Chồng tôi là tài xế chuyên dụng của ngài Văn. Ban đầu ông ấy bị bệnh nên gia đình chúng tôi cần gấp một số tiền lớn mà người thuê đều trực tiếp sa thải ông ấy. Ngài Văn không chỉ trả tiền thuốc men cho ông ấy mà còn tạo việc làm cho ông ấy sau khi khỏi bệnh. Thậm chí sau khi biết gia đình chúng tôi khó khăn, ngài ấy còn để tôi đến đây làm bảo mẫu, phụ trách nấu cơm."
Bà ấy bùi ngùi xúc động kể cho cô nghe, sau đó đặt dĩa bánh quy vào tay Trì Tranh Tranh: "Nếu như không có ngài Văn, cũng không biết chồng tôi và tôi bây giờ ra sao. Ngài Văn là một người tốt."
Trì Tranh Tranh đồng ý gật đầu, Văn Dư đúng là một người rất tốt.
Thấy cô gật đầu, dì Vương càng cười xán lạn: "Đúng không, tiểu thư Tranh Tranh cũng rất tốt. Cô và ngài Văn đều tốt như nhau, cuộc sống sau này của hai người sẽ hạnh phúc!"
Trì Tranh Tranh cứng đờ, xua xua tay: "Không, không phải vậy. Dì Vương, con và Văn Dư không phải loại quan hệ đó. Con là người thuê, hiện tại con chưa tìm được chỗ nên ở tạm đây thôi."
Mặt dì Vương lộ vẻ khó tin, bà cầm bình nước bên cạnh cô: "Tranh Tranh này, con đừng lừa gạt bà già này, ngài Văn đã nói, con là vị hôn thê của ngài ấy."
Nói xong, bà đem bình nước xuống thay nước.
Trì Tranh Tranh: "......"
Mặc dù cô được thuê nhà với đãi ngộ rất tốt, dù cô đúng thật là vị hôn thê trên danh nghĩa nhưng cô và Văn Dư không phải loại quan hệ đó!
Trì Tranh Tranh vì chuyện công việc mà rầu rĩ hai ngày, kết quả cô chẳng nghĩ ra được biện pháp gì, chỉ có thể lên mạng làm phiên dịch để sống, cố gắng kiếm nguồn thu nhập cho bản thân.
Sau đó cô đặt mua một chồng sách, lên kế hoạch thi sát hạch để phát triển tương lai.
Tuy cũng có nhiều cô gái giống như cô, được gia đình nuôi cả đời, nhưng một năm sau Trì gia có còn đó không thì cô cũng khó nói, coi như vẫn còn thì cô không muốn để Trì gia nuôi cô.
Sách cô mua mới vừa giao đến.
_
Sau khi xuất viện, Văn Tư Tư luôn phiền lòng. Bây giờ tâm trạng cô ta lại không tốt, cô ta muốn gọi cho Trì Tranh Tranh.
___Tuy rằng Văn Tư Tư cũng chẳng biết vì sao tâm trạng mình không tốt thì muốn gọi cho Trì Tranh Tranh.
"Này, cô đang làm gì vậy, hai ngày nay cũng không thấy cô, nghe nói cô lại bỏ nhà đi?" Văn Tư Tư bên kia điện thoại mang thái đồ không quá hữu hảo giễu cợt cô.
Một chữ "lại" đủ châm chọc.
Trì Tranh Tranh thờ ơ, tháo bọc sách tiếp lời: "Cô vẫn chưa hết sốt?"
Văn Tư Tư lờ mờ khó hiểu: "Hả?"
"Nếu cô không bị ấm đầu thì sao lại quan tâm tôi?"
"Trì Tranh Tranh!"
"Tôi nghe thấy, nói đi." Trì Tranh Tranh ngoáy lỗ tai.
"Tối nay, đi hộp đêm, cô có muốn đi không?"
"Không đi."
Văn Tư Tư: "???"
Cô hít sâu một hơi, học phép khích tướng của Trì Tranh Tranh: "Chẳng lẽ cô sợ tôi nên không dám đi?"
Trì Tranh Tranh: "Đúng vậy, tôi sợ cô nên không đi."
Văn Tư Tư nghe cô trả lời, tức đến giậm chân: "Trì Tranh Tranh!!"
"Nói đi, thời gian, địa điểm." Trì Tranh Tranh bất đắc dĩ hỏi.
Cô cảm nhận được tâm trạng Văn Tư Tư không tốt. Lúc tâm trạng cô xấu tệ hại, Văn Tư Tư còn cùng cô đi chơi Trốn khỏi mật thất, còn bị sốt cao đến nhập viện. Bây giờ đổi lại đối phương tâm trạng không vui, cô quan tâm chút cũng là điều phải.
Hộp đêm cũng không sao, nguyên chủ là khách quen của hầu hết các hộp đêm, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bên đây Trì Tranh Tranh và Văn Tư Tư hẹn nhau buổi tối đi hộp đêm.
Bên phía công ty Trì gia,
Trì Chu Thần cuống cuồng hỏi: "Ba, ba tra được chưa? Rốt cuộc Văn Dư như thế nào?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Tranh Tranh: Tôi và Văn Dư không phải loại quan hệ kia, thật!!!
Văn Dư: Thư ký Ninh, giúp sàn lọc hàng xóm, vợ tôi thích náo nhiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT